Sau khi Chu Đình Vũ bay đến Paris, Hàn Linh Hi trải qua một buổi sáng sớm một mình, không còn giám sát, vốn nên ngủ một giấc trọn vẹn giống như trước, nhưng bảy giờ sáng Hàn Linh Hi đã mở mắt đúng giờ.

Lật qua lật lại trên giường vài vòng lại không buồn ngủ, cô dứt khoát xốc chăn lên rời giường, vị trí đặt cây nạng cạnh tủ đầu giường trống rỗng, thì ra đêm qua trước khi ngủ đã bỏ quên cây nạng ở phòng khách.

"Chu Đình Vũ... giúp tôi..."

Kêu gào được một nửa Hàn Linh Hi khép miệng lại, quên là cô không ở đây, thói quen đúng là thứ đáng sợ.

Vịn vào chân tường nhảy nhảy nhót nhót ra khỏi phòng ngủ, Hàn Linh Hi tìm thấy cây nạng, đến nhà vệ sinh rửa mặt.

Rửa mặt xong, nên làm chút đồ ăn cho mình, trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn Chu Đình Vũ chuẩn bị sẵn, trong ngăn kéo thì để hộp sữa tươi và đủ loại đồ uống. Cô cầm cà chua và rau xà lách lên, còn có bánh mì làm sandwich, lại lấy một ly ngũ cốc, bữa sáng thật đơn giản là được rồi.

Mở nhạc lên, dùng nhạc nhẹ để thư giãn tâm tình, Hàn Linh Hi ngồi bên bàn ăn, liếc mắt nhìn vị trí trống không đối diện, trước đây sao không cảm thấy Chu Đình Vũ có cảm giác tồn tại như vậy, mấy hôm nay quen ăn sáng chung với cô, hôm nay bỗng không có người, cảm thấy rất vắng vẻ.

Ăn sáng xong cầm chén đũa quay lại phòng bếp, nhỏ hai giọt nước rửa chén muốn rửa chén, Hàn Linh Hi bỗng ngây ngẩn cả người, không đúng không đúng, có chỗ nào đó không được đúng cho lắm?

Cúi đầu quan sát đánh giá bọt biển trên tay mình, đây là mình làm à, đây không phải là nên làm, lẽ ra cô nên ăn uống no nê rồi nghỉ ngơi rồi mới có thể đến thu dọn tàn cuộc, tất cả đều là bị Chu Đình Vũ ảnh hưởng, cô tuyệt đối không thể vì Chu Đình Vũ ảnh hưởng mà đánh mất mình!

Hàn Linh Hi nhanh chóng quăng chén đũa cởi bao tay, giống như chạy trốn mà chạy đến ghế sô pha ngồi xuống, thói quen đúng là thứ đáng sợ!

Mở ti vi lên, chọc tới chọc lui chọn được một chương trình vừa ý, Hàn Linh Hi đặt cái chân bị thương ở vị trí thoải mái, quyết định lấy loại cách giải trí này trải qua một ngày một đêm.

Không biết qua bao lâu sau đó, chuông cửa vang lên.

Chưa đến giờ cơm mà, ai lại đến lúc này? Hàn Linh Hi suy nghĩ có phải là Lôi Dương hay không, lấy cây nạng đi mở cửa, đứng ngoài cửa chính là người mà cô không ngờ đến.

"Tề Chính?"

Nghĩ đến những hành động đó của anh ta, thái độ của Hàn Linh Hi lạnh nhạt đi nhiều so với lần trước.

"Anh có chuyện gì?"

Tề Chính giấu đi đôi mắt có phần tiểu tụy phía sau tròng mắt kính, nhìn kỹ còn giống như là có hơi đỏ, bản thân anh ta cao hơn Hàn Linh Hi rất nhiều, tầm nhìn quét qua bả vai cô tìm kiếm phía sau cô.

"Tôi tới tìm Đình Vũ, cô ấy có ở đây không?"

"Cậu ấy không ở đây."

"Tôi có thể vào đợi cô ấy không?"

"Cậu ấy ra nước ngoài công tác rồi, không tới mười ngày nửa tháng chắc chưa về được."

"Đi đâu vậy?"

"Không thể trả lời."

Tề Chính nhận ra thái độ của Hàn Linh Hi đối với mình không đúng, anh ta dừng lại, "Đình Vũ... có phải cô ấy nói gì với cô rồi không?"

"Nếu như anh không làm gì, còn sợ người khác nói gì à?"

"Không, không, ý tôi không phải vậy." Tề Chính giải thích ngay lập tức, "Tôi biết, vốn chính là tôi có lỗi với cô ấy..."

"Trước đây tôi có thấy một đoạn văn trong một bài viết, muốn nói cho anh nghe."

Hàn Linh Hi nghiêm túc, trần thuật: "Khi bạn cảm thấy đau khổ, nỗi đau khổ của mình thì bản thân tự gánh vác, ngàn vạn lần đừng trút hết lên người yêu của mình để giải phóng cảm giác thất vọng và tội lỗi của mình, bạn đừng để một người vô tội gánh chịu tội lỗi chính bạn mắc phải cùng với bạn."

Tề Chính kinh ngạc nhìn cô, "Cô..."

"Nếu như bây giờ anh đang hạnh phúc, thì đừng vì một bên áp lực một bên hạnh phúc mà vứt đau khổ cho người khác, xin hãy thông cảm với cảm giác của người bị phản bội; nếu như bây giờ anh đang đau khổ, cũng đừng vì rối rắm lựa chọn như thế nào mà vứt vấn đề khó khăn cho người khác, xin hãy thông cảm cho cảm giác của người bị vứt bỏ."

Giọng nói của Hàn Linh Hi lạnh lẽo, ánh mắt cũng lãnh đạm, dường như những lời này đã đặt trong miệng từ lâu đợi để nói cho Tề Chính nghe, khi nói ra ngay cả một câu ngắc ngứ cũng không có.

"Tề Chính, chúng ta đều là người bình thường, ai cũng sẽ phạm phải sai lầm, nhưng mà phải biết nhận sai, nếu bản thân không phải con người hoàn hảo, cũng đừng yêu cầu đối phương dùng trái tim thánh mẫu để chấp nhận sai lầm của anh. Đừng mượn lý do dốc bầu tâm sự với đối phương để làm nền cho cảm giác rối rắm bất lực và lớn lao của anh, người yêu của anh sẽ cảm thấy anh dối trá, người hận anh sẽ cảm thấy ghê tởm, nên đừng giải thích, vô dụng thôi. Mặc kệ có thể tha thứ và chúc phúc hay không, nếu trái tim đã có nơi đến, tại sao còn phải để ý trong mắt người cũ anh rốt cuộc có tốt hay không, người như anh có phải là quá ích kỷ không?"

Những câu Hàn Linh Hi nói đều đánh trúng nỗi lòng của anh ta, ngoài kinh ngạc Tề Chính còn vô cùng xấu hổ, anh ta đỏ mặt tới mang tai gục đầu xuống, không có sức để phản bác lại, "Phải, phải... Tôi phải thừa nhận cô nói đều đúng... Nói nhiều thêm, sẽ chỉ làm người ta nghĩ là già mồm thôi."

"Cho nên, nếu như Đình Vũ đã nói rõ ràng là chia tay với anh, anh cũng đừng tới làm phiền cậu ấy nữa, từ nay về sau anh sống phần anh cậu ấy sống phần cậu ấy, như vậy tốt cho cả đôi bên."

"Tôi biết, hôm đó ở nhà cô ấy, cô ấy đã nói với tôi rất rõ." Giọng nói của Tề Chính dày đặc giọng mũi, "Tôi không nói gì đến yêu cầu xa vời cô ấy tha thứ, đó là quyền của cô ấy. Hôm nay tôi đến là vì cái này."

Anh ta lấy một cái túi giấy hình chữ nhật từ phía sau ra: "Vốn muốn tự mình giao cho cô ấy, bây giờ không thể làm gì khác hơn là nhờ cô thay mặt chuyển giao giúp."

Hàn Linh Hi cảnh giác hỏi: "Vật gì vậy?"

Hiện nay có rất nhiều thảm kịch gây ra vì chia tay, cái gì mà cuối cùng ôm hậu quả đâm chết đối phương, nào là cùng nhau nhảy lầu cùng đến chỗ chết, thậm chí còn cắt bỏ nửa thân dưới khiến nửa đời sau của anh phải thống khổ, thù hận của loài người thật là đáng sợ, bản thân không trải qua được, cũng không để người khác sống yên ổn, có phải Tề Chính là như thế không?

Tề Chính cười đắng chát: "Là một ước mơ mà mười hai năm qua tôi từng mơ. Vốn muốn dành cho Đình Vũ, trả lại cho cô ấy, xem như là kết thúc phần tình cảm này của chúng tôi, cũng là kỷ niệm với quá khứ. Còn muốn xử lý thế nào, tùy ý Đình Vũ, hoặc là cô ấy nhận lấy, hoặc là vứt đi, tôi cũng không có ý kiến gì."

Cầm trong tay ước lượng, rất nhẹ, cũng không nghe được tiếng tít tít tắc tắc gì, chắc là không phải bom mìn gì đó, Hàn Linh Hi yên tâm gật đầu, "Tôi biết rồi, cậu ấy về tôi sẽ chuyển lời anh đã nói."

"Vậy, tôi đi đây."

Tề Chính giơ tay chào tạm biệt, xoay người có vẻ rất khó khăn. Hàn Linh Hi không có ý đưa mắt tiễn anh ta, trực tiếp đóng cửa lại, nghĩ có khi nào người đàn ông này không tin lời mình lại nằm vùng ngoài cửa hay không. Nên lại úp sấp trên cửa xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Người đàn ông kia vẫn còn đứng ngoài cửa, đưa lưng về phía cửa, Hàn Linh Hi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta, chỉ là nhìn thấy bờ vai anh ta đang run rẩy, lại run ngày càng mạnh hơn. Sau một lát, Tề Chính đi về trước vài bước, chống tường ngồi xổm xuống, người đàn ông thân cao một mét tám vậy mà lại ngồi xổm xuống nơi hành lang công cộng mà khóc.

Anh ta đỡ trán, nước mắt trượt từ chóp mũi xuống sàn nhà, bởi vì tâm trạng quá kích động, gân xanh trên huyệt thái dương đều lộ ra. Đàn ông không dễ rơi lệ, lần đầu tiên Hàn Linh Hi thấy có người đàn ông khóc kiểu này, không phải là những lời vừa rồi của mình quá trực tiếp quá chói tai nên làm anh ta khóc đó chứ?

Khoảng chừng qua nửa phút, Tề Chính đỏ cả mắt điều chỉnh tâm trạng, nhấc bước chân nặng nề vào thang máy. Hàn Linh Hi ngờ vực dời tầm mắt, rốt cuộc thứ anh ta đưa cho Chu Đình Vũ là gì?

Ôm hiếu kỳ mở túi giấy ra, trong túi giấy có một cái hộp xinh đẹp. lại mở cái hộp đầy thú vị kia ra, Hàn Linh Hi mở to hai mắt, thế mà lại là một bộ áo cưới.

Ngoại trừ vấn đề tình cảm của Tề Chính bị chửi rủa ra, thiết kế áo cưới của anh đúng là xa hoa lộng lẫy làm cho người ta thán phục, đây là bộ áo cưới ngày kết hôn trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, cho dù là chỉ sờ một cái cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc đi.

Hàn Linh Hi lấy bộ áo cưới từ trong hộp ra quan sát tỉ mỉ, lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy nó vô cùng thích hợp với Chu Đình Vũ, ngoại trừ tình cảm bê bối của Tề Chính ra, anh ta đúng là người đàn ông hiểu rõ Chu Đình Vũ nhất.

Thậm chí cô có thể tưởng tượng ra được Chu Đình Vũ mặc nó vào sẽ là bộ dáng gì, vải satin nhẵn mịn, len pha cotton mềm mại, chắc chắn sẽ như hoa hồng trắng nở rộ dưới ánh sương mai, xinh đẹp động lòng người.

Chỉ tiếc, tình cảm của đôi kim đồng ngọc nữ này đã kết thúc, từ đầu đến cuối áo cưới lại không thể mặc lên người cô dâu.

Hàn Linh Hi không kiềm được có chút cảm khái, thôi hết rồi cảnh đó người nơi đâu, cho nên tình cảm cần gì phải cố sức yêu như vậy, hại chính mình lại khổ người khác, đến cuối cùng nó có bao nhiêu đau khổ.

Cô cần phải học hỏi từ những kinh nghiệm và bài học trước đây, cố gắng giữ vững tiêu chuẩn của mình.

Kính coong kính coong...

Ai vậy, Tề Chính lại quay lại?

Hàn Linh Hi lại mở cửa nhà ra, lần này tới là một người đàn ông xa lạ, nhìn độ tuổi không lớn lắm, trên đầu anh ta đội mũ, bên trên viết "Nhà hàng Phương thị".

"Xin chào, có phải cô Hàn không? Tôi đến giao cơm, bạn cô đến đặt hàng trước ba tuần ở cửa hàng chúng tôi, có lẽ cô biết chứ."

Ba tuần? Chu Đình Vũ cho là mình gãy xương không thể di chuyển à, phải lâu vậy sao.

"À, tôi biết, cảm ơn anh." Hàn Linh Hi vốn muốn giơ tay ra nhận, nhớ lại bản thân đi đứng không tiện, đành nói: "Anh có thể giúp tôi đặt thức ăn lên bàn kia không?"

"Được chứ, không thành vấn đề."

Chàng trai phục vụ chu đáo, lấy từng món ăn dọn ra ngoài xong, cười khanh khách nói: "Quý khách cứ dùng từ từ, tôi về trước."

"Được, cảm ơn."

Đậu hũ áp chảo, sườn kho, trứng uyên ương chua ngọt, còn có một phần canh măng. Ba món một canh này chất lượng không tệ, chỉ riêng việc nhìn thôi cũng làm người ta muốn ăn thật nhiều.

Đúng là cậu ta từng hỏi qua Đỗ Dật.

Hàn Linh Hi ngồi xuống, cô gái kia ở trong bóng ma thất tình, ngược lại vẫn có hơi sức để quan tâm đến mình. Chỉ là, tâm trạng của Chu Đình Vũ, thật sự tốt như biểu hiện trên mặt cô sao?

Mặc dù có chút đau đớn chỉ có thể giấu trong lòng không thể nói ra, nhưng nhịn đến hỏng là không đúng. Nếu như Chu Đình Vũ muốn nói hết, coi như báo đáp mấy ngày qua cô chăm sóc mình cẩn thận, mình vẫn có thời gian nghe cô nói một chút.

Ở Paris bây giờ là giờ gì... không biết người kia, bây giờ đang làm gì nhỉ...

Lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc từ trong u mê, Hàn Linh Hi lắc lắc đầu, không đúng, Chu Đình Vũ là Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi là Hàn Linh Hi, thế nào không có lý do gì bỗng nhiên muốn quan tâm Chu Đình Vũ đang làm gì, thói quen đúng là thứ đáng sợ, mặc kệ, ăn quan trọng hơn! Đúng, ăn!

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play