Khi Lôi Dương gọi cà phê lần thứ ba, người cần đợi cuối cùng cũng tới.
Hàn Linh Hi cầm túi xách nhìn xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Lôi Dương, cô đổi hướng đi đến chỗ Lôi Dương, "Thật ngại, có phải đợi lâu lắm không?"
"Không sao, em đến rất đúng giờ, chỉ là anh đến sớm thôi."
Lôi Dương đứng dậy giúp cô kéo ghế ngồi, đợi đối phương ngồi xuống mới về lại vị trí của mình, gọi phục vụ tới, "Linh Hi, em muốn uống chút gì không?"
"Lấy ly trà bưởi mật ong là được, cảm ơn."
Hàn Linh Hi nói cảm ơn với phục vụ xong, để túi xách qua cạnh bàn, "Anh làm xong hết việc rồi à, ra ngoài nhiều ngày vậy chắc mệt lắm nhỉ, thật ra có thể để mai gặp cũng được."
Lôi Dương lắc đầu, "Công việc thôi, trước giờ đều như thế này, thỉnh thoảng mới bận, phần lớn thời gian anh rất rảnh rỗi. Cảm thấy lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, nên hẹn em ra ngoài chút. À, đúng rồi, lần này đi công tác về, anh mang theo quà cho em đây."
Anh ta lấy ra một túi nhỏ từ chỗ trống bên cạnh, để trước mặt Hàn Linh Hi, "Chỉ là anh cảm thấy nó khá hợp với em, mở ra nhìn xem thích không?"
"Là gì vậy?"
Hiếu kỳ cầm lấy mở ra, trong túi giấy còn có một hộp hình chữ nhật, bên trong là một sợi dây chuyền Tiffany, Hàn Linh Hi bất ngờ khép chiếc hộp lại giao cho Lôi Dương, uyển chuyển từ chối khéo: "Cái này quá quý giá, em không thể nhận."
"Nếu như cho em một lý do để nhận nó, vậy lý do này có tính là hợp không?"
Trên mặt Lôi Dương mang mỉm cười, lại lấy một bó hoa hồng đỏ to tươi đẹp ướt át từ bên dưới ghế, đưa đến trước mặt Hàn Linh Hi, ai cũng hiểu ý nghĩa đại biểu cho bó hoa này, đối phương không vô duyên vô cớ chọn nó làm quà tặng cho bạn khác phái, trong lòng Hàn Linh Hi đã đoán được vài phần, cô nhìn chằm chằm Lôi Dương, "Anh... Tại sao anh lại muốn tặng em cái này?"
"Linh Hi, nói thật, từ sau khi anh quen biết em, cuộc sống của anh có rất nhiều thay đổi."
Lôi Dương thẳng thắn, anh ta lấy hoa ra, đối mặt với Hàn Linh Hi, nói: "Còn có cả cô Chu thuê chung nhà với em, anh cảm thấy hai em đều là những cô gái có tính cách rất tốt. Cô Chu học rộng hiểu nhiều, giỏi đoán ý người, nói thật, anh vẫn luôn đánh giá cao, còn em trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách hấp dẫn riêng biệt. Em cũng biết con người anh rồi, ngoại trừ công việc và bạn bè ra thì cuộc sống cá nhân không có gì, mấy hôm trước nói chuyện với các bạn, bị bọn họ lôi ra chọc, thật ra anh cũng từng tự hỏi mình, hy vọng tìm được một người chung nhịp đập cùng nhau trải qua những ngày tháng sau này."
Anh ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hàn Linh Hi, thấy đối phương không có ý kiến khác, tiếp tục nói: "Cho dù sự nghiệp có thành công hơn nữa, nếu không có người chia sẻ, vẫn sẽ cảm thấy cô đơn. Anh hy vọng, người sau này có thể chia sẻ cùng anh, là em."
Hàn Linh Hi lắc đầu, "Em không hiểu, tại sao lại là em? Chẳng phải anh nói anh đánh giá cao cô gái như Chu Đình Vũ sao?"
"Đánh giá cao và thích không giống nhau." Lôi Dương kiên nhẫn giải thích, "Con người cô Chu thật sự rất tốt, hiểu biết nhiều, nhưng quá hoàn mỹ cũng là một loại khuyết điểm, so sánh với em ấy, Linh Hi, em càng làm cho anh có cảm giác thương tiếc hơn. Nhìn thấy em bị thương, sẽ không nhịn được muốn đến bảo vệ em. Anh muốn, là loại cảm giác sự tồn tại của mình được cần đến, mà con gái các em mong muốn, chẳng phải là cảm giác an toàn được bảo vệ sao?"
"Xin lỗi, em cảm thấy, em không thể nhận tấm lòng của anh được." Hàn Linh Hi cười nhạt, "Em đã có người mình thích rồi."
Lôi Dương cực kỳ kinh ngạc, anh ta thật không ngờ sẽ bị từ chối dứt khoát như vậy, những việc trải qua cùng nhau trong mấy tháng này, anh ta cho rằng ít nhất Hàn Linh Hi cũng có tình cảm với mình. Chẳng lẽ là hiểu sai ý sao.
"Em nói em có người thích, không phải là lấy cớ gạt anh chứ?"
"Không có, sao lại lừa gạt anh được, em nghiêm túc." Hàn Linh Hi dùng ánh mắt áy náy nhìn Lôi Dương, "Bởi vì trong lòng đã có một người, nên em không thể đặt một người khác vào được nữa, em nói với anh, cũng là muốn có trách nhiệm với anh."
Thất vọng rũ cánh tay xuống, trên mặt Lôi Dương chán nản rõ ràng, anh ta cười có hơi xấu hổ, "Nếu vậy, anh cũng không thể miễn cưỡng em được, ha ha, anh còn tưởng em..."
Hàn Linh Hi không giải thích, Lôi Dương cảm thấy không sai, cho dù là hậu quả bị trật chân lúc đó vì tạo tình cờ gặp gỡ với anh, hay là sau khi khỏi hẳn kiếm cớ mời anh ra ngoài ăn cơm, hoặc là xem kịch, đều là mục đích theo đuổi anh, chỉ là vì sau đó lại xuất hiện Chu Đình Vũ, cô phát hiện phần tình cảm đối với Chu Đình Vũ dần dần thay đổi, khiến tất cả lực hấp dẫn của cô dời đi, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy mỗi một người con gái ấy.
Tuy rằng cô cảm thấy Lôi Dương rất vô tội, cũng ôm áy náy với anh, nhưng thay vì nói ra thật nhiều suy nghĩ có khả năng sẽ khiến anh hiểu lầm, vậy không bằng không cần nói thêm gì nữa.
Bưng ly nước trái cây lên, Hàn Linh Hi nở nụ cười chân thành: "Lôi Dương, em vẫn luôn xem anh như người bạn rất đáng để kết bạn, chắc anh không phải loại đàn ông nhỏ mọn, vì bị từ chối tình cảm mà từ chối thiện ý đến gần của người khác chứ?"
Đối phương đã cho mình bậc thang, làm sao có thể không xuống, Lôi Dương cũng cầm ly cà phê trước mặt lên, cười ha ha nói: "Tất nhiên, em biết anh mà, anh không phải loại đàn ông nhỏ mọn đó, chỉ là Linh Hi, hy vọng em đừng vì tình cảm đặc biệt này của anh đối với em mà cố ý tránh anh mới phải. Nếu như trái tim em thật sự đã có nơi thuộc về, anh chúc tình cảm của các em hạnh phúc."
"Cảm ơn."
Anh ta thở dài tiếc nuối, dang tay ra nói: "Anh tỏ tình thất bại rồi, đàn ông mà giữ mấy cái này cũng không dùng tới, Linh Hi, coi như em thương cảm người đàn ông thất tình là anh đây mà nhận lấy hoa và quà được không?"
Hàn Linh Hi mỉm cười, "Em có thể nhận hoa, nhưng mà dây chuyền thì, xin lỗi, phiền anh giữ lại, anh sẽ tìm được người càng thích hợp với nó hơn."
Thứ nhất giá của nó quá xa xỉ, quá quý trọng, thứ hai tặng dây chuyền có ý nghĩa đặc biệt, Hàn Linh Hi không mê tín, chỉ là cô muốn dây chuyền có tư cách đeo trên cổ mình nhất chính là của người ấy tặng. Thử tưởng tượng cô đeo dây chuyền người khác tặng trên người rồi quấn quýt cùng với Chu Đình Vũ, cho dù đối phương có thoáng đến mấy đi nữa cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cô không muốn ở không đi gây chuyện.
"Nhưng mà Linh Hi..."
"Ôi," Hàn Linh Hi ngăn anh ta nói tiếp, nói sang chuyện khác, "Em đói rồi, chúng ta nên gọi đồ ăn đi."
Lôi Dương hiểu thái độ của Hàn Linh Hi, lại cố ý làm đối phương nhận phần quà này, đến cuối cùng chỉ làm cho bản thân nhàm chán. Nên gật đầu, không nhắc lại nữa.
- -----------------------------------------
Ăn cơm tối xong, Lôi Dương còn phải đến công ty một chuyến, anh ta nói là đưa Hàn Linh Hi về trước, lại bị Hàn Linh Hi uyển chuyển từ chối, cảnh đêm tối nay rất đậm, phong cảnh dễ chịu, Hàn Linh Hi muốn ra ngoài shopping rồi mới về, hơn nữa Chu Đình Vũ đi công tác nước ngoài, về nhà cũng chỉ có một mình cô, không khỏi có chút buồn chán.
Đi một mình trên đường lát đá, Hàn Linh Hi đón gió mát, bước đi thong thả. Bầu trời trong suốt, khó khi có thể thấy nhiều ngôi sao lóe sáng thế này, ở trong thành phố bị ô nhiễm bao nhiêu năm muốn thấy được ban đêm sạch sẽ, đúng là còn khó hơn so với trúng thưởng. Nếu như lúc này cô gái ấy có thể cùng mình thưởng thức cảnh đẹp này, thì tốt biết bao.
Cô vén sợi tóc thổi đến mép miệng, đẩy ra sau tai, đi qua lối đi bộ đến khu vườn vỉa hè đối diện. Nơi đó có lùm cây mọc lên rậm rạp và vườn hoa, ban đêm ánh đèn lóe lên màu sắc rực rỡ, làm những thực vật ấy mờ ảo, có vẻ rất khó phân biệt. Đi ra ngoài theo đường lát đá cuội nhỏ này, lại qua một ngã rẽ, chỗ đó sẽ là đoạn đường dễ đón xe.
Gió đêm từ từ thổi tới, lá cây rụng vang lên tiếng, Hàn Linh Hi vốn đang trong trạng thái hoàn toàn thoải mái, vừa ngửi hương thơm của cây trái trong không khí, vừa vui vẻ đi về phía trước, lúc rẽ ở một gốc cây ven đường thì thấy một mảng bóng động đậy cực kỳ hoảng sợ, lúc đó kêu lên thành tiếng.
Nhìn kỹ lại, là hai bóng người cao gầy chồng lên nhau, người bị đè trên gốc cây là một cô gái trẻ tuổi, tóc búi lên cao có một nửa rơi trên vai, mà người đội mũ hip-hop đang đè trên người cô, vì đưa lưng về phía Hàn Linh Hi nên Hàn Linh Hi không thấy rõ đối phương là nam hay nữ.
"Này, hai người các người, các người đang làm gì vậy?"
Cô đánh bạo thốt ra câu hỏi, lưng mát lạnh, không phải là gặp cướp sắc trong vườn hoa chứ?
Không có người trả lời, bỗng nhiên bị Hàn Linh Hi xuất hiện quấy rối, hai người không tiếp tục nữa, song song đi đến từ dưới bóng cây.
Đến dưới bóng đèn, Hàn Linh Hi mới phát hiện, người đội nón kia cũng là một cô gái, tóc cô ta rất dài, suôn đến eo. Hai cô gái này đều rất trẻ tuổi, có lẽ là khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng cao cao, tỉ lệ cơ thể cũng không tệ, cho dù ánh đèn mờ tối, lại có che chắn, Hàn Linh Hi vẫn phác thảo ra được góc cạnh ngũ quan của các cô, bộ dáng hai cô cũng không tệ, hình như có trang điểm.
Cô gái đội mũ lưỡi trai liếc nhìn Hàn Linh Hi với ánh mắt thờ ơ, không biết là mình có nhìn lầm hay không, Hàn Linh Hi nghĩ hình như cô bé kia nhếch mép lên cười cười, rồi sau đó xoay người dắt cô gái kia vội vã rời khỏi.
Hàn Linh Hi vẫn đứng tại chỗ, cô thở phào, còn tưởng là lại như lần trước, gặp phải giựt tiền cướp sắc chứ, may là không phải, nếu không ở nơi vắng vẻ này tìm được ai giúp đỡ đâu.
Cô suy nghĩ trong lòng, hai cô gái kia vừa rồi ở dưới bóng cây, là hơn nửa đêm ra đây hẹn hò à? Nhìn tuổi tác chắc còn đến trường, có lẽ gạt người nhà lén chạy ra ngoài, nếu không sao lại chọn loại nơi yên tĩnh thế này được.
Chỉ là, con nít bây giờ đều to gan vậy sao, dám công khai hôn nhau ở bên ngoài... Cô thấy tận mắt cô gái đội nón lấy tay từ trong quần áo đối phương ra.
Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ ở nơi công cộng thì nhiều lắm chỉ nắm nắm tay khoác khoác tay, chứ nói chi là đè đối phương ở đây sờ soạng. Xã hội này có rất nhiều thành kiến, có đôi khi, che giấu thích hợp để bảo vệ tình cảm.
Cô lắc đầu, được rồi, chuyện người ta mắc mớ gì đến mình, cô phải nhanh rời khỏi đây thôi, lỡ phát sinh chuyện gì nữa, có kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT