Lúc làm việc cùng nhau có cởi cà vạt không?
Không.
Làm việc khác mới cởi.
Chỉ là Lâm Dữ Hạc không hiểu điều này... dù sao cậu còn là sinh viên, chưa đi làm bao giờ. Nghe cậu hỏi như thế, Cảnh Chi còn chưa kịp nghĩ ra phải sửa lời thế nào, Phương Mộc Sâm bên cạnh trực tiếp trả lời.
"Đúng vậy."
Phương Mộc Sâm trả lời rất khách sáo.
"Khoảng thời gian trước lúc xử lý vấn đề về dư luận trên mạng chúng tôi có làm việc cùng nhau."
Cảnh Chi cau mày.
Lâm Dữ Hạc nghĩ như vậy chỉ khiến Cảnh Chi cạn lời, nhưng Phương Mộc Sâm trả lời bằng giọng điệu giải quyết việc công lại khiến anh ta rất không thoải mái.
Cảm giác quá xa cách.
Thế nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn không hề phát hiện có gì khác thường, nghe thế cũng không hề nghi ngờ.
"Khoảng thời gian đó quả thật đã gây phiền phức cho mọi người rồi." Cậu hơi ngại ngùng xoa chóp mũi, còn chân thành xin lỗi: "Vất vả cho mọi người rồi."
Cảnh Chi: "..."
Quả thực rất vất vả.
Anh ta thở dài một cái, không nói thêm vấn đề này nữa: "Lên xe trước đã."
Bầu trời ngày càng âm u, gió cũng rất lớn, đứng ngoài này quả thực không thích hợp để nói chuyện. Vốn dĩ Phương Mộc Sâm còn muốn nói gì đó lại bị Cảnh Chi ra hiệu bằng mắt, cuối cùng chỉ giữ im lặng.
Nếu không phải Lâm Dữ Hạc mà là người nào đó nhạy cảm hơn chút, quan sát cách hai người này ở cạnh nhau, có lẽ sớm đã tưởng tượng ra không ít hình ảnh.
Tiếc là người duy nhất chứng kiến cảnh tượng này là Lâm Dữ Hạc, cậu không chỉ không chú ý tới bầu không khí giữa hai người này mà còn lên xe trước.
"Sắp mưa rồi, chúng ta về thôi."
Phương Mộc Sâm không nói gì nữa mà cũng lên xe theo.
Lâm Dữ Hạc vẫn ngồi ở hàng ghế sau, Phương Mộc Sâm cũng ngồi theo bên cạnh cậu. Cảnh Chi ngồi lên ghế lái khởi động xe, sau đó duỗi tay ra lấy túi giấy trên ghế phụ cho Phương Mộc Sâm.
"Mua của nhà Tây Thụ đó, ăn nhân lúc còn nóng đi."
Phương Mộc Sâm khựng lại, đưa tay ra đón lấy.
"Cảm ơn."
Anh ta xé hộp giấy trong túi ra thì nhìn thấy bốn chiếc bánh su kem đặt gọn gàng ngay ngắn.
Mà còn là bốn vị khác nhau.
Mỗi một chiếc bánh su kem đều được bọc bằng giấy riêng, Phương Mộc Sâm lấy hộp giấy ra ngỏ ý mời Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc xua tay: "Em không ăn, anh ăn đi."
Dù sao đây cũng là Cảnh Chi đặc biệt mua cho Phương Mộc Sâm.
Phương Mộc Sâm cũng không kiên trì thêm: "Cũng đúng, sắp tới giờ ăn rồi."
Anh ta nhìn đồng hồ trên tay: "Cuộc họp của chủ tịch Lục sẽ kết thúc trong khoảng 40 phút nữa, hôm nay anh ấy không đặt cơm tối nên chắc sẽ về nhà dùng bữa."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Thường ca ca sẽ về nhà ăn tối."
Cho dù có lúc một trong hai người có ai đó bận không ăn tối được cùng nhau, thì qua nửa đêm Lục Nan cũng thường xuyên nấu ít canh hoặc cháo, lấy thời gian ăn khuya bù đắp cho bữa tối.
Phương Mộc Sâm nghĩ tới điều gì đó, cười mỉm rồi nói: "Bình thường trên công ty nếu có thời gian rảnh chủ tịch Lục sẽ xem công thức nấu ăn."
"Xem công thức nấu ăn?"
Lâm Dữ Hạc không hề biết điều này, không nhịn được mà tưởng tượng.
Trước đây cậu luôn cho rằng tay nghề nấu ăn của ca ca là thiên phú.
Hai người đang nói chuyện thì phía trước bỗng vang lên tiếng còi xe.
Cảnh Chi chống một tai lên vô lăng, không mặn không nhạt nói một câu.
"Còn không ăn nữa là bánh nguội đó."
Lâm Dữ Hạc sực tỉnh lại, nói: "Anh mau ăn chút lúc còn nóng đi."
Phương Mộc Sâm gật đầu, giơ tay ra lấy bánh su kem được bọc cẩn thận bằng giấy.
Lâm Dữ Hạc nói "ăn một chút", cậu tưởng rằng Phương Mộc Sâm sẽ chỉ ăn nếm một cái, dù sao bánh su kem của cửa hàng này nổi tiếng là to, gần bằng nắm tay của một người đàn ông trưởng thành, kem bên trong ú nụ, hơn nữa còn là đồ ngọt nên ăn nhiều rất dễ ngấy.
Chỉ là Lâm Dữ Hạc không ngờ rằng Phương Mộc Sâm trông nhã nhặn lịch sự, chỉ vài phút đã ăn hết sạch một hộp bốn bánh su kem.
Bốn cái lận.
Lâm Dữ Hạc thật sự bất ngờ.
Phương Mộc Sâm lúc ăn rất yên tĩnh, không hề mang lại cảm giác gấp gáp ăn như hổ đói, thậm chí có thể hình dung bằng từ nhã nhặn. Nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã diệt sạch một hộp bánh, trông không chỉ đơn thuần do bánh ngon...
Mà giống như đang chạy đua với thời gian.
Lâm Dữ Hạc nghĩ một lát mới hiểu ra, với chức vụ của Phương Mộc Sâm, chắc nhắn công việc rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian thong thả dùng bữa.
Chỉ là cách ăn này thật sự không tốt cho sức khỏe.
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Bình thường anh Phương có rất ít thời gian để dùng bữa ạ?"
Phương Mộc Sâm đang bỏ giấy ướt vừa lau tay vào trong hộp bánh su kem, dọn dẹp xong rồi, nghe thấy thế thì đáp: "Cũng không đến nỗi, thỉnh thoảng sẽ bận hơn chút."
"Nếu lúc nào không quá bận anh ăn từ từ hơn chút sẽ tốt hơn." Lâm Dữ Hạc nói: "Có tác dụng tốt cho tiêu hóa, cũng tốt cho dạ dày."
Cậu là sinh viên ngành y nên khi quan sát người xung quanh sẽ nhắc nhở theo thói quen.
Phương Mộc Sâm gật đầu: "Được."
Thấy anh ta đồng ý rồi, Lâm Dữ Hạc không nhiều lời nữa, có điều cậu vô thức ngẩng đầu lên nhìn lại đúng lúc chạm mắt với Cảnh Chi đang nhìn gương chiếu hậu.
Lâm Dữ Hạc nhìn vài giây mới chắc chắn Cảnh Chi vẫn luôn quan sát hai người qua gương chiếu hậu.
Anh Cảnh không nhìn đường mà nhìn phía sau làm gì?
Lâm Dữ Hạc hơi ngạc nhiên, cậu hỏi: "Sao thế?"
Cảnh Chi thu hồi tầm mắt: "Không có gì."
Phương Mộc Sâm ngồi cạnh cậu cất hộp giấy xong, nói: "Dữ Hạc, hôm nay ba em tới tìm em đúng không?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu.
Chú Trần tài xế đã tới cổng trường đón cậu, nên cậu không ngạc nhiên về việc Phương Mộc Sâm cũng biết.
"Mấy ngày này em cẩn thận một chút. Nếu như có thể..." Phương Mộc Sâm dừng lại một lát, khéo léo nói: "Tạm thời tốt nhất hai người đừng gặp nhau."
"Gần đây tinh thần của Ngô Hân có chút vấn đề, bà ta đã tới Yến Thành, chuẩn bị đi Hòa Hiệp khám bệnh."
Phương Mộc Sâm nói.
"Chắc hẳn ba em sẽ tới đón bà ta, tốt nhất em tránh tiếp xúc với bọn họ thì hơn."
"Nếu có chuyện gì có thể nói thẳng với sếp Lục."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Dạ."
Vốn dĩ cậu cũng không định gặp ba Lâm.
Xe nhanh chóng tới khu vực gần Phượng Tê Loan, Lâm Dữ Hạc cầm cặp sách lên chuẩn bị xuống xe.
Phương Mộc Sâm ngồi cạnh cậu cũng chuẩn bị đồ.
Lâm Dữ Hạc tò mò nhìn anh ta, Phương Mộc Sâm nhận ra ánh mắt của Lâm Dữ Hạc thì giải thích: "Anh cũng xuống ở gần đây."
Ủa?
Lâm Dữ Hạc ngạc nhiên: "Anh không về nhà với anh Cảnh sao?"
Không phải vừa rồi nói muốn đi lấy cà vạt sao?
Phương Mộc Sâm nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Hôm nay anh còn bận chút việc, chưa về nhà luôn được."
Anh ta lịch sự gật đầu tỏ ý với Cảnh Chi đang nhìn mình trong gương, nói: "Làm phiền cậu Cảnh quá, lần sau tôi sẽ mang cà vạt tới cho cậu."
Bàn tay nắm vô lăng của người đàn ông ngồi trên vị trí lái xe hơi nắm chặt lại, anh ta không nói gì.
Ngược lại Lâm Dữ Hạc tò mò, hỏi: "Anh Phương phải báo cáo công việc với anh em sao?"
Phương Mộc Sâm lắc đầu, nói: "Anh tới nhà hàng ở gần đây."
"Anh đi ăn tối à?" Lâm Dữ Hạc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mây đen đã rất gần: "Có vẻ chuẩn bị có mưa to đó?"
Hơn nữa vừa rồi Phương Mộc Sâm ăn ánh su kem như thế, có vẻ không giống định ăn bữa tối.
Phương Mộc Sâm im lặng vài giây, sau đó đáp: "Ừ, anh có hẹn."
"Đi gặp đối tượng xem mắt."
Câu cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng Phương Mộc Sâm, trong xe bỗng im lặng một cách quỷ dị. Ngay cả Lâm Dữ Hạc cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó sai sai.
Chỉ là Phương Mộc Sâm ngồi bên cạnh Lâm Dữ Hạc vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh, ngữ khí nói chuyện cũng không có gì khác thường. Lâm Dữ Hạc lại nhìn vào gương chiếu hậu, phát hiện Cảnh Chi đang lái xe cũng không có phản ứng gì, còn lái một góc cua hết sức mượt mà, đầu xe chuyển hướng, ổn định lái tới cổng Phượng Tê Loan.
Xe đã dừng, Lâm Dữ Hạc không nghĩ thêm nữa, cậu chào tạm biệt Cảnh Chi rồi mở cửa xuống xe.
Bởi vì vừa rồi Phương Mộc Sâm nói cũng xuống xe ở gần đó nên Lâm Dữ Hạc giữ cửa xe, đợi anh ta xuống cùng.
Kết quả cửa sổ vị trí ghế phụ bỗng hạ xuống.
Cảnh Chi không quay đầu, trực tiếp nói với cậu.
"Đóng cửa lại."
Giọng Cảnh Chi rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự quả quyết không dễ từ chối. Lâm Dữ Hạc tưởng rằng Phương Mộc Sâm xuống xe ở cửa bên kia nên không nghĩ nhiều, đành nghe lời Cảnh Chi đóng cửa lại.
Kết quả cậu vừa đóng cửa, xe bỗng đột ngột quay đầu, "vèo" một cái rồi lái đi như bay.
Căn bản không kịp để cho người thứ hai xuống xe.
Lâm Dữ Hạc: "??!"
Cậu nhìn theo phía xe rời đi ngây ngốc một hồi lâu, mãi mới nhận ra có điều gì đó bất thường.
Có phải hai người trên xe xảy ra chuyện gì rồi không?
Lâm Dữ Hạc không hiểu gì, cậu nhắn tin hỏi Phương Mộc Sâm, có điều mãi không nhận được phản hồi.
Sau đó cậu lại gửi tin nhắn cho Cảnh Chