Chu Đình Vũ đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chu An đứng ngoài cửa hỏi: "Đình Đình, dậy chưa?"
Cửa mở ra rất nhanh, thấy con gái khoác áo khoác, hai mắt còn đỏ hồng, Chu An yêu thương không thôi.
"Ba."
"Ba mang bữa sáng cho con, sợ con bị đói."
Đồ ăn sáng là do Lâm Ngọc Chi làm, đêm qua nhất thời kích động đánh con gái, Lâm Ngọc Chi cũng rất hối hận, nhưng nghĩ đến chỉ trích của cô hơn nữa luôn lấy tình cảm không thực tế tranh cãi với mình, Lâm Ngọc Chi cảm thấy rất uất ức rất tức giận, không xuống nước xin lỗi với Chu Đình Vũ được, liền sai Chu An lên lầu xem.
"Đây là cháo mẹ con nấu, còn có bánh quẩy nữa." Chu An quan sát vẻ mặt con gái, "Hôm qua mẹ con ra hay nặng, trên lưng con còn đau không?"
Chu Đình Vũ lắc đầu, "Con không sao."
"Thật ra mẹ con cũng biết mình không đúng..."
"Ba, con biết mẹ nhìn con thế nào." Chu Đình Vũ không muốn ăn gì, ăn vài miếng thì để xuống. Cô nhìn cha mình, "Mẹ nghĩ con bị quỷ ám."
"Thật ra, ba cũng cảm thấy chuyện của con và Nhiễm Nhiễm rất ngoài ý muốn." Chu An áp tay vào nhau, "Quan hệ giữa con gái với nhau dù thế nào cũng khá thân mật, đôi khi thậm chí như người yêu vậy, nhưng mà cũng không có nghĩa là thứ tình cảm như kiểu tình yêu nam nữ. Con nhìn mẹ con với dì Phượng Lan của con đi, tình bạn mấy chục năm, mỗi ngày nhìn như hình với bóng, nhưng mà hai người ấy chỉ là bạn bè."
"Trong lòng con rất rõ ràng con nghĩ như thế nào. Đó không phải ảo giác, cũng không phải ảo tưởng, con thích Linh Hi, là kiểu thích muốn xây dựng gia đình với cậu ấy." Chu Đình Vũ không e dè, nhìn thẳng vào mắt Chu An, "Không phải con nhất định phải thích cậu ấy, đó chỉ là kìm lòng không đậu, không tự chủ được. Nếu như ngay cả thích một người cũng là sai thì con thật sự không biết con làm gì mới đúng."
Con gái đã thẳng thắn bộc trực như vậy, Chu An thoáng không biết nói thế nào. Ông ho khan hai tiếng, "Nhưng mà dù sao thứ tình cảm này rất khó đi, con là con của chúng ta, chúng ta không muốn con chịu khổ, càng không muốn để người khác dùng thành kiến nhìn con. Mẹ con cũng vì quá gấp mới có thể kích động như vậy."
"Mỗi người định nghĩa hạnh phúc không giống nhau, mỗi người đều từng nghĩ đến cuộc sống đó. Mẹ luôn nói đúng sai với con, tiêu chuẩn đúng sai là gì? Đúng sai của mẹ không phải đúng sai của con, ba mẹ luôn nói con đường này không đi được, nhưng ba không đi nếm thử làm sao biết kết quả sẽ như thế nào? Con thật sự không muốn che giấu mình nữa, con chỉ muốn nói tâm trạng thật sự của con cho ba mẹ biết, vì ba mẹ là ba mẹ của con, con tôn trọng hai người, nên con mới hy vọng hai người hiểu con, đồng thời thử chấp nhận con như vậy."
Chu An thở dài, "Nhưng mà không phải đứa bé Nhiễm Nhiễm ấy đang yêu đương với bạn trai sao? Có thể thấy được tình cảm của nó đối với con và tình cảm của con đối với nó không giống nhau."
