Gần đây Hàn Dương cực kỳ phiền não. Từ khi nhận ra mình cong thì mắt cậu luôn vô thức dán vào Phó Sâm. Nhưng chẳng hiểu tại sao Phó Sâm vẫn luôn không thèm để ý gì đến cậu. Đã rất nhiều lần cậu tìm anh trò chuyện, anh chỉ qua loa đáp vài câu. Sau đó cái tên ngồi cùng bàn với Phó Sâm, chính là cái đứa vô ơn lần trước cậu cứu, cứ cầm tập hỏi bài anh. Đúng là làm Hàn Dương tức trào máu.

Đang chăm chú đọc truyện tranh thì Chu Chính bị Hàn Dương chọc vào lưng. Hắn xoay người lại, nhận lấy tờ giấy của cậu: "Mày biết làm cách nào để theo đuổi một người không?"

Chẳng biết Hàn Dương là vô tình hay cố ý mà hỏi như thế. Hắn vốn chả bao giờ theo đuổi ai, cho nên mãi vẫn không tìm được bạn gái.

Tờ giấy được truyền trở về, Hàn Dương mở ra xem: "Anh có thể viết thư tình bỏ hộc bàn cô ấy, đưa cổ đi ăn. Tạo nhiều cơ hội ở cạnh nhau, cho cổ thật nhiều yêu thương và ấm áp."

Cậu cảm thấy mấy lúc quan trọng thì Chu Chính vẫn có chỗ xài được đó chứ. Vậy thì bắt đầu viết thư tình trước đi.

Nếu mà muốn viết thư tình thì phải có giấy đẹp, chắc là con gái ai cũng có ha.

Tuy mấy ngày nay, Phó Sâm đều cố tình xa lánh Hàn Dương nhưng đôi khi không kiềm được len lén nhìn cậu. Bây giờ Hàn Dương đang vừa nói vừa cười với lớp trưởng. Hình như lớp trưởng cho cậu cái gì đó trông như giấy viết thư.

Thu hồi ánh mắt về, Phó Sâm rũ mi, chẳng biết trong lòng đang nghĩ gì. Đề bài mà ngày thường anh có thể làm xong chỉ trong vài phút, giờ muốn đặt bút viết cũng không được.

Hàn Dương tìm lớp trưởng xin một ít giấy viết thư. Quả nhiên các bạn nữ đều sẽ có mấy thứ dễ thương như vậy, còn rất thơm nữa.

Dẫu đã xin được giấy rồi nhưng Hàn Dương không hề biết viết thư tình thế nào. Nói đi cũng phải nói lại, cậu chưa từng nhận thư tình song vẫn thường bắt gặp thư tình trong hộc bàn Phó Sâm.

Chuyện này làm cậu sầu bạc tóc, Hàn Dương lại hỏi Chu Chính: "Mày biết viết thư tình không?"

Vẻ mặt hắn cực kì vi diệu: "Anh Hàn, anh viết cho ai thế?"

Hàn Dương xấu hổ: "Khụ, ai cần mày quan tâm. Tóm lại mày có biết viết hay không?"

Lục trong hộc bàn lộn của mình một hồi, Chu Chính lấy ra một tập thơ.

"Cuốn này chả biết ai cho em nữa. Bên trong toàn là thơ, em xem chẳng hiểu gì hết. Không biết thằng rảnh quần này bỏ ở đây để mỉa em. Anh xem có xài được không."

Hàn Dương mở tập thơ ấy ra, trong đó có kha khá các bài thơ tình. Cậu nhìn mỗi trang đều có những câu thơ tỏ tình được highlight. Nhìn Chu Chính như nhìn một thằng ngu, Hàn Dương đáp: "Chẳng trách đến bây giờ mày vẫn còn độc thân. Tao thấy thương cho người thích mày lắm."

*Tức là có người thích Chu Chính nên đặt tập thơ này ở đây và highlight những câu tỏ tình để thổ lộ. Nhưng Chu Chính ngốc quá nên không nhận ra =))))

Chu Chính: Hả????

Vì vậy Hàn Dương chọn một câu hàm súc nhất chép vào giấy, gấp cẩn thận bỏ vào phong thư. Đúng lúc tan học, thầy kêu Phó Sâm đi, cậu đến chỗ đằng trước, lén nhét thư vào cuốn bài tập của anh.

Không nhờ vừa quay người đã thấy tên vô ơn kia chộp lấy cuốn vở. Cậu không đi nữa, xoay người lại, đè tay lên cuốn bài tập: "Cậu đang làm gì vậy?"

Tên kia nhìn thấy Hàn Dương nhét cái gì giống thư vào tập Phó Sâm nên muốn nhân lúc anh chưa trở về, lén lấy ra xem. Ai dè lại bị cậu phát hiện: "Không... Tôi muốn mượn vở bài tập của Phó Sâm coi thử."

Nheo mắt lại, Hàn Dương khẽ cười bảo: "Thật không? Cậu có sự cho phép của người ta chưa?"

Hắn chột dạ đảo tròng mắt: "Chờ bao giờ cậu ấy về thì tôi xin."

"Vậy đợi đến lúc ấy hãy mượn." Hàn Dương đứng đó đè chặt cuốn vở. Tên kia lấy không được cũng rụt tay về.

Lúc Phó Sâm về thì thấy Hàn Dương đứng ở chỗ mình, còn nhìn chằm chằm bạn cùng bàn mới: "Làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

Nghe thấy giọng Phó Sâm, hai mắt Hàn Dương sáng rực lên: "Hông có gì đâu, trong cuốn bài tập có thứ muốn cho cậu, cậu nhớ xem nha."

Sau đó còn chen thêm một câu: "Cũng đừng đưa cho ai mượn."

Hàn Dương quay về chỗ mình. Bọn họ cách nhau một cái bàn, Phó Sâm còn đưa lưng về phía cậu nên muốn nhìn phản ứng của anh cũng không được.

Phó Sâm mở vở ra, bên trong có kẹo một phong thư. Thư tình anh đã nhận rất nhiều nhưng chưa từng xem qua. Suy tư một lúc, cuối cùng anh cũng mở ra.

Đó là một bài thơ tình, Phó Sâm rất quen thuộc với nét chữ kia. Đáy mắt anh hiện lên một chút vui vẻ, cẩn thận cất bức thư đi.

Hàn Dương chờ mãi chờ mãi, chờ đến tối vẫn không nhận được hồi âm của Phó Sâm. Không lẽ Phó Sâm là trai thẳng? Vậy là mình chả có hi vọng gì á?

Buổi tối, cậu viện cớ đến ký túc xá kế bên. Lúc vừa bước qua thì thấy Phó Sâm đang làm bài tập. Hàn Dương dựa vào bàn anh, trong lòng rối rắm không biết phải mở miệng thế nào: "Khụ... Cái kia, Phó Sâm à, cậu có xem thứ trong vở chưa?"

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hàn Dương, đôi mắt anh cất giấu những cảm xúc mà cậu không tài nào hiểu được: "Chưa, tôi chưa xem thứ đó."

Hàn Dương bị chọc tức: "Cậu... Hừ..."

Cậu ném bài tập Phó Sâm đang làm như để trút giận, rồi lập tức trở về phòng mình.

Nhặt vở về, đáy mắt Phó Sâm là từng đợt sóng cuồn cuộn. Anh lấy thư tình của Hàn Dương ra, lại đọc lần nữa.

Về đến phòng, Hàn Dương quăng mình lên giường. Cậu đánh vào cái gối như thể nó là Phó Sâm. Xem ra phương pháp hàm súc như vậy không được rồi, phải đổi cách khác thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play