Tựa như vừa gặp một cơn ác mộng thật dài, hắn bỗng chốc giật mình tỉnh lại, sợ hãi thở dốc vài hơi tiếp đó liền trông thấy mảnh sa mạn xinh đẹp lại quen thuộc trên đỉnh đầu.
Nơi đây.. là gian phòng của mình.
Thế nhưng, tại sao ngay trong chớp mắt đó, xuất hiện trước mắt hắn chỉ toàn là một mảnh huyết sắc.
Đây là ảo giác sao? Đầu hắn nổi lên từng trận đau nhức, hơi nhíu chân mày, mệt mỏi ngồi dậy khẽ nhu huyệt Thái Dương. Từ trên giường bước xuống, mới chợt phát hiện cả người dính toàn mồ hôi, tiết y dán sát vào người cảm giác đặc biệt khó chịu. Kêu hạ nhân mang nước đến, hắn ngồi trong mộc dục ngâm mình đến thư thái. Sau khi yên lặng một lúc mới phát hiện trong đầu của mình là một đống hình ảnh hỗn loạn, như có vô số sợi tơ quấn quýt lấy nhau.
Vì sao luôn cảm giác như đã quên mất điều gì đó? Mọi thứ đều trống rỗng..
"Đông, đông!" ngoài cửa truyền đến tiếng gõ vô cùng quy cũ, vừa nghe liền biết là hạ nhân của Thính Phong Các.
"Chuyện gì?"
"Điện hạ, Thất điện hạ đến gặp người."
Tiểu Thất? Trước mắt không khỏi hiện lên khuôn mặt tuyệt mỹ khác với phàm nhân của y, tiện thể lại nhớ đến lần ngẫu nhiên cùng dùng ngọ thiện trước đó, hắn không khỏi khóe miệng khẽ co rút.
Từ lần đó, Dạ Ảnh Chiếu xem như đối với Thất điện hạ trong truyền thiết này lại có nhận thức mới. Mà cái nhận thức mới này chính là tâm lý cố chấp đối với đồ vật của y. Tuy nói hắn nhìn ra Dạ Trụy Nguyệt là một người vô cùng cao ngạo, lại không nghĩ sẽ đến mức như vậy.
Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy. Bây giờ y chủ động tìm đến mình, không biết sẽ là chuyện gì đây.
Nghĩ đến điểm này, bạc thần ưu mỹ lãnh khốc giống hệt Dạ Khuynh Thiên gợi lên một nụ cười hứng thú.
"Ta lập tức đi."
Tắm xong liền nhẹ nhàng sảng khoái hơn. Dạ Ảnh Chiếu cũng không để khách nhân phải chờ quá lâu, rất nhanh đã thu thập xong chính mình, đi thẳng tới tiền thính, liền nhìn thấy một bạch y tiểu hài tử đang ngồi trên chủ vị, đôi chân trần bạch ngọc của trẻ con trước sau đung đưa, thế nhưng động tác trên tay lại ưu nhã đến vậy, tay cầm chính là tách trà màu ngân sắc hoa lệ độc hữu của riêng y, bộ dáng uống trà quả thật làm cho người ta không cách nào tin nổi y chỉ là hài đồng năm tuổi. Tóc đen nhu thuận vẫn giống như thường ngày chỉ dùng một sợi tơ tùy ý cột sau lưng, tóc mai phía trước rủ xuống bên mặt tạo thành bóng ma mờ ảo, trên trán là một khối hắc ngọc hình giọt lệ, nổi bật lên khiến khuôn mặt y càng lộ vẻ trắng nõn trong suốt.
Dạ Ảnh Chiếu chỉ liếc mặt một cái liền nhận ra được đây là khối Huyền Ngọc - vật phẩm cống nạp của một tiểu quốc là thứ cực kỳ khó có được, một năm số lượng nhiều nhất cũng chỉ to cỡ một bàn tay, nó được cho là có thể trị được các bệnh như: Hư nhược cơ thể điều hòa âm dương, còn có thể điều tiết nhiệt độ cơ thể.
Đứng bên cạnh y là một thiếu nữ cung trang màu hồng, tư thái xinh đẹp, sắc mặt trầm ổn không hợp với lứa tuổi của nàng. Nhìn thấy Dạ Ảnh Chiếu đi đến, nàng hướng hắn cung kính hạ thân, không kêu ngạo không siểm nịnh. Chính là thiếp thân thị nữ Lưu Ly người ngày ấy đã mang chén đũa, trà cụ đến cho Dạ Trụy Nguyệt. Hiện tại ở trên tay của nàng đang cầm một đôi tiểu hài bạch sắc.
"Mấy ngày không gặp, tiểu Thất lại càng thêm xinh đẹp." Dạ Ảnh Chiếu cong môi cười, cặp mắt đào hoa trời sinh mang theo phong tình hiện tại đang chăm chú nhìn vào tiểu hài tử. Tay theo thói quen muốn dương quạt, lại phát hiện lòng bàn tay rỗng tuếch.
Tim đập mạnh một nhịp, Dạ Ảnh Chiếu phảng phất như nhớ ra được điều gì đó, rồi như cái gì cũng không thể nhớ nổi. Chính vào lúc này, trong tay Nguyệt Nhiễm phút chốc mở ra một cái chiết phiến, quạt nhẹ vài cái.
Dùng từ `xinh đẹp` để hình dung một người nam nhân, cho dù người đó chỉ là một đứa nhỏ, cũng đính xác là không thích hợp. Có thể thấy được là Dạ Ảnh Chiếu đang cố ý trêu tức y.
Nguyệt Nhiễm ngược lại không chút nào phản ứng, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt này.. thật khiến người khác nói không nên lới.
"Đương nhiên." bạch y hài tử đáp lại một cách rất tự nhiên. Điều này căn bản nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người.
Cái này.. thật sự phù hợp với tác phong của Thất điện hạ..
Nguyệt Nhiễm đưa mắt nhìn chiết phiến, vừa bĩu môi. "Chẳng qua chỉ là một vật cũ nát, cần gì cả ngày đều phải cầm nó đi qua đi lại, chẳng lẽ lại giấu huyền cơ gì?"
Nhìn cánh quạt lay động, Dạ Ảnh Chiếu thần chí giống như bị dao động rất mạnh, hắn thật sự nghĩ không ra, đến tột cùng là từ lúc nào làm mất nó.. Một ít hình ảnh kỳ lạ lại mơ hồ hiện lên..
Huyết sắc..
Hài đồng nhuốm máu, nụ cười châm chọc..
* * * Đó là.. gì chứ..
Đôi con ngươi trong nháy mắt trống rỗng. Một số hình ảnh đứt quãng chợt lóe lên một lần rồi biến mất, hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ chúng thái dương đã truyền đến từng trận đau nhức. Đau đớn kịch liệt khiến hắn lập tức đỡ lấy trán, thân hình hơi chao đảo liền quỳ một chân xuống đất.
Nguyệt Nhiễm nhìn xem bộ dáng thống khổ của hắn khẽ ninh lông mày. Đêm hôm qua y đã sử dụng khả năng ngôn linh để tiêu trừ trí nhớ của hắn, thật không ngờ sáng nay liền có dấu hiệu khôi phục. Mặc dù năng lực hiện tại của y còn không có khôi phục lại tiêu chuẩn như trước kia nhưng không vô dụng đến như thế.
Dạ Ảnh Chiếu bị cơn đau hành hạ, hình tượng tuấn dật ưu nhã ngày thường đều không còn, sợi tóc tán loạn, biểu tình chật vật, có thể thấy được hiện tại hắn phải thừa nhận thống khổ lớn đến thế nào. Nguyệt Nhiễm lắc đầu, tiếp tục như vậy nữa chỉ sợ lại xông ra chuyện. Tuy nói y cũng không để ý có người chứng kiến cảnh này, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đợi qua một thời gian nữa làm cho hắn chậm rãi quên đi không cần phải thống khổ nhớ lại nữa!
Cơn đau này so với nỗi đau tận xương tủy cũng không nhẹ hơn bao nhiêu. Đang lâm vào thống khổ Dạ Ảnh Chiếu bỗng nhiên cảm thấy trong đầu mình như có một dòng nước thanh lương mềm mại chảy vào giảm bớt đi những đau đớn. Khi hắn mở mắt ra, vừa lúc va chạm vào một đôi thương mâu trong suốt không nhiễm bụi trần.
Tinh thuần như bầu trời không thể chạm đến, thanh triệt sáng tỏ như mặt hồ. Trong khoảnh khắc đó, Dạ Ảnh Chiếu dường như nhìn thấy một mảnh phong cảnh của thiên địa tiếp giáp với đại dương rộng lớn bao la hùng vĩ..
"Cảm thấy khá hơn chứ?" thanh âm réo rắt kỳ ảo phiêu đãng truyền đến khiến hắn hồi thần từ ảo cảnh, chỉ còn lời nói chân thành truyền vào trong tai.
Dạ Ảnh Chiếu đôi mắt rốt cuộc từ trạng thái mê mang chợt thanh tỉnh lại, lúc này mới phát giác cơn đau trong đầu cư nhiên đã nhanh chóng tiêu thất, khi nhìn về phía Nguyệt Nhiễm trong mắt hắn bất giác lộ ra vài phần kinh ngạc. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì bỗng nhiên ngây người. Lần đầu tiên cùng y dựa gần như thế, cánh môi đỏ tươi kiều diễm đang xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí có thể nhìn thấy đôi lông mi đen nhánh như cánh bướm khẽ rũ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt..
Thất điện hạ Dạ Trụy Nguyệt đích thực là có ma tính đáng sợ, một cái nhăn mày, một tiếng cười dù không phải cố ý đều có thể trở thành độc dược giết người..
Nguyệt Nhiễm trừng mắt nhìn Dạ Ảnh Chiếu sắc mặt hoảng hốt đến gần, nụ cười xinh đẹp phảng phất như hoa nở rộ nháy mắt đã héo tàn.
Tam đại kỹ năng của Nguyệt Nhiễm, thứ nhất là tượng ma, thứ hai là ngôn linh, thứ ba chính là mê hoặc. Thế nên dung mạo của bản thân chính là mê hoặc.
"Tứ hoàng huynh." Nguyệt Nhiễm mềm mại gọi.
"Ừ?" Dạ Ảnh Chiếu vô ý thức đáp lại.
"Cái chiết phiến này là ta giúp ngươi tìm được."
"Ừ."
"Cho nên, ngươi cũng phải giúp ta làm một chuyện để báo đáp nga."
"Ân?" Dạ Ảnh Chiếu cặp mặt phượng đào hoa bỗng nhiên toát ra tiếu ý, cùng với một chút ái ý không rõ ràng.
Nguyệt Nhiễm trong mắt y lướt qua một tia kinh ngạc, liền mở miệng nói ra, "Tứ hoàng huynh ngươi gạt ta?"
Tên kia từ khi nào thoát ra được?
Dạ Ảnh Chiếu mi nhãn cong lên, cầm lấy chiết phiến trên tay Nguyệt Nhiễm, nói: "Tiểu hài tử, không nên cười như thế.."
"Như thế nào cơ?" Nguyệt Nhiễm mở to mắt không hề chớp theo dõi hắn.
Dạ Ảnh Chiếu dùng chiết phiến đánh về phía cái đầu nhỏ của y, cười nói: "Yêu mị."
Nguyệt Nhiễm đôi môi anh đào khẽ câu lên, "Tứ hoàng huynh đang muốn nói sang chuyện khác sao. Ngươi không trả lời chính là ngầm thừa nhận." y lay động ngón trỏ nói.
Cặp kia thương mâu ma mị sâu kín nhìn ngươi, ngươi cự tuyệt được sao? Lời muốn nói lâm thời đổi thành câu: "Tốt, bất quá ngươi phải nói cho ta biết, ngươi tìm được chiết phiến của ta ở đâu?"
"Ở dưới một cây đại thụ." Nguyệt Nhiễm trả lời lập lờ nước đôi, không bằng không đáp.
"Tứ hoàng huynh thông minh như vậy, nhất định biết ta đang nói đến nơi nào đúng không?"
Nguyệt Nhiễm không nhìn đến Dạ Ảnh Chiếu trực tiếp bước hai cái tiểu chân ngắn trắng noãn nà vui vẻ chạy ra ngoài.
Tỳ nữ Lưu Ly hướng Dạ Ảnh Chiếu khẽ khom người, đuổi theo hướng bóng dáng nhỏ bé kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT