Tiết tấu của cuộc trò chuyện này đã hoàn toàn bị Lục Anh Thuấn nắm giữ, loại cảm giác bị người khác dẫn dắt này khiến Lâm Dữ Hạc rất không thoải mái.
Cậu cố gắng khống chế cảm xúc của mình, sau đó nói: "Tại sao?"
"Tại sao cậu lại muốn hẹn hò với tôi?"
Tình cảm của anh ta đến một cách quá kỳ lạ.
Nếu không phải vừa rồi Lục Anh Thuấn thật sự nói ra những suy nghĩ của Lâm Dữ Hạc, cậu sẽ nghĩ đối phương muốn báo thù Lục Nan nên mới nói những lời này với cậu.
Lục Anh Thuấn vẫn cười híp mắt, bình tĩnh hỏi cậu: "Anh muốn biết sao?"
Lúc này, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng nửa bước chân, như gần như xa. Lục Anh Thuấn rất có chừng mực, anh ta không tiếp tục tới gần, cũng không vội tiếp xúc cơ thể.
Anh ta rất nho nhã lễ phép, phối hợp với nụ cười anh tuấn trên gương mặt khiến anh ta trông càng lãng tử.
"Nếu anh muốn biết, em có thể từ từ kể với anh. Dù sao sự bắt đầu của rung động chính là thứ lãng mạn nhất trong tình yêu."
Lục Anh Thuấn nói chuyện cũng rất nho nhã.
"Thời gian của chúng ta vẫn còn rất dài."
Nhưng Lâm Dữ Hạc nghe thấy thế lại rất không vui.
Thời gian của cậu với ai rất dài?
Lâm Dữ Hạc lắc đầu, không muốn nghe tiếp nữa: "Không cần đâu, tôi không đồng ý."
Bị cậu từ chối thẳng thắn như thế, nhưng Lục Anh Thuấn vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí ý cười trên môi vẫn không hề tiêu tan.
"Đừng trả lời nhanh như thế, A Hạc, anh có thể suy nghĩ thêm."
Anh ta nháy mắt.
"Dù sao, phủ nhận quá nhanh cũng là một loại chột dạ."
Lâm Dữ Hạc không hề bị Lục Anh Thuấn làm ảnh hưởng.
Cậu kiên trì nói: "Lúc nào tôi cũng không đồng ý."
Lục Anh Thuấn cười: "Anh có thể suy nghĩ thêm."
Có một số suy nghĩ, một khi đã bị chỉ ra sẽ dần mọc rễ nhánh, làm dao động bức tường vốn tưởng là kiên cố.
Anh ta cũng không vội.
Về cơ bản, Lâm Dữ Hạc có thể đoán được Lục Anh Thuấn đang nghĩ gì, anh ta sẽ không tranh luận với người khác.
Dù sao Lâm Dữ Hạc cũng từng học tâm lý học, ngoài Lục Nan ra, cậu có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của người đối diện.
Lục Anh Thuấn quá tự tin. Anh ta là con cưng của ba mẹ, đã quen khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay, thứ anh ta muốn đều sẽ tự dâng đến tận miệng, có lẽ xưa nay chưa từng thất bại.
Vậy nên dù ở trong thời điểm này, anh ta vẫn nói bằng giọng điệu ấy.
Lâm Dữ Hạc không có hứng thú uốn nắn lại suy nghĩ cho Lục Anh Thuấn.
Đối với loại người này, càng nói nhiều ngược lại càng khiến anh ta thích thú.
Lâm Dữ Hạc trực tiếp hỏi: "Cậu nói với tôi những điều này, không sợ anh nhà tôi biết sao?"
Nghe thấy xưng hô "anh nhà tôi", rốt cuộc nụ cười trên môi Lục Anh Thuấn cũng có chút thay đổi.
Có điều anh ta vẫn rất thản nhiên.
"Đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến anh cả."
Lâm Dữ Hạc tức giận.
"Tại sao lại không liên quan?"
Đây là lần hiếm hoi cậu tức giận đến thế, ngay cả tone giọng cũng cao hơn, cậu nhìn Lục Anh Thuấn bằng ánh mắt lạnh như băng.
"Nếu không phải có anh ấy, tôi hoàn toàn không có quan hệ gì với cậu."
