Sau đó thò lại gần, nhỏ giọng nói:

"Khương Nhiên, tôi đem trả cà vạt của cậu."

Giọng nói của cô rất nhẹ, rất mềm.

Nhưng mà nhìn thấy hắn càng nhăn mày.

Cô nghĩ nghĩ, nói thêm một câu:

"Tạm biệt."

Nói xong liền dự định đi trước.

Chỉ là chân mới vừa bước được một bước, người đang ngủ trên bàn giống như tỉnh ngủ.

Đôi mắt nhập nhèm mở ra, tay còn nhanh một bước, kéo người định đi lại.

Sức lực của hắn lớn, lại không khống chế lực đạo.

Tô Yên không chú ý, bị túm lảo đảo lùi về sau hai bước, lập tức liền đụng vào trên người hắn

Hắn nhíu mày một chút, có thể là do chưa tỉnh ngủ, đôi mắt mang theo tơ máu.

Nhìn thấy người đến là Tô Yên, hắn tận lực làm khẩu khí của mình ôn hòa hơn một chút:

"Tới rồi sao không gọi tôi dậy?"

Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, nghe vào lỗ tai vẫn là có chút khó chịu.

Cô chớp chớp mắt, chỉ chỉ cái túi trên bàn.

"Cà vạt của cậu, ở bên trong."

Khương Nhiên liếc mắt một cái, tay vẫn nắm chặt cổ tay của Tô Yên không buông, lực chú ý lại lần nữa trở lại trên người cô.

Đợi một lúc sau, tơ máu trong mắt rốt cuộc cũng giảm đi.

Thần thái ngữ khí có chút lười biếng, hắn nâng mí mắt.

Thu liễm lệ khí trên người, cười lên, khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.

Hắn lên tiếng: "Chỉ là tới đưa cà vạt?"

Tô Yên gật gật đầu.

Lúc sau lại hối hận. Lại lắc đầu, giọng nói mềm mại:

"Tôi, có chút việc muốn hỏi cậu."

Hắn vừa nghe, hơi nhướn mày: "Nói nghe thử một chút."

Cô sắp xếp từ ngữ: "Cậu, thích cái gì?"

Lời này của cô, khiến hắn có chút ngạc nhiên, yết hầu lăn lên lăn xuống, như có như không:

"Hửm?"

Tô Yên nói lớn hơn một chút, bộ dáng nghiêm túc:

"Cậu có yêu thích thứ gì không?"

Hắn cười lười biếng, lưu loát: "Có."

"Là cái gì?"

"Trước khi tôi trả lời, cậu phải nói cho tôi, vì sao lại hỏi như vậy?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, nói: "Tôi muốn hiểu thêm về cậu."

Khương Nhiên nghe thấy cô nói trắng ra như thế, sửng sốt một chút.

Ý cười trên môi càng đậm. Đôi mắt hắn thâm thúy, ánh mắt nhìn cô có chút gấp gáp mà nóng rực.

Tô Yên liếm liếm khoé môi, cũng không biết vì sao, bị hắn nhìn như vậy lại có chút không dám đối mặt.

"Cậu, có thể trả lời câu hỏi của tôi không?"

Hắn thu liễm tầm mắt, không chút để ý: "Quá nhiều, trong thời gian ngắn nghĩ không ra."

Nói xong, dừng một chút, lại nói tiếp:

"Hay là nói về sở thích của cậu đi."

Tô Yên nghe hắn nói, suy nghĩ một lúc, cho đến khi đầu lại đau.

Cô mới lên tiếng: "Tôi không thích gì cả."

"Vậy cậu ghét cái gì?"

"Cũng không ghét gì cả."

Khương Nhiên nghe, không khác gì trả lời cho có lệ.

Nhưng lời này từ miệng cô nói ra, lại khiến người ta cảm thấy thật sự chính là như vậy.

Hắn cũng không gì nữa, đứng dậy, cầm cặp sách của cô.

"Tan học rồi, tôi đưa cậu về nhà."

Căn bản không phải là đang hỏi ý kiến của Tô Yên, cũng không cho cô có cơ hội cự tuyệt.

Nhưng mà, Tô Yên cũng không muốn từ chối.

Cô còn muốn nhân cơ hội này tiếp xúc với Khương Nhiên nhiều một chút.

Cũng không biết có phải vì trên người Khương Nhiên có mảnh nhỏ Chủ thần của cô hay không. Tô Yên rất dễ dàng tiếp nhận Khương Nhiên, thậm chí là hắn đụng vào hay nói chuyện với cô, cô đều không thấy phản cảm.

Mấy ngày qua, tiếp xúc với nhiều loại người, Tô Yên biết, cô thích ở bên cạnh Khương Nhiên.

Bởi vì bản thân cô không hề chán ghét hắn.

Đi ra khỏi trường học, bởi vì lúc bọn họ rời đi cũng khá muộn, ở cổng trường cơ bản là không có mấy người.

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán bánh kem và kem ly, Khương Nhiên cúi đầu dò hỏi: "Ăn không?"

Tầm mắt của Tô Yên đảo qua, nhìn chằm chằm vào kem ly ở trong cửa hàng, còn chưa kịp nói, đã nghe thấy giọng nói lười nhác của Khương Nhiên.

"Ông chủ, mua cái kem ly."

"Đến đây, muốn vị gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play