Buổi sáng ngày thứ hai, đa số học sinh trong trường không có tinh thần sau hai ngày nghỉ cuối tuần.

Thầy La, chủ nhiệm lớp bảy đã đến lớp từ sớm, tận dụng thời gian trước khi vào tiết chào cờ đầu tuần làm công tác tư tưởng với học sinh.

Vừa mới thi giữa học kỳ xong, điểm thi của lớp bảy không tốt, thiếu chút nữa bị ra khỏi top năm lớp đứng đầu. Sắc mặt thầy La nghiêm túc, cái bụng lúc nào cũng căng tròn dường như không còn lộ ra nữa.

“Các em thấy mình còn rất nhiều thời gian phải không, tôi thay mấy em tính thử. Kỳ thi giữa kỳ năm lớp 12 vừa qua, không mấy chốc nữa chuẩn bị đến thi cuối kỳ.” Thầy La đứng ở lối đi giữa hàng thứ nhất và hàng thứ hai, đưa mắt nhìn qua cả lớp: “Thi xong chúng ta sẽ nghỉ đông, sau kì nghỉ đông là thi tháng, sẽ phải thi thử với các trường ở các thành phố khác. Theo như những năm trước, lần này sẽ khó hơn, đòi hỏi mọi người phải chuẩn bị thật tốt, nếu không điểm thi rất kém. Sau kỳ thi thử lần một, rất nhanh đã đến kỳ thi thử lần 2, tiếp đó chính là kỳ thi đại học rồi!!”

Nói đến câu cuối cùng, ngoài cửa có tiếng nhạc thông báo chuẩn bị vào nghi thức chào cờ, học sinh của các lớp khác lục đục đi ở ngoài hành lang, thanh âm ồn ào.

Thầy La không dao động, tiếp tục nói những lời thấm thía: “Các em tự mình tính xem, qua mấy lần thi là hết. Bắt đầu đếm ngược thời gian, còn chưa đến 200 ngày!! Không được lơ là thờ ơ, lấy ra tinh thần học tập của Thanh Trung cho thầy.”

Trong tiếng nhạc ồn ào, thầy La kết thúc công việc giáo dục tư tưởng, vẫy vẫy tay ý bảo ‘Đi ra ngoài.’

Mọi người thấy vậy bắt đầu tốp ba tốp năm kéo nhau ra cửa.

Qúy Lam khoác vai Đàm Thanh Ninh, cười hì hì nhướn mày: “Cho mình xem đồng hồ trên tay đi.”

Đàm Thanh  Ninh giơ cổ tay, kéo tay áo đồng phục rộng thùng thình lên: “Đây.”

Qúy Lam cầm cổ tay Thanh Ninh lên xem, vuốt vuốt dây đồng hồ làm từ da cá sấu cảm thán: “Không ngờ mình có thể vinh dự được sờ đồng hồ giống với cái của Thần Thần nhà mình. Nếu có thể trộm được, chắc phải bán được mấy trăm nhỉ.”

Thanh Ninh cắn môi dưới, gật đầu: “Chắc vậy.”

Cô đeo cái này rất lo lắng, sợ mình không cận thận đánh mất. Có điều lúc trước đã đồng ý với Bạch Tân Hàn, giờ muốn nói chuyện lại không dễ gì.

Qúy Lam hào hứng: “Chúng ta còn thử không?”

“Thử cái gì?” Thanh Ninh không hiểu ra sao hỏi lại.

Qúy Lam buông tay Đàm Thanh Ninh, nói: “Thử cái kia, thử xem cậu ta có ghen không?”

“Đừng thử đừng thử.” Thanh Ninh từ chối ngay.

Chuyện đã như vậy, còn thử cái gì? Thử xong tức giận, sau lại đến lượt cô đi dỗ.

Qúy Lam không cam lòng nghe theo.

Hai người bước đến hàng của lớp, đứng đó nghe người chủ trì thực hiện nghi thức chào cờ.

Đại diện học sinh phát biểu dưới cờ lần này là Dương Thần An, cậu ấy vừa đoạt giải quốc gia trong cuộc thi vật lý vào tháng 10, và ký thỏa thuận nhập học với một trường danh tiếng. Ngoài ra, là người đứng đầu trong kỳ thi giữa kỳ vừa qua, vô cùng nổi bật.

Ở giữa sân trường, trước toàn bộ các thầy cô giáo và các bạn học sinh đứng trong gió thu, Dương Thần An mặc áo đồng phục màu xanh trắng, như cây bạch dương ngạo nghễ đứng thẳng dưới cờ.

Giọng nói to rõ, vang vọng khắp sân trường: “Chúng ta sẽ mang theo tinh thần của Thanh Trung, luôn nhỡ kỹ khẩu hiệu của trường, truyền lửa, sự nhiệt huyết của học sinh Thanh Trung từ thế hệ này sang thế hệ khác……. ”

Gió lạnh thổi qua, thổi bay áo khoác của Đàm Thanh Ninh.

Mỗi thứ hai hàng tuần sẽ được bơm máu gà, những thứ mà đáng lẽ ra đã quen với nó lại trở nên kỳ lạ vì Bạch Tân Hàn.

Chỉ cần nghĩ đến ngày đó ở nhà Bạch Tân Hàn ép hỏi cô có phải thích Dương Thần An hay không, cô liền thấy buồn bực.

Sao Bạch Tân Hàn có thể nghĩ như vậy? Rõ ràng giữa bọn họ chưa từng nói chuyện gì liên quan đến Dương Thần An.

Thanh Ninh nghĩ không ra, thầm thấy may mắn khi Bạch Tân Hàn không tham gia tiết chào cờ cùng mấy hoạt động tập thể kiểu này. Không thì lúc nhìn thấy Dương Thần An, không biết người này còn làm ra chuyện kinh thiên động địa nào nữa.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, thầy giáo đứng ở trên bậc tuyên bố kết thúc tiết chào cờ, các lớp lần lượt rời đi.

Các lớp đi theo hàng về lớp học, sau đó lớp trưởng hô giải tán.

Qúy Lam từ đằng sau phi lên đằng trước, nắm bả vai Đàm Thanh Ninh bắt đầu bát quái.

“Cậu nghe nói gì chưa? Vốn dĩ Dương Thần được cử đi học ở đại học Q, nhưng chuyên ngành đó cậu ấy không thích, cho nên chọn một trường có điểm xét duyệt thấp hơn.”

Thanh Ninh: “Không biết.”

Qúy Lam tấm tắc khen hai tiếng, đối với những học sinh giỏi kiểu này hâm mộ không thôi: “Nếu mình được cử đi học. Thật là thích!! Thế giới của học sinh giỏi mình không hiểu.”

Thanh Ninh cũng rất bội phục Dương Thần An, nếu được cử đi học, cô chắc chắn sẽ đi. Không bị áp lực về thời gian, thật là vui.

Qúy Lam lôi kéo ống tay áo Đàm Thanh Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Bọn cậu thì sao? Định thi trường nào?”

Thanh Ninh ngẩn ra, cô hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này.

Qúy Lam nhìn phản ứng của cô là biết, cười ha ha: “Cũng không cần vội, bây giờ mới là học kỳ một.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về lớp, quay đi quay lại vẫn nói chuyện thi cử.

“Khó trách lão hoàng tử cưng chiều Dương Thần An như thế, sau này chắc chắn không tìm được học sinh nào vừa ý thầy như cậu ấy.” Qúy Lam ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện.

Đàm Thanh Ninh nháy mắt với Qúy Lam, không nói nữa.

Qúy Lam không hiểu nên tiếp tục than thở: “Aiz, yêu cầu của mình không cao, chỉ cần thi được điểm B đã tốt lắm rồi.”

Bạn cùng bàn Qúy Lam cũng nói xen vào: “Mình phát hiện tài văn chương của Dương Thần An cũng rất tốt. Bài phát biểu dưới cờ hôm nay nghe vào rất có khí thế, nhiệt huyết sôi trào.”

Thanh Ninh ngồi ở chỗ mình đưa lưng về phía mấy cô bạn, mở sách văn ra, làm như có như không nghe được. Tuy là như thế, cô vẫn cảm giác được ánh mắt của Bạch Tân Hàn đang dừng trên người cô.

Không nhìn thấy, không nghe thấy, không cảm nhận được.

Thanh Ninh nói thầm ở trong lòng.

Qúy Lam chọc chọc sau lưng cô, mời nói chuyện: “Cậu làm gì đấy? Nói chuyện cùng bọn mình đi!!”

“Không được không được, mình phải chuẩn bị bài.” Thanh Ninh khoát tay, xin tha cho kẻ bất tài này.

Ngón tay lật một trang sách, trong miệng đọc thầm: “Hạng nhục huyên, cựu nam các tử dã, thất cẩn phương trượng, khả dung nhất nhân cư. Bách niên lão ốc, trần nên thấm lộc, vũ trạch hạ chú mỗi di án, cố thị, vô khả trí giả,..”*

(*)Nghĩa của đoạn thơ: ” Đọc sách trong phòng, ở gian nhà cũ phía nam, các phòng có thể nhìn thấy nhau, chỉ một người một phòng, nhà cũ trăm năm, bụi bặm bám đầy, nước mưa trút xuống; mỗi lần chuyển bàn, phải nhìn xung quanh, không chỗ đặt..

Khi đọc đến câu “bóng nguyệt quế lốm đốm, gió lay, bóng tối bao trùm”, cô phát hiện ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó là một cậu hỏi nghe không ra cảm xúc: “Các cậu vừa mới nói chuyện về Dương Thần An?”

Thanh Ninh cứng đờ người, hơi nghiêng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai phóng to của Bạch Tân Hàn.

Thân hình cậu ta nghiêng về phía này, tay trái khoát lên ghế sau lưng Thanh Ninh, chóp mũi sát gần tai cô.

Thanh Ninh hé môi, trả lời “Ừm” cho có lệ, sau vội vàng bổ sung thêm: “Không phải bọn tôi, mà là các cậu ấy.”

Bạch Tân Hàn không động, cong bàn tay, ngón tay ấn chặt vào lưng ghế: “Qúy Lam mới vừa mời cậu gia nhập, sao cậu không tham gia?”

Thanh Ninh: …….. Thì sợ cậu không vui chứ sao?

Cô nhìn vẻ mặt Bạch Tân Hàn, trên mặt hiện rõ mấy chữ to đùng: “Không tham gia chính là trong lòng có quỷ.”

Thanh Ninh nghĩ lại, thử hỏi: “Vậy mình…..tham gia?”

Nếu nói chuyện có thể chứng minh mình trong sạch, ngay lập tức cô sẽ quay xuống tham gia cùng.

Thanh Ninh nói xong định quay lại, nhưng một cánh tay vắt ngang ở lưng ghế, chặn đường quay xuống.

Thanh Ninh nhìn từ cánh tay đang run run của Bạch Tân Hàn qua đến khuôn mặt, ý bảo cậu ta bỏ tay ra.

Bạch Tân Hàn cười lạnh, rốt cuộc cũng cử động cánh tay, nhưng là cử động đầu ngón tay phải.

Cậu ta tùy ý cầm quyển sách, trước ánh mắt ngạc nhiên của Đàm Thanh Ninh, cậu ta úp bìa sách lên mặt cô, rồi dùng lực nhẹ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại.

Thanh Ninh thấy khó hiểu, dưới sự tác động nhẹ, hướng nhìn quay lại về bảng đen.

Giây sau, sách được ném sang một bên, mùi hương sảng khoái và sạch sẽ của cậu ta lại gần, bên tai vang lên giọng nói đầy cáu kỉnh: “Bảo cậu đi nói chuyện thì cậu đi luôn, muốn mình tức chết phải không?”

Trong lòng Đàm Thanh Ninh căng thẳng, đang muốn giải thích, chợt nghe thấy tiếng cười ở sau lưng.

Cô quay đầu lại, chỉ thấy Qúy Lam nhìn chằm chằm cô và Bạch Tân Hàn cười, cười đến vỗ bàn.

Thanh Ninh: ……..

Vừa lúc, chuông vào lớp kêu kịp thời, phá vỡ thời khắc xấu hổ này.

Thầy Chu đi vào từ cửa lớp, đứng ở trên bục giảng. Sau khi nói mấy câu như thường lệ, thầy giáo yêu cầu cả lớp mở sách giáo khoa môn văn ra.

“Hôm nay chúng ta sẽ ôn tập bài << Hạng Tích Hiên Ký >> của Quy Hữu Quang, đây là một tác phẩm kinh điển, cũng là bài thường được ra trong bài thi ——-”

Trong khi đang giảng bài, phòng học thỉnh thoảng có tiếng cười, thầy Chu nhăn mày ngừng lại mấy giây.

Không nghe thấy tiếng cười nữa, thầy Chu tiếp tục: “Hạng Tích Hiên là thư phòng của Quy Hữu Quang, đây là một tác phẩm văn xuôi —— Qúy Lam.”

Thầy Chu nhìn theo hướng ba vai run rẩy vì cười của Qúy Lam, nghiêm giọng: “Em nói cho thầy biết ý chính của tác phẩm nói gì?”

Qúy Lam đứng dậy, ánh mắt bối rối tìm tòi trên sách, trả lời lắp bắp: “Tác phẩm này bày tỏ… bày tỏ nhớ thương của tác giả với bà nội, mẹ và vợ, tình cảm chân thật động lòng người.”

Thầy Chu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Qúy Lam, cuối cùng vẫn không để cô khó xử: “Được rồi, ngồi xuống đi.”

“Qúy Lam nói rất chính xác, bây giờ chúng ta sẽ mời một bạn đọc lại bài……”

Sau khi bị thầy giáo gọi, Qúy Lam an ổn hơn nhiều, không phát ra âm thanh kỳ lạ nào nữa.

Đợi tiết văn kết thúc, nhân lúc Bạch Tân Hàn đi ra ngoài, Qúy Lam liều mạng lắc lắc tay Thanh Ninh, ảo não không thôi.

“Trời ơi trời ơi mất mặt quá! Chắc chắc thầy Chu sẽ có ấn tượng xấu với mình, Đàm Thanh Ninh cậu đền cho mình!!”

Thầy Chu có vẻ ngoài hào hoa, phong nhã, giảng bài rất thú vị, rất được lòng các học sinh trong lớp, đặc biệt là học sinh nữ, hồi cấp ba thầy giáo còn là một ‘nam thần’ nổi tiếng trong nhóm khi ở trường. Ở tiết học nào cũng có thể gây ấn tượng xấu, trừ tiết của thầy Chu ra.

Thanh Ninh thấy mình vô cùng vô tội: “Liên quan gì đến mình.”

“Nếu không phải do hai người, mình cười đến mức vậy ư?” Qúy Lam bĩu môi: “Không được, cậu phải xoa dịu trái tim bị tổn thương của mình, nếu không mình sẽ nói với Bạch Tân Hàn cậu cũng thích thầy Chu.”

Thanh Ninh giật mình: “Cậu ngàn lần không được nói lung tung! Buổi trưa mình mời cậu ăn gà rán được chưa.”

Quý Lam cười ha ha: “Thành giao.”

Hai người đang cười đùa, bên cạnh có tiếng kéo ghế, Bạch Tân Hàn ngồi xuống, quay đầu nhìn Thanh Ninh: “Thành giao cái gì?”

Thanh Ninh nhất thời nghẹn họng.

Qúy Lam nằm bò trên bàn, cười vui vẻ.

“Mình đi lấy nước.”

Cô cầm cốc trên tay, rời đi, để lại chỗ ngồi chỉ còn lại Bạch Tân Hàn và Đàm Thanh Ninh.

Thấy Bạch Tân Hàn vẫn đang nhìn mình, Đàm Thanh Ninh do dự nhìn lại, nhỏ giọng nói: “Mình vừa nói với Qúy Lam, sau này sẽ cùng cậu ăn cơm, không ăn cùng cậu ấy nữa.”

Bạch Tân Hàn hơi giật mình, đuôi lông mày thả lỏng: “Ăn cùng mình.”

Thanh Ninh gật đầu: “Đúng vậy. Mình và cậu ăn giống nhau, canteen nhỏ, không thích.”

Cô có thể đi với Bạch Tân Hàn lên tầng hai kiếm chỗ nhỏ để ăn đồ chay, Bạch Tân Hàn không phải về nhà ăn cơm, mỗi ngày đi đi lại lại rất phiền toái.

Hôm qua ở nhà cô đã vạch ra bước đầu tiên trong < Kế hoạch của bạn gái >. Sau đó tìm cơ hội thuyết phục cậu ta đi bệnh viện khám.

Tuy còn chưa nghĩ xong mọi việc, nhưng lời đã nói ra, cứ vậy trước đã.

Thanh Ninh càng chắc chắn với hành động của mình, nở một nụ cười, khẽ hỏi “Được khônggg?”

Ánh mắt cô đen láy lóe sáng, vẻ mặt dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng.

Hành động rõ ràng như vậy, Bạch Tân Hàn gần như rơi vào tay giặc, chìm đắm trong sự dịu dàng của cô.

Khóe miệng Bạch Tân Hàn cong lên, “Ừm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play