"Linh Hi, anh tặng em món quà này, có thích không? Thích không, hử?"
Đỗ Dật ẩn ý đưa tình, đặc biệt dịu dàng đối với Hàn Linh Hi bên cạnh, trái tim đã và đang rỉ máu. Người bạn nhỏ dám làm việc nghĩa khiến người ta kinh sợ, lại rảnh rỗi đi ra ngoài làm trật khớp chân, để chứng tỏ với Hàn Linh Hi mình thực sự có cái gọi là "chân thành", an ủi cơ thể lẫn tâm hồn cô đang bị thương, Đỗ Dật cắn răng lấy một tháng lương đi mua một chiếc túi xách cô đã vừa ý rất lâu tặng cho cô như một món quà thăm hỏi.
Hàn Linh Hi cầm túi xách trong tay lật qua lật lại nhìn xem, thấy biểu cảm trên mặt cô là biết cô rất thưởng thức nó. Sau khi giám định nhiều lần là hàng cao cấp, Hàn Linh Hi hài lòng nở một nụ cười, cảm động nói tiếng cảm ơn: "Em thực sự rất thích, cảm ơn anh, vậy món quà này, em không khách sáo nhận đó!"
"Đừng khách sáo, tuyệt đối đừng khách sáo với anh." Đỗ Dật cười rạng rỡ, ngoài miệng thì ngọt đến nỗi có thể ứa ra mỡ, "Dựa vào giao tình của chúng ta, vì nhận được nụ cười của người đẹp, bảo anh xông pha khói lửa cũng không ngại."
"Yên tâm, loại nơi như thế, em sẽ cương quyết không đi." Hàn Linh Hi nói nghiêm túc, "Sinh mạng chỉ có một lần, nhất định phải biết quý trọng, em vẫn chưa sống đủ, mới không đi tìm chết, ai muốn chết thì người đó chết, tóm lại sẽ không phải là em."
"Vâng vâng vâng, đối với Hàn đại tiểu thư, thứ quý giá nhất chính là sinh mạng."
Đỗ Dật cười ha ha, cầm dao gọt táo trên bàn, vừa gọt vừa nói: "Này, em có cảm thấy không... Chu Đình Vũ đối xử với em rất đặc biệt?"
"Hửm?" Hàn Linh Hi lạ lùng quay sang, sao bỗng nhiên nhắc tới Chu Đình Vũ, "Đặc biệt gì?"
"Không có gì, chỉ là hôm qua, đột nhiên cô ấy gọi cho anh." Đỗ Dật làm biểu cảm thương tiếc mất mát, "Sau khi chia tay ở tiệc sinh nhật, lúc lưu số của nhau, học phách về nước nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng nhớ đến gọi cho anh, trong lòng anh xúc động lắm nha, ai biết được gọi tới lại hỏi chuyện của em."
Hàn Linh Hi càng buồn bực hơn, "Hỏi em, hỏi em cái gì?"
Chẳng lẽ là cô ta bị mẹ mình xúi giục, đang âm thầm điều tra cuộc sống riêng tư của mình?
"Là hỏi bình thường em thích cái gì, thích ăn gì, có món ăn kiêng hay không, khẩu vị thế nào này nọ."
Đỗ Dật phân tích cho Hàn Linh Hi: "Em nghĩ xem, mọi người đều quen biết từ nhỏ, nhưng mà không thân thiết, xa cách rất nhiều năm mới gặp lại. Bởi vậy điểm xuất phát của chúng ta đều giống nhau, nhưng mà cô ấy không quan tâm anh, lại đi quan tâm em, cho dù là mẹ em có nhờ cậy cô ấy chăm sóc em, khách sáo thì cùng lắm cũng làm phải phép thôi, những hành động này của cô ấy nói rõ điều gì, nói rõ cô ấy rất để ý em. Với lại còn là xuất phát từ thật lòng, xuất phát từ đáy lòng, Linh Hi, không nghĩ là các em sống chung không tồi nha."
Đột nhiên cô ta lại hỏi Đỗ Dật việc này, thảo nào hai ngày nay giao hàng đưa tới, đều là món ăn mình thích.
Hàn Linh Hi mím môi không nói chuyện, cô không đoán ra được rốt cuộc lý do Chu Đình Vũ làm những chuyện này là gì, mình đối với cô ta không nóng không lạnh, về mặt sinh hoạt cũng không giúp gì, lần này bị đau chân, cô ta lại hết sức để bụng, cầu được ước thấy, không cần nói là giúp mình chườm đá thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày, chỉ riêng buổi sáng còn tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng lành bệnh vì mình đã rất đáng được cảm động.
Tất nhiên, nếu như cô ta không dùng "chiêu đuổi đánh tới cùng" gọi mình thức dậy, nhất định mình sẽ càng cảm kích.
"Linh Hi, Linh Hi?"
Đỗ Dật bày các miếng táo được cắt gọn lên đĩa, nhìn thấy Hàn Linh Hi đang ngẩn người, vươn tay quơ quơ trước mặt cô, cười cực kỳ đen tối: "Sao thế, đang nhớ Chu Đình Vũ à?"
"Ai nhớ cô ta?" Hàn Linh Hi liếc một cái, ghét bỏ nói: "Vỏ trái cây phải bỏ vào trong bao cột lại thật kỹ, nếu không sẽ có mùi lạ, không thấy rơi xuống đất rồi à, anh mau nhặt lên đi!"
"Vâng vâng vâng, kích động gì chứ, từ khi nào thì em chú ý như vậy thế." Đỗ Dật cúi người xuống nhặt, ngoài miệng vẫn không rảnh rỗi, "Sao, có phải bây giờ thay đổi cái nhìn về Chu Đình Vũ rồi không? Anh nói rồi mà, thật ra cô ấy không đáng ghét vậy đâu, cũng do lòng dạ hẹp hòi của em đang quấy phá..."
Ngồi dậy quan sát vẻ mặt của Hàn Linh Hi, Đỗ Dật không sợ chết còn bổ sung thêm: "Thói quen này, là Chu Đình Vũ kéo ra đúng không?"
"Nói nhảm! Em mà là người sẽ bị ảnh hưởng sao." Hàn Linh Hi sửng sốt, chợt đề cao giọng, "Cô ta thật sự tốt thì liên quan gì đến em, cũng không phải em không bảo cô ta làm!"
"Em dám nói em không cảm động?"
"Không, không có!"
"Uầy, làm ra vẻ." Trong mắt Hàn Linh Hi thì nét cười của Đỗ Dật trở nên rất thiếu bị ăn đòn, "Có cần anh cho hai cái túi nhựa không?"
"Cút!!!"
- -----------------------------------------
Chu Đình Vũ tan tầm về nhà, Hàn Linh Hi đang ngồi trên ghế dựa đọc sách.
"Về rồi à?"
Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên thấy trong tay Chu Đình Vũ ôm một bó hoa kiều diễm ướt át.
" Nghĩ gì mà mua hoa vậy."
"Không phải mình mua." Chu Đình Vũ treo túi xách xong, "Là anh Lôi tặng cậu."
"Thật à!" Hàn Linh Hi mừng rỡ, "Vậy anh ấy đâu rồi?"
"À, anh ta có việc, không thể tự đến thăm cậu được."
Chu Đình Vũ lấy một bình hoa trong tủ ra đổ nước vào, lại mở bó hoa ra cắm vào trong, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay thấy thế nào, chân còn đau lắm không?"
Tìm tới tặng hoa người lại không đến, vậy không phải bị sái chân công cốc rồi sao, Hàn Linh Hi cảm thấy thất vọng, cô lại nằm lên ghế lần nữa, lười biếng nói: "Hôm nay đỡ hơn, cách kia của cô đúng là dùng được."
"Vậy thì tốt rồi, như vậy cậu cũng ít bị chịu khổ, sau này phải kiên trì thoa thuốc."
Chu Đình Vũ nghĩ đến gì đó, rẽ vào phòng ngủ lấy lọ thuốc rượu ra.
"Đây là đồ dự trữ mình mua lúc trước, hiệu quả tốt hơn so với cái kia, cậu dùng cái này đi."
Hàn Linh Hi gật đầu nhận bình thuốc, đổ một chút lên chân, Chu Đình Vũ nhìn năm ngón tay thon dài của cô không dám dùng lực trên mắt cá chân, trực tiếp ngồi xuống lấy bình thuốc, "Sai rồi, không phải thoa như vậy, đưa chân cho mình, mình thoa giúp cậu."
"Cô giúp tôi?" Hàn Linh Hi chần chừ, cô và Chu Đình Vũ không phải thuộc loại quan hệ bạn gái rất thân mật, sao có thể để cho cô sờ chân, hơn nữa bởi vậy, không phải mình lại nợ ân tình của cô ta sao?
"Không, không cần, cứ để tôi tự làm."
Chu Đình Vũ mặc kệ cô, kéo chân cô qua để trên đầu gối của mình, "Rượu thuốc cần phải dùng chút lực xoa vào, máu bầm bên trong mới tan nhanh được, cậu cứ thoa thuốc như vậy sẽ bay hơi hết."
Chu Đình Vũ xoa rượu thuốc nóng lòng bàn tay, cô hành động quen thuộc nắm lấy cổ chân Hàn Linh Hi, vừa cầm vào đã khiến Hàn Linh Hi đau đến gọi mẹ, thần kinh thoải mái của cô lập tức căng thẳng, lưng dựng lên.
"Đau đau đau... cô nhẹ chút..."
"Chịu đựng một lát, dùng sức mới có hiệu quả."
Chu Đình Vũ tiếp tục xoa nắn cổ chân Hàn Linh Hi, mấy hôm nay cái chân bánh màn thầu của cô đã bớt sưng không ít, cuối cùng cũng không khó nhìn như trước, sau này phải tiếp tục ngoan ngoãn tự làm theo, hẳn là lành lại rất nhanh.
"Ấy..."
"Đừng lộn xộn."
Tay phải Hàn Linh Hi nắm cánh tay bên phải của Chu Đình Vũ, vịn vai Chu Đình Vũ đau đến lạnh run, người kia, trông nho nhã yếu ớt vậy mà sức không nhỏ, đúng là không phải chân mình nên không biết đau mà, ra tay cũng có chút quá tàn nhẫn rồi... Không biết... thương hoa... tiếc ngọc.
Hình như là biết mình đang suy nghĩ gì, lực trên cổ chân bỗng nhẹ đi, đau đớn dần ít đi, đau đớn khó chịu vừa rồi không biết tan biến nơi đâu, lúc xương cốt nhẹ vang lên, trái lại trở nên hết sức thoải mái, đúng là Hóa Cốt Miên Chưởng*.
Hàn Linh Hi ngạc nhiên nhìn thẳng vào tay Chu Đình Vũ, "Cô luyện qua ở đâu vậy?"
"Lúc trước từng làm bị thương chân, trật khá nghiêm trọng, đưa cho một bác sĩ đông y già kiểm tra, ông ấy dạy mình một phương pháp như thế."
Chu Đình Vũ rũ mắt rất chăm chú, "Đông y là văn hóa tinh hoa của chúng ta, mặc dù sinh hoạt rất lâu ở nước ngoài, nhưng mình vẫn cảm thấy nó tốt hơn nhiều so với Tây y, chỉ là thời đại này ở đây Tây hóa, thầy thuốc có thể kế thừa đồng thời phát huy nó rất ít."
Hàn Linh Hi nói thầm: "Nếu như vậy, vậy cô còn ra nước ngoài làm gì."
"Mình xuất ngoại không ảnh hưởng đến việc mình yêu nước mà." Chu Đình Vũ không ngại chế nhạo của cô, "Chỉ là nếm thử một cách sống mới thôi, rời đi không phải là vứt bỏ bất cứ cái gì, nếu như quốc gia gặp nạn, mình tin tưởng những cô gái ở hải ngoại đó sẽ ra tay giúp đỡ. Tâm trạng cố hương này, phù hợp với bất kỳ quốc gia dân tộc nào, là bẩm sinh. Được rồi."
Cô buông tay ra, "Cậu động cổ chân thử xem, thế nào?"
Hàn Linh Hi làm theo lời Chu Đình Vũ nói, quả nhiên, hiệu quả lập tức rõ ràng, giảm bớt đau đớn không ít.
"Còn nữa, cái này là đưa cho cậu."
Chu Đình Vũ quay trở lại cửa trước cầm thứ gì đó thật dài trở lại, là cây nạng, "Có đôi khi nhà vệ sinh rất trơn trợt, cậu nhảy nhảy nhót nhót rất dễ té, mình kêu người đặt làm cây nạng."
"Cô... không cần phải phiền phức như vậy, qua vài ngày là tôi khỏi rồi."
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn, lỡ như vì bị té ngã sẽ không bù nổi mất."
Cô nhìn đồng hồ treo tường, "Mình giúp cậu xã nước trước, sau đó đi làm cơm, vậy cậu tắm xong là có thể ăn cơm ngay, có muốn ăn gì không?"
"Tùy tiện là được rồi, cảm ơn..."
Hàn Linh Hi ôm chân ngồi, nhìn chằm chằm Chu Đình Vũ đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ mù tịt.
Mình giống như đại gia được phục vụ vậy, thời gian lâu dài thật sự có chút ngại, Hàn Linh Hi cô từ trước đến giờ không thích nợ người, nhất là nợ Chu Đình Vũ, không phải trước đây đã nói cầu qua cầu đường qua đường sao, sao bây giờ lại trở thành thế này.
Tít tít tít...
Điện thoại của Hàn Linh Hi trên ghế sô pha vang lên, Hàn Linh Hi vươn một chân qua với lấy, quẹt nó đến gần tay, là mẹ gọi điện tới.
"Nhiễm Nhiễm, Đình Đình không sao chứ?!"
Vừa ấn nút nghe, giọng Trương Phượng Lan đã oang oang rót vào lỗ tai Hàn Linh Hi, chấn động đến mức đầu cô đau lên, "Mẹ, mẹ không thể nhỏ giọng một chút à, con không có điếc."
"Ôi trời, đừng nói nhảm với mẹ nữa, nói việc chính với con, Đình Đình có nhà không?"
"Ở nhà, làm sao vậy?"
"Con không biết à, Ngọc Chi nói với mẹ, Đình Đình cãi nhau với bà ấy, nói là con gái lớn như vậy đây là lần đầu chống đối mình, bà ấy rất lo lắng, hôm đó gọi Tề Chính về nhà bọn họ giảng hòa, vô dụng, Đình Đình vẫn kiên quyết muốn chia tay. Con nói vậy phải làm sao đây!"
Chu Đình Vũ cãi nhau với mẹ cô ta? Hàn Linh Hi rất bất ngờ, cô gái ngoan ngoãn này cũng có thời kỳ nổi loạn? Thảo nào hôm đó về đến nhà sắc mặt nhìn không tốt lắm. Tên đàn ông xấu xa Tề Chính kia cũng đúng là, ăn vụng là ăn vụng, thay lòng là thay lòng, làm gì mà nắm trong bát rồi trong nồi cũng không tha?
"Chuyện trong nhà người ta mẹ xen vào làm gì." Hàn Linh Hi tức giận giảng đạo mẹ mình, "Có tinh lực vậy, còn không bằng quan tâm bản thân ngày mai ăn gì thì hơn."
"Quan hệ của mẹ và dì Năm con tốt vậy, bà ấy có chuyện sao mẹ mặc kệ được, ôi, Nhiễm Nhiễm, con có biết rốt cuộc Đình Đình nghĩ gì không, một người đàn ông tốt như vậy, tội tình gì mà con bé không muốn..."
Hàn Linh Hi hiểu ra, thì ra đây là gọi tới thăm dò mình, cô xoa xoa lỗ tai méo miệng trả lời dứt khoát, "Con không biết."
"Ơ, sao con lại không biết chứ, con..."
"Được rồi được rồi mẹ, con còn có việc, cứ vậy nha, gặp sau nha."
Nói vài câu ngắn ngủi nhanh chóng đuổi mẹ mình đi, Hàn Linh Hi lập tức tắt máy di động, ão não vứt lên bàn.
***
*Hóa Cốt Miên Chưởng là một loại võ công âm độc khó luyện. Điểm đặc biệt là ngoài nhu trong cương, chú trọng vào việc bộc phát kình lực, thủ pháp dựa vào chưởng là trọng tâm, vận chuyển tinh giản nhưng liên miên bất tuyệt. Bên trong kình lực ẩn chứa cương kình, bên ngoài lại biểu hiện là nhu kình. Một khi bị Hóa Cốt Miên Chưởng đánh trúng thì sẽ chết ngay, tuy nhiên sau đó xương cốt toàn thân sẽ bị gãy rụng từng đoạn, mục nát, tạng phủ tan nát, thê thảm vô cùng, không cách nào cứu chữa được. Nạn nhân trúng chưởng có chết ngay hay không tùy thuộc vào nội công và kình lực và ngoại lực phát ra của người xuất chưởng. (Tụ Hiền Trang Wiki)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT