Lâm Dữ Hạc vắt ngang trên bả vai người đàn ông, cứ như thế trực tiếp bị khiêng vào phòng.
Cậu không phải là không nghĩ tới phản kháng, dẫu sao thì cái tư thế này thực sự khiến người khác mất thể diện, giống như đứa trẻ không nghe lời phải bị phụ huynh giáo huấn vậy.
Nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ nỗi đau nhức vì bị xương vai cộm vào, vừa mới giãy giụa một chút thì chân liền bị người đàn ông vươn tay ra bắt chặt lấy.
Thành thật mà nói, khi một chàng trai đã thành niên thực sự giãy giụa, thì loại sức lực ấy thực sự rất khó có thể áp chế xuống được, nhưng hiển nhiên điều này đối với Lục Nan lại không được tính là chuyện khó gì.
Vài lần nếm trải trong thời gian ở chung với nhau từ trước đến nay, gần như Lâm Dữ Hạc lần trước so với lần sau càng lĩnh hội được một cách sâu sắc về sự chênh lệch một trời một vực giữa sức lực của hai người.
Không chỉ có sức lực mà ngay cả kỹ xảo cũng vậy. Lục Nan chỉ nhẹ nhàng nắm lấy Lâm Dữ Hạc một chút đã có thể khiến chân Lâm Dữ Hạc tê rần, ngay cả động cũng không dám động.
Hơn nữa Lục Nan khiêng hơn 50kg ở một bên vai lại vẫn có thể lên tiếng một cách thoải mái: "Đừng nhúc nhích."
Trùng hợp bọn họ phải vào cửa phòng ngủ.
"Cẩn thận đụng vào."
Giọng người đàn ông rất bình tĩnh, trong lời nói lại ẩn chứa sự uy hiếp rõ ràng.
Bất luận cử chỉ có kiên nhẫn săn sóc đến mức nào thì từ trong xương cốt, anh vẫn là một người đàn ông có dục vọng chiếm hữu và tính xâm lược mạnh mẽ đễn cùng cực.
Lâm Dữ Hạc ngẩn ra, đến lúc cậu phản ứng lại thì đã được thả xuống rồi.
Nhưng như vậy cũng không hề khiến cậu thả lỏng ra được bao nhiêu.
Vì cậu đang bị đặt trên giường gỗ lớn trong phòng ngủ.
Thật ra hoàn cảnh lần này còn có thể khiến người khác thoải mái hơn chút so với lần trước ở phòng tổng thống trong khách sạn, Lâm Dữ Hạc đã quen với chiếc giường này rồi, đã quen với việc ngủ chung với người đàn ông.
Và hôn môi với anh.
Nụ hôn này rất sâu, dẫn tới cằm cậu cũng bị bóp đến mức hơi đau. Mỗi một tấc góc khuất bí mật đều bị tinh tế chạm qua, giống như ký hiệu, như thể muốn mượn sự đụng chạm này để biến cả người cậu trở thành vật sở hữu của riêng mình anh.
Lâm Dữ Hạc không có kinh nghiệm gì, bởi vậy cũng không thể nào so sánh được, không biết liệu có phải rằng tất cả những nụ hôn đều sẽ khiến người ta khó chống đỡ như vậy hay không.
Không chỉ là động tác xâm nhập mà ngay cả hơi thở cũng vậy.
Hương gỗ mun quá gắt, như thể chỉ lây nhiễm mùi vị còn chưa đủ mà còn muốn bá đạo xâm nhập vào trong máu thịt.
Mãnh liệt, độc đoán như chính con người anh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đánh dấu sự xâm chiếm.
Lâm Dữ Hạc bị hôn đến mức hơi mê man. Bình thường những lúc thanh tỉnh cậu đã không hiểu, lúc này lại càng khó mà nghĩ rõ ra được rằng tại sao rõ ràng những lúc hôn hô hấp rất khó khăn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cuối cùng lúc này mới được cung cấp oxy.
Như thể oxy có nguồn cung cấp độc quyền.
Bản thân Lâm Dữ Hạc còn cảm thấy cậu đã choáng váng rồi.
Nếu không thì sao cậu lại có suy nghĩ đi ngược với thường thức sinh hoạt và nguyên lý trong y học thế này.
Cậu đang nghĩ ngợi linh tinh thì lực nắm trên cằm đột ngột tăng mạnh lên, đường nét trên xương cằm bị ngón tay hơi thô ráp tỉ mỉ ma sát, dẫn theo chút ý vị uy hiếp, nụ hôn cũng ngày càng sâu hơn, như thể muốn trừng phạt sự mất tập trung của cậu.
Lâm Dữ Hạc không thể không bỏ đi ý nghĩ đó.
Nhưng cậu càng chuyên tâm thì lại càng hãm sâu vào đó.
Dưới tận sâu đáy lòng ẩn ẩn có lời cảnh cáo, nhưng cậu lại không thể nào dứt ra.
Mãi đến khi phần thịt mềm bên trong má bị một lực không dễ cự tuyệt lướt qua, gợi dậy một trận đau nhức, Lâm Dữ Hạc mới gọi lại được một chút thần trí ít ỏi.
"Ưm..."
Đau.
Lúc đầu Lâm Dữ Hạc cho rằng đau đớn này cũng nằm trong một phần của động tác mang lại, nhưng cậu vừa mới cau mày thì người đàn ông vẫn đang nắm cằm cậu đột ngột dừng lại, buông bờ môi cậu ra.
Thái dương Lục Nan ẩn ẩn nổi lên gân xanh, lúc nói chuyện cũng là phải tận lực khắc chế ngữ khí của mình.
"Há miệng."
Toàn bộ lông mi Lâm Dữ Hạc đều đã ướt đẫm rồi, cậu hơi căng thẳng mấp máy môi, có chút không hiểu vì sao, dưới mệnh lệnh của người đàn ông, cậu vẫn là ngoan ngoãn mở miệng ra.
Lục Nan liếc nhìn một cái, giữa mi tâm lại càng căng chặt lại.
Lâm Dữ Hạc đang muốn hỏi làm sao vậy thì ngay sau đó cằm liền lập tức bị nắm lấy nâng lên.
Lục Nan lại nặng nề mà hôn cậu một cái.
Như thể đã nhẫn nhịn quá lâu, vậy nên một khi bắt đầu, thì rất khó có thể dừng lại được.
Cả quá trình không ngơi nghỉ một chút nào, đến khi rời khỏi bờ môi rồi lại vẫn có thể để lại dấu hôn lên những nơi khác. Lâm Dữ Hạc trời sinh thiếu sắc tố tự nhiên, màu sắc cả người đều là trắng muốt, giờ khắc này những vết tích do bị ngoại lực tạo nên ấy lại càng tôn thêm, khiến màu trắng ấy lại càng nổi bật một cách trắng trợn, gần như khiến người ta không thể nào rời mắt.
Cho dù bản thân Lâm Dữ Hạc không thể nhìn thấy những dấu vết trên cổ của mình thì cũng có thể cảm nhận rõ ràng được thứ đang chống lại.
Rất quen thuộc.
Sự quen thuộc về cơ thể có thể xoa dịu rất nhiều cảm xúc—— sau khi ôm hôn với Lục Nan xong, Lâm Dữ Hạc liền suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này. Sự đụng chạm giữa da thịt có thể an ủi người khác, hiệu quả trấn an sinh lý và tâm lý tác động qua lại lẫn nhau, khắc sâu vào nhau, cuối cùng trở thành phản xạ có điều kiện.
Khi ôm thì thấy yên tâm, khi nhớ thì muốn hôn.
Cho nên muốn tiến thêm một bước cũng là rất bình thường, thuận lý thành chương. Lâm Dữ Hạc có nghĩ tới, này cũng không có gì lạ.
Cũng giống như cậu không muốn yêu đương lại đồng ý kết hôn, trước khi Lâm Dữ Hạc quen biết Lục Nan thì chưa bao giờ nghĩ tới tình dục, nhưng bây giờ lại cũng không hề phản kháng.
Phản ứng sinh lý của cơ thể con người, quá bình thường.
Vì vậy loại thái độ mặc cho người đòi hỏi này cứ thế càng khiến tình hình trở nên mất khống chế, không thể nào dừng lại.
Ngọn lửa từng tấc từng tấc tràn lan xuống phía dưới, từng nhánh từng nhánh một, hội tụ thành ngọn lửa hừng hực.
Vị trí bị nắm chặt lấy khi Lâm Dữ Hạc tiến vào phòng ngủ vẫn còn đọng lại chút tê dại, lúc này phần da thịt chung đụng kia lại đập thình thịch theo hơi thở, như thể lại bắt đầu đau đớn muộn phiền một lần nữa.
Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà nghĩ tới lúc thực hiện bước cuối cùng sẽ rất đau.
Nhưng ngoài một chút run rẩy theo bản năng của cơ thể ra thì cậu không hề làm ra những phản kháng nào khác.
Tấm vải rộng rãi khoác lên khi rửa tay bị người đàn ông dùng một tay nhẹ nhàng cởi xuống, vứt sang một bên, lộ ra từng mảng từng mảng da thịt trắng muốt đến phát sáng, được vải vóc mềm mại tôn lên, bắt mắt hơn bao giờ hết.
Lâm Dữ Hạc nửa dựa vào đệm mềm ở đầu giường, ánh mắt dần thả lỏng tiêu cự, nhìn về phía trần nhà.
Lòng bàn tay to lớn ấm nóng bao phủ lên làn da mát lạnh, kích thích bắp thịt Lâm Dữ Hạc bất giác co thắt lại.
Ngược lại thì tinh thần cậu lại dần thả lỏng ra.
Như thể chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng đến trước mắt.
Tay của Lục Nan rất nóng, trước giờ vẫn luôn là như vậy, chạm vào nơi nào thì nơi ấy sẽ nóng lên, thậm chí còn có chút nóng bỏng. Lâm Dữ Hạc chớp mắt, cố gắng khống chế hơi thở của bản thân.
Nhưng cậu vừa mới chậm rãi thở một hơi thật dài thì lại nghe thấy giọng nói của Lục Nan.
"Nơi này còn chưa khỏi sao?"
Nơi lòng bàn tay ấm áp dán lên, là phần miệng huyệt của Lâm Dữ Hạc.
Cũng là chỗ mà thật lâu trước đó bị ma sát nhiều đến nỗi rách ra.
Lâm Dữ Hạc giật mình, không ngờ lúc này rồi mà Lục Nan còn nói vấn đề này, cậu dừng lại một chút rồi mới đáp: "Đã khỏi rồi ạ."
Đã lâu như vậy rồi, sao mà chưa khỏi cho được.
Thế nhưng tay của Lục Nan lại không hề di chuyển.
Sắc mặt anh không hề dao động, giọng nói rất ổn định, giống như đang thật sự muốn tỉ mỉ thảo luận với Lâm Dữ Hạc về vấn đề này.
"Vẫn còn đỏ."
Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà co rút lại một cái.
Da ở nơi đó vỗn dĩ rất mẫn cảm, vả lại loại nói chuyện vào giờ khắc này khiến người ta càng cảm thấy... xấu hổ một cách lạ thường.
Như thể chỉ có một mình cậu là không đứng đắn.
"Không sao đâu ạ, đó là phần thịt mềm mới phát triển sau khi da bị rách, qua khoảng thời gian này là ổn rồi." Lâm Dữ Hạc nhẹ giọng nói.
Lục Nan rũ mắt, chậm rãi lặp lại một lần nữa: "Qua khoảng thời gian này?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng."
Đầu ngón tay Lục Nan khẽ ma sát ở nơi đó, lập tức khiến người dưới tay anh run lên.
Lục Nan giương mắt nhìn cậu, trong con ngươi ẩn mang theo tối tăm khó dò: "Trong hòm thuốc vẫn chứa đầy thuốc mỡ, nhiều nhất cũng mới chỉ được dùng hai lần."
Lúc này Lâm Dữ Hạc mới ý thức được, người đàn ông thực sự là muốn "tỉ mỉ thảo luận" với cậu.
"Son dưỡng môi cũng vậy." Lục Nan nói: "Tôi đã tìm ra tất cả những thỏi son dưỡng môi trong nhà, em chỉ mang một thỏi tới trường. Nhưng cho dù thỏi đó đã dùng hết sạch rồi thì một thỏi cũng không đủ cho em dùng trong một tháng này."
"Ninh Ninh."
Người đàn ông vươn tay ra, bao phủ lên gáy Lâm Dữ Hạc.
"Tại sao không bôi thuốc?"
Sau lưng Lâm Dữ Hạc đột nhiên lạnh lên.
Cậu vẫn không thể thích ứng được với sự thay đổi đột ngột của bầu không khí và vấn đề bị vạch trần trực diện như thế này, chỉ có thể vội vàng trả lời, muốn lấp liếm cho qua.
"Không sao, không nghiêm trọng lắm ạ..."
Nhưng Lục Nan lại không dễ bỏ qua như vậy.
Anh khẽ gập ngón tay lại, dưới lòng bàn tay chính là xương cổ nhô lên của Lâm Dữ Hạc, cậu gầy đến mức gần như chỉ còn lại một lớp da mỏng.
"Trước khi thi em cũng nói như vậy."
"Kết quả là hôm nay ở bên ngoài em cứ luôn dụi mắt, buổi chiều lúc ở rạp chiếu phim còn ấn vào khóe mắt. Ban ngày lúc ăn thì chẳng nói năng gì, vừa rồi lúc hôn em mới phát hiện trong miệng mình có vết nhiệt miệng."
Lục Nan hiếm thấy mà nói một đoạn dài như vậy, lại càng lộ rõ chất giọng trầm thấp và ngữ khí lạnh lùng cứng rắn của anh.
"Đây chính là "không sao" mà em nói sao?"
Lâm Dữ Hạc triệt để ngớ người ra rồi.
Cậu không ngờ tới, cũng không thể nghĩ ra được.
Tại sao lại có người quan tâm cậu đến vậy, luôn tỉ mỉ chú ý cậu đến vậy.
Cậu mấp máy môi, lại ngay cả một từ cũng không nói ra được.
Trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại.
Tuy rằng Lâm Dữ Hạc không thể nào xem nhẹ lòng bàn tay bao phủ trên gáy mình, nhưng sức lực lại không tính là lớn, làn da mát lạnh bên dưới cũng được người nọ vươn tay ra phủ lên chăn mềm mại, sẽ không thấy lạnh. Nhất thời bầu không khí trở nên cứng nhắc, mà người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này lại vẫn là Lục Nan.
Người đàn ông thu lại tính công kích mà bản thân vô tình để thoát ra, thả dịu ngữ khí lại.
"Hai tuần trước, tôi ở Hương Giang, nhận được nhắc nhở của mạng gia đình, phát hiện có số lượng lớn lưu lượng dao động."
"Tôi kiểm tra bảo mật, phát hiện là em đang livestream."
Để phòng ngừa bị tấn công hoặc rò rỉ thông tin, tất cả những mạng riêng mà Lục Nan dùng đều sẽ có cài đặt bảo mật, lúc đó Lâm Dữ Hạc dùng thiết bị của mình để kết nối mạng, vậy nên cùng lúc thì Lục Nan cũng nhận được nhắc nhở có người kết nối.
Khi đó Lâm Dữ Hạc đang trong giai đoạn ôn tập cuối kỳ, cậu nhận được tin nhắn của đối tác, nói cậu đừng quên cập nhật chút trạng thái trên web. Sau khi suy xét xong thì Lâm Dữ Hạc liền mở livestream.
Tuy rằng cậu là blogger thư pháp, nhưng cũng không phải chỉ livestream luyện viết chữ, lần này cậu livestream tự học một lần.
Đúng dịp cuối kỳ, học sinh sinh viên ôn bài rất nhiều, lại thêm vốn dĩ số lượng fans trong kênh livestream của Lâm Dữ Hạc không ít, vậy nên cho dù không có thông báo từ trước thì lần livestream này vẫn thu hút được không ít người xem.
Tuy rằng Lâm Dữ Hạc không lộ mặt, nhưng chỉ dựa vào đôi bàn tay cậu để lộ ra cũng đã đủ để thu hút được không ít người tới xem.
Hơn nữa nét chữ Lâm Dữ Hạc rất đẹp, ghi chép rất trật tự mạch lạc, nhìn vào liền khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui, livestream lần này rất nhanh thì đã được đẩy lên top3 trong tag tự học.
Lâm Dữ Hạc không phải streamer chuyên nghiệp, các loại số liệu đã có đối tác phân tích, vì vậy cậu cũng không bị phân tâm đi xem số lượng người xem.
Thậm chí ngay cả mic cậu cũng không bật, chỉ thiết lập nhạc nhẹ làm âm thanh nền cho phòng livestream.
Mặc dù không tương tác với người xem mấy, nhưng lượng người xem đã nhiều thì mưa đạn* cũng không hề ít.
*Mưa đạn: trong kênh livestream của Trung thì cmt của người xem sẽ chạy ngang trên màn hình, khác với trong kênh livestream của bên mình là hiện lên trong một khung cmt nhất định dưới góc màn hình.
Còn có một số fans lâu năm biết được một ít thông tin của Lâm Dữ Hạc, vừa nói cậu là sinh viên đại học Yến Thành thì mưa đạn lập tức bùng nổ.
Có điều từ đầu đến cuối Lâm Dữ Hạc chỉ chuyên tâm học tập, không hề để ý đến những điều này.
Livestream vừa hơi dài một chút thì mọi người cũng bắt đầu tám chuyện trong mưa đạn, không ít người bắt đầu tán gẫu, đưa ra câu hỏi, tuy rằng biết chủ kênh livestream không bật mic nhưng vẫn nói chuyện rất nhiệt tình.
(Mộc Mộc vẫn luôn làm bài, chưa từng dừng lại một chút nào, thật ngưỡng mộ quá đi, lúc nào tui mới có thể chuyên tâm như vậy đây)
(Ngưỡng mộ +1, chỉ những lúc nghịch điện thoại tui mới chuyên tâm như thế này)
(Ngay cả nghịch điện thoại tôi cũng không chuyên tâm ha ha ha, tôi cùng chuyên ngành với chủ kênh, nhìn thấy bài cậu ấy làm tôi cũng bắt đầu nghịch điện thoại trong lo lắng)
(Sáu giờ sáng tiểu ca ca đã bắt đầu livestream rồi, bây giờ đã mười một giờ hơn rồi mà anh ấy vẫn còn đang làm bài, này cũng quá mạnh rồi đó)
(Sáu giờ?!! Từ sáu giờ trở đi iem chỉ buồn ngủ như chó ToT)
(Quỳ lạy cầu Mộc Mộc chia sẻ phương pháp nâng cao hiệu suất và duy trì tinh lực!!)
(Tui dâng huyết thư* cầu phương pháp!)
*Huyết thư: là chiếu chỉ dùng máu để viết, biểu thị sự yêu cầu hoặc kháng nghị một cách mãnh liệt về một chuyện nào đó.
Chuyện để nói trong livestream tự học cũng có giới hạn, ngoài việc hỏi thăm thông tin cá nhân của chủ kênh ra thì cũng đều là các vấn đề cũ rích như các loại phương pháp học tập, vv...
Buôn rồi lại buôn, mưa đạn lại bắt đầu lặp lại. Nói cho cùng thì cũng đã tới cuối kỳ rồi, những lúc buộc phải học thì xem gì cũng đều thấy thú vị, lượng người dâng huyết thư có thể xếp hàng lên đến hàng trăm luôn rồi.
Tới gần trưa thì lại có người bắt đầu hỏi.
(Chủ kênh định khi nào thì đi ăn cơm vậy)
(Mộc Mộc có ngủ trưa không? Tui vừa ngủ là ngủ hết luôn một buổi chiều, lúc tỉnh dậy thì trời cũng đã tối rồi, kế hoạch ôn tập lập sẵn ngay cả một cái cũng không làm xong ToT)
(Tui cũng vậy...)
(Ngưỡng mộ mấy người có thể ngủ được lâu như vậy, bây giờ tui căn bản không ngủ được)
Không chỉ có những người ngủ được hết cả buổi chiều mà những người bị mất ngủ cũng không hề ít.
(Áp lực lớn quá đi, còn phải chuẩn bị thi thạc sỹ, vừa mới nghĩ tới thi thố là ngủ không nổi)
(Đúng á, vả lại không ngủ được là học cũng không vào đầu, đầu óc cứ nặng trĩu xuống, căn bản học không nổi)
(Tôi cũng vậy, thậm chí tôi còn đang suy nghĩ xem có nên uống melatonin* hay không đây...)
*Melatonin: là một hormone được sản xuất bởi tuyến tùng, có tác dụng gây buồn ngủ nên thường được sử dụng trong việc điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ và nhịp sinh học nhưng nó không phải là thuốc ngủ.
Mưa đạn bị chủ đề mất ngủ chiếm giữ, mọi người bắt đầu thảo luận loạn xì ngầu lên.
(Melatonin không tốt cho cơ thể đúng không, hay là nghĩ cách khác đi)
(Nghe nhạc? Đếm cừu? Còn cái gì có thể giúp dễ ngủ không?)
(Ban ngày buồn ngủ thì uống cà phê, buổi tối không ngủ được thì sữa bò đê)
(Uống sữa bò có tác dụng sao?)
Có người nói.
(Tui thấy hình như có tác dụng đó! Tuy tui vừa uống sữa bò là ngày hôm sau sẽ bị tiêu chảy, nhưng uống xong là sẽ thấy chóng mặt, vừa hay có thể mượn nó để ngủ được)
(Vậy mà cũng được hả??)
(Hay là tui cũng thử xem...)
Trong mưa đạn đang tám chuyện đến đất trời đảo lộn lên, vậy mà không biết từ lúc nào chủ kênh vẫn luôn làm bài lại đã dừng động tác.
Nhạc nhẹ bỗng ngưng lại, đổi thành một giọng nam ôn hòa trong trẻo.
"Uống sữa tươi xong mà đi ngoài và đau đầu là phản ứng không dung nạp lactose, cơ thể không thích hợp để uống sữa bò, rất dễ khó chịu."
Lâm Dữ Hạc bỗng nhiên bật mic.
"Vẫn nên là đừng dùng loại phương pháp này, có thể thử loại cách khác không làm tổn thương đến cơ thể."
Trong mưa đạn lập tức bị một mảnh bình luận như là "Giọng của tiểu ca ca hay quá đi!" "A a a Mộc Mộc, rốt cuộc anh cũng nói chuyện rồi!" càn quét, Lâm Dữ Hạc lại đơn giản trả lời vài câu hỏi, sau đó tắt livestream đi ăn cơm.
Một buổi sáng này đối với Lâm Dữ Hạc mà nói chỉ là một buổi ôn tập cuối kỳ rất bình thường mà thôi, nhưng cả một buổi livestream này đều bị Lục Nan ghi lại toàn bộ.
Bao gồm cả đoạn bật mic ở sau cùng.
Không dung nạp lactose, đây là câu gốc của Lâm Dữ Hạc.
Nhưng ngay ngày hôm qua, buổi tối cuối cùng trước khi cuộc thi kết thúc, mệt đến mức mặt cũng trắng bệch ra nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn uống sữa bò.
Lục Nan nói: "Nếu như em đã rõ những triệu chứng này như vậy rồi, tại sao lại vẫn muốn mượn sữa bò để gây ngủ?"
Bên tóc mai Lâm Dữ Hạc đã thấm một ít mồ hôi lấm tấm, hơi thở cũng có chút nặng nề.
Tình trạng của cậu mắt thường cũng có thể thấy được là không tốt, Lục Nan nhìn cậu, cũng không thể nào không nhận ảnh hưởng.
Nhưng trước khi nói về điều này, Lục Nan đã trải qua một đêm suy sâu nghĩ kỹ.
Lục Nan rất rõ ràng, nếu như anh không nói cả những vấn đề này ra, không bới móc ra cho rõ ràng thì Lâm Dữ Hạc sẽ mãi mãi chẳng nói ra.
Cậu luôn là đứa trẻ "con nhà người ta" hiểu chuyện lại khiến người khác bớt lo trong mắt tất cả mọi người.
Lục Nan vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn, bất luận là trong sự nghiệp hay là trong tình cảm.
Nhưng lần này anh lại không thể chờ đợi thêm được nữa, với cái giá phải trả là sức khỏe của Lâm Dữ Hạc.
Lục Nan không thể khoan nhượng.
Anh nhắm mắt lại, ngữ khí rất bình tĩnh.
"Sữa bò còn có tác dụng giúp dễ ngủ, vậy làm tình thì sao?"
Cách một lớp chăn, Lục Nan ấn vào miệng huyệt của Lâm Dữ Hạc, sự tiếp xúc chưa từng có, lại khiến Lâm Dữ Hạc cảm thấy nóng bỏng đến đau đớn.
Giọng người đàn ông rất trầm thấp, từng từ từng câu.
"Làm tình chính là mượn tay của người khác để quang minh chính đại trừng phạt bản thân, đúng không?"
Lâm Dữ Hạc không muốn trả lời.
Cậu thấy lạnh.
Hệ thống sưởi trong phòng rất đầy đủ, bên cạnh người còn có một nguồn nhiệt lớn nhưng Lâm Dữ Hạc lại vẫn cảm thấy rất lạnh. Cậu biết, loại lạnh lẽo này là sinh ra từ trong cơ thể mình, trên thực tế tất cả những khó chịu đều xuất phát từ chính bản thân cậu.
Vấn đề đã che giấu thật lâu nay, vẫn luôn che đậy lên hòa bình, lại đột nhiên bị người khác vạch trần tất cả những ngụy trang đó, buộc cậu phải đối mặt với nó.
Lạnh thấu tận xương tủy, Lâm Dữ Hạc lại dần bình tĩnh lại.
Cậu nuốt nước miếng một cái, cổ họng khô khốc đến đau đớn.
May thay đau đớn này không ảnh hưởng tới giọng cậu: "Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Lâm Dữ Hạc nhẹ giọng nói: "Đây là chuyện nên làm mà ạ."
Lâm Dữ Hạc không muốn nhìn vào mắt của Lục Nan lắm, cậu không quá hiểu tại sao đối phương lại nói nhiều như vậy.
"Kết hôn rồi nên làm những chuyện này, hôn môi, làm tình... như thế nào cũng được."
"Không cần phải cân nhắc những chuyện khác nữa, tại sao lại để ý tới những chuyện không quan trọng, các loại chuyện như kiểu có ngủ ngon hay không..."
Lời của cậu, lại bị Lục Nan cắt đứt.
"Quan trọng."
Lâm Dữ Hạc mờ mịt, rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên
"...?"
Người đàn ông trước mặt nhìn thẳng vào mắt cậu, bình tĩnh hòa nhã.
"Đối với tôi mà nói nó rất quan trọng, Ninh Ninh, so với hôn môi hay làm tình còn quan trọng hơn."
Lâm Dữ Hạc mấp máy môi: "... Vì sao ạ?"
Đối với Lâm Dữ Hạc mà nói nghĩ thông suốt được vấn đề này thực sự quá khó khăn, quá trình suy tính quá phức tạp, vậy nên Lục Nan trực tiếp cho cậu đáp án.
"Bởi vì tôi thích em."
Lục Nan nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt đen tuyền thâm trầm, thản nhiên nói.
"Tôi yêu em, hy vọng em vui vẻ."
_______________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lục Nan, người đàn ông thông báo một lần phải bị khoá chín lần ^-^
Editor: chương này tui ngồi dịch cũng k hiểu lắm huhu, đoạn hội thoại ở cuối tui thấy nó cứ sao sao á.
Tui định để khi nào Hạc xác định tình cảm mới thay đổi xưng hô, mn cảm thấy đổi luôn từ bây giờ hay là đến lúc đó mới đổi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT