"Cha, mẹ, con về rồi ạ."

Chu An tươi cười chào đón, "Con gái à, về rồi à, sao rồi con, làm việc suốt ngày có phải rất mệt mỏi không. Hôm nay gọi con về cũng không có chuyện gì, chỉ là nhớ con thôi, người một nhà chúng ta cùng ăn tối."

Ông nhận lấy túi xách của Đình Vũ treo lên giúp cô, "Này, không phải kêu con dẫn Nhiễm Nhiễm về sao, con bé đâu?"

"À, cậu ấy có việc, không tới được."

Chu Đình Vũ nói dối, cô gái kia thấy mình là biến mất, làm gì mời cô đến nhà mình ăn cơm được?

"Vậy à, vậy được rồi, lần sau nói con bé tới cùng đi."

Chu An kéo con gái lại, chỉ chỉ Lâm Ngọc Chi ngồi bên bàn ăn không lên tiếng, từ lần trước hai người xảy ra tranh chấp vì Tề Chính, số lần Chu Đình Vũ về nhà ngày càng ít đi, về sau phần lớn hai mẹ con đều ở chung trong kiểu hình thức này, ông kẹp ở giữa nhìn thật sự rất lo lắng.

"Đình Đình à, tính cách mẹ con không phải con không biết, bà ấy ăn mềm chứ không ăn cứng, hai người cứ thế này cũng không phải cách hay, nể mặt ba đi, nói chút gì đó với mẹ con, dỗ dành bà ấy, người một nhà chúng ta sau này lại tốt trở lại, được không?"

"Ba, chẳng nhẽ con không dỗ dành mẹ sao," Chu Đình Vũ bất đắc dĩ nói ra, "Nhưng mà mẹ vẫn không lạnh không nóng như trước với con, cũng chỉ vì không bàn chuyện chia tay với bà ấy. Ba, con đã là người lớn, chuyện của mình con tự xử lý được, lẽ nào lại sai rồi sao?"

Cô từng xin lỗi mẹ vì thái độ tệ của mình, giữa hai người cũng dịu bớt nhưng mà chỉ cần vừa nhắc tới Tề Chính, mẹ lại tranh chấp với mình, con gái nhà mình lãng phí hơn nửa thanh xuân cho con nhà khác cuối cùng lại muốn chia tay, bà nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam lòng.

"Không sai, không sai," Chu An khuyên giải an ủi, "Tuy mẹ con nói chuyện ngang ngược, nhưng mục đích chính của bà ấy cũng là vì các con, có phải không, nếu không như vậy, con nhín chút thời gian về nhà, tán gẫu với mẹ con một chút, mẹ con không thù qua đêm, sau này tự bà ấy sẽ nghĩ rõ ràng."

Chu Đình Vũ biết cha mình kẹp ở giữa, cũng không muốn ông lại lo lắng, gật đầu đồng ý, đến chào hỏi với mẹ bên kia bàn ăn.

"Mẹ."

Cô múc canh bưng tới cho Lâm Ngọc Chi, nhẹ nhàng nói: "Con biết mẹ vẫn đang giận con, con xin lỗi mẹ. Mẹ lớn tuổi, phải giữ tinh thần vui vẻ, luôn không vui, không tốt cho cơ thể."

"Con còn lo lắng thân thể mẹ tốt hay không à?" Biểu tình của Lâm Ngọc Chi có chút thay đổi, "Dọn ra ngoài thì tâm cũng bay luôn, về nhà ngày càng ít, ăn bữa cơm cũng về ngay, không biết con gấp làm gì."

Chu Đình Vũ thở phào nhẹ nhõm, "Con nghĩ mẹ không muốn gặp con."

"Mẹ còn tưởng con không muốn thấy mẹ con."

Hai mẹ con đối diện vài giây, đều nở nụ cười, bầu không khí dịu lại Chu An rất vui vẻ, "Sớm như vậy không phải tốt hơn à, hai mẹ con không có gì có thể ầm ĩ đúng không?"

Lâm Ngọc Chi thở dài, cầm tay Chu Đình Vũ, nói lời thấm thía: "Con gái à, mẹ biết con trách mẹ ngang ngược, nhưng mẹ là mẹ ruột con, có thể không lo chuyện của con sao, đàn ông bốn mươi tuổi vẫn là một cành hoa, nhưng phụ nữ tới ba mươi tuổi, thanh xuân cũng đã đến cuối đường, dù sao cũng phải có một nơi làm bến đỗ, con bây giờ vẫn chưa xuống dốc, sau này phải làm sao?"

Không đợi Chu Đình Vũ trả lời, bà nói tiếp: "Mẹ biết, con lại nói mẹ con là con có khả năng nuôi bản thân, cũng có khả năng chăm sóc bản thân và ba mẹ, nhưng mà con như vậy mẹ đau lòng, dù con mạnh mẽ, cũng chỉ là một cô gái, ba con và mẹ không thể bên cạnh con cả đời, lẽ nào sau này con cô đơn một mình? Mẹ nghĩ rõ rồi, vì sao con và Tề Chính chia tay, mẹ không truy cứu, cũng không bắt buộc hai con tái hợp, nhưng về mặt tình cảm, chí ít con phải cho mẹ một câu trả lời, cũng để mẹ yên tâm. Gặp được người thích hợp, thì thử tiếp xúc với đối phương, được không?"

Từ trước đến nay mẹ có một trái tim không thể điều khiển được, giải quyết xong Tề Chính rồi hẳn nói tiếp, đoán chừng lại xếp đặt vấn đề tình cảm cho mình, đến lúc đó lại đẩy đến đẩy đi không xong, đi lại không muốn đi, hai người lại cãi nhau.

"Con biết hai người yêu thương con." Chu Đình Vũ suy nghĩ một lúc nói: "Thật ra... con đã có người mình thích."

- -----------------------------------------

Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm trước mặt bàn, bên trên để một quả táo và một quả lê.

Quả táo hồng hào nhẵn bóng, trái lê tươi mới mọng nước, cô cau mày nhìn bên trái lại nhìn bên phải, vừa đưa tay ra, sức nặng phía sau đè lên, cái bóng lướt qua, trái lê bên phải bị cầm đi.

"Linh Hi, em nhìn chằm chằm mấy quả này làm gì, hay là, học được dùng hoa quả bói quẻ từ lúc nào rồi à?"

Đỗ Dật đi vòng từ phía sau cô lên trước, đặt mông ngồi vào ghế sô pha, ngay trước mặt Hàn Linh Hi giơ lên trái lê cắn một ngụm rộp rộp.

Hàn Linh Hi tức giận, "Này! Cái tên này sao anh lại vậy hả, của em mà!"

"Sao thế, anh thấy em nhìn hồi lâu, không phải không muốn ăn sao?" Đỗ Dật vô tội nhìn cô, trong miệng còn nửa miếng lê, giọng nói không rõ lầm bầm: "Cùng lắm thì, trong tủ lạnh còn đó, anh lấy cho em."

Hôm nay vị đại tiểu thư này bị gì vậy, tới nhà làm khách, anh cũng hiếu khách, nhưng mà lê này lấy ra từ tủ lạnh nhà mình, sao lại không được cho ăn.

"Thật sự không được, ừm, anh nhổ ra cho em."

"Không sao, quên đi em từ bỏ!" Hàn Linh Hi liếc một cái, cầm trái táo còn sót lại trên bàn, tưởng tượng là đầu Đỗ Dật mà hung hăng cắn một miếng to.

Đỗ Dật đè đầu gối lên chân, nghiêng người tựa sát vào sô pha, vừa ăn lê vừa đầy hứng thú hỏi, "Tâm trạng hôm nay của em không đúng lắm, có phải có tâm sự không?"

"Ai nói cho anh biết em có tâm sự?"

"Không ai nói cho anh biết," Đỗ Dật chỉ chỉ trán, "Chỉ là, tâm sự của em viết hết lên đầu mình kìa."

"..."

Thấy Hàn Linh Hi không phản ứng, anh ta vươn chân đá đá mắt cá chân của cô, "Được rồi, hai ta lớn lên với nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tính cách gì của em mà anh không biết à, em có tâm sự anh còn không nhìn ra? Nói cho anh hai biết, rốt cuộc làm sao vậy?"

Thấy thái độ của đối phương thẳng thắn thành khẩn như vậy, Hàn Linh Hi dao động, cô liếc Đỗ Dật, chần chừ, vẫn nói ra: "Có một số việc, em rất không rõ."

"Không rõ chuyện gì?"

"Chuyện này, có quan hệ với Chu Đình Vũ."

"Chu Đình Vũ?" Đỗ Dật nghi hoặc hỏi: "Thế nào, hai em lại cãi nhau nữa à?"

Hàn Linh Hi lắc đầu, lại ngừng nửa giây, cuối cùng quyết định nói hết đầu đuôi chuyện xảy ra hôm ở hành lang phòng cháy chữa cháy ở công ty ra cho Đỗ Dật.

Vẻ mặt người đàn ông này giống như bản thân nghĩ, từ mê mẩn đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến khiếp sợ, tiếp theo là từ khiếp sợ quay lại mê mẩn.

"Em em em em... Em với Chu Đình Vũ... hai người?"

Đỗ Dật bỏ trái lê còn cắn dở lên bàn, dùng hai tay khoa tay múa chân trên không, "Linh Hi, rốt cuộc em là tình huống gì, em nói có ý là, em thích con gái, mà cô gái kia là Chu Đình Vũ?"

"Em cũng không biết loại cảm giác này là yêu thích, hay chỉ là ý thích nhất thời." Hàn Linh Hi rất khổ não, "Em sống bao nhiêu năm như vậy mà chưa từng gặp qua loại tình huống này."

"Em chưa từng gặp, anh cũng chưa bao giờ từng gặp." Đỗ Dật ngồi ngay ngắn, "Vậy còn Chu Đình Vũ, không phải cô ấy yêu đương với Tề Chính mười hai năm à, không có lý nào thật sự lại thích con gái được, chẳng lẽ là bị kích thích vì bị phản bội, để trả thù Tề Chính, nên thích con gái? Nhưng mà cũng không đến mức chọn em ra tay chứ, em vốn không hợp với cô ấy mà!"

Hàn Linh Hi bị câu "em vốn không hợp với cô ấy" của Đỗ Dật làm nghẹn, vốn muốn phản bác, nghĩ lại bây giờ đang rối rắm không phải điều này, mà là rốt cuộc cô có cảm giác gì với Chu Đình Vũ, sau đó từ bỏ, Hàn Linh Hi nói với giọng buồn bã: "Em không biết, không có hỏi."

"Vậy em nhanh hỏi đi chứ!" Đỗ Dật vỗ hai tay, hỏi rõ, "Nhất định phải hỏi rõ ràng, chuyện tình cảm không thể qua loa."

Tròng mắt xoay vòng, anh ta lại dựa sát vào Hàn Linh Hi nhỏ giọng hỏi: "Ngày đó thật sự chưa hôn?"

"... Rốt cuộc anh chỉ đơn giản là thỏa mãn lòng nhiều chuyện của mình, hay là quan tâm tình cảm của em xảy ra chuyện?"

Ánh mắt Hàn Linh Hi bén nhọn hận không thể đâm trên người anh ra vài lỗ, chuyện thế này cũng hỏi được à, hai người bây giờ là cách một tầng cửa sổ giấy, nếu như không đâm thủng, còn có thể giả vờ ngốc, cứ vậy mà đánh lừa, nếu như đâm thủng, nhất định phải đối diện, theo tính cách nghiêm túc kiểu Chu Đình Vũ, cậu ta sẽ không cần đáp án của mình à, quan trọng là mình vốn chưa có nghĩ rõ, nhưng nếu như phải từ chối rõ ràng với Chu Đình Vũ, sau này các cô ở chung dưới một mái hiên làm sao ở chung được nữa?

"Có phải là ngày hôm đó chỉ hiểu lầm không, Chu Đình Vũ cũng không phải muốn hôn em," Đỗ Dật nghiêng đầu trầm tư, "Chỉ là khả năng không lớn, ai rảnh rỗi lại đến sát bên môi người khác được."

Anh cũng đoán được thế giới nội tâm phức tạp của Hàn Linh Hi, lại mượn cơ hội trêu cô đợi lát nữa đoán chừng sẽ thẹn quá thành giận, nên ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Việc khẩn cấp trước mắt em cần phải làm rõ rốt cuộc là bản thân em thích đàn ông hay thích phụ nữ, loại cảm giác đối với Chu Đình Vũ này có phải là loại thích giữa người yêu với nhau không, sau này lại cân nhắc làm sao giải thích với Chu Đình Vũ."

"Nếu như phải thì sao?"

"Vậy còn gì rối rắm nữa, em thích Chu Đình Vũ, Chu Đình Vũ cũng thích em, hai bên có tình, bên nhau không phải à?"

Đỗ Dật móc móc lỗ tai, "Tuy rằng anh hai bây giờ đang độc thân, nhưng mà anh rất rõ mình thích phụ nữ, đứng trên lập trường bạn bè, anh cũng suy nghĩ vấn đề tình cảm gút mắc của em như bình thường, không mang bất kỳ cái nhìn thành kiến nào. Dù sao anh cũng là luật sư có tiếng, đại diện cho công bằng và ngay thẳng đó."

"Nhưng mà cậu ta là con gái mà..."

"Khi đó chẳng phải em cũng biết cô ấy là con gái sao? Em có loại cảm giác này với cô ấy không phải vì cô ấy là con gái, nếu như điều này không có liên quan gì đến vấn đề cô ấy là con gái, vậy em cần gì phải rối rắm giới tính của cô ấy rốt cuộc là nam hay nữ, quan trọng là tình cảm, tình cảm đó cưng!"

Hàn Linh Hi bị Đỗ Dật nói lượn quanh choáng đầu, chợt nghĩ rất có lý, suy nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, nhưng đến cùng là không đúng chỗ nào lại không nói ra được, dứt khoát từ bỏ, "Được rồi, không nói nữa, nói nữa cũng không rõ."

Cô gái kiêu ngạo này, từng mê hoặc nhiều đàn ông như vậy, sợ là nằm mơ cũng không ngờ tới bản thân lại ngã vào trong vòng tay của một cô gái, xuất hiện khoảng cách tâm lý, khoảng cách nhận thức, nên mới lo lắng như vậy.

Đỗ Dật vỗ nhẹ vào lưng cô, "Anh biết, vị trí vốn đã công nhận từ nhỏ để lớn bỗng nhiên thay đổi toàn bộ, là chuyện rất khó với em. Nhưng nếu như những thay đổi này xuất phát từ bẩm sinh, dù em chống cự được em lừa gạt được người khác thì thế nào, em vẫn không thể đánh lừa được nội tâm của bản thân. Em không thể chống cự được đối phương, thì có thể kháng cự được loại cảm xúc thích một người sao? Nên vẫn phải nghĩ cẩn thận rõ ràng đi."

***

Tác giả: Có người nói ngự tỷ tám múi là thụ -.-... ai? Cái gì, Hàn cô nương không phải ngự tỷ à? Tôi vẫn cảm thấy cô ấy là ngự tỷ, mặc dù cái ngự tỷ này so với Chu cô nương có chút... không ngự nổi???

Phía sau là bước vào thời kỳ Hàn cô nương đấu tranh tư tưởng, tuy rằng thật sự có người giành giật, nhưng cô không chấp nhận "quả lê" này nhanh như vậy được, thay đổi là cần can đảm, can đảm, ừ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play