Lục Anh Thuấn nhíu mày, ánh mắt khóa chặt trên người cậu như xiềng xích, nghe thấy cậu nói thế lại càng thích thú.
"A Hạc" Lục Anh Thuấn khẽ nói: "Lúc anh tức giận đẹp thật đấy."
Lâm Dữ Hạc: "..."
Điên hả ba.
Được tu dưỡng tốt nhiều năm giúp Lâm Dữ Hạc kìm nén được câu chửi tục suýt văng ra, có điều hiển nhiên, cậu nói này đã viết lên mặt Lâm Dữ Hạc.
Lục Anh Thuấn nhìn phản ứng của cậu, cười nói: "Anh thấy em biến thái sao?"
"Chúng em giống nhau thôi" Lục Anh Thuấn chỉ vào lồng ngực mình: "Em, và anh cả."
"Anh có biết khi đó anh cả quan tâm đến anh như nào không? Hàng năm, có ít nhất ba thuộc hạ báo cáo về hành động của anh cho anh ấy vào một thời điểm nhất định."
"Nếu không, sao anh ấy lại kịp thời biết mẹ kế anh muốn bán anh để xuất hiện giúp đỡ anh?"
"À, có lẽ không cần nói khi đó, bây giờ cũng thế thôi."
Lục Anh Thuấn cười híp mắt.
"Bây giờ có lẽ người báo cáo còn nhiều hơn là đằng khác."
Lâm Dữ Hạc nhíu mày.
Lục Anh Thuấn nhìn cậu, tiếp tục kiên nhẫn giải thích.
"Còn có, A Hạc, tính tình anh vẫn luôn rất điềm đạm, có thể khiến anh tức giận là không hề dễ dàng, điều này chứng tỏ cảm xúc của anh đã bị đảo loạn, cũng chứng tỏ em có thể làm ảnh hưởng tới anh."
"Vậy nên em thấy khi anh tức giận rất đẹp."
Bởi vì đó là do anh ta đích thân gây ra, là biểu hiện cảm xúc chân thực, sinh động nhất của cậu.
Lục Anh Thuấn giống như người tranh biện xuất sắc nhất, logic hoàn hảo, phong thái nho nhã, giải thích mọi lợi hay hại một cách rõ ràng có trật tự.
"Anh nhỏ hơn anh cả 10 tuổi, anh còn chưa tốt nghiệp, chưa có công việc, hiện tại anh cả lại rất bận rộn, anh ấy phải dành hơn nửa thời gian cho công việc. Lĩnh vực của hai người không giống nhau, sau này cũng không có nhiều cơ hội ở bên nhau, dần dần sẽ mất đi tiếng nói chung."
"Tình cảm cần được duy trì." Lục Anh Thuấn chậm rãi nói: "Bởi vì nó sẽ nhạt dần."
"Sau này, anh sẽ hiểu được ý của em." Anh ta nói.
"Vậy nên em muốn anh suy nghĩ nhiều hơn."
"Sau này chắc chắn tôi cũng sẽ không cân nhắc cậu."
Lâm Dữ Hạc chắc chắn như đinh đóng cột.
Cậu lạnh mặt nghe Lục Anh Thuấn nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng cho đối phương một đáp án cuối cùng.
"Tình cảm giữa chúng tôi không đến lượt người khác phán xét." Lâm Dữ Hạc lạnh lùng nói.
"Còn nữa, vừa rồi tôi tức giận là vì anh nhà tôi bị cậu coi nhẹ, không phải vì cậu."
"Đổi thành người khác nói về anh ấy như thế trước mặt tôi, tôi cũng sẽ tức giận."
Lục Anh Thuấn hứng thú nhìn Lâm Dữ Hạc, nói: "Em đã nói rồi, đừng vội kết luận."
Anh ta cong môi, nụ cười khiến gương mặt đẹp trai lại càng mê người.
"Nếu thật sự tin tưởng, anh sẽ không để ý người khác nói gì."
Lâm Dữ Hạc không đáp lời.
Cảm xúc của cậu sớm đã ổn định trở lại, cũng sẽ không bị Lục Anh Thuấn ảnh hưởng nữa.
Lục Anh Thuấn có logic của mình, khi nói chuyện rất dễ cuốn người khác vào trong.
Nhưng điều này lại hoàn toàn phản tác dụng với Lâm Dữ Hạc.
Cậu không định tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa.
"Tam thiếu."
Lâm Dữ Hạc bình tĩnh nói.
"Không phải cậu đang cho tôi một sự lựa chọn khác, mà là cậu đang chứng minh với tôi, rằng tôi chỉ có một lựa chọn."
Lục Anh Thuấn cau mày, anh ta đang định lên tiếng lại bị Lâm Dữ Hạc đi trước một bước.
"Cậu có hứng thú với tôi, cậu thấy tò mò. Cậu nghĩ cảm giác này rất mới mẻ, nên cậu muốn tiến sâu hơn, muốn thay đổi tôi."
Lâm Dữ Hạc nhìn Lục Anh Thuấn, đôi đồng tử xinh đẹp đã khôi phục sự bình tĩnh.
Cùng với vẻ kiên định không thể lay động được ẩn giấu sâu dưới vẻ ôn hòa.
"Cậu muốn tìm một người không dễ phục tùng cậu, như vậy cậu có thể chơi đùa lâu hơn. Cậu coi loại cảm giác mới mẻ này là thích."
"Nhưng nó không phải."
Lâm Dữ Hạc chậm rãi nói ra từng chữ một.
"Không chế và chinh phục, không phải tình yêu."
Ý cười trên môi Lục Anh Thuấn đã nhạt đi rõ ràng.
Giọng anh ta vẫn coi như bình tĩnh.
"Anh vẫn chưa tiếp xúc với em mà lại đánh giá bằng một câu như thế sao?"
"Anh từng tìm hiểu về em sao? Mà nói rằng em chỉ đang chơi trò chơi?" Lục Anh Thuấn nói: "Anh vẫn còn đang trốn chạy khỏi tình yêu, dán cho mọi người cái mác "không thể"..."
Lâm Dữ Hạc khẽ lắc đầu.
Cậu nói: "Không phải tất cả mọi người."
Lục Anh Thuấn cau mày: "Anh có ý gì?"
Ngược lại ngữ khí của Lâm Dữ Hạc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại: "Cậu là người rất thông minh, Tam thiếu."
"Cậu có thể dễ dàng nhìn thấu mọi người, có thể tìm nút thắt trong lòng mỗi người một cách chuẩn xác, có thể làm dao động cảm xúc của người khác--- Cậu hiểu rất rõ ưu thế này của mình."
"Thật ra, anh ấy cũng thế."
Ánh mắt của Lâm Dữ Hạc bỗng trở nên dịu dàng, giọng nói cũng chậm lại.
"Anh ấy cũng giỏi làm thế, hai người thật sự rất giống nhau."
"Nhưng trước giờ anh ấy chưa từng dùng sự thông minh này của mình lên người tôi."
- --- Câu nói này như một ngòi châm lửa đạn, rốt cuộc biểu cảm của Lục Anh Thuấn cũng thay đổi.
Tiếng chuông tan học vang lên khắp sân trường, không ít học sinh tràn ra từ các tòa nhà dạy học, không gian trống trải xung quanh bỗng đầy ắp người, Lâm Dữ Hạc cũng không tiếp tục nói chuyện với đối phương nữa, cậu khách sáo chào Lục Anh Thuấn, sau đó quay người rời đi.
Đợi đến khi Lâm Dữ Hạc đi thật xa, Lục Anh Thuấn vẫn đứng dưới gốc cây dõi theo cậu, vẻ mặt trở nên tối tăm phức tạp.
Có điều Lâm Dữ Hạc đã không còn tâm trí nào để ý điều này nữa.
Cậu đi chưa được vài bước đã lấy điện thoại ra, tìm cái tên quen thuộc nhất rồi gửi tin nhắn cho người ấy.
Nỗi nhớ nhung đã đạt đỉnh điểm, nó giống như một con côn trùng đang gặm nhấm trái tim cậu.
Mỗi một lần cắn lại để lại một vị ngọt quyến rũ người ta rơi vào hố sâu.
[Ca ca, khi nào anh về?]
Công việc của Lục Nan rất bận rộn, cho dù đã tới giai đoạn cuối cùng, anh vẫn tiếp tục làm việc ngày đêm. Lâm Dữ Hạc không biết bây giờ anh có bận hay không, vậy nên chỉ gửi một tin nhắn.
Chỉ gửi tin nhắn, nỗi nhớ vẫn chẳng nguôi ngoai được là bao, cậu lục tìm tai nghe trong túi áo, định đeo tai nghe để nghe những đoạn voice chat anh gửi lúc trước.
Vừa kết nối tai nghe, chuông điện thoại lập tức vang lên.
Lâm Dữ Hạc nhìn màn hình.
Là Lục Nan.
Anh trực tiếp gọi điện thoại tới.
Vừa nhận cuộc gọi, Lâm Dữ Hạc hít sâu một hơi, muốn ổn định lại cảm xúc của mình.
"Ninh Ninh?"
Khi giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vang lên, Lâm Dữ Hạc bỗng nghẹn ngào.
Hốc mắt căng đến mức đau nhức, cậu khó khăn ổn định lại cảm xúc mình, vài giây sau mới nói ra được một câu.
"... Ca ca, em nhớ anh."
Bên kia đầu dây im lặng vài giây, sau đó âm thanh nền ồn ào lập tức biến mất, chỉ còn lại giọng nói hơi lo lắng của người đàn ông.
"Ninh Ninh? Sao thế?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ em đang ở đâu?"
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới nhận ra giọng nói của mình hơi khác lạ, lúc nói chuyện còn đan xen chút giọng mũi.
Cậu vội vàng giải thích: "Không có gì, em không sao. Em chỉ muốn hỏi khi nào anh về."
Nghe thấy thế, giọng nói căng thẳng của Lục Nan mới thả lỏng hơn chút.
"Còn 25 tiếng nữa." Giọng người đàn ông khàn khàn: "Sắp rồi, ngoan."
Tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Dạ."
"Em thật sự không sao chứ?" Lục Nan không yên tâm hỏi lại: "Giọng em sao thế?"
"Em không sao."
Lâm Dữ Hạc hít sâu, nói nhỏ.
"Không phải ca ca nói em có thể tùy hứng một chút sao?"
"Nên em tùy hứng nói nhớ anh."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó Lục Nan mới nói.
Hiển nhiên, người đàn ông không đồng ý với "tùy hứng" mà Lâm Dữ Hạc nói, có điều anh vẫn thuận theo cậu.
"Em còn có thể tùy hứng hơn nữa."
"Ví dụ như yêu cầu tôi về luôn bây giờ."
"Không được." Lâm Dữ Hạc do dự một giây, quyết đoán trả lời: "Vẫn chưa xử lý xong công việc, anh về rồi cũng không thể chuyên tâm."
Nghe thấy thế, giọng Lục Nan bỗng xen lẫn ý cười: "Được."
Lâm Dữ hạc lại nghe ca ca nói thêm vài câu, cảm xúc cũng dần ổn định trở lại.
Vì để anh có thể sớm quay trở lại, cậu không tiếp tục làm phiền nữa.
"Vậy ca ca bảo trọng."
"Ừ."
Giọng Lục Nan trầm thấp, quyến rũ lại dịu dàng.
"Đợi tôi."
Lâm Dữ Hạc chớp mắt: "Vâng."
Lúc ngắt điện thoại, cậu đã về đến nhà, xung quanh là hoàn cảnh quen thuộc, bên tai còn văng vẳng giọng nói quen thuộc.
Lâm Dữ Hạc chớp mắt, chớp một hồi, giọt lệ bỗng lăn xuống gò má.
Tại sao cậu lại ngốc đến mức này cơ chứ?
Rõ ràng là vấn đề đơn giản như thế, chỉ cần một giây là có thể nói ra được đáp án.
Vậy mà cậu lại để ca ca chờ lâu như vậy.
Trên giá móc quần áo vẫn còn đang treo một chiếc áo gió dài của Lục Nan, Lâm Dữ Hạc lấy nó xuống ôm vào lòng, vùi mặt vào rồi hít sâu một hơi.
Tại sao cậu lại phát hiện chậm chạp như thế chứ.
Nước mắt khiến chiếc áo quý giá của anh trở nên nhăn nhúm khó coi, nhưng hiện tại Lâm Dữ Hạc lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tất cả vấn đề chỉ có một đáp án, tất cả tình yêu chỉ có một lựa chọn.
Từ rất lâu về trước, tới thật xa về sau.
Chỉ có anh.
Buộc phải là anh.
Không phải anh thì không được.
... Ca ca.
Mau về với em đi.
Một giờ chiều hôm sau, là thời gian Lục Nan trở về.
Tối qua Lâm Dữ Hạc đã nói muốn ra sân bay đón anh, tuy Lục Nan cảm thấy sân bay quá xa, muốn Lâm Dữ Hạc ở nhà đợi anh, nhưng cậu vẫn kiên trì muốn đi.
Cậu đã xin nghỉ từ trước, lúc mở thời khóa biểu ra xem mới biết môn cậu xin nghỉ là môn chuyên ngành, trùng hợp chính là môn cậu xin nghỉ cho lần đầu tiên hẹn gặp anh.
Tài xế đưa Lâm Dữ Hạc tới sân bay, người tới đón anh không chỉ có một mình cậu, Lâm Dữ Hạc tới rồi mới phát hiện Lục Anh Thuấn cũng tới.
Lục Tam thiếu vẫn bình thản như thế, anh ta còn chủ động chào hỏi với Lâm Dữ Hạc. Lâm Dữ Hạc nhìn anh ta, thận trọng duy trì khoảng cách đủ an toàn.
Chiều qua Cảnh Chi gọi điện thoại cho cậu, Lâm Dữ Hạc thuận tiện hỏi anh ta về chuyện của Lục gia mới biết sau khi bị các doanh nghiệp trụ cột của Lục gia gặp vấn đề, một vài công ty còn lại tiếp tục hoạt động được đều dưới danh nghĩa của Lục Anh Thuấn.
Rõ ràng có thể nhận ra, chắc chắn Lục Nan có hợp tác với Lục Anh Thuấn.
Đây là chuyện đã quyết từ sớm.
Bọn họ là đồng minh, với cục diện hiện tại, Lục Nan càng không thể làm gì Lục Anh Thuấn.
Cho dù là như vậy, Lâm Dữ Hạc vẫn không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta.
Một tiếng sau, máy bay đúng giờ hạ cánh.
Lâm Dữ Hạc vốn tưởng rằng mình đã rất bình tĩnh, nhưng khi hai chữ "hạ cánh" hiện lên trên màn hình lớn, cậu vẫn đứng bật dậy trong vô thức.
Hành khách hạng thương gia ra ngoài rất nhanh, Lâm Dữ Hạc gần như vừa liếc qua đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, cậu lập tức chạy về phía đó.
Gần như là bổ nhào tới đó.
Cậu vùi đầu vào lồng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc bao bọc khắp khoang mũi, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Hôn xong, Lâm Dữ Hạc mới nhìn thấy đoàn người phía sau mình.
Tất cả đều là tới đón Lục Nan.
Lâm Dữ Hạc sững sờ.
Cậu gấp gáp muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh, nhưng lại bị kéo về, môi cậu còn bị cắn một cái.
So với cậu, Lục Nan bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trước giờ anh chưa từng để ý ánh mắt của người khác, anh không chủ động hôn cậu chỉ vì không muốn làm Lâm Dữ Hạc căng thẳng trước mọi người.
Anh lại hôn lên trán Lâm Dữ Hạc, trầm giọng nói.
"Đợi tôi vài phút."
Lâm Dữ Hạc gật đầu.
Cậu tưởng Lục Nan phải bàn bạc một số chuyện với người khác, nào ngờ lại thấy anh xắn tay áo đi về phía Lục Anh Thuấn.
Ai cũng không nhìn thấy động tác của anh, mà chỉ nghe thấy một âm thanh nặng nề.
Lục Nan đi tới đánh bay Lục Anh Thuấn.
Thật ra Lục Anh Thuấn còn tránh một chút, nhưng không tránh được, sau đó đó bị anh đánh ngã bay đi.
Sân bay im lặng như tờ.
Đến khi Lục Nan lạnh mặt xoay cổ tay, sau đó lại giơ nắm đấm lên mới khiến người hoảng hốt chạy tới ngăn cản.
Chủ tịch Lục!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT