"Linh Hi, chị xuống lầu lấy chuyển phát nhanh, Tiếu tổng có hỏi thì em nói với anh ấy một tiếng nhé."

"À, được chị Hân."

Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm máy tính truyền dữ liệu, nghe thấy tiếng bước chân chuyển động, thấy là Khương Tử Doanh thì lập tức chuyển tầm mắt về máy tính.

Không nhìn cô ta.

Tưởng rằng chỉ là đi ngang qua, kết quả Khương Tử Doanh lại lộc cộc đi tới bàn làm việc của cô rồi đứng lại, hai mắt nhìn cô thẳng tắp.

Bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, Hàn Linh Hi tức giận ngẩng đầu lên, "Cô Khương, cô đang làm gì vậy? Nếu như cô muốn tìm Tiếu tổng, mời đi thẳng, Tiếu tổng ở trong văn phòng của anh ấy, nếu như cô muốn tìm giám đốc Chu, mời lui về sau mười bước quẹo trái đi thêm lại quẹo trái."

Khương Tử Doanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi tới tìm cô."

"Tìm tôi?"

Hàn Linh Hi nâng mí mắt, sao, hôm đó người phụ nữ này chưa chỉnh đủ à, còn cố ý chạy đến công ty?

"Cô Hàn, chuyện hôm đó... tôi rất xin lỗi." Biểu cảm của Khương Tử Doanh đầy nghiêm túc và áy náy, "Tôi xin lỗi, tôi không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, mới nói những lời không hợp lý đó với cô."

Tối hôm qua Khương Tử Doanh hẹn Chu Đình Vũ đi ăn, đối phương không có trạng huống khác thường nào, cũng không hỏi đến chuyện tiệc thưởng thức rượu. Có thể cho đối phương mượn trang sức quý giá, nói rõ quan hệ của hai người dù không phải cực tốt thì cũng sẽ không cực kỳ bình thường, nói như vậy Hàn Linh Hi vẫn chưa nói với Chu Đình Vũ về xung đột với mình.

Sau khi sự việc xảy ra Khương Tử Doanh cũng cảm thấy hối hận về hành vi của mình, cô càng áy náy hơn, cô thật sự không có giải thích với Chu Đình Vũ chuyện vòng tay và khuyên tai là tự tay mình làm, nếu như Chu Đình Vũ không biết, thì làm sao Hàn Linh Hi biết được. Vì ghen ghét nên trút lửa giận lên người người vô tội, thật sự là một loại chuyện rất xấu.

Hàn Linh Hi rất bất ngờ, "Cô đang... xin lỗi tôi?"

Cô cho rằng nhân vật với thân phận địa vị như Khương Tử Doanh sẽ không giao lưu với một nhân vật nhỏ như mình, mặc dù biết sai nhưng lòng tự trọng vẫn sẽ không cho phép nhận sai. Nhưng bây giờ đối phương lại tự mình đến nhà thành khẩn nói xin lỗi cô, thật không ngờ.

"Tôi mới biết được, cha mẹ cô và cha mẹ Đình Vũ là bạn thân, con gái với nhau mượn quần áo trang sức rất bình thường, hơn nữa thật sự Đình Vũ không biết tôi làm vì em ấy. Tôi không nên vì nguyên nhân ở bản thân mà oán giận cô."

Giọng nói của Khương Tử Doanh nhẹ nhàng ấm áp, hoàn toàn không lạnh băng như ngày hôm đó. Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ là bạn cùng chơi lớn lên với nhau từ nhỏ, với tư cách lớn hơn Chu Đình Vũ sẽ quan tâm Hàn Linh Hi trong sinh hoạt hơn là chuyện bình thường, chỉ là khi biết các cô ở chung, trong lòng Khương Tử Doanh hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ để ý.

Chỉ là thấy tính cách của cô Hàn này và Chu Đình Vũ hoàn toàn tương phản, chắc sẽ không có cảm giác tình chị em gì với Chu Đình Vũ.

Đối phương đều đã nói thẳng thắn thành khẩn như thế, nếu như bản thân còn bám chặt sai lầm của cô ta không tha, có phần quá tính toán chi li không. Cảm giác tức giận của Hàn Linh Hi với Khương Tử Doanh cũng vơi đi không ít, thái độ cũng dịu đi: "Được rồi, không sao, tôi không để bụng."

Khóe miệng Khương Tử Doanh nâng lên, "Nói vậy, coi như chúng ta hòa giải rồi phải không?"

Hàn Linh Hi gật đầu, cũng nở nụ cười với cô: "Coi như vậy đi, không đánh nhau thì không quen biết."

"Vậy cảm ơn cô nhiều Linh Hi." Khương Tử Doanh thở phào nhẹ nhõm, hỏi ý, "Tôi có thể gọi cô như vậy không?"

"Tùy cô." Vừa mới dữ dằn bỗng lại rất nhiệt tình, Hàn Linh Hi có chút không thích ứng được, hoặc có lẽ là lúc này đây mới là diện mạo vốn có của Khương Tử Doanh? Thảo nào tiểu Kim lại thích cô ta như vậy.

"Hôm nay cô đến đây, chỉ là tìm tôi xin lỗi?"

"Còn có vài việc khác." Khương Tử Doanh nháy nháy mắt, có vài phần nghịch ngợm, "Tôi có việc tìm Đình Vũ."

Lại Chu Đình Vũ, hôm đó cô ta nổi giận với mình là vì Chu Đình Vũ, tặng vòng tay và khuyên tai cũng rất có ý nghĩa, lại gạt Chu Đình Vũ không nói gì, luôn cảm thấy loại hành động ngôn ngữ này rất mập mờ. Trong đầu chợt lướt qua một ý nghĩ, chẳng lẽ Khương Tử Doanh có ý... với Chu Đình Vũ?

Đó là lý do mà bạch phú mỹ hơn ba mươi hai tuổi này vẫn chưa lập gia đình là vì cô ta thích phụ nữ, mà người con gái bây giờ cô ta đang để ý Chu Đình Vũ?

Hàn Linh Hi nảy lên một loạt suy nghĩ trong đầu, lúc suy nghĩ trống rỗng lại trực tiếp hỏi: "Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?"

Khương Tử Doanh gật đầu, "Tất nhiên có thể, cô muốn biết gì?"

Cô quan sát vẻ mặt của Khương Tử Doanh, cẩn thận hỏi, "Cô... hình như rất quan tâm đến Chu Đình Vũ, biểu hiện cũng rất thích cô ấy, thứ cho tôi mạo muội, có phải cô... thích cô ấy không?"

"Thích" ấy không phải là "thích" đó, Hàn Linh Hi biết Khương Tử Doanh cũng biết.

Đối phương không có biểu hiện bất ngờ hoặc là rất sợ hãi, như là đã sớm biết Hàn Linh Hi sẽ hỏi như vậy, cô chỉ trầm tư vài giây, nói với dáng tươi cười: "Cô có thể nghĩ như vậy."

Trong lòng Hàn Linh Hi hơi lộp bộp một chút, tại sao lại lộp bộp bản thân cô cũng không rõ, câu trả lời này của Khương Tử Doanh rất mập mờ, "có thể hiểu như vậy", không phủ nhận, cũng không phải rất khẳng định. Nhưng lại giống như ngầm thừa nhận, nói như vậy, hình như cô ta thật sự thích Chu Đình Vũ?

Hai bàn tay cứng ngắt gõ lên bàn, Khương Tử Doanh đi từ khi nào Hàn Linh Hi vốn không biết, hai mắt của cô nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà đờ ra, tư tưởng đã sớm bay đến chín tầng mây.

- -----------------------------------------

Chu Đình Vũ cảm giác gần đây cô gái Hàn Linh Hi kia rất không bình thường.

Lúc ở công ty thì cô cố ý không đón ánh mắt của mình, lúc ở nhà cũng không giao tiếp với mình quá nhiều, nhưng mà vô tình hay cố ý vẫn có thể phát hiện cô đang nhìn trộm.

Giống như bây giờ, mình đang khom lưng cầm cây lau nhà, cô gái kia lại ôm bịch snack ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, ánh mắt lại hay nhìn về bên này vài giây, muốn nói lại thôi không biết đến cùng là muốn làm gì.

Cô ngẩng đầu lên, Hàn Linh Hi lập tức xoay mặt đi chỗ khác.

Chu Đình Vũ nhịn không được đặt câu hỏi: "Cậu đang tìm gì vậy?"

"Hở, không có, tôi có tìm gì đâu."

"Vậy cậu nhìn mình làm gì?"

"Tôi nhìn cậu hồi nào?"

"Ngay mới vừa rồi."

"Vậy sao cậu nhìn tôi?"

"Mình nhìn cậu lúc nào?"

"Nếu cậu không nhìn tôi, sao cậu biết tôi đang nhìn cậu?"

"..."

Chu Đình Vũ đã cực kỳ bó tay với loại già mồm át lẽ phải này rồi, lại hỏi như vậy nữa, sợ là phải tuần hoàn một khúc đó đến rạng sáng mất. Cô ngậm miệng không nói lời nào, ngồi vào một đầu khác của sô pha xếp đồ đạc.

Hàn Linh Hi ngồi bên trái cuộn hai chân, nắm một miếng snack bỏ vào miệng, con ngươi xoay tròn lại chuyển tới Chu Đình Vũ bên kia. Kể từ ngày hôm đó biết được Khương Tử Doanh có ý khác với Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi luôn cảm thấy trái tim là lạ, Khương Tử Doanh thích Chu Đình Vũ, vậy Chu Đình Vũ... thích Khương Tử Doanh không?

Cô nghiêng cơ thể dựa vào đệm sô pha, hỏi tùy tiện: "Gần đây hình như không thấy cậu ra ngoài nhỉ, cô Khương không hẹn cậu à."

"Tử Doanh đến Italy tham gia một buổi triển lãm trang sức, phải đợi tầm vài ngày nữa. Cô ấy quản lý công ty trang sức lớn như vậy, sao thường có thời gian ra ngoài chơi được."

Hàn Linh Hi âm thầm trợn trắng mắt, không có thời gian? Nhìn cô ta rất có thời gian nha, nếu không sao lúc nào cũng tìm Chu Đình Vũ được.

"Nói cũng phải nói lại, dạo gần đây cậu cũng không hay ra ngoài chơi nhỉ."

"Chơi mệt, nghỉ ngơi một chút."

Hàn Linh Hi tùy tiện trả lời lấy lệ, lại hỏi: "Cậu nghĩ... con người cô Khương thế nào?"

"Rất tốt." Chu Đình Vũ không ngẩng đầu lên vừa xếp đồ vừa nói, "Tính cách ôn thuận, lại có tài năng, có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cô ấy thật sự xứng đáng. Cảm giác đi cùng với cô ấy sẽ không cảm thấy xấu hổ, cũng sẽ không sợ không có đề tài để trò chuyện, cậu biết đó, cô ấy rất biết quan tâm đến cảm xúc của người khác."

"Tôi biết, tôi biết một chân."

Chu Đình Vũ không nghe rõ cô đang lầm bầm cái gì, nghi hoặc quay đầu sao, "Cái gì?"

"À, không, không có gì." Hàn Linh Hi bĩu môi, Chu Đình Vũ cố ý nói Khương Tử Doanh "rất biết quan tâm cảm xúc của người khác" như thế, sao cảm thấy như cậu đang có ý riêng, là muốn nói mình không biết để ý đến cảm xúc của cậu ta à, muốn nói mình không có chủ đề để nói à?

Ngậm ngón tay đầy bột bánh trong miệng, Hàn Linh Hi lại hỏi: "Vậy... cậu thích cô ta chứ?"

"Thích chứ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu như không thích sao có thể làm bạn tốt được." Chu Đình Vũ thấp giọng cười, "Cô ấy khiến mình cảm thấy rất ăn ý."

Chu Đình Vũ cực kỳ thích Khương Tử Doanh, loại hảo cảm không chút nào che giấu này khiến trong lòng Hàn Linh Hi khó chịu không giải thích được, chỉ là nghĩ lại cũng đúng, bề ngoài Khương Tử Doanh giống như thật sự không moi ra được khuyết điểm nào, muốn gia thế có gia thế, muốn vóc người có vóc người, muốn tướng mạo có tướng mạo, tính cách tốt lại hợp với Chu Đình Vũ, dù cho giới tính là "nữ", thì nếu như Chu Đình Vũ có thể chấp nhận, các cô thật sự rất xứng đôi.

Vị trí bên cạnh bỗng lún xuống, là Chu Đình Vũ chống tay xuống dựa sát lại, Hàn Linh Hi giật mình, lập tức lui về sau, "Cậu làm gì thế?"

Cô gái này khuỵu chân trên ghế sô pha, tay trái chống trên lưng sô pha tay phải chống trên đệm, vừa vặn ôm bản thân trong lòng.

Lúc này cô đang ở trên đỉnh đầu Hàn Linh Hi, gương mặt đó cách mình chỉ hai centimet, tư thế và hành động kỳ quái này khiến Hàn Linh Hi không thể nào bình tĩnh được.

Đôi mắt của Chu Đình Vũ đang nhìn mình, vươn một tay lướt qua đỉnh đầu mình, sau một lát lại rụt về, Hàn Linh Hi phát hiện trong tay cô có thêm một quyển sách.

"Mình muốn lấy cuốn sách trên ghế sô pha, cậu đang chắn mình."

"Chắn cậu sao không nói đi, làm gì xích lại gần như thế, đúng là..."

Hàn Linh Hi oán giận chui qua một khe hở dưới cánh tay Chu Đình Vũ bỏ đi thật nhanh. Chu Đình Vũ không hiểu ra sao, mình lại làm gì để đại tiểu thư này không vui rồi, đây là thái độ gì vậy?

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, ôm đồ vừa xếp xong đi vào phòng ngủ của mình.

Hàn Linh Hi về đến phòng ngã xuống giường, lời Chu Đình Vũ vừa nói nhắc nhở cô, đúng vậy, nhất định là gần đây mình không có ra ngoài hẹn hò, nên mới có nhiều suy nghĩ kỳ kỳ quái quái như vậy.

Xoay người tìm điện thoại, lục ra số điện thoại của Lôi Dương. Người đàn ông kia hẹn mình hai lần, chỉ là khi đó cô thật sự không thể đi ra ngoài được.

Điện thoại được kết nối, Lôi Dương bắt máy rất nhanh, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng tươi sáng, đầy vui vẻ: "Linh Hi?"

"Ngày mai có thời gian rảnh không? Lần trước anh nói đi xem phim với anh."

"Thật xin lỗi, Linh Hi, ngày mai anh có một buổi tọa đàm, anh có hẹn trước, nếu không thế này đi, trước đừng xem phim, buổi tối em rảnh không, chúng ta đi ăn cơm tối?"

"Ừ, vậy cũng được, cứ vậy đi."

Cúp điện thoại, Hàn Linh Hi thở phào một hơi, đúng, chỉ thế thôi, chuyện chung thân đại sự mới quan trọng, cô phải từ từ tìm lại trạng thái trước kia của mình, sớm mang "hình mẫu lý tưởng" về nhà.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play