"Cho dù cậu ấy không quan tâm con," Chu Đình Vũ nói đến đây thì giọng hơi nghẹn ngào, nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: "Cũng không thể thay đổi chuyện con thích cậu ấy là thật."
Những gì bản thân và cậu ấy từng trải qua là gì, chỉ có các cô rõ nhất. Từng hạnh phúc vui vẻ đều không phải giả, chỉ có điều cuối cùng người kia lại lựa chọn người khác...
Chu An biết lại chạm vào chuyện đau lòng của con gái, vội ngừng đề tài này. Nói chung là do Lâm Ngọc Chi quá nóng ruột, thật sự muốn thuyết phục bà thay đổi suy nghĩ cũng không phải chuyện ngày một ngày là có thể nói.
"Được rồi, trước đừng nói mấy cái này nữa, nếu như tâm trạng con không tốt, xin nghỉ vài ngày, hòa hoãn tâm trạng rồi lại đi làm, ba không ép con. Ừm, hôm qua mẹ con đến nhà Nhiễm Nhiễm cũng quá kích động, không cẩn thận làm đầu Linh Hi bị đụng trúng, còn cãi nhau một trận với Phượng Lan, ba khuyên bà ấy để bà ấy đi xin lỗi với Phượng Lan."
"Cái gì?" Chu Đình Vũ cả kinh ngước mắt lên lo lắng hỏi: "Linh Hi bị thương sao ạ? Xảy ra chuyện gì?"
Chu An lúng túng gãi gãi mặt, "Hai bà ấy xảy ra tranh chấp, tất cả mọi người đều khuyên, mẹ con cũng không phải cố ý, chỉ tiện tay đẩy chút thôi kết quả Nhiễm Nhiễm đụng vào bàn, Hàn Tục sợ Ngọc Chi lại kích thích tâm trạng Phượng Lan để chúng ta đi trước, có nghiêm trọng không thì ba cũng không rõ lắm."
Chu Đình Vũ bất an nắm vạt áo, mẹ đến nhà Hàn Linh Hi khắc khẩu cũng là vì mình, có phải nên gọi điện hỏi chút không?
Nhưng mà chuyện ngày hôm đó rõ mồn một trước mắt.
Tầm mắt của cô rơi vào điện thoại trên bàn, do dự.
- -----------------------------------------
Hàn Linh Hi mơ màng buồn ngủ, sau lưng thấm ra rất nhiều mồ hôi. Tỉnh lại thấy Lý Kha ngồi một bên, nghi ngờ hỏi: "Tại sao anh còn ở đây?"
"Tất nhiên là chăm sóc cô rồi, bạn gái." Lý Kha nhếch miệng, "Lá chắn như tôi đây làm rất xứng chức nhỉ? Cảm thấy mũi to ra rồi."
Hàn Linh Hi bị chọc cười bởi lời của anh ta, gật đầu nói: "Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo, vạn tiễn xuyên tâm vì nữ thần của tôi cũng được nữa là. Mấy hành lý đó của cô mai tôi sẽ đưa đến nhà cô, đoán là có vài thứ cần dùng đến."
Anh ta làm mặt tiếc hận, "Linh Hi, lạc quan lên."
Hàn Linh Hi cười cười, "Đương nhiên, tôi lại không nói muốn từ bỏ trị liệu, dù sao tôi cũng còn cha mẹ."
"Lý Kha, còn chưa về à con?" Từ sáng tới tối Hàn Linh Hi được đưa đến bệnh viện cho đến hôm nay làm kiểm tra Lý Kha đều theo sát, Trương Phượng Lan tràn đầy cảm kích với anh ta, "Nhanh về nghỉ ngơi đi, ở bệnh viện cả đêm rồi."
"Dì, không sao ạ, nhìn Linh Hi con yên tâm hơn."
"Được rồi, ở đây có dì trông, con về nghỉ đi, dì lau người cho Nhiễm Nhiễm, tiện thể có mấy lời muốn nói với nó nữa."
"Lý Kha, ở đây có mẹ em, anh về đi."
"Vậy thì được, anh đi trước, có việc gì thì gọi điện cho anh."
"Được."
Trương Phượng Lan cúi người xuống đau lòng sờ sờ băng gạc trên trán Hàn Linh Hi, "Vết thương còn đau không?"
"Không đau."
"Lâm Ngọc Chi này, ra tay không biết nặng nhẹ, cái tính hấp tấp vẫn không đổi được!"
"Mẹ, cũng không phải dì cố ý." Hàn Linh Hi hổ thẹn nói, "Con xin lỗi, con không xử lý tốt, hại hai người cãi nhau."
"Nếu bà ấy kiên nhẫn nghe người khác giải thích thì bọn ta cần cãi nhau à?" Trương Phượng Lan vừa oán giận vừa kéo rèm cửa sổ xuống, làm ướt khăn mặt, cẩn thận lau mặt và tay chân cho Linh Hi tránh vết thương.
"Bác sĩ nói, tình trạng của con tốt hơn so với dự đoán, trị liệu trong vòng hai ngày, có thể sẽ có chút phản ứng cũng là bình thường, con đừng sợ."
"Dạ. Con biết, mẹ với ba cũng đừng quá lo lắng nữa."
"Nhiễm Nhiễm." Trương Phượng Lan nhìn con gái, "Mẹ có một số việc muốn biết, con nói thật với mẹ, rốt cuộc con thích Đình Đình, hay là Lý Kha? Nội dung mẹ gây gỗ với Lâm Ngọc Chi nó không tò mò chút nào, mẹ thấy hai con không giống người yêu giống bạn bè hơn."
Nếu thích, đang tốt sao lại muốn chia tay, thấy phản ứng ngày đó của Chu Đình Vũ cũng không giống không có tình cảm với Hàn Linh Hi.
Trương Phượng Lan chua xót, lại muốn rơi nước mắt. Con gái là mình nuôi lớn, hiểu tính nó nhất, từ lúc bước vào thời kỳ nổi loạn thì nóng nảy hiếu thắng vô cùng, chỉ cần là đồ nó thích thì dùng trăm phương ngàn kế cũng phải đoạt về tay, có khi nào chủ động đẩy ra ngoài đâu? Còn không phải là vì cái bệnh bạch cầu chết tiệt này gây họa sao.
"Con ngốc, con làm nó khó chịu như vậy, con cũng khó chịu mà."
Phản ứng của Trương Phượng Lan làm Hàn Linh Hi rất bất ngờ, "Mẹ không trách con sao?"
"Trách con làm gì?"
"Vì chuyện của con với Đình Vũ, làm mẹ với dì Ngọc Chi xích mích."
"Trách con làm gì, tuy mẹ con hơi trì độn nhưng mẹ hiểu chuyện tình cảm, thật sự thích một người có đạo lý gì đáng nói? Mẹ chỉ quá bất ngờ, không nghĩ tới con sẽ thích Đình Đình." Giọng nói của Trương Phượng Lan nghẹn ngào, "Con bé ngốc, sao con không nói cho mẹ biết sớm một chút, nói sớm một chút mẹ còn có thể giúp con làm người khuyên cái bà cổ hủ Lâm Ngọc Chi kia."
"Mẹ..." Mũi Hàn Linh Hi chua xót, cô thật không nghĩ đến Trương Phượng Lan sẽ nghĩ thoáng như vậy, "Ban đầu là sợ hai người không chấp nhận được ảnh hưởng đến thân thể, sau này lúc muốn nói cho hai người biết thì con bị bệnh."
"Hôm qua Lâm Ngọc Chi làm trò ở nhà như vậy, ba con cũng biết rồi, bây giờ ông ấy lo lắng nhất là thân thể của con, không quan tâm được nhiều như vậy, với lại trong nhà có mẹ, mẹ làm chỗ dựa cho con."
Trương Phượng Lan cầm tay Hàn Linh Hi vỗ nhẹ, "Mọi người đều có lòng hư vinh, mẹ cũng biết luôn lấy con nhà người ta ra chọc tức con, cũng gần như hy vọng con có thể thay nhà họ Hàn làm rạng rỡ trở nên nổi bật, bình thường mẹ không chú ý đến cảm giác của con, hiểu rõ tâm sự của con. Thật ra nghĩ lại, làm sao mà không sai đây, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là được, sau này chuyện con không muốn làm mẹ không ép con. Đợi con khỏe rồi, con muốn thế nào cũng được."
Hàn Linh Hi rất cảm động. "Cảm ơn mẹ."
Điện thoại bên cạnh bàn sáng lên, rung lên đổ chuông, hai người đồng thời nhìn sang, Chu Đình Vũ?
Hôm đó nhẫn tâm bỏ Chu Đình Vũ ở lại nhà mới, Lâm Ngọc Chi còn nói không tìm được cậu ấy, Hàn Linh Hi vẫn luôn không yên lòng, lúc này cô vươn tay ra rất nhanh, lại chợt do dự, cô vẫn chưa nghĩ ra sau khi nhận điện thoại rồi cần dùng giọng gì nói chuyện với đối phương.
Trương Phượng Lan cổ vũ con gái, "Vẫn nên nhận đi, nói không chừng nó có chuyện tìm con. Mẹ đi đổ nước."
Hàn Linh Hi chần chừ, vẫn nhận điện thoại.
Điện thoại kết nối, hai người cũng không nói ngay lúc đầu. Nghe đầu bên kia im lặng. Hàn Linh Hi từ từ nói: "Đình Vũ."
Một tiếng gọi này tựa như mang theo dịu dàng vô hạn, nhất định là mình ảo giác.
Chu Đình Vũ đè xuống chua xót khổ sở, nhẹ nói: "Ừm... Nghe nói cậu bị thương, cậu có khỏe không? Do mẹ mình quá sỗ sàng, mình xin lỗi cậu thay bà ấy."
"Mình không sao, chỉ trầy da một chút thôi. Cậu... có khỏe không?"
"Nếu như mình nói mình không khỏe, cậu định làm gì?"
Hàn Linh Hi ngẩn người, cắn môi dưới, chốc lát mới nói: "Xin lỗi."
"Linh Hi, cậu biết mình muốn không phải là lời xin lỗi của cậu."
Nước mắt trượt ra viền mắt, tất nhiên Hàn Linh Hi biết. Cô lau khóe mắt, mấp máy môi, nhưng không biết nói gì cho phải.
Cuộc trò chuyện lại ngắt quãng, Chu Đình Vũ đỏ mắt, thử vài lần cũng không thể mở miệng. Không nghĩ tới giữa mình và cậu ấy cũng có một ngày lại biến thành không có lời nào để nói.
Hình như lại qua thật lâu, rốt cuộc Chu Đình Vũ lấy hết can đảm hỏi cô: "Linh Hi, cậu..."
"Bây giờ mình không tiện, lát sẽ gọi lại cho cậu."
Đột nhiên Hàn Linh Hi thấy y tá đẩy cửa đi vào, sợ bị Chu Đình Vũ nghe ra khác thường nên vội cúp máy.
Chu Đình Vũ cầm điện thoại kết thúc cuộc gọi ngây ngẩn một lúc, nước mắt lặng yên rơi xuống. Như là một lon axit bị đổ, chảy đầy mỗi ngóc ngách trong lòng.
Cô nhớ từng thấy một câu nói trong sách: Trong tình yêu tàn nhẫn nhất không phải là người bạn yêu không yêu bạn, mà là cô ấy đang yêu bỗng nhiên thay đổi không hề yêu bạn.
Ngồi một mình trong phòng, dường như nước mắt chảy mãi không hết.
Loại cảm giác này có lẽ là ngay bây giờ.
***
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT