Âm thanh chơi bóng, tiếng còi, tiếng nói chuyện, tiếng hò hét của mọi người xung quanh sân xen lẫn nhau thành một mảng âm hỗn loạn.

Góc nhỏ bên này lại yên ắng dị thường.

Rất lâu sau Đàm Thanh Ninh mới phản ứng lại.

Mặt cô nóng lên.

Không ngờ Bạch Tân Hàn vẫn còn ghi hận câu nói lần trước của cô đến bây giờ.

Lời này nghe thì rất mờ ám, nhưng vẻ mặt của Bạch Tân Hàn lại rất đứng đắn, giống như hỏi mấy câu hằng ngày bình thường như ‘Ăn cơm chưa’, ‘Thời tiết hôm nay thế nào’, làm cho người khác không thể suy nghĩ ra ý nghĩa nào khác.

Đàm Thanh Ninh mím môi, giây tiếp theo chai nước trong tay bị Bạch Tân Hàn lấy.

Nam sinh vừa chơi bóng xong mồ hôi trên cánh tay ướt đẫm chạm vào tay cô.

Các cơ tay săn chắc và ẩm ướt sau khi vận động.

“A a a a, cánh tay cậu toàn mồ hôi!!” Thanh Ninh bất chấp mọi thứ kêu lên.

Hic.

Cánh tay đang khô thoáng của cô bị cậu ta làm ướt.

Bạch Tân Hàn uống nước xong, ánh mắt ghim chặt vào Đàm Thanh Ninh.

Ánh mắt mang theo sự cảnh cáo, lạnh nhạt kể lại: “Lúc cậu mới chạy xong tôi cũng không chê cậu.”

‘Rắc rắc’ chai nước bị bóp méo, Bạch Tân Hàn bóp chặt chai nước khoáng sau đó quăng mạnh vào túi phân loại rác.

Thanh Ninh: …………

Không biết vì sao nhìn động tác đó như có thêm vài phần ý tứ ** nào đó.

Được rồi, cô không chê.

Ở bên kia lớp trưởng Chu Nguyên đang chăm sóc mấy nam sinh khác trong lớp, đi đưa nước này nọ.

Nhìn thấy Bạch Tân Hàn đang nói chuyện với bạn nữ trong lớp cậu ta cười đi đến, dùng khuỷnh tay huých vào người Bạch Tân Hàn: “Được lắm huynh đệ, trận chung kết gặp lớp 3, tiếp túc phát huy nhé.”

Bạch Tân Hàn quay sang bên cạnh, lắc đầu cự tuyệt: “Không chơi.”

Chu Nguyên giật giật môi chưa kịp nói gì, Bạch Tân Hàn đã chuẩn bị đi.

“Đàm Thanh Ninh, đi về.”

Cậu ta tháo băng đô trên đầu xuống tùy tiện quấn vài vòng trên tay.

Mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán rủ xuống đến lông mày, làm tăng thêm mấy phần dịu dàng.

Đàm Thanh Ninh và Qúy Lam liếc nhìn nhau do dự.

“Cậu đi trước đi, mình còn phải đi xem trai đẹp ở lớp khác.” Qúy Lam phất phất tay đuổi cô bạn thân đi.

Đàm Thanh Ninh thở nhẹ ra, chậm rãi đi theo phía sau Bạch Tân Hàn.

Chu Nguyên sửng sốt nhìn bóng lưng hai người.

Sao lại không chơi? Cậu ta chơi bóng rất giỏi mà?

Trong lúc còn đang thẫn thờ bả vai phái sau bị người khác dùng lực lớn vỗ, một thân thể đầy hơi nóng bao vây.

“Aiz Chu Nguyên, Hàn ca đâu rồi?” Lưu Hủ cũng vừa mới kết thúc trận đấu lớn tiếng ồn ào, ánh mắt nhìn xung quanh.

Chơi một trận bóng xong, hình tượng Bạch Tân Hàn ở trong lòng Lưu Hủ đã thay đổi hoàn toàn từ ‘bên ngoài trông giống công từ bột’ thành ‘Hàn ca quá trâu bò quá lợi hại.’

“Đi rồi.” Chu Nguyên vô cùng ghét bỏ đẩy cánh tay cậu ta ra.

“A”, Lưu Hủ cười hì hì: “Chung kết đấu với lớp 3 nhất định sẽ ổn.”

“Cậu ấy không đánh.” Chu Nguyên bình tĩnh nhắc lại.

Lưu Hủ khiếp sợ: “Vì sao?”

Chu Nguyên lắc đầu.

Lưu Hủ đau lòng không đành: “Mình dựa vào sự kết hợp Hắc Bạch song sát mà không lẽ giống như phù dung sớm nở tối tàn ư?”

Chu Nguyên liếc nhìn dáng người cường tráng kia, thật không còn gì để nói: “Cậu cùng người ta tạo thành tổ hợp người ta có đồng ý không? Đứng bên cạnh một người trông giống con tinh tinh như cậu, mình nghĩ là vì cậu ấy không muốn ở cùng với cậu nên mới không chơi nữa đó?”

Chu Nguyên lười nói chuyện với người này, vứt chai nước trong tay quay trở lại, để lại hắc tinh tinh ngổn ngang trong gió.

Không chỉ mình Chu Nguyên mà ngay Đàm Thanh Ninh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn tò mò hỏi: “Trận sau cậu không chơi à? Tại sao?”

Trên mặt Bạch Tân Hàn vẫn còn hởi đỏ do vận động mạnh sau trận bóng, bởi vì có đeo băng đô trên trán mà mấy sợi tóc trên đó trở nên hỗn độn, đường cong từ cằm đến cổ mượt mà và gọn gàng.

Nghe vậy cậu nhìn Đàm Thanh Ninh, vẻ mặt đạm bạc trả lời: “Không thích.”

Đàm Thanh Ninh mím môi.

Ở trong mắt vị đại thiếu gia này, có lẽ không có thứ gì thú vị.

Thắng cũng không thấy vui vẻ?

Cậu ta bước chân rất lớn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Bạch Tân Hàn mặc áo bóng rổ màu trắng, vai rộng eo hẹp, hai bàn tay lộ ra ngoài thon dài và sạch sẽ. Khi bước đi, cánh tay buông thõng xuống nhìn các khớp ngón tay rất đẹp.

Dáng người và kỹ thuật đều tốt như vậy, không chơi nữa thì thật đáng tiếc.

“Có thể vì lớp mà đóng góp mà!!” Cô cao giọng nói.

Yết hầu Bạch Tân Hàn khẽ động, cất tiếng lạnh lùng: “Lớp tôi quan tâm làm gì?”

Đàm Thanh Ninh ngửa đầu nhìn cậu ta, trong lòng thấy giật mình.

Đúng vậy, cậu ấy cũng không phải là học sinh của lớp 7 trường Thanh Trung, chỉ đến đây để ở nhờ. Cũng không biết khi nào sẽ quay về thành phố A……

Vì để tránh làm những người bên cạnh bị thương tốc độ đi đường của Bạch Tân Hàn rất chậm, dư quang nhìn đến cô gái ngơ ngẩn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mê man.

Nhìn là biết lại đang nghĩ gì đấy, đôi lông mày cong khẽ nhíu lại, nhưng đôi mắt nhìn cậu không chớp mắt.

Biết rõ cô lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên hư vô, độ nóng ở trên mặt Bạch Tân Hàn lại tăng lên.

Tháng chín ở Giang Nam còn rất nóng, bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng lơ lửng muôn hình vạn trạng trên không, ánh nắng vàng lấp ló trong từng tầng mây trắng.

Cơn gió đầu thu thổi nhẹ qua sườn mặt, kéo dài cái nóng của mùa hè, hơn thế nữa còn rất dịu dàng.

Lỗ tai của người thiếu niên như được bàn tay của người mình thích chạm vào, dần đỏ ửng rồi đỏ như máu.

Tuy nhiên, cô gái nhỏ bên cạnh không hề chú ý đến sự biến hóa nhỏ này.

Cô còn đang đắm chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình, từ lời nói của Bạch Tân Hàn rồi nghĩ đến thân thể cậu ta. Đúng thật, sức khỏe cậu ta không tốt, không thích hợp với vận động mạnh. Sau này không tham gia thi đấu nữa cũng phải.

Thanh Ninh nghĩ đến người cậu ta lại không nhịn được nhìn cậu ta một cái.

Nhìn tình trạng cậu ta bây giờ rất tốt, làn da dưới ánh mặt trời trắng tỏa sáng.

Làm sao mà con trai lại trắng thế?

Sau đợt so lông mi lần trước bây giờ trong đầu cô bắt đầu có ý nghĩ so xem da ai trắng hơn.

Cô im lặng tiến lên hai bước, lén lút giơ cánh tay trái ra, chậm rãi đưa đến gần cánh tay phải Bạch Tân Hàn———

Bạch Tân Hàn đã sớm chú ý đến hành động kỳ lạ của cô đột ngột dừng lại.

Cánh tay không kịp thu lại của cô đụng mạnh vào cánh tay phải cậu ta.

Xương cánh tay chạm mạnh vào nhau, Thanh Ninh đau đến mức kêu lên thành tiếng.

“Cậu làm gì đấy?” Bạch Tân Hàn cụp mắt nhìn Đàm Thanh Ninh đang ôm cánh tay hít vào, nhíu mày thật sâu.

Thanh Ninh đau đến mức mặt nhăn lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Bạch Tân Hàn, thấy ảo não lại có phần oan ức.

Tại sao mỗi lần người bị thương luôn là cô?

Cô mếu máo, giọng nói tủi thân: “Tôi chỉ muốn cùng cậu so xem da của ai trắng hơn, cậu đột nhiên dừng lại làm gì?”

Bạch Tân Hàn: ………….

Cậu thật sự không hiểu được tại sao đường đường là một người đàn ông to lớn lại bị lôi kéo vào một cuộc chiến không tưởng giữa “Lông mi ai đẹp hơn” và “Làn da ai trắng hơn”.

Vấn đề cũng không phải là chuyện này, Bạch Tân Hàn hỏi câu mà cậu thấy thắc mắc: “Ở trong phòng học sao cậu không so?”

Thanh Ninh càng thêm buồn bực: “Do trong phòng họp ánh sáng không tốt.”

Cô ngước đôi mắt sáng ngời nhìn Bạch Tân Hàn: “Cậu ở dưới nắng có vẻ trắng hơn, hay do đổ mồ hôi nên trắng hơn? Hay giống như ngâm mình trong nước lâu được xà phòng tắm làm sạch nên trắng?”

Bạch Tân Hàn nhắm mắt, trong đầu rất khó có từ ngữ nào để hình dung: “Đàm Thanh Ninh, mạch não của cậu có thể giống như người bình thường không?”

Vừa mới dứt lời, bên tai đã vang lên một chuỗi tiếng cười.

Bạch Tân Hàn cúi đầu thấy bên cạnh tay phải của mình có thêm một cánh tay nhỏ nhắn, làn da trơn bóng trắng mịn.

“Ha ha ha ha, vẫn là tôi trắng hơn cậu.”

Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt đen trong veo của cô hiện lên những niềm vui nhỏ.

Sau khi so xong vẫn là cô trắng hơn.

Thanh Ninh vừa lòng, vô cùng vui vẻ.

Cô đại nhân đại lượng, không so đo việc cậu ta nói mình não không bình thường.

“Đi thôi đi thôi, quay về.” Thanh Ninh đi trước.

Bước chân đi về hướng lớp học.

Hình bóng cô gái nhỏ bé, ánh mặt trời kết thành mảnh vàng trên mái tóc. Dưới lớp áo phông mỏng, xương bướm phồng lên hiện rõ ràng. Hai chân thon dài thẳng tắp, khi bước đi nhanh nhẹn dịu dàng, tóc buộc đuôi ngựa đung đưa ở phía sau.

Chỉ vì trắng hơn cậu mà cũng vui như vậy??

Điều làm cô vui đúng thật là dễ dàng.

Bạch Tân Hàn sửng sốt hai giây, chân dài bước mau hai bước đuổi kịp đi song song cô.

Trong trường có tiếng người ồn ào, quýt chín nặng trĩu trên ngọn cây, hai người bước đi trên con đường đầy hương thơm của hoa quế, ánh mặt trời chiếu xuống hai người tạo thành hình bóng thật dài nhưng ngắn ngủi, ngắn ngủi lại thật dài.

Hoàng hôn trong vườn trường, gió thổi qua ngọn cây, thời gian kéo dài như một bộ phim cũ, con đường cũng trở nên rất xa đi mãi không đến cuối đường.

**

Sau trận thi đấu bóng rổ đó, Bạch Tân Hàn lại nổi tiếng lần nữa, nhất là trong giới nữ sinh trong trường.

Nhưng cậu ta rất giống với câu nói ‘Thần long kiến thủ bất kiến vĩ’,  không còn xuất hiện lại trên sân bóng rổ, rất có phong thái của mấy vị đại thần ẩn thân trong thời cổ.

Thần long kiến thủ bất kiến vĩ – 神龙见首不见尾 – shén lóng jiàn shǒu bù jiàn wěi (nghĩa đen: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi: câu này trong phim cổ trang hay nói này, anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, không ai nắm rõ đang làm gì ở đâu, dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ).

Trong những trận đấu gần đây của lớp 7, có rất nhiều nữ sinh tìm đến sân bóng để kiếm Bạch Tân Hàn. Có điều tất cả đều thất bại mà ra về.

Nhưng mà, độ hot của cậu ta không vì vậy mà giảm xuống.

Mỗi giờ ra chơi thậm chí cả lúc tan học luôn có rất nhiều nữ sinh lớp khác lặng lẽ đi qua lớp 7, nhìn cậu ta qua cửa sổ.

Cho nên bạn ngồi cùng bàn là Đàm Thanh Ninh cũng dính hào quang theo.

Một buổi giữa giờ nào đó, Đàm Thanh Ninh và Qúy Lam cười cười nói nói đi canteen mua đồ ăn vặt.

Trên đường đi có người vỗ lưng cô từ đằng sau.

Thanh Ninh quay đầu, chỉ nhìn thấy hai bạn nữ kéo kéo tay nhau đứng ở đó.

Cả hai cô gái đều có chiều cao trung bình và ngoại hình ưa nhìn, một người trông dễ thương, người còn lại trong sáng.

Ở trong trường Thanh Ninh từng nhìn thấy bọn họ, cô biết bọn học học bên lớp xã hội, nhưng cụ thể là tên gì, học lớp nào thì hoàn toàn không biết.

Cô cười hỏi: “Các cậu tìm mình à?”

Cô bạn có vẻ ngoài dễ thương đẩy bạn đi cùng buộc cô bạn kia tiến lên trước hai bước, lễ phép hỏi: “Chào bạn, bạn học lớp 7 phải không?”

Thanh Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Nữ sinh kia cười một cái, vẻ mặt vui vẻ lại có phần hồi hộp lo lắng.

Cô ấy lấy một bức thư màu hồng phấn từ đằng sau, hai tay đưa đến cho Đàm Thanh Ninh.

“Có thể giúp mình đưa cái này không?” Giọng nói có chút lo lắng.

Thanh Ninh cúi đầu, trên bức thư viết ‘to Bạch Tân Hàn’, nét chữ nắn nót rất đẹp.

Cô đưa tay nhận lấy, cười rất sảng khoái đồng ý.

Trong lòng thì có tiếng gào thét điên cuồng: Trời ơi! trời ơi! Đây chính là thư tình trong truyền thuyết! Không ngờ cả đời này cô cũng có thể nhìn thấy được bức thư tình thật!

Ở thời đại này, việc viết thư tình còn rất ít. Đa số học sinh bây giờ đều lén lút đi xin số điện thoại, lén lút liên lạc.

Mặc dù thư tình này là đưa cho bạn cùng bàn, Thanh Ninh vẫn có cảm giác của người ‘tham dự’ mà kích động.

Qúy Lam nhìn Đàm Thanh Ninh vui vẻ, không khỏi buồn cười: “Vui thế sao? Cũng đâu phải là đưa cho cậu.”

“Mình vui cho cậu ta mà!” Thanh Ninh đè thấp giọng nói xuống: “Cậu ta mới chuyển đến trường mình không bao lâu mà đã có thư tình. Rất lợi hại.”

Qúy Lam cười khúc khích: “Vậy cậu nghĩ xem Bạch Tân Hàn có vui không?”

Thanh Ninh nghĩ nghĩ lắc đầu: “Mình cũng không biết. Có thể trong lòng có chút vui, nhưng mặt mũi bên ngoài vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng không cần.”

Ở cùng nhau một thời gian, cô chưa từng thấy qua vẻ mặt vui mừng kích động của Bạch Tân Hàn.

Mặc kệ là nói kiểu nào đi chăng nữa, chuyện có người khác giới thích mình đương nhiên phải vui vẻ chứ. Đặc biệt là từ người rất xinh đẹp.

Nghe Đam Thanh Ninh nói một hồi, Qúy Lam cũng cảm thấy hứng thú: “Vậy bọn mình mau trở về xem phản ứng cậu ta thế nào?”

Hai người ngay cả đồ ăn vặt cũng không mua, mang theo lá thư nhỏ bé vui vẻ quay lại lớp.

Vị trí của hai người đã được thay đổi từ bàn thứ tư sang bàn đầu tiên cạnh cửa, Thnah Ninh ngồi bên ngoài, Bạch Tân Hàn ở bên trong.

Sau khi đi đến chỗ mình ngồi xuống, Đàm Thanh Ninh cầm bức thư trong tay đặt lên bàn, đẩy nhẹ đến trước mắt Bạch Tân Hàn.

Trước ánh mắt nghi ngờ của cậu ta, cô nhẹ nhàng giải thích: “Một tiểu tiên nữ xinh đẹp gửi cho cậu.”

Thần kinh của Bạch Tân Hàn căng thẳng ngay lập tức, giọng nói cũng có chút hồi hộp khó hiểu: “Tiểu tiên nữ?”

Mỗi lần cô đi ra ngoài chơi ở trên vòng bạn bè đều gọi mình là ‘tiểu tiên nữ’, lẽ nào ——-

Phong thư màu hồng nhạt, còn dán hình trái tim.

Nhìn cũng biết đó là thứ gì.

Cậu vươn một ngón tay dài kéo bức thư lại về phía mình.

Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, trả lời chắc chắn: “Đúng vậy, ở bên lớp xã hội”

Nữ sinh bên đó đều xinh đẹp dễ thương, không thể phản bác.

Động tác của Bạch Tân Hàn dừng lại, ánh mắt nhìn đến tên được viết trên bức thư.

Nét chữ trên thư nhìn mảnh hơn nét chữ của Đàm Thanh Ninh.

Cậu cụp mắt xuống, gò má căng cứng, nhìn như một pho tượng mỹ nam tinh xảo.

Sau một lúc lâu, yết hầu của ‘pho tượng’ khẽ động, hơn nữa còn quay đầu về phía Đàm Thanh Ninh, ánh mắt đã đóng băng.

“ĐÀM, THANH, NINH.” Bạch Tân Hàn nói gằn từng tiếng.

Sắc mặt cậu cứng ngắc, giữa hai lông mày có một khe sâu, giọng nói mang ý tứ cảnh cáo: “Có phải cậu rất rảnh rỗi không?”

Từ lúc thấy cổ cậu ta chuyển động cô đã cảm thấy có điều không ổn, thật cẩn thận đưa ra câu hỏi: “Cậu không thích à?”

Nhận thấy không khí xung quanh ngày càng lạnh lẽo, cô vội vàng thu lại câu hỏi: “Được rồi, sau này tôi không nhận nữa.”

Cô hơi quay đầu, trao đổi ánh mắt bất lực với Qúy Lam phía sau.

Nhìn xem, người ta là đại thần vô tình lãnh khốc, đối với việc này không có hứng thú.

Đàm Thanh Ninh lại trộm liếc nhìn khuôn mặt của Bạch Tân Hàn hỏi: “Vậy cái này——”

“——-Vứt đi.” Chỉ duy nhất hai từ.

“Được rồi, được rồi.” Thanh Ninh lấy bức thư tình cất vào cặp, có ý định sẽ cất giữ nó hộ cậu ta trước, sau này lúc nào cậu ta rời đi sẽ hỏi có muốn cầm theo hay không.

“Ít nhất cậu cũng nên vui mừng mới phải, chuyện này chứng tỏ cậu rất được mọi người yêu thích. Mười bảy năm qua tôi còn chưa từng một lần được nhận thư tình đâu…..”

Cô gái bên cạnh tiếp tục lải nhải dỗ dành.

“—- Cậu chưa từng nhận được?” Bạch Tân Hàn đột nhiên lên tiếng.

Thanh Ninh chu môi dưới ấm ức nói: “Không có.”

Phướng thức theo đuổi lãng mạn kiểu thư tình này không hợp với cô.

Bạch Tân Hàn ‘ừ’ một tiếng, giọng nói thản nhiên: “Chuyện bình thường.”

Thanh Ninh: ………..

Cô không nhận được bức thư tình nào không có nghĩa là không được bạn nam nào thích được không? Cô chính là một tiểu tiên nữ vui vẻ và đáng yêu, sao lại không có ai thích được? Chỉ là những người đó đều đến bày tỏ thẳng thắn trực tiếp? Sau khi nghe cô nói không có ý định yêu sớm liền từ bỏ ý định.

Thanh Ninh hé môi định điên cuồng phản bác, nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt Bạch Tân Hàn đã dịu đi rất nhiều.

Cả người cô nghiêng vào bên trong nói: “Vẫn là cậu lợi hại, hì hì hì.”

Cô ngả về phía Bạch Tân Hàn, hai má áp vào bàn học, hai mắt sáng ngời, trong mắt đầy ý cười trêu chọc cậu ta: “Học sinh giỏi lớp 7? Vua bóng rổ? Tay sát gái?”

“Đàm Thanh Ninh!!!!” Mí mắt Bạch Tân Hàn giật giật, không thể nói gì được.

Mặc dù môi đang mím chặt nhưng trong mắt cậu ta đã thoáng hiện ý cười.

Đàm Thanh Ninh bật cười thành tiếng, sau đó ngồi thẳng dậy và ngừng trêu chọc.

Sự kiện thư tình lần này cứ thế đi vào quá khứ.

Sau này trong trường Đàm Thanh Ninh có mấy lần gặp lại bạn nữ kia nhưng hai người đều không có nói gì.

Tuy nhiên, độ nổi tiếng của Bạch Tân Hàn vẫn không giảm đi nhiều dù cho không xuất hiện trong trận bóng rổ, vẫn có những cô gái thường xuyên đến tìm cậu ta.

Cho đến một ngày, vào giờ ra chơi Qúy Lam bất ngờ gọi Thanh Ninh đến cuối hành lang.

“Có chuyện gì vậy?” Thanh Ninh khó hiểu tại sao lại đến góc này.

Qúy Lam vội vàng hỏi: “Cậu đã nhìn thấy bài đăng trên trang của trường chưa? Liên quan đến Bạch Tân Hàn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play