Ngày hôm sau Lâm Dữ Hạc ngủ tới rất muộn, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cậu mới vùi đầu vào trong gối, mơ mơ hồ hồ vươn tay ra với lấy điện thoại.

"Alo...?"

"Hạc Hạc, cậu còn đang ngủ hả?"

Là Thẩm Hồi Khê gọi tới.

"Trưa nay ăn cơm cậu có đi hay không thế?"

Lâm Dữ Hạc nghe vậy thì mới tỉnh táo hơn một chút, nheo mắt lại nhìn màn hình điện thoại.

Sau khi thấy rõ thời gian thì cậu lập tức sững sờ.

Vậy mà đã mười rưỡi rồi.

"Tớ có." Cậu vừa trả lời điện thoại vừa thử ngồi dậy, nhưng mới vừa chống dậy một chút mà phần eo lập tức truyền tới cảm giác tê mỏi khiến cho cậu không khỏi nhíu mày: "Tớ lập tức dậy, chút nữa ra ngoài liền."

Thẩm Hồi Khê lại nói vài câu với cậu rồi cúp điện thoại. Lâm Dữ Hạc dựa vào đầu giường vỗ vỗ mặt mình, thở ra một hơi dài.

Tình huống tối hôm qua hoàn toàn vượt qua dự liệu của cậu, dẫn tới cậu hoàn toàn quên mất hôm nay còn phải ra ngoài.

Lâm Dữ Hạc kéo áo ngủ lên nhìn, trên người cậu có không ít chỗ trơn trượt nhẵn nhụi đồng thời còn có chút lành lạnh, rõ ràng có thể cảm nhận được là đã được thoa thuốc qua.

Thuốc được thoa rất tỉ mỉ, những chỗ có dấu vết càng nặng thì lại thoa càng nhiều, phần đùi trong riêng tư thì lại không cần phải nói nữa rồi.

Lâm Dữ Hạc đỡ trán, ngón út khe khẽ gõ nhẹ lên chân mày.

Hoá ra trong lúc cậu ngủ đến mê mê man man mơ thấy mình lại bị ăn một lần nữa, có lẽ cũng không phải là mơ.

Có lẽ là thuốc được bôi lên thật sự phát huy tác dụng, lúc Lâm Dữ Hạc xuống giường thì cảm giác cũng không đến nỗi, mặc dù phải tốn chút sức lực nhưng khi đứng như bình thường cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Rửa mặt xong thì cậu rời khỏi phòng ngủ, thời gian này thì Lục Nan thật sự không còn ở nhà nữa rồi. Trong tủ giữ nóng thực phẩm có bữa sáng, trên bàn ăn còn có một tờ giấy ghi nhớ. Vốn dĩ Lâm Dữ Hạc định trực tiếp ra ngoài luôn, nhưng sau khi nhìn thấy tờ giấy ấy thì cậu vẫn tới ăn món tôm hấp bánh* đang được giữ ấm trong tủ.

Lúc ăn cậu vẫn là đứng mà ăn, bởi vì ghế hơi cứng, cậu không ngồi được, cộm vào sẽ rất đau.

Ăn xong thì Lâm Dữ Hạc liền ra ngoài, trực tiếp gọi xe tới trung tâm thương mại. Hôm nay cậu sẽ đi ăn cùng mấy người Lục Anh Thuấn, Phương Tử Thư, coi như là bữa ăn nhỏ của bốn người.

Chương trình học của Lục Anh Thuấn ở Yến Đại phải đợi đến năm sau mới bắt đầu, lần này cậu ta chỉ là tới đây từ trước để tham quan, mấy ngày nữa còn phải về Hương Giang đón Tết. Cũng là vì cậu ta sắp về rồi nên lần này bọn họ đã chọn một nhà hàng Tứ Xuyên.

Lần trước lúc gặp mặt, Lục Anh Thuấn vừa nghe nói người Tứ Xuyên ăn đồ ăn "chỉ sợ không cay" thì rất hứng thú, muốn nếm thử độ cay của họ.

