Hàn Linh Hi tỉnh dậy từ giấc mơ, cũng đi một lượt từ Quỷ Môn quan trở về.
Bởi vì cổ họng Chu Đình Vũ bị nhiễm trùng nên ở bệnh viện truyền nước hai ngày, khỏe rồi sau đó lại trông coi ở bệnh viện như trước.
Như là một kiểu ngầm đồng ý, Hàn Linh Hi không nhắc lại chuyện Chu Đình Vũ rời đi nữa, có lẽ là mệt mỏi, hoặc là đang suy nghĩ chuyện gì đó, mỗi ngày tỉnh dậy đều không nói nhiều, luôn nhìn ngoài cửa sổ đờ ra.
Lý Kha đến thăm thấy Chu Đình Vũ ở bệnh viện thì không bất ngờ nhiều lắm, vốn anh ta chỉ hứa phối hợp với Hàn Linh Hi diễn kịch, về phần có lỗ hổng và sơ hở hay không thì không trong phạm vi nghĩa vụ của bản thân, đối với khúc mắc trong chuyện tình cảm của các cô, mình mãi mãi chỉ là một người ngoài cuộc, dù sao anh ta cũng muốn trả Hàn Linh Hi cho người kia.
Khi tình trạng cơ thể chuyển biến tốt đẹp, Hàn Linh Hi xuất viện. Đỗ Dật và Chu Đình Vũ giúp đỡ đưa người nhà Hàn về nhà, hỗ trợ thu xếp ổn thỏa phía trước phía sau.
Vợ chồng Chu An không yên tâm nên đến nhà thăm hỏi, vào phòng khách chỉ thấy Trương Phượng Lan và Hàn Tục, hỏi con gái đâu, nói là ở trong phòng ngủ với Hàn Linh Hi.
Lâm Ngọc Chi lặng lẽ đẩy cửa ra, thấy Hàn Linh Hi nghỉ ngơi trong phòng ngủ, nằm trên giường cuộn cơ thể gầy yếu như con mèo nhỏ, còn con gái mình thì ngồi bên mép giường nhìn cô, tất cả thâm trầm trong mắt đều là không muốn rời xa.
Luôn luôn muốn để đứa trẻ này ở nơi mình có thể nhìn thấy, quan tâm chặt chẽ mỗi một hành động của cô, bây giờ nghĩ lại những bảo vệ đó đối với cô giống như là bóng ma suy nghĩ muốn kiểm soát, nhưng tình cảm hoàn toàn khó khống chế nhất. Con gái bà đã lớn rồi, có thể chăm sóc bản thân, cũng có người muốn bảo vệ, có lẽ là mình nên buông tay.
Đôi mắt Lâm Ngọc Chi đỏ lên, thở dài lắc đầu, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Dì, con muốn dẫn Linh Hi ra ngoài một chút có được không ạ?"
Đợi Hàn Linh Hi tỉnh rồi, Chu Đình Vũ đề nghị với Trương Phượng Lan. Trương Phượng Lan không suy nghĩ chút nào gật đầu ngay lập tức, gần đây con gái kiệm lời ít nói làm bà không yên tâm, đi ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.
Chu Đình Vũ dẫn Hàn Linh Hi ra ngoài, lúc băng qua đường thì dắt tay cô.
Hàn Linh Hi trầm mặc đi theo Chu Đình Vũ, một trận bệnh tật làm cô bị đả kích rất nhiều, cũng làm cô thay đổi rất nhiều. Sau khi bị bệnh cô rất ít khi lấy tóc giả xuống, không hề ngẩng đầu ưỡn ngực viết chữ kiêu ngạo trên mặt giống như trước, cũng sẽ không dùng ánh mắt xem thường như lúc trước đáp trả lại mỗi khi có người khác có ánh mắt tò mò, thậm chí còn vô thức né tránh người qua đường nhìn, cô có hơi không thích ứng được thế giới bên ngoài bệnh viện.
Những thay đổi này làm Chu Đình Vũ cảm thấy đau lòng lại chua xót, cô không muốn người mà mình yêu thay đổi trở nên tự ti bởi vì bị bệnh. Thế nhưng cô không thể giữ gìn quá mức vào lúc này được, Hàn Linh Hi phải tự mình nhìn thẳng vào vấn đề mới có thể tốt lên lần nữa.
"Chúng ta đi đâu?"
Đi một lúc lâu trên đường, Hàn Linh Hi mới đặt câu hỏi.
"Công viên Nhân Dân."
Chu Đình Vũ cười nhạt: "Tuần này có triển lãm hoa, dẫn cậu đi xem được chứ?"
"Được."
Công viên Nhân Dân có lịch sử không ngắn, chứng kiến qua thời thơ ấu của một vài thế hệ, chỉ là vì những công trình cũ kỹ mà nó dần dần bị những công viên mới nổi lên xung quanh giành danh tiếng, người sẵn lòng đến phần lớn là những người già luyện công buổi sáng và những người qua đường ngẫu nhiên, lần triển lãm hoa này tổ chức chính là vì thu hút nhiều du khách hơn.
Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi đi vào từ cổng chính, ánh nắng đều chiếu xuống đường lát đá trong công viên, sân cỏ hai bên có thảm cỏ công nhân đang tu sửa bổ sung. Hoa trong công viên khoe màu đua sắc, dùng chậu hoa có rất nhiều tạo hình, một bầu không khí đầy sức sống.
Mặc dù đã nhiều năm không tới, lần thứ hai thấy những con đường đó vẫn có cảm giác quen thuộc. Chu Đình Vũ dựa vào ký ức dẫn Hàn Linh Hi đi sang hướng bắc nơi có mảng cây bạch quả và cây tùng lớn, khá ít du khác hơn.
"Cậu còn nhớ rõ chỗ này không?"
Chu Đình Vũ chỉ vào một cái ghế ven đường nói với Hàn Linh Hi, "Đây chính là chỗ chúng ta chụp hình lúc nhỏ."
Nếu như không phải đưa Hàn Linh Hi về nhà, cô cũng không biết Hàn Linh Hi còn giữ tấm hình thủng lỗ chỗ, xé thành hai mảnh dùng băng dán lại, kẹp vào khung ảnh trên góc phòng kia.
Chiếc ghế mới đổi, bị ánh sáng chiếu vào tản ra ấm áp, Chu Đình Vũ kéo Hàn Linh Hi ngồi xuống dưới tàng cây, ánh mặt trời xuyên thấu qua đan xen giữa những cành hoa khắp nơi loang lổ rọi bóng xuống.
"Thật ra mình cũng không nghĩ tới lúc còn nhỏ chúng ta lại có nhiều qua lại như vậy, lúc nhỏ bọn mình có một đoạn thời gian trải qua với nhau, nhưng mà sau này ở bên cạnh mình là Tề Chính, còn cậu vẫn có các nhóm bạn xung quanh. Sau khi xuất ngoại cuộc sống của mình càng đơn giản quy luật hơn, cơ bản là ba điểm thẳng hàng, Tề Chính vẫn luôn làm bạn với mình, từ đưa mình đi học đến đón mình tan lớp, như là đã dưỡng thành thói quen."
Chu Đình Vũ nhìn thấy mấy bóng người nho nhỏ dần dần đi xa, dịu dàng nói: "Mình cho rằng cuộc sống sau này chỉ đến như thế, ở lại nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới, sống với một người tốt và cùng nhau nuôi con cái, sau đó nhìn nó lớn lên đi xa. Nếu như không phải mình gặp Susan, Tề Chính gặp cô gái kia, rất có thể bọn mình đã kết hôn rồi."
Cô quay đầu sang hướng Hàn Linh Hi, đáy mắt ấm áp có thể so với ánh nắng trên đỉnh đầu, "Lúc gặp lại cậu, cậu cho mình cảm giác rất khác biệt, mình thích cậu kiêu ngạo, cũng rất hâm một sự hào hiệp của cậu. Mình cảm thấy cuộc sống của cậu ý nghĩa hơn mình nhiều."
Hàn Linh Hi trầm mặc rốt cuộc cũng buông lỏng, cong cong khóe miệng nói: "Nếu như cậu là mình, cậu sẽ không cảm thấy thú vị đâu. Ước mơ của mình là làm dân chúng nhỏ bé có ăn có uống vui vẻ hạnh phúc, mẹ mình lại không nghĩ như vậy, bà ấy thật sự coi sự thành công của cậu là mục tiêu cuối cùng của đời mình. Nên từ nhỏ đến lớn bên tai mình toàn là tên cậu, nếu không mình cũng sẽ không trút hết oán giận lên người cậu, cảm thấy cậu làm phiền đến cuộc sống của mình."
"Chắc đây là điểm giống nhau của con người? Luôn cảm thấy cuộc sống của người khác nhìn hạnh phúc hơn, luôn cảm thấy người khác tốt hơn chính mình."
Chu Đình Vũ nhướng mày, "Không phải mẹ mình cũng kiểu vậy sao, cho rằng mình tùy tiện kết thúc mười hai năm tình cảm với Tề Chính vốn là lãng phí thanh xuân, đối với cậu càng muốn tin đó là đã định sẵn, tất cả trải qua của mình cũng là vì gặp lại cậu một lần nữa. Tuy rằng lúc mình tốt đẹp nhất người bên cạnh không phải là cậu, nhưng sau khi gặp cậu đối với mình mà nói đó là thời gian tốt nhất."
"Nhưng cuộc sống của mình vốn không có trợ giúp gì đối với cậu." Hàn Linh Hi rũ mắt, "Trước kia luôn đối nghịch với cậu khắp nơi, bây giờ lại ảnh hưởng đến lựa chọn của cậu, chuyện duy nhất cảm thấy đúng đắn lại làm hỏng, cậu không cảm thấy ở chung với mình mệt lắm sao?"
"Ngốc, có gì mà mệt, là mình tự nguyện bị cậu bắt nạt, cậu giấu giếm với mình mới là nguyên nhân làm mình đau lòng."
Chu Đình Vũ giơ tay lên nhẹ nhàng xoa gò má của Hàn Linh Hi, "Cậu biết ý nghĩ của tình yêu là gì không? Mình cảm thấy tình yêu không phải là một người ỷ lại hoặc kiểm soát người kia, mà là hai người làm bạn nâng đỡ nhau, mình muốn cùng cậu nương tựa lẫn nhau đi tới. Linh Hi, mình biết có đôi khi cuộc sống thật sự bất ngờ, có thể chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì đó vô cùng đau khổ vào lúc này, nhưng mình tin rằng nếu như những lúc tồi tệ nhất đều đã trải qua, sau này sẽ không có gì phải sợ. Xin cậu, để mình giúp cậu cùng nhau vượt qua, đừng đuổi mình đi, đối với mình mà nói đây là chuyện hạnh phúc nhất."
Cô lấy ra một hộp vuông nhỏ trong túi xách, bỏ vào lòng bàn tay của Hàn Linh Hi, nhìn chăm chú vào mắt Hàn Linh Hi nói nghiêm túc: "Mình không biết chúng ta có thể bên nhau cả đời hay không, nhưng nếu phải chọn tương lai đi cùng ai, mình hy vọng người đó là cậu."
Hộp vuông nhỏ mở ra, nằm trong hộp là một đôi nhẫn kim cương, phản chiếu dưới ánh mặt trời lộng lẫy chói mắt.
Hàn Linh Hi ngạc nhiên nhìn Chu Đình Vũ, có chút không phản ứng kịp: "Cậu... muốn cầu hôn mình?"
Chu Đình Vũ thoải mái thừa nhận, "Đúng vậy, mình muốn cưới cậu, muốn có một hôn lễ thuộc về chúng ta, muốn tuyên thệ trong hôn lễ, mình cam đoan sau này sẽ vẫn yêu cậu, thương cậu, tôn trọng cậu, bảo vệ cậu, giống như mình yêu bản thân mình. Cho dù cậu ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ, mình sẽ chung thủy với cậu, mãi cho đến khi rời khỏi thế giới này."
"Chu Đình Vũ, cậu có biết cậu đang nói gì không?" Hàn Linh Hi không biết nên khóc hay nên cười, "Mình như bây giờ không thể cho cậu bất kỳ cam kết gì cả."
"Mình biết, nên mình không cần cậu đồng ý mình ngay lúc này, mình có rất nhiều thời gian để chờ." Đôi mắt Chu Đình Vũ hơi ướt, ôm lấy Hàn Linh Hi, "Nhưng đừng cố gắng đẩy mình cho người khác, so với việc cùng cậu chịu khổ sở, mình càng sợ cậu không cần mình hơn. Lòng đã chết vì cậu một lần rồi, mình không quan tâm năm năm hay mười năm, hoặc là mười lăm năm hai mươi năm, dù thế nào thì thời gian sau này của cậu đều là của mình, đó là cậu thiếu nợ mình."
Mỗi chữ mỗi câu đều đâm vào trái tim Hàn Linh Hi, cô bị Chu Đình Vũ dùng nhiệt độ cơ thể bao vây lấy, nước mắt chảy xuống rơi trên vai Chu Đình Vũ, một vệt nước nhòe đi.
Từ sau khi bị bệnh nước mắt luôn rất nhiều, thật đáng ghét.
Chu Đình Vũ như là hứa hẹn thấp giọng nói: "Mình chờ đáp án của cậu."
Hai người tựa sát nhau ngồi thật lâu dưới tàng cây, mãi đến khi bầu trời tối đi, mặt trời gần tới hoàng hôn.
(Hết)
Tác giả: Xong rồi, coi như là kết thúc mở, không vừa lòng thì đợi ngoại truyện, sẽ có câu trả lời bạn mong muốn.
Bộ truyện này từ lúc mở ra đến khi kết thúc đã hơn một năm, tác giả cũng vừa nghĩ vừa viết vừa sửa, có nhiều chỗ tình tiết không nắm chắc có vẻ kéo dài, xin lỗi mọi người.
Sau đó nói với mọi người một chút về nguồn gốc bộ truyện này, coi như là phát tiết cảm xúc, đến từ bạn bè bên cạnh. C và bạn gái yêu nhau nhiều năm, tình cảm xuất hiện kẻ thứ ba nên chia tay, nhiều năm sau đó mới biết được từ miệng người khác sau nửa năm bạn gái chia tay với anh ta thì chết vì bệnh ung thư, lúc đó anh ta khóc như mưa trên đường. Một câu chuyện tình yêu của W và F, coi như là bản gốc ban đầu, W và F nhận chức cùng một công ty, W là sếp của F, hai người dần dần nảy sinh tình cảm tiến tới với nhau, đã từng hứa hẹn gian khổ có nhau, tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp, thế nhưng con người vĩnh viễn không đoán được tương lai và bất ngờ cái nào đến trước.
Từng trải của W nói ra có thể mọi người sẽ cảm thấy cẩu huyết, tai nạn dẫn đến thương nặng, vài lần nằm trong tình trạng nguy cấp ở bệnh viện, tính tình dần trở nên rất cáu kỉnh, cuối cùng đuổi F ra khỏi bệnh viện.
Truyện này kết thúc, câu chuyện của W và F cũng đã được giải quyết, sau này W không chết, rơi vào tình trạng hôn mê sau ca phẫu thuật, còn F kết hôn sinh con vì áp lực gia đình, nhưng vẫn luôn quan tâm đến bệnh tình của W. Về sau W tỉnh, ý thức bị tổn thương biến thành thiểu năng, tay không viết chữ được nữa, thế nhưng trong trí nhớ vẫn còn F, nhờ bạn bè gửi một lá thư cho F, đại khái là cả đời này bản thân không có cách nào cho cô hạnh phúc mà cô mong muốn, thế nhưng sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho F. Tôi nghĩ đối với F mà nói cho dù kết cục với W ra sao, chỉ hy vọng người ấy còn sống chính là an ủi lớn nhất. Có một số tình yêu sẽ vĩnh viễn để trong lòng.
Nội dung cẩu huyết thật ra đều diễn ra mỗi ngày trong hiện thực, bạn A là một người chuyển đổi giới tính, lúc nhỏ suýt bị anh ruột cưỡng hiếp, sau đó bị mẹ coi mình như là sao chổi tồn tại, vì giới tính không được đoàn thể chấp nhận, về sau anh ruột tâm thần phân liệt, chém chết mẹ sau đó nhảy lầu tự sát... anh ấy từng nói về trải nghiệm của mình trên mạng, rất nhiều người không tin, chửi anh ấy tưởng tượng quá lố, nhưng tôi khâm phục anh ấy vẫn cố gắng sống, anh ấy thật sự rất cố gắng, hy vọng anh ấy hạnh phúc.
Không phải tác giả muốn nói ai thảm hơn ai, chỉ là cảm thấy dù là một tia hy vọng, chúng ta cũng phải nhìn về phía trước, đừng tùy tiện buông tha cuộc sống của mình, chỉ mong những cẩu huyết không tốt đẹp đều chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT