Mấy ngày sau đó, cuộc sống của bọn họ vẫn an nhàn như thế.

Có lúc Lục Nan vẫn sẽ làm việc online, còn Lâm Dữ Hạc lại hoàn toàn đang trải qua một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Vào những lúc rảnh rỗi cậu sẽ chạy ra ngoài, đi dạo khắp nơi.

Năm nay tình trạng sức khoẻ của Lâm Dữ Hạc tốt hơn nhiều so với trước đây, về cơ bản không có ảnh hưởng gì tới việc vận động của cậu. Có hôm trong lúc Lục Nan họp, cậu còn tự leo lên núi một mình.

Đến khi Lâm Dữ Hạc về đến nhà đã là sẩm tối, hôm nay ngay cả bữa trưa cậu cũng không về nhà ăn, trên người toàn là bụi bặm, không biết cậu đi đâu về mà trên ống quần dính đầy vết bùn.

Cậu chào anh một tiếng rồi định đi rửa chân tay, nhưng lại bị Lục Nan gọi quay lại.

"Tay em làm sao vậy?" Lục Nan nhíu mày hỏi cậu.

Lâm Dữ Hạc giơ tay lên nhìn, trong lòng bàn tay và gan bàn tay cậu có vài vết trầy xướt, vết thương không sâu, nhưng vì da cậu trắng nên rất dễ nhận ra.

"Em không sao, chỉ không cẩn thận bị xướt lúc ở trên núi mà thôi," Cậu nói: "Em đi xử lý một chút đã."

Những vết xướt ấy thật sự không sâu, dán băng gâu lại là xong. Có điều ngày hôm sau khi ra ngoài, Lâm Dữ Hạc đã không còn đi một mình nữa.

Lục Nan cũng leo núi cùng cậu.

Bọn họ không leo lên đỉnh núi mà chỉ dừng lại ở lưng chừng núi. Lâm Dữ Hạc có mục đích khác, mà lúc này cuối cùng Lục Nan cũng phát hiện lý do tại sao hôm qua đối phương lại trông nhếch nhác như vậy.

Cậu đang hái cỏ.

Cỏ mã liên là loại cỏ có thể dùng lá để bện lại làm thành đổ vật. Hơn mười năm trước, người ta có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh một cụ ông chọn một sọt cỏ mã liên để bện thành đồ vật mang đi bán.

Lục Nan hỏi: "Em muốn bện lá sao?"

Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng."

Lục Nan vén tay áo lên định tới giúp cậu, nhưng lại bị Lâm Dữ Hạc cản lại.

"Không sao đâu ạ, em tự làm là được rồi," Lâm Dữ Hạc nói: "Chỗ này cũng đủ rồi."

Cậu dọn chỗ cỏ đã hái gọn gàng lại, sau đó cùng Lục Nan xuống núi.

Lục Nan hỏi cậu: "Sao bỗng nhiên nhớ ra muốn bện cái này?"

Lâm Dữ Hạc cười cười, nói: "Làm cho mẹ em."

Sắp tới ngày giỗ của mẹ Lâm rồi.

Biểu cảm Lục Nan vẫn như cũ, nhưng con ngươi anh hơi tối lại.

Sau khi trở về, Lâm Dữ Hạc cũng không để cho Lục Nan giúp mà tự mình mang cỏ mã liên đi rửa sạch sẽ, sau khi phơi khô thì xử lý một chút rồi bắt đầu bện lại.

Lục Nan không kiên trì giúp cậu nữa, anh nghĩ có lẽ Lâm Dữ Hạc muốn tự mình làm việc này.

Anh nhận ra động tác của Lâm Dữ Hạc rất thành thạo, rõ ràng đây không phải lần đầu cậu làm chuyện này. Mà năm đó khi quen biết cậu, Lâm Dữ Hạc còn không hoàn toàn biết những việc ấy, khi đó Lục Nan gấp giấy thành một con thỏ còn có thể khiến cho Lâm Dữ Hạc ngạc nhiên suốt mấy ngày liền.

Cỏ mã liên không phải chỉ làm trong một ngày là xong, sau khi chỉnh sửa lại xong, Lâm Dữ Hạc lại cùng Lục Nan về ngôi nhà cũ một chuyến.

Ban đầu Lâm Dữ Hạc định ở nhà mình, vì để nhà thông gió vài ngày nên mới tạm thời chuyển tới biệt thự, sau đó dọn dẹp đồ đạc cũng phiền phức nên cậu vẫn ở mãi trong biệt thự.

So với biệt thự mới xây, nhà cũ trông cổ và mộc mạc hơn nhiều. Căn nhà này nằm tách biệt một mình, có điều cũng không xa các khu nhà ở khác, ngay phía trước căn nhà chính là một loạt các ngôi nhà cao tầng.

Tiết trời se se lạnh, dường như gió đã nổi lên. Lâm Dữ Hạc đứng ở cổng nhìn về phía đối diện, giơ tay chỉ về một phía.

"Đó là chỗ trước đây ca ca ở đúng không?"

Tuy rằng những ký ức trước đây của cậu bị chôn vùi, nhưng không phải đã biến mất hoàn toàn, giờ đây khi về lại với hoàn cảnh quen thuộc, nhìn thấy những con người quen thuộc, cũng không khó để cậu nhớ lại.

Lục Nan gật đầu.

Chỗ Lâm Dữ Hạc chỉ tuy rằng đã bị phá bỏ xây mới, nhưng đó thật sự là nơi Lục Nan ở khi ấy. Hai ngôi nhà quay mặt vào nhau, khoảng cách không xa, vậy nên Lâm Dữ Hạc hồi nhỏ mới có thể gặp được Lục Nan.

Lúc đó Lục Nan vẫn là vị thành niên, không thể thừa kế cổ phần mà ba mẹ để lại nên có không ít người đều nhìn chằm chằm vào khối tài sản khỏng lồ trong tay anh, ai nấy cũng hiểu rằng, chỉ khi Lục Nan biến mất, số cổ phần ấy mới có thể rơi vào tay người khác.

Vậy nên không chỉ là người của Thái Bình mà ngay cả Lục gia cũng rục rịch trong lòng.

Nếu không phải từ nhỏ Lục Nan đã luyện võ thuật cùng mẹ, chỉ sợ rằng nhát dao hướng vào tim khi ấy đã cướp đi tính mạng anh rồi. Bạn‎ đang‎ đọc‎ tru𝔂ện‎ tại‎ (‎ TRu𝑀‎ TR𝑼𝑌e𝑵.𝐯n‎ )

Khi đó là một người bạn của ba mẹ Lục Nan đã mạo hiểm đưa anh đi ngay chính trong trung tâm bão táp, giấu Lục Nan trong thị trấn nhỏ hẻo lánh này.

Người đó để lại cho Lục Nan một khoản tiền, còn nhờ một họ hàng xa tới chăm sóc Lục Nan, còn bản thân người đó bắt buộc phải rời đi, tránh bị người truy đuổi theo họ lần tới nơi này.

Mà người họ hàng xa đó lại là một bà lão dở mù đã có tuổi, ngay cả chăm sóc bản thân còn không ổn, đương nhiên cũng không thể chăm sóc Lục Nan một cách chu đáo.

Vậy nên sau đó mới có chuyện ông Lâm hảo tâm cho Lục Nan thuốc, cũng vì thế mà Lâm Dữ Hạc bắt đầu chạy theo sau đuôi Lục Nan.

Lâm Dữ Hạc suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải em còn từng cùng anh tới đó không?"

"Ừ." Lục Nan nói: "Em nói muốn xem chỗ tôi ở."

Khi đó Lục Nan đã tới đây được nửa năm, rốt cuộc cũng không lạnh lùng trực tiếp coi Lâm Dữ Hạc như không khí nữa, mà đã bắt đầu trả lời lại những câu chuyện trò ngây ngô của cậu dù không nhiều.

Nhưng chỉ vài từ này cũng đủ rồi, Lâm Dữ Hạc khi ấy giống như được khích lệ, càng ngày càng vui vẻ dính lấy ca ca chim to.

Khó khăn lắm cậu mới có thể làm cho Lục Nan đồng ý dẫn về nhà anh chơi, khi đến đó, cậu ngay lập tức sững sờ.

"Sau lần đi xem nhà đó, em bắt đầu muốn tôi tới ngủ cùng em." Lục Nan nói.

Khi đó Lục Nan đã cao 1m8, dáng người thon gầy, xương cốt đang phát triển, đang trong giai đoàn cần bổ sung chất dinh dưỡng và không gian nhất. Nhưng khi Lâm Dữ Hạc tới, nơi đó cũng chỉ có một chiếc giường sofa cũ nát chưa mới 1m5.

Không phải anh không có tiền mua giường, mà là không gian trong phòng quá chật hẹp, căn bản không đủ chỗ để giường lớn.

Lục Nan đã ngủ ở nơi hoàn toàn không đủ duỗi chân trong thời gian dài như vậy.

Thời gian đã quá lâu, Lâm Dữ Hạc đã không còn nhớ rõ, cậu nghĩ một lúc mới nói: "Nhưng hình như anh không về với em."

Cho dù sau đó hai người bọn họ thỉnh thoảng cũng ngủ cùng nhau, nhưng đó cũng là chuyện của rất lâu sau đó, khi hai người đã trở nên thân thiết hơn.

Lục Nan nói: "Tôi không muốn quấy rầy em."

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu nhìn anh.

Trời tối dần, mây đen cũng dần nặng xuống khiến cho ngay cả ánh đèn cũng trở nên ảm đạm. Lâm Dữ Hạc nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, cậu bỗng phát hiện, hai người bọn họ thật sự rất giống nhau.

Đã quen đi một mình quá lâu, thường sẽ không muốn làm phiền người khác.

Mà khi đó Lục Nan còn nhỏ hơn cậu bây giờ, vậy nên cũng càng cô đơn.

Lâm Dữ Hạc nhấc tay lên, học theo dáng vẻ của Lục Nan khi xoa đầu cậu—— tuy rằng Lục Nan rất ít khi làm động tác này, phần lớn đều trực tiếp nắm lấy cằm cậu——xoa đầu Lục Nan.

Tóc người đàn ông hơi cứng, những lọn tóc xen qua ngón tay khiến cậu hơi ngứa ngáy.

Lâm Dữ Hạc nói: "Em không phiền."

Cậu ngẫm lại, lại học theo ngữ khí của Lục Nan: "Không quấy rầy, không vất vả, không phiền phức."

Thầy Lục thật sự là một thầy giáo rất ưu tú, thật sự khiến cho học sinh học được nhanh chóng những thứ anh muốn dạy.

Học đi đôi với hành một cách thuần thục như thế này.

Lâm Dữ Hạc vừa thu tay về đã bị người nọ nắm chặt lấy cổ tay.

Lục Nan nắm chặt tay cậu, sau đó cúi đầu hôn lên đầu ngón tay cậu.

Trong quãng thời gian hai năm ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, người thật sự chăm sóc Lục Nan, thật ra chính là Lâm Dữ Hạc.

Là đứa nhỏ ngây thơ non nớt, mỗi khi cười là núm đồng tiền nở rộ ấy.

Tia chớp chợt loé sáng, ngay sau đó là một loạt tiếng ồn nhức tai truyền tới.

Cơn mưa rào bắt đầu bằng thưa thớt những giọt mưa to như hạt đậu, sau đó kéo dài thành hàng dài, rồi trở thành một khoảng.

Mưa ào ào vang vọng, bao phủ thị trấn nhỏ bằng cơn mưa rào trắng xoá mịt mù.

Hai người vào nhà, đi tới dưới hiên nhà.

Tứ Xuyên mưa nhiều, vậy nên phần lớn hiên nhà đều được xây rất rộng, bọn họ ngồi trên bàn trà đá dưới mái hiên, cùng ngẩng đầu lên nhìn màn mưa rơi như chuỗi ngọc trước mặt.

Sân rất cổ xưa, nhưng không giống với sân gạch đỏ mười năm trước, mà giờ đây đã được thay bằng đá hoa thấm nước. Chỉ có cây lựu trong vườn là vẫn cắm sâu rễ vào đất, lặng lẽ lớn dần lớn dần từ năm này qua năm khác.

Lâm Dữ Hạc nhìn tường gạch phía sau cây lựu, nói: "Ở đó vốn dĩ là một vườn hoa, cạnh tường còn trồng hai cây sơn trà dại, một cây màu đỏ, một cây màu trắng. Hai cây sơn trà leo lên đầy tường gạch, đến mùa hoa nở trông đẹp vô cùng."

Hoa cỏ trong vườn hoa cùng hai cây hoa sơn trà dại đều do mẹ của Lâm Dữ Hạc chăm sóc. Đến khi Lâm Dữ Hạc quay về thành phố đi học thì được giao cho ông ngoại cậu chăm sóc, sau khi mẹ cậu qua đời, hoa sơn trà vốn vô cùng tươi tốt bỗng héo rũ.

Xung quanh yên tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa rơi vẫn đang vang vọng.

Lát sau, Lục Nan cất tiếng hỏi cậu.

"Em muốn trồng một cây hoa sơn trà mới không?"

Lâm Dữ Hạc cười cười, lắc đầu: "Không cần đâu."

"Trên núi cũng có sơn trà dại, bây giờ đang là mùa hoa nở, đẹp vô cùng."

Cậu còn nhớ ra một việc: "Em nhớ hình như trong đêm kết hôn của chúng ta hoa trong phòng khách sạn cũng là hoa sơn trà đỏ?"

Từ nhỏ Lâm Dữ Hạc đã thích loại hoa này, lúc đó cậu còn đặc biệt chú ý đến nó.

"Ừ." Lục Nan nói: "Đặc biệt vận chuyển tới đó."

"... A." Lâm Dữ Hạc sững sờ: "Là đặc biệt chuẩn bị cho em sao?"

Lục Nan nhìn về phía hoa sơn trà cạnh bức tường.

"Em từng nói rất thích hoa sơn trà đỏ, sau này kết hôn muốn dùng loại hoa này."

Lâm Dữ Hạc đứng hình.

Nhưng lời này là cậu từng nói khi... bảy tuổi

Lời nói của một đứa nhỏ, ngay cả bản thân nó cũng có thể nói xong là quên, nhưng lại có thể khắc vào trí nhớ của một người lâu đến thế.

Giờ đây, khi Lâm Dữ Hạc hồi tưởng lại chuyện đính hôn và kết hôn của hai người trong thời gian nửa năm đổ lại đây, những hồi ức đã trở thành một gang màu khác.

Thoả thuận, điều kiện, lợi ích lạnh như băng ấy đã dần tan mỏng ra, để lộ sự ngọt ngào ấm áp thật sự bên trong nó.

Lâm Dữ Hạc không nói được đây là cảm giác gì, cậu không biết phải làm sao, nhưng có thể nhận ra đây hoàn toàn không phải là hoảng loạn, mà giống như thẹn thùng hơn.

Cậu chỉ có thể tạm thời tìm chủ đề khác: "Căn, căn nhà này ngoài từng trồng hoa ra, còn từng nuôi động vật."

"Mèo của mẹ em thích leo lên cây lựu đánh giấc, sau này bên cạnh tường gạch còn dựng hàng rào, trong đó nuôi vài con vịt nhỏ."

Trùng hợp khi đó Lâm Dữ Hạc bởi vì phải nhập viện để chữa bệnh hen suyễn, trước khi nhập viện cậu cực kỳ không nỡ rời xa các bạn nhỏ màu vàng của mình, còn dặn ông ngoại phải chăm sóc cho chúng.

Kết quả khi cậu xuất viện về nhà, việc đầu tiên làm là chạy tới cạnh hàng rào để xem, nhưng lại không hề thấy các bạn nhỏ mà cậu luôn nhớ nhung đâu, mà chỉ thấy vài con vịt trắng nghênh ngang cao gần bằng cậu, vì tò mò mà vây tới xung quanh cậu, mỏ dài không ngừng kêu "quạc quạc".

Lâm Dữ Hạc nhỏ bé bị doạ sợ lùi về phía sau, đến khi thấy ông ngoại ra ngoài, cậu "oa" một tiếng rồi bắt đầu khóc to.

"Em tưởng rằng những chú vịt nhỏ xinh ấy chết rồi, không ngờ rằng bọn chúng khi trưởng thành sẽ lớn đến thế."

Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi, có chút ngượng ngùng.

"Khi còn nhỏ em rất thích khóc... ông ngoại thường nói em là nhóc mít ướt."

Nghe đến đây, khoé môi của người đàn ông đang lẳng lặng nghe bên cạnh dường như hơi cong lên.

"Không sao." Anh nói.

Lâm Dữ Hạc cho rằng đối phương đang an ủi mình, nhưng không ngờ——

Câu tiếp theo của Lục Nan lại là.

"Bây giờ em cũng dễ khóc mà."

Ban đầu Lâm Dữ Hạc còn không hiểu anh nói gì, cậu đang định nói sau khi lớn cậu đã không mấy khi khóc nữa.

Nhưng khi cậu nhìn thấy vẻ mặt Lục Nan, ngay giây tiếp theo bỗng hiểu ra ý tứ sâu xa trong lời nói ấy...?!"

__________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bé Hạc khóc ở đâu thế? Sao lại khóc vậy? Khóc khàn cả tiếng luôn hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play