Nhưng đến khi bốn người gặp nhau ở trung tâm thương mại rồi, lúc đang định lên tầng tới khu vực ẩm thực thì Lục Anh Thuấn đang đi phía sau Lâm Dữ Hạc lại đột nhiên cất tiếng, nói.

"Hay là hôm nay chúng ta ăn gì đó thanh đạm chút đi."

Bàn tay thon dài của cậu ta ôm lấy bụng của mình, nụ cười trên mặt mang theo ý tứ áy náy.

"Xin lỗi nhé, hôm nay bụng tôi không thoải mái lắm, có lẽ không thích hợp ăn cay."

Lâm Dữ Hạc quay đầu lại nhìn cậu ta: "Đau dạ dày sao?"

"Không đau ạ." Lục Anh Thuấn cười cười, cậu ta rất đẹp trai, cười lên cũng khiến người ta thấy ấm áp: "Chỉ là có chút khó chịu, có lẽ hôm qua em ăn bữa khuya hơi muộn."

"Vậy đi ăn gì đó thanh đạm chút đi." Lâm Dữ Hạc nói.

Cuối cùng bọn họ đổi thành đi một nhà hàng Thượng Hải, đồ gọi lên cũng đều là những món thanh ngọt dễ tiêu hoá.

Gọi món xong rồi, mấy người bọn họ lại tách nhau ra đi rửa tay trước khi ăn. Lâm Dữ Hạc và Thẩm Hồi Khê đi trước, đến khi bọn họ quay lại thì phát hiện vị trí của mình đã nhiều thêm một tấm đệm mềm.

Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, Lục Anh Thuấn đã đi rửa tay rồi, Lâm Dữ Hạc liền hỏi Phương Tử Thư vừa mới đứng dậy: "Tử Thư, cái đệm này là sao vậy?"

"Em cũng không rõ nữa" Phương Tử Thư lắc đầu: "Vừa rồi em ra ngoài gọi điện thoại." Chẳng lẽ đây là Lục Anh Thuấn bảo người ta thêm vào sao?

Tấm đệm mềm này quả thực đã làm giảm cho Lâm Dữ Hạc không ít áp lực, dù sao thì tình huống hiện tại của cậu không hề thích hợp ngồi trên ghế có bề mặt quá cứng. Có điều Lâm Dữ Hạc không rõ lý do tại sao tấm đệm mềm này lại xuất hiện, vốn dĩ cậu muốn đợi Lục Anh Thuấn quay lại thì sẽ hỏi, nhưng đến khi đối phương quay lại thì đúng lúc phục vụ bưng lên món chè trước khi dùng bữa, khi đã bị gián đoạn rồi thì Lâm Dữ Hạc cũng không nhớ tới cái chủ đề này nữa.

Hơn nữa từ đầu tới đuôi Lục Anh Thuấn cũng không biểu hiện ra bất cứ phản ứng gì đặc biệt, lại càng không nhắc đến chuyện đệm mềm.

Bốn người dùng bữa xong thì đi dạo ở gần đó để tiêu hoá, sau đó xuống tầng, dự định theo kế hoạch mà bọn họ đã định ra từ trước là vào sân trượt băng ở tầng dưới chơi.

Sân trượt băng ở đây rất nổi tiếng, Lâm Dữ Hạc cũng đã tới đây vài lần. Cậu đang cân nhắc xem mình có nên tham gia loại vận động này không—— Mặc dù biết trượt băng nhưng kỹ thuật của cậu không tốt lắm, lấy tình trạng thân thể hiện tại của cậu, chắc chắn sẽ càng tốn sức.

Không đợi Lâm Dữ Hạc nghĩ xong chuyện này thì Lục Anh Thuấn ở bên cạnh đã lên tiếng: "Vừa rồi bạn của em gửi tin nhắn tới, nói rằng ở đây mới mở một quán bida, mọi người có muốn đi thử không?"

Phương Tử Thư biểu thị mình thế nào cũng được, Thẩm Hồi Khê cũng không hề gì: "Cũng tốt, giờ này đi trượt băng chắc chắn phải xếp hàng."

Lâm Dữ Hạc lại càng không có ý kiến gì, đối với cậu mà nói quán bida còn tốt hơn nhiều.

Bốn người bọn họ liền chuyển đường đi tới quán bida.

Bọn họ đi thang cuốn tới đó, lúc xuống thang cuốn, Lâm Dữ Hạc nhấc chân lên không đúng lúc nên không cẩn thận bị vấp một cái.

Cậu chưa kịp đứng vững lại thì bên cạnh đã có một cánh tay giơ ngang ra, rất là đúng lúc mà đỡ lấy cậu.

Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút: "Cảm ơn nhé."

Lục Anh Thuấn thấy cậu đứng vững rồi thì lập tức thu tay về, cười cười với cậu rồi nói: "Không sao, anh cẩn thận đó."

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ với tốc độ nhanh chóng của động tác vừa rồi của Lục Anh Thuấn, như thể đối phương vẫn luôn chú ý đến cậu vậy.

Lại liên tưởng tới chuyện tấm đệm mềm lúc nãy bị quên béng đi mất, thậm chí là chuyện trong quãng đường thay đổi từ nhà hàng tới quán bida, Lâm Dữ Hạc không khỏi sinh ra một chút nghi ngờ.

... Có phải Lục Anh Thuấn đã biết gì rồi không?

Lục Anh Thuấn đi ở ngay đằng sau Lâm Dữ Hạc, bây giờ Lâm Dữ Hạc cũng không cách nào quay đầu lại quan sát cậu ta, như vậy khó tránh khỏi có chút...

Lâm Dữ Hạc biết Lục Nan không thể nào đem loại chuyện này nói ra cho người ngoài biết, nhưng cậu không rõ là Lục Nan dặn dò Lục Anh Thuấn chăm sóc mình nhiều hơn một chút hay là bản thân Lục Anh Thuấn nhìn ra được gì đó.

...Hôm nay rõ ràng cậu đã đủ cẩn thận với tư thế đi đường của mình rồi mà.

Bọn họ cùng nhau đi vào quán bida, câu lạc bộ của quán mới khai trường này trang trí rất trang nhã, phong cách tao nhã, lại còn là một chuỗi cửa hàng. Ngoài những lúc muốn vào bắt buộc phải sử dụng hình thức hội viên ra thì nó gần như khiến người ta không thể bới móc ra được lỗi sai nào nữa.

Lục Anh Thuấn là hội viên của chuỗi câu lạc bộ nên tiến vào rất dễ dàng, bốn người bọn họ trực tiếp tiến vào một căn phòng riêng.

Bọn họ muốn một căn phòng trung, nhưng không gian trong phòng đã đủ rộng rồi, ngoài một chiếc bàn bida tiêu chuẩn mới toanh ra thì trong phòng còn có các loại thiết bị như sofa dài, tủ đựng đồ uống và trà bánh, vv...

Hội viên của câu lạc bộ bida bình thường đều chơi Snooker*, có điều bốn người bọn họ chỉ là tới tuỳ ý thư giãn, lại thêm còn có người mới chơi lần đầu, thế nên bọn họ chơi bida 8 bóng trước*.

*Snooker, bida 8 bóng: là một cách chơi bida

Ván đầu tiên là Thẩm Hồi Khê đấu với Lục Anh Thuấn. Trước đây Thẩm Hồi Khê cũng chơi bida vài lần rồi, thế nhưng Lục Anh Thuấn vừa mới đánh hai quả thì Thẩm Hồi Khê đã huýt sáo, đặt cầm cơ (gậy đánh bida) kẹp vào hông sau đó vỗ tay.

"Tam thiếu từng luyện rồi sao."

Lục Anh Thuấn cười cười: "Từng luyện một khoảng thời gian rồi."

Tiến triển của ván này rất nhanh, tuy rằng Thẩm Hồi Khê cũng không phải là người mới chơi, có điều tình hình vẫn là tương đối rõ ràng, chưa chơi được bao lâu thì đã có kết quả.

Lục Anh Thuấn thắng một cách triệt để.

Thẩm Hồi Khê tâm phục khẩu phục: "Tam thiếu lợi hại."

Phục vụ tiến lên sắp xếp lại bida, Lục Anh Thuấn nói: "Thật ra anh cả tôi chơi còn giỏi hơn nhiều. Hồi xưa khi bác cả tôi chơi Snooker còn từng phá kỷ lục được hơn 100 điểm trong một cú đánh lận."

Cho dù là tuyển thủ chuyên nghiệp thì hơn 100 điểm trong một cú đánh cũng là một thành tích rất hiếm gặp.

Lâm Dữ Hạc đang ngồi một bên nghỉ ngơi nghe thấy vậy thì không khỏi nhướng mày.

Ca ca chơi bida?

Cậu không nhịn được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của người đàn ông khi đánh bóng—— cổ tay áo xắn lên đến cẳng tay, vòng giữ tay áo ôm lấy làm tôn lên đường cong của bắp thịt, eo vươn về phía trước giữ cầm cơ dần phác hoạ ra đường nét của phần chân ẩn dưới lớp quần, cùng với ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.

Thẳng đến khi tiếng gọi cậu của Thẩm Hồi Khê vang lên thì Lâm Dữ Hạc mới lấy lại tinh thần.

"Hạc Hạc" Thẩm Hồi Khê đã đi tới chỗ cậu, ngờ vực hỏi cậu: "Cậu nhìn chằm chằm cậu ta làm gì vậy?"

Dáng người thon dài đứng bên cạnh bàn bida không phải là Lục Nan, mà là Lục Anh Thuấn.

Lâm Dữ Hạc nào dám nói là mình nhìn thấy bóng dáng của ca ca thông qua người ta, cậu khụ một cái rồi đánh lạc chủ đề: "Không có gì, tớ đi tìm chút đồ uống, cậu muốn uống gì?"

Thẩm Hồi Khê muốn hồng trà. Lâm Dữ Hạc đi lấy đồ uống xong, quay về thì thấy người bên cạnh bàn bida đã đổi thành Lục Anh Thuấn và Phương Tử Thư.

Phương Tử Thư hoàn toàn là "lính mới", thế nên Lục Anh Thuấn đang dạy cô từ đầu.

"Lúc cầm cầm cơ thì ngón tay phải như thế này."

Ngữ khí Lục Anh Thuấn ôn hoà lại kiên nhẫn, cũng rất thân sĩ, cả quá trình đều chỉ là làm mẫu, không hề có tiếp xúc thân thể với Phương Tử Thư.

Cậu ta giải thích rất tỉ mỉ, Lâm Dữ Hạc cũng nghe theo một chút, đem kiến thức về bida đã quên gần hết mà mình từng tiếp xúc ở thời cấp 3 để củng cố lại một lần.

Ngay trong lúc đang cầm cốc nước ép lê tuyết nghe phổ cập kiến thức thì điện thoại trong túi áo của Lâm Dữ Hạc đột nhiên rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi lập tức đặt cốc nước ép lê tuyết trong tay xuống.

Là tin nhắn của Lục Nan gửi tới

(Em đang ở ngoài?)

Khoá cửa của nhà có kết nối với mạng, ra vào đều sẽ có ghi chép lại, vậy nên Lục Nan biết Lâm Dữ Hạc ra ngoài rồi.

Lâm Dữ Hạc trả lời anh.

(Vâng, em ở Joy City cùng với Hồi Khê, Tam thiếu và Phương tiểu thư ạ)

Lục Nan rep cậu rất nhanh, giống như là vừa mới hết bận, cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh vậy.

(Thân thể chịu đựng được không?)

Lâm Dữ Hạc dùng đầu ngón tay xoa xoa chóp mũi.

(Không sao ạ)

(Ca ca: Ăn trưa rồi?)

(Lâm Dữ Hạc: Vâng)

Lục Nan hỏi rất tỉ mỉ, có vẻ như thật sự không quá bận. Lâm Dữ Hạc cũng chăm chú trả lời anh, đang tập trung gõ tin nhắn thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cậu.

"Hạc Hạc."

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên.

Là Lục Anh Thuấn.

Cậu ta vẫy tay với Lâm Dữ Hạc: "Tới đây, giúp em cái này với."

Lâm Dữ Hạc cất điện thoại lại vào trong túi quần rồi đứng dậy đi tới đó. Lục Anh Thuấn còn đang nói gì đó với Phương Tử Thư, đến khi Lâm Dữ Hạc tới đó thì ra hiệu cho cậu đứng cạnh bàn.

"Anh giúp Phương Tử Thư làm mẫu một chút." Lục Anh Thuấn nói.

Lâm Dữ Hạc hơi lơ mơ không hiểu gì, nhưng vẫn là làm theo.

Cậu cầm cây cầm cơ mà Lục Anh Thuấn đưa cho, sau khi được cậu ta chỉ cho cách tìm đúng khoảng cách, đứng vững xong thì lại nghe thấy cậu ta chỉ lệnh.

"Tay trái đặt trên bàn, khuỷu tay phải giơ cao."

Lòng bàn tay của Lục Anh Thuấn phủ lên trên lưng Lâm Dữ Hạc, hơi dùng lực, buộc cậu cúi người xuống.

"Đè phần eo xuống, đúng, đè xuống thêm chút nữa."

Eo của Lâm Dữ Hạc có chút mỏi, di chứng của việc tối qua bị "làm" đi "làm" lại lại nổi lên.

Đã vậy Lục Anh Thuấn còn đang ở đằng sau người cậu tiếp tục giảng giải.

"Eo càng đè thấp xuống càng tốt, sát với bàn bida thì đánh bóng cũng tiêu chuẩn."

Lâm Dữ Hạc mím môi, cố gắng hết sức thả chậm lại hô hấp của mình.

Tư thế của phần thân trên chỉnh xong rồi, Lục Anh Thuấn lại tiếp tục xuống với động tác ở chân.

"Hai chân phải đứng vững, không được run rẩy."

Mỗi lần nói xong một bước Lục Anh Thuấn đều sẽ để lại chút thời gian cho Phương Tử Thư nhìn, Lâm Dữ Hạc tiếp tục giữ nguyên tư thế eo đè xuống này.

Vừa rồi tin nhắn cậu nhắn cho Lục Nan còn chưa được gửi đi, thế nên điện thoại đặt trong túi quần vẫn còn đang rung lên không ngừng.

Điện thoại rung lên vài lần liên tiếp dán sát vào chân cậu, nơi đó còn có dấu tay để lại do bị nắm chặt quá từ tối qua.

Đùi phải của Lâm Dữ Hạc không kìm được mà hơi run nhẹ một cái.

Đùi cậu vừa mới run lên thì ngay lập tức từ đằng sau đã truyền tới tiếng của Lục Anh Thuấn.

"Đùi phải phải căng ra thì mới có thể tạo thành một tư thế ổn định."

Đùi phải vừa run lên bỗng bị vỗ nhẹ một cái.

"Đứng ngay ngắn nào."

Giống như là cảm ứng, vừa đúng lúc điện thoại lại rung lên một cái.

_______________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lục Nan: Tôi không chỉ biết chơi bida, còn biết đánh trẻ con.

(Trên giường mới đánh, không bạo lực, đừng nghĩ nhiều)

Để phòng bị chửi thì vẫn phải ghi rõ một chút, 1v1, không có bạch nguyệt quang*.

Editor: *Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ một người hoặc sự vật mà mình khao khát nhưng lại không thể có được, luôn ở trong tim mình nhưng lại không ở bên cạnh mình.

Mình nghĩ ở đây ý của tác giả chỉ là không có nhân vật chen ngang thôi.

Tiện thể thì mình giải thích luôn "Nốt chu sa" cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng chỉ người mà sau khi cùng mình yêu đương một thời gian thì để lại trong tim mình một ký ức sâu đậm, một ấn tượng mạnh không thể nào quên được.

Hai từ trên đều có xuất phát từ tiểu thuyết "Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh. Ai có hứng thú muốn tìm hiểu sâu hơn thì ggsearch nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play