"Đã đến đây rồi thì yên tâm đi, đợi lát nữa sẽ biết ngay thôi mà..." Lý Kha cười cô, "Cô cũng đâu có cố chống cự tôi đâu mà."
"..."
Hàn Linh Hi quay mặt sang chỗ khác, không muốn giải thích. Đừng nói tới sức lực trước kia của cô cũng miễn bàn đến thân thể cường tráng của Lý Kha, bây giờ chỉ hơi hoạt động mạnh một chút thôi là dễ chóng mặt rồi, nếu không thể chống lại vậy dứt khoát không chống cự cho rồi.
Nơi Lý Kha dẫn cô đến là một cây cầu lớn bắt qua sông, đã hoàn thành ba năm trước, bến bên kia cầu là thành phố A, từ khi có cây cầu này kết nối, công dân hai bên đã có thể chỉ tốn một tiếng rưỡi để qua lại hai nơi.
"Anh đưa tôi đến đây làm gì?" Hàn Linh Hi chú ý đến bảng hiệu chỗ ngã rẽ, nghi ngờ hỏi Lý Kha: "Anh đừng nói với tôi, anh muốn mượn công phu đào ngũ để sang thành phố A mua bát soup mì chua làm cơm khuya cho Tiếu tổng nha?"
"Ha ha, soup mì chua ở thành phố A nghe tiếng gần xa, có điều ăn lúc nóng hổi mới ngon nhất, tuy rằng cây cầu này là đường tắt nhưng mua về sẽ lạnh."
Xoay tay lái quẹo vào chỗ ngoặt, Lý Kha dừng xe bên lề đường, nháy nháy mắt với Hàn Linh Hi, "Đến rồi, xuống xe nhìn thử xem!"
Hàn Linh Hi nửa tin nửa ngờ đẩy cửa xe ra, quay đầu lại nhìn về hướng cầu lớn. Đèn neon trên cầu lóe lên, đèn bảy màu đan xen tỏa ra hướng bờ bên kia, cạnh sườn nhìn lại giống như một cầu vồng rực rỡ, mà đèn dầu bên kia thành phố A như biến thành đom đóm trong đêm tối, hoặc như là đèn lồng, treo trên chân trời, chiếu vào trong nước.
"Đẹp không?"
Lý Kha đút hai tay vào trong túi, giới thiệu với Hàn Linh Hi: "Vốn trước đây cây cầu này tên là 'Tâm Cầu', có điều tôi gọi nó là 'Cầu bảy sắc cầu vồng', nghệ thuật hơn lãng mạn hơn tên thật của nó nhiều. Trước đây khi cây cầu này chưa thông thì đây chính là cơ sở bí mật của tôi và Lôi Dương, phong cảnh đẹp hơn nhiều so với bây giờ, mấy con phố xung quanh đều là chợ đêm đồ nướng, tâm trạng không tốt thì đến đây dạo chơi, mang chút tiền tiêu vặt đến quán hàng ăn uống, ha ha, tuy rằng mười lần hết chín lần về nhà sẽ bị tiêu chảy nhưng mà rất vui."
Trong mắt anh ta lóe sáng, dùng ngón tay xoa chóp mũi, cười cười nói, "Về sau chỉ còn một mình tôi đến đây, có lần Lôi Dương ăn xong quán ngoài đường về nhà bị thổ tả sốt cao không ngừng, thiếu chút nữa là mạng cũng mất, vì vậy mà cha mẹ cậu ấy buộc cậu ấy tuyệt giao với tôi."
"Không nghĩ tới anh lại từng làm chuyện thiếu thông minh thế đấy." Hàn Linh Hi thẳng thắn cười nhạo anh ta, "Ăn hàng ven đường không tao nhã như nhà hàng cao cấp, mấy công tử như các người toàn quen ăn gạo trắng, ăn vào hư dạ dày cũng bình thường."
Lý Kha nhún vai, "Không sao, quan trọng nhất là tâm trạng. Bây giờ tôi chia sẻ căn cứ bí mật này cho cô, sau này không vui thì đến đây ngắm cảnh, có hứng thì nhảy xuống bơi lặn cũng được."
"Tôi nói với anh tôi không vui lúc nào?"
Hàn Linh Hi quay sang nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lý Kha, "Như tôi đã nói, tôi vẫn muốn hỏi anh, anh luôn ẩn hiện bên cạnh tôi rốt cuộc là có ý đồ gì? Tôi không cảm thấy tình cách chúng ta hợp nhau, cũng không cho rằng anh thật sự vì yêu thích tôi."
Lý Kha nhìn cô một hồi, cười đểu nói: "Đây chính là bí mật của tôi, nếu muốn biết đáp án chúng phải trả giá thật lớn, không bằng, lấy bí mật của tôi đổi bí mật của cô?"
Hàn Linh Hi có thể đoán ra điều anh ta muốn hỏi, gật đầu đồng ý, "Thành giao."
"Nguyên nhân tiếp cận cô thì cô có thể hiểu là, một người sẽ luôn tò mò về người mà người mình thích thích."
Tuy rằng từng đoán được, nhưng cũng chỉ nói đùa, khi thật sự nghe được chứng minh từ miệng Lý Kha Hàn Linh Hi vẫn có chút kinh ngạc.
"Anh... thích Lôi Dương?"
Lý Kha cười một tiếng, không trả lời thẳng. Anh ta giang hai tay dựa vào xe, ngước mặt lên nói chậm rãi: "Mẹ tôi qua đời khi tôi 16 tuổi, khi đó tôi chịu đả kích rất lớn, cũng may tôi có một người bạn cùng bàn thiện lương, cổ vũ tôi, an ủi tôi, làm tôi thoát khỏi nỗi đau mất đi người thân mỗi ngày, cũng từ khi đó dần dần tôi có cảm giác ỷ lại vào cậu ấy. Thanh niên tốt ở xã hội này chính là Lôi Dương, lúc trước chúng tôi chỉ là anh em tốt, tôi nghĩ có lẽ là đoạn thời gian đó làm tôi hiểu được cảm giác với cậu ấy thuộc về loại nào."
"16 tuổi à." Hàn Linh Hi trầm tư, "Đến giờ chắc cũng vài chục năm rồi."
"Là 17 năm 11 tháng 28 ngày, mấy ngày nữa là 18 năm."
Ngày thường, người đàn ông này nhìn như ngang ngược khoa trương, không nghĩ tới bên trong lại có một khỏa tim si tình, đời người có bao nhiêu 18 năm có thể lãng phí chứ. Hàn Linh Hi nổi lên đồng cảm vì chuyện xưa của anh ta, tấm tắc tiếc hận, "Chưa từng nghĩ sẽ thổ lộ à?"
"Tôi rất rõ cậu ấy không có khả năng thích tôi, nên tôi tự nói với chính mình, đời này chúng tôi chỉ có thể là anh em." Đáy mắt Lý Kha thoáng qua thất lạc rồi biến mất, "Từ khi biết được cô từ chỗ cậu ấy tôi rất tò mò, lúc cô từ chối cậu ấy tôi rất tức giận, tôi muốn biết rốt cuộc là ai không biết tốt xấu như thế. Thật ra từ ban đầu là thử thăm dò xem cô là loại con gái gì, sau này lại phát hiện con người cô thật sự rất thú vị, về sau nữa thì nhân lúc nhàm chán bất giác sẽ nghĩ đến cô."
"Nếu anh muốn mượn cớ tiếp cận tôi để duy trì 'liên kết' với anh ấy, đúng là tính sai."
"Đúng vậy, không nghĩ tới tôi và cô đều là 'người chung giới'."
"Cái gì mà 'người chung giới', đừng nói như tổ chức tà giáo vậy." Hàn Linh Hi cười nhạt, "Sao anh nhìn ra được chuyện của tôi?"
Lý Kha vươn ba ngón tay, "Đầu tiên, lần đầu tiên đến nhà cô, tuy rằng trong phòng ngủ có mùi hương và ảnh chụp của cô, nhưng trang trí tổng thể lại thiên hướng thanh lịch, không đúng với tính cách khoa trương của cô, tôi đoán phòng đó không phải của cô. Thứ hai, cô và cô Chu ở bên nhau thoạt nhìn chung đụng không tệ, nhưng theo 'gián điệp' của tôi nói, ở công ty hai cô giao tiếp bình thường, ngoài công ty cũng không xuất hiện chung, cố ý giấu giếm quan hệ vốn rất khả nghi. Còn thứ ba..." Ngón tay Lý Kha chỉ vào mắt mình, "Tuy rằng ai cũng biết che giấu, nhưng trong lúc vô tình sẽ toát ra tình cảm bán đứng cô, ngày hôm ăn cơm ở nhà Lôi Dương, tôi đã xác định. Sự thật chỉ có một, đó chính là, cô thích cô ấy, cô ấy cũng thích cô!"
"... Lý Kha, anh dứt khoát đi mở sở sự vụ trinh thám cho rồi đi, rốt cuộc ai miệng rộng nói chuyện của tôi cho anh, anh cho nó đồ tốt gì mà cam nguyện bị thu mua vậy?"
Khi đó Hàn Linh Hi chỉ cảm thấy người này kỳ quái, không nghĩ tới vậy mà anh ta lại quan sát mình từ lúc đầu, còn chú ý đến mọi mặt, thông minh đúng là rất thông minh, nhàm chán đúng là rất nhàm chán.
"Đã nói cho cô một bí mật rồi, cái này có quyền không trả lời cô, một mình cô nói tôi như vậy làm sao đúng được đúng không?"
Hàn Linh Hi tức giận trả lời: "Đúng, anh nói đúng, chỉ là không có phần thưởng."
Lý Kha rất hài lòng với biểu hiện của Hàn Linh Hi, "Vậy giờ cô có thể nói cho tôi biết, vì sao thoạt nhìn cô không vui không? Cô Chu nhà cô quang vinh lấy được giải thưởng lớn, đêm nay lại mở tiệc chúc mừng, nói thế nào cũng là việc vui mà?"
"Hử? Không phải đã nói một đổi một à?"
"Hai người quen nhau tôi đã đoán được từ lâu rồi, nếu đã biết rồi còn cố hỏi lãng phí cơ hội làm gì?"
"... Coi như anh xảo quyệt."
Hàn Linh Hi nhìn về xa xa, sâu kín mà nói: "Chắc là, lo lắng chuyện tương lai, nên không vui nổi."
"Bước đầu tiên đều rất khó khăn còn có gì lo lắng? Tôi vẫn luôn cảm thấy cô may mắn hơn tôi rất nhiều, ít nhất người cô yêu cũng yêu cô."
"Quyết định khó khăn nhất với tôi bây giờ vừa hay là, để người tôi yêu rời khỏi tôi."
"Vì sao?" Lý Kha rất kinh ngạc, "Hai người rất tốt tự làm khổ làm gì?"
"Lúc gặp được cậu ấy, tôi cũng từng tràn đầy hy vọng với tương lai, nhưng thật không may, tôi lại bị bệnh." Hàn Linh Hi cười khổ, "Tuy rằng bác sĩ hết sức cổ vũ tôi, nhưng theo hiểu biết của tôi, bệnh của tôi có rất nhiều chuyện không xác định được. Mẹ Đình Vũ từng tìm tôi nói chuyện, tình yêu của cha mẹ chỉ vị tha với con cái mình, tôi hiểu. Tôi cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm lỡ tương lai và tiền đồ của cậu ấy."
"Nhưng sao cô có thể nghĩ như vậy? Sao không hỏi cô ấy xem cô ấy nghĩ như thế nào?" Lý Kha nhíu chặt hàng lông mày, "Cô tưởng mình rất vĩ đại sao? Cô không có quyền cướp đoạt quyền lựa chọn của cô ấy, nếu cô ấy yêu cô, cũng sẽ không xem cô là vật cản trở, càng không thể vì cô bị bệnh mà vứt bỏ cô."
"Đừng tự tiện đoán suy nghĩ của tôi, tôi cũng không muốn biến mình thành anh hùng bi tình." Giọng nói của Hàn Linh Hi nhàn nhạt, ánh mắt dần không rõ, "Tôi cũng rất ích kỷ. Tuy rằng tôi rất sợ, nhưng để cậu ấy nhìn tôi khổ, nhìn tôi càng ngày càng xấu đi, vừa chăm sóc vừa an ủi tôi, không xa không rời, tự tôn của tôi không chịu nổi, tôi không muốn bất kỳ ai đồng cảm."
"Vậy... cô định làm gì?"
Hàn Linh Hi cười một tiếng, "Vốn không biết, chỉ là nhìn thấy anh thì có ý này."
Lý Kha ngẩn người hiểu ra, lập tức cười nhạt, "Cô muốn tôi giúp cô? Cô dựa vào gì mà nghĩ tôi đồng ý?"
"Vì anh có nhược điểm trong tay tôi. Coi như đêm nay chúng ta chia sẻ bí mật, cũng không có nghĩa có thể xóa bỏ chuyện trước kia. Đừng tưởng chúng ta cùng loại người thì cùng chung chí hướng với anh, nhiều lắm thì cảm thấy anh không hư hỏng như thế thôi, nếu anh không đồng ý, tôi sẽ nói cho Lôi Dương biết anh yêu thầm anh ấy 18 năm."
"... Bà nó!"
Lý Kha chửi một câu tục: "Vì sao cô lại tìm tôi?"
"Thời gian của tôi không nhiều lắm, không có cách nào chọn từng người, Đỗ Dật quá quen với tôi, tính cách Lôi Dương quá nguội, tìm được một người đủ hiểu lại có chút đầu óc vừa mặt dày cũng chỉ có anh, với lại là anh tự tìm tới."
"... Được rồi, tôi coi như cô đang khen tôi vậy." Lý Kha đạp một cái vào săm lốp xe, "Tôi làm chuyện thất đức này, nếu thật sự làm hai người rối lên chia tay luôn đến lúc đó đừng có khóc nhè!"
"Nói được làm được."
Thật ra làm được còn khó hơn nhiều so với nói ra.
Bờ sông thổi đến một đợt gió lạnh, Hàn Linh Hi vô thức nắm chặt áo, cô thở ra một hơi, nói với Lý Kha: "Đưa tôi về nhà đi, gió thổi làm tôi chóng mặt."
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT