Lúc Hứa Hân dọn đi chỉ mang quần áo và đồ dùng hàng ngày theo bên người, trong phòng cũng dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ. Chu Đình Vũ chọn căn phòng cách vách phòng ngủ của Hàn Linh Hi, quét dọn lần nữa cũng không tốn bao nhiêu sức, cô rất mừng vì chủ căn nhà này là người sinh hoạt có trật tự.

Chỉ là người bạn cùng phòng với mình...

Không biết nên nói Hàn Linh Hi quá cẩu thả hay là vốn không xem mình là người ngoài, sau khi các cha mẹ đi rồi, Hàn Linh Hi thư giãn cả người, Chu Đình Vũ mua rau củ tươi mới, vừa dọn dẹp vừa nấu ăn ở trong bếp chờ cơm nước xong bưng ra bàn. Nhà bếp sạch sẽ như chưa từng được sử dụng, cơm nước xong cô cũng rửa chén đũa ngay lập tức, nhưng Hàn Linh Hi gọi đồ ăn bên ngoài, không chỉ có vết bẩn trên bàn, mà còn tiện tay nhét hộp cơm dùng một lần vào thùng rác ở phòng khách.

"Cậu vứt rác ở phòng khách, trong phòng sẽ có mùi." Chu Đình Vũ lại nhịn không được giáo dục cô, "Với lại trời nóng dễ sản sinh mũi, ở nước ngoài, mọi người đều có thói quen tốt phân loại rác thải."

"Nước ngoài là nước ngoài, tôi cũng không ở nước ngoài, làm sao tôi biết bọn họ sống thế nào." Hàn Linh Hi rất thờ ơ, cô ngồi trên ghế sô pha thoải mái đến khớp xương đều mềm nhũn, "Giám đốc Chu, đây là trong nước, dựa theo thói quen của chúng ta là được rồi, thư giãn đi."

"Vậy bàn ăn..."

"Ôi trời được rồi được rồi, đợi lát nữa tôi nghỉ khỏe rồi sẽ dọn dẹp, cô bận việc thì cứ đi đi, làm phiền tránh ra một chút, tôi phải xem ti vi."

Hàn Linh Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự cằn nhằn của mẹ, chẳng lẽ lại phải nghe Chu Đình Vũ nói mãi? Cô ta cũng không phải trưởng bối của mình, cũng không phải họ hàng gì của mình, sao giống như mình có nhiều quan hệ với cô ta lắm vậy, đúng là quen thói làm cán bộ trực ban từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu cũng thích rao giảng, nhàm chán!

Mặc dù đối phương nói đợi lát nữa sẽ dọn dẹp, nhưng Chu Đình Vũ nhìn mấy vết bẩn trên bàn này thấy không vừa mắt, không thể đợi Hàn Linh Hi dọn dẹp, nên cô tự lau sạch bàn ăn, sau đó lấy hộp cơm trong thùng rác ra bỏ vào thùng rác trong nhà bếp.

Làm xong những thứ này, Chu Đình Vũ đi vào phòng ngủ nghỉ trưa chờ đến xế chiều mở cửa đi ra ngoài, thấy cảnh tượng trong phòng khách kia đã rất ngạc nhiên.

Nhân vật nam nữ chính trong ti vi đối thoại liên tục, trên khay trà phòng khách để một gói snack đã mở và hộp bánh quy, trong khay đựng trái cây có một nửa trái táo chưa ăn xong, sát bên là điều khiển từ xa, còn lại là một nắm vỏ hạt dưa có rớt vài hạt dưới sàn nhà.

Mà cô gái tạo ra đống rác kia đang ngủ trên ghế sô pha, tóc dài che nửa bên mặt, một cái gối đặt sau đầu, một cái ở dưới chân, một nửa cái mền đang đắp trên người, một nửa nằm dưới sàn nhà.

Chu Đình Vũ đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn Hàn Linh Hi từ trên cao xuống, sinh ra rất nhiều cảm giác bất lực, chậc chậc, cô gái này ở bên ngoài trang điểm đẹp bao nhiều, sao về nhà lại y như quỷ, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm thì càng tốt hơn, cả người lười nhác, đầu khớp xương như bị mất gân, chẳng trách dì Phượng Lan không chịu cho cô ấy dọn ra ngoài tự lập, sợ là chưa làm mình chết đói, đã bị đống rác chôn mất rồi.

Cô rút ra một tờ khăn giấy, cúi người nhặt vỏ hạt dưa dưới sàn nhà lên ném vào thùng rác, lại đổ sạch vỏ hạt dưa trên bàn, sau đó dùng cái kẹp đóng thật kín đồ ăn vặt Hàn Linh Hi chưa ăn hết, bỏ vào ngăn kéo dưới bàn trà.

Xoay người thấy Hàn Linh Hi còn đang ngủ say sưa, Chu Đình Vũ ngồi chống cằm bên người cô, nhìn chăm chú hàng lông mi nhỏ dài và sống mũi thẳng đứng của cô thật lâu, thở dài, nhặt chăn trên sàn nhà lên đắp kín giúp cho Hàn Linh Hi.

- -----------------------------------------

Trải qua một đêm với giấc mơ ngọt ngào, sáng sớm Hàn Linh Hi tỉnh dậy dưới ánh nắng ban mai, cô thoải mái ngồi dậy duỗi người ngáp một cái, rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Trong phòng khách yên tĩnh, đi ngang qua phòng của Chu Đình Vũ, cũng không nghe thấy tiếng động gì. Hàn Linh Hi dạo quanh một lượt, thấy tủ giày dép trước cửa, sáng sớm, cô gái này đã ra ngoài rồi sao.

Xoa mắt đi vào nhà vệ sinh, Hàn Linh Hi giơ tay lên tìm trên kệ để kem đánh răng, kết quả sờ thấy trống không, mở mắt ra nhìn kỹ hơn, ơ, đồ đâu?

Kem đánh răng để trên kệ đã bị chuyển qua cái khay trong góc trái bồn rửa mặt, kem dưỡng ẩm da mặt tinh dầu hoa quả thì từ tầng một chuyển đến tầng thứ ba, còn hộp kính sát tròng của cô, sữa dưỡng thể, kẹp tóc đi đâu rồi?

Tối hôm qua tắm rửa xong vẫn để đúng vị trí của chúng nó, sao sáng ra đều bị chuyển vị trí, ngoại trừ người tắm thứ hai đêm qua là Chu Đình Vũ, thì còn ai đụng vào đồ của cô nữa.

Một đốm lửa bốc cháy phừng phừng, hôm qua mới đặt ra mấy quy ước với cô ta, hôm nay đã phạm quy, cô này muốn thế nào, kiếm chuyện? Nếu không phải Hứa Hân đổi phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính thành phòng thay quần áo, cô mới không thèm dùng chung nhà vệ sinh với Chu Đình Vũ, chờ cô ta về, nhất định phải nói rõ ràng với cô ta.

Hàn Linh Hi chải đầu búi tóc lên đỉnh đầu, thở hồng hộc đánh răng rửa mặt, lại lục lung tung tìm được mặt nạ dưỡng da của mình, quay qua gương đắp lên toàn mặt mình. Tối hôm qua ngủ gấp không kịp làm, gần đây không biết là rối loạn nội tiết hay là khối lượng công việc quá lớn, sắc mặt có hơi xấu hơn, quầng thâm sắp lộ ra, cứ thế này thì không thể được, nhất định phải bảo dưỡng thật tốt.

Lúc mặt nạ dưỡng da đắp đến cằm, Hàn Linh Hi nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở bên ngoài, cô đoán là Chu Đình Vũ đã về, ngay lập tức đi đến đẩy cửa ra cái cạch, hét lên rõ to: "Này!"

Chu Đình Vũ vốn tập thể dục buổi sáng và mua bữa sáng về, nghĩ đến việc đi rửa mặt, cô bỏ túi lên bàn rồi đi về hướng nhà vệ sinh, đầu ngón tay còn chưa đụng tới chốt cửa, cửa đã cạch một tiếng mở ra, tiếng quát mạnh mẽ ở bên tai, nhìn thấy một gương mặt xanh lét kinh dị.

Chu Đình Vũ còn đang ở trạng trái thư giãn hoàn toàn, một chút phòng bị cũng không có, tàn nhẫn đấm một phát thật ác liệt.

"Á!"

Chuyện là Hàn Linh Hi thích thú hù dọa cô gái luôn bình tĩnh kia mất tự chủ xấu mặt, nhưng bi kịch là Chu Đình Vũ hét lên đồng thời phản xạ có điều kiện vung tay ra, vững vàng chặt chẽ đấm cho Hàn Linh Hi một phát.

Hàn Linh Hi đột nhiên không kịp bảo vệ trước mặt nhận cú đấm, nước mắt lập tức chảy xuống.

"A! Á... cô điên rồi à!"

Cô đau đớn ngồi chồm hổm xuống che mặt, mũi vừa xót vừa đau, gần như là mất tri giác, động vào rất đau, không động vào càng đau hơn, trong lúc do dự cảm giác như cánh mũi nóng lên, giơ tay lên lau, là chảy máu mũi.

"Linh, Linh Hi?"

Bây giờ Chu Đình Vũ mới nhận ra là Hàn Linh Hi, thấy cô chảy máu mũi thì luống cuống, vội vàng lấy khăn giấy trên bàn cho cô, "Xin lỗi xin lỗi, cậu không sao chứ?"

"Chảy cả máu rồi, cô nói xem tôi có sao hay không, cô để tôi đấm một phát thử xem!"

Hàn Linh Hi rưng rưng nước mắt, mũi đỏ bừng, nói gì mà nam với nữ đối mặt với hoảng sợ sẽ phản ứng khác nhau, nam chủ động chống lại, nữ thì bị động né tránh, nhưng mà cái cô Chu Đình Vũ này sao không làm theo lẽ thường chứ?

"Mình xin lỗi, mình thật sự không cố ý, nhưng mà cậu không có gì làm sao lại muốn dọa mình." Chu Đình Vũ cầm khăn giấy chặn dưới cánh mũi của cô, thấy máu chảy ngày càng nhiều, đỡ Hàn Linh Hi để cho cô ngửa mặt lên, "Cậu ngửa đầu lên nhanh đi, như vậy cầm máu nhanh hơn!"

"Ai, ai cố ý dọa cô." Hàn Linh Hi vừa "khóc" vừa nói ồm ồm, "Tôi... ôi á đâu chết..."

"Được rồi được rồi, cậu cầm máu mũi trước đã rồi nói."

Chu Đình Vũ dẫn Hàn Linh Hi đến bồn rửa mặt, để cô tiếp tục ngửa mặt lên, dùng nước lạnh thoa nước đá lên mũi Hàn Linh Hi, một lúc lâu mới ngừng chảy máu.

Hàn Linh Hi ôm cái mũi vừa đỏ vừa đau nhăn nhó vì đau đớn, vẫn như trước không chịu buông tha nói rõ ràng: "Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô không có việc gì làm hay sao mà chuyển đồ đạc của tôi làm gì, tôi để rất tốt, sao lại lấy đi?"

"Trong phòng vệ sinh rất ẩm ướt, cậu để hộp kính sát tròng ở đó dễ nuôi vi khuẩn, mình giúp cậu để dưới ngăn kéo, định về lại nói với cậu, kết quả về đến nhà đã bị cậu dọa cho giật mình."

Cô gái này, sáng sớm mà đắp mặt nạ dưỡng da gì chứ.

Chu Đình Vũ lau vệt nước trên tay, tầm mắt quét lên người Hàn Linh Hi, cô chỉ mặc một chiếc áo thun miễn cưỡng che kín hai bắp đùi, ngồi xuống chưa kể đến đôi chân thon dài xinh đẹp nhìn thấy không sót gì, quần trong màu gì cũng thấy rõ, với lại áo thun này rộng thùng thình, vốn không có tác dụng che chắn gì, cổ áo cũng sắp rớt xuống tới ngực.

Nếu như không phải cùng là nữ, cô nhất định sẽ cho rằng Hàn Linh Hi đang dùng sắc đẹp quyến rũ.

Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, đường cong... đúng là không tồi...

"Tôi đã nói rồi, chúng nó đặt ở đâu, cô đừng động vào, nếu không tôi không tìm ra được."

"Quý cô à, nhà vệ sinh không phải chỉ có mình cậu dùng, cậu bỏ lung ta lung tung như vậy, nếu lỡ như mình không cẩn thận đụng rơi vào thùng rác, không phải cậu càng trách mình hơn sao?"

"..."

Đối phương nói cũng không phải không có lý, Hàn Linh Hi không nói tiếp, chỉ đành ngậm miệng, cúi đầu buồn bực hỏi: "Sáng sớm cô đi đâu?"

"Mình đi tập thể dục buổi sáng."

"Tập thể dục buổi sáng? Mấy giờ cô ra khỏi cửa?"

"Sáu giờ đúng đó. Từ nhỏ đã thành thói quen."

Hàn Linh Hi nhìn Chu Đình Vũ như nhìn quái vật, trong từ điển của cô vốn không có cái từ "tập thể dục buổi sáng" này, người trẻ tuổi bây giờ ai đến cuối tuần mà không nằm ỳ trên giường, sáu giờ đúng, cô còn đang hẹn hò với Chu Công đây, hành vi của cô gái này đúng là lỗi thời.

Tất nhiên Chu Đình Vũ không nghe được đánh giá của Hàn Linh Hi về mình ra sao, cô mở túi đồ ăn ra, "Mình mua đồ ăn sáng ở dưới lầu, cậu ăn lúc còn nóng đi."

"Không ăn, không đói bụng!" Hàn Linh Hi vẫn còn đang ghim thù, ăn thì chẳng khác nào giải hòa, ăn thì chẳng khác nào mềm yếu!

Cô bụm mũi đứng lên, "Cô tự ăn đi, tôi đi rửa mặt!"

"Ơ..."

Cánh cửa nặng bị kéo ra, Chu Đình Vũ ngồi bên bàn ăn ngây ngẩn một hồi, bỗng dưng cười rộ lên, bên trong môi hồng lộ ra hàm răng chỉnh tề, đôi mắt cong lên chứa đầy ấm áp sớm mai.

Cô gái kia tức giận, cũng như tính tình con nít.

Rõ ràng nên tỏ ra áy náy với lỗi của mình, nhưng giờ Chu Đình Vũ chỉ cảm thấy Hàn Linh Hi rất thú vị.

Reng... reng... reng...

Màn hình điện thoại lấp lóe, thân máy rung liên tục. Chu Đình Vũ thu lại nụ cười, độ ấm trong mắt cùng tản đi, đầu ngón tay nhấn tắt điện thoại.

Lại gọi tới, lại tắt.

Sau một lát, một tin nhắn được gửi đến.

Đình Vũ, sao không chịu nhận điện thoại của anh, sao không trả lời tin nhắn của anh, sao không thể cho anh cơ hội giải thích? Đình Vũ, anh biết anh làm sai, nên mới khiến em tức giận như vậy, nhưng mà em tin anh, vị trí của em trong lòng anh vẫn vô cùng quan trọng, bây giờ anh lập tức lên máy bay, chờ anh, nhất định phải chờ anh.

Lên máy bay? Ánh mắt Chu Đình Vũ nhấp nháy, anh muốn về nước rồi à.

Cháo nóng ngậm trong miệng chợt không có mùi vị, Chu Đình Vũ đơn giản đậy nắp hộp đồ ăn lại, dù sao cô gái kia cũng không muốn ăn, vậy mang đi vứt hết.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play