Lúc Hàn Linh Hi mở mắt vừa đúng là buổi tối, đầu óc cô quay cuồng, trong cổ họng như là bị một cây củi than nhét vào, vừa khô vừa đau.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

"Yo, bạn gái, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi."

Trên mặt Lý Kha lộ ra nụ cười tươi, cười rất lưu manh, Hàn Linh Hi hoảng hốt nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy anh ta.

"Nếu như cô không tỉnh, tôi định hôn cho cô tỉnh đó, cô xem trong cổ tích toàn viết thế."

"Nếu như bị anh hôn, tôi đang bất tỉnh cũng phải ói ra." Hàn Linh Hi cười nhạt, giọng nói khàn khàn đến cả bản thân còn thấy kinh ngạc.

"Nằm mà vẫn nhanh mồm nhanh miệng thế, xem ra ổn rồi." Lý Kha nâng nửa giường lên, đưa nước cho cô uống, "Tôi đã nói với cô rồi, nếu mấy tế bào trong thân thể cô không ngoan ngoãn lớn lên, cô còn phải nghỉ ngơi trong bệnh viện mười ngày nửa tháng, bác gái sát vách người ta chữa xong về nhà rồi đó."

"Ba mẹ tôi đâu?"

"Lúc cô ngủ, tôi để bọn họ về nghỉ ngơi rồi, buổi tối mẹ cô sẽ tới. Còn khó chịu chỗ nào không?"

"Cổ họng đau." Da Hàn Linh Hi hiện xanh, môi trắng bệch, nói chuyện cảm thấy rất khó khăn, lẩm bẩm: "Chỉ là sốt vài ngày thôi, ảnh hưởng ghê thật."

"Cô bị bạch cầu thấp, tiểu cầu thấp, huyết sắc tố thấp, cái gì cũng thấp, phải bổ sung. Hôm nay đã truyền hai bịch tiểu cầu hai bịch máu, ngày mai lại kiểm tra máu."

Lý Kha cúi đầu nghịch điện thoại, Hàn Linh Hi cảm thấy điện thoại của anh ta khá quen, kinh ngạc hỏi, "Anh lấy điện thoại của tôi làm gì thế?"

"Cài một cái phần mềm cho cô, sau này cứ cách một đoạn thời gian sẽ có người cập nhật weibo và wechat cho cô, tất nhiên, là duy trì trạng thái bình thường." Lý Kha lắc lắc điện thoại, "Không phải cô đã nói Chu xuất sắc là một người có tâm tư cẩn thận sao, nếu đã diễn thì phải diễn cho trót. Bây giờ từ trên xuống dưới công ty cô đều biết cô được một công tử nhà giàu dịu dàng săn sóc theo đuổi thành công, cũng biết hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, hơn nữa sắp sửa lên kế hoạch cho tour du lịch tình yêu mười nước Châu Âu. Anh đây sắp xếp cảnh diễn + vũ khí thần kỳ cho cưng để cưng nằm giường bệnh cũng có thể du lịch Châu Âu, độ chân thật lên đến 99.999%, tuyệt đối không nhìn ra giả luôn đấy."

"Thật không ngờ, anh cũng có một mặt tỉ mỉ như vậy. tuy rằng chỗ dùng không đúng lắm."

Giọng Hàn Linh Hi càng nói càng nhỏ, mắt cũng nhắm lại.

Lý Kha thấy khác thường, lập tức đứng dậy hỏi cô: "Cô làm sao vậy?"

"Đau bụng."

Hàn Linh Hi cuộn người lại, đồ đã bị thấm ướt nay lại ướt hơn. Mấy hôm nay đến giờ không đau chỗ đó thì đâu chỗ khác, tuy nói mỗi lần uống thuốc đều đỡ hơn, nhưng cũng không bao lâu lại đau lần nữa. Bác sĩ sợ uống thuốc quá nhiều sẽ xấu thêm, dặn cô có thể chịu được thì cố gắng không uống thuốc.

Cô cắn răng chịu đựng, nói đứt quãng với Lý Kha: "Đợi lát nữa mẹ tôi tới, đừng nói với bà ấy."

"Tôi đi gọi y tá."

Y tá kiểm tra rồi lấy thuốc giảm đau cho Hàn Linh Hi.

Hàn Linh Hi mệt lả người tự giễu: "Bị bệnh mới biết được, phim truyền hình đều gạt người."

"Phim truyền hình gì?"

"Mấy nữ chính trong phim truyền hình bị bệnh không phải đều là mặt tái nhợt da trắng bệch nằm trên giường giả vờ yếu đuối sao? Nhưng mà đạo diễn không có nói cho tôi biết còn có thể khó chịu, còn đau thế chứ?"

"Chắc là mọi người cố gằng lãng tránh mấy thứ không tươi đẹp này, mặc dù người đầy thương tích cũng phải phơi bày miếng thịt đẹp nhất trên người mình cho người khác xem, như cô lúc này, đau thành bộ dáng này rồi còn muốn mạnh mẽ gạt ba mẹ cô và Chu Đình Vũ, nhỉ?"

Lý Kha đè bắp đùi lên chân trò chuyện với cô, "Tuy rằng cô đẹp không thể đẹp đến rất xinh đẹp, nhưng mà bên cạnh cô còn có một hoàng tử đẹp trai bên cô thương yêu cô, ít ra điều này cũng khớp với phim truyền hình, người phải biết thỏa mãn."

Đối với cái loại tự dát vàng lên mặt này Hàn Linh Hi không thèm nói, lườm anh ta một cái, "Nếu tôi không để ý đến hình tượng thì chắc chắn ói lên mặt anh rồi."

Lý Kha thỏa mãn gật đầu, "Như vậy mới đúng, cô còn khỏe như trâu nhìn thuận mắt hơn."

Hàn Linh Hi biết Lý Kha cố ý dời chú ý của mình, kiểu săn sóc nhìn như vô tình này làm hốc mắt cô nóng lên.

"Linh Hi, nghĩ đến sau này chưa?" Lý Kha nâng cằm lên, khó có khi thoạt nhìn nghiêm túc một lúc.

"Tất nhiên nghĩ rồi, tôi cũng không phải muốn chạy đi chết." Hàn Linh Hi nhìn trần nhà, "Ai cũng không thích kiểu ngày tháng bị chích bị uống thuốc này. Đợi tôi khỏi rồi, tôi còn phải sống cho thật đáng sống, tôi cũng có mơ ước mà."

"Vậy tình yêu của cô thì sao?"

Hàn Linh Hi sửng sốt, cô không phản ứng kịp Lý Kha chỉ điều gì.

"Người mà cô đẩy ra không biết tình cảm thật sự của cô, một ngày nào đó bên cạnh cô ấy sẽ có người khác thay thế vị trí của cô. Cô khẳng định bản thân đã chuẩn bị tâm lý xong rồi chứ?"

"Nếu không thì sao? Đây vốn là ý muốn của tôi."

Hàn Linh Hi không nghĩ ra nên nói gì, cô nghiêng mặt sang một bên nhìn mảng đen nhánh ngoài cửa sổ, bỗng nhiên phát hiện bên cửa sổ có vài miếng lá bay qua. Tốc độ tăng tùy theo số lượng, Hàn Linh Hi phát hiện đó không phải là lá cây, mà là bông tuyết bay lả tả.

Bông tuyết mênh mông, bay lượn trên không xoay tròn, càng rơi xuống càng lớn, càng rơi xuống càng nhiều, như một trận pháo hoa tuyết lớn. Mùa đông là mùa Hàn Linh Hi thích nhất, tuy rằng rất lạnh, nhưng mà có thể thường xuyên thấy tuyết. Chỉ là tối nay cô chỉ có thể nhìn từ phòng bệnh.

Dưới một trận tuyết lớn, cô và Chu Đình Vũ nắm tay nhau bước chậm trong tuyết, đến công viên chụp cảnh đêm, kết quả cây cối sau lưng bị mấy đứa trẻ rung, bông tuyết rơi xuống dính đầy trên người các cô. Cô còn giao hẹn với Chu Đình Vũ, nói rằng đêm giao thừa muốn dẫn bốn vị phụ huynh đến quảng trường Tử Kinh xem pháo hoa năm mới, sau đó đi vào nhà hàng lâu đời Quảng Đức nổi tiếng nhất thành phố ăn bữa cơm đoàn viên.

Với tình huống cơ thể mình hiện giờ, sợ là không thể đến nơi hẹn. Với lại mẹ hai nhà xích mích, khi đó thoạt nhìn đơn giản vậy mà không thể được như ý. Trong lòng Hàn Linh Hi hổ thẹn, đã đồng ý với Chu Đình Vũ nhưng không thể làm được dù chỉ một việc?

"Bên ngoài lại có tuyết rơi rồi." Lý Kha nhìn bông tuyết bên ngoài, tiếc rẻ nói, "Sắp đến mùa xuân, sợ là cô phải trải qua tết âm lịch trong bệnh viện rồi."

"Đình Đình, con đang nghĩ gì thế?"

Lâm Ngọc Chi ở bệnh viện với con gái vài ngày, lúc rảnh rỗi thì cầm vài cuộn len đan khăn quàng cổ.

Mấy hôm nay sắc mặt con gái tốt hơn rồi, chỉ là trạng thái tinh thần không tốt, rất ít nói, luôn nhìn ngoài cửa sổ rồi lơ đãng, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì. Nhìn Chu Đình Vũ sầu não buồn bã làm Lâm Ngọc Chi rất lo lắng, địa vị của Hàn Linh Hi trong lòng Chu Đình Vũ thật sự quan trọng như vậy?

"Bên ngoài có tuyết rơi." Chu Đình Vũ nằm trên giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thì thào nói: "Lần này rơi lớn hơn lần trước."

"Ừ đúng rồi, dự báo thời tiết đã nói mấy ngày này duy trì tuyết rơi liên tục, dự đoán tết âm lịch cũng sẽ rơi, tuyết rơi đúng lúc năm bội thu, đúng là đúng dịp."

"Lúc trước vốn con với Linh Hi có nói, nói đêm giao thừa sẽ dẫn bốn vị phụ huynh cùng đến quảng trường Tử Kinh xem pháo hoa, sau đó đến Quảng Đức ăn cơm tất niên. Con đã đặt hẹn rồi."

Chu Đình Vũ sờ sờ chân trái theo bản năng, tới giờ mình còn không xuống đất được còn cần có người đỡ, nếu ra ngoài phải mang nạng rất khó khăn, nhưng mà người ấy còn đúng hẹn chứ?

"Tình trạng thân thể con bây giờ, sao có thể xem pháo hoa?" Lâm Ngọc Chi thở dài, "Mẹ lại cãi nhau ầm ĩ với Phượng Lan, bốn người làm gì có thể hòa thuận ngồi chung bàn ăn cơm tất niên, hủy bỏ đi con. Còn Nhiễm Nhiễm nữa, mẹ thấy cũng không đi đâu, tám phần mười năm nay người ta muốn trải qua với người chồng như ý kia rồi."

Nghĩ đến đây Lâm Ngọc Chi mất hứng nói: "Con nằm viện mấy ngày rồi, cho dù Nhiễm Nhiễm có bận cũng có thể nhín chút thời gian tới liếc mắt thăm con mà? Ban ngày không được thì tối cũng có thể vậy, nhưng mà đến cả điện thoại còn không gọi, tin nhắn cũng không có, dù sao con cũng nên hiểu thái độ của nó đi chứ? Nó không tốt đến vậy đâu, vốn mẹ cũng muốn cho con có thời gian tự suy nghĩ rõ ràng, con đường sau này rốt cuộc muốn đi thế nào."

"Phải nói con đã nói rồi, con không cho rằng con biểu đạt đến nỗi không rõ ràng lắm."

"Con."

Vẫn là thái độ này, chỉ vừa nói đến chuyện này hai mẹ con lại không hiểu nhau. Nghĩ đến Chu Đình Vũ bị thương trên người nên Lâm Ngọc Chi suy nghĩ một chút vẫn là nuốt lời còn lại xuống. Suy nghĩ thêm, để con gái dưỡng thương thật tốt quan trọng hơn.

Nói đến mâu thuẫn của mình với Trương Phượng Lan, trong lòng Lâm Ngọc Chi cũng rối bời, dù sao cũng quen biết từ khi còn trẻ, cùng nhau trải qua mấy chục năm mưa gió, từ lâu ở bên cạnh đều là Trương Phượng Lan. Cứ vậy cãi nhau rạn nứt, trong lòng không có lấy chút đau lòng nhất định là giả. Tự trách mình nóng ruột nhanh miệng, thiếu suy nghĩ nói rất nhiều lời không phải. Làm cha làm mẹ ai mà không bảo vệ con, Trương Phượng Lan và mình trở mặt cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng mà nghĩ đến việc phải chủ động xin lỗi bà ấy, Lâm Ngọc Chi lại không hạ quyết tâm được, trong lòng vẫn thấy không tự nhiên, cũng không phải đối phương hoàn toàn không sai, nếu như Trương Phượng Lan là một người mẹ cẩn thận tỉ mỉ chu đáo, phát hiện khác thường sớm một chút, sao đến mức để tình cảm hai đứa lệch khỏi quỹ đạo, làm hai nhà cãi nhau không hòa thế này?

Chu Đình Vũ lục điện thoại, ẩn ẩn lo lắng.

Đã mấy ngày rồi không có tin tức nào, vậy không giống như phong cách của Hàn Linh Hi. Coi như đã hết tình cảm, làm bạn bè cũng không thể không có lấy một câu thăm hỏi. Chu Đình Vũ đã bắt đầu nghi ngờ có phải hôm đó trong nhà Hàn Linh Hi mẹ mình ra tay quá nặng hay không, làm Hàn Linh Hi bị thương nên mới qua lâu vậy vẫn chưa ra mặt được.

Đầu ngón tay lướt trên màn hình, bỗng nhiên, một tin trên weibo của Hàn Linh Hi làm đau mắt cô liên đới đến vết thương cũng run rẩy phát đau.

Ảnh chụp và địa chỉ là một quán rượu ở nước ngoài, bóng lưng ấy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Sau tất cả, lo lắng của mình là dư thừa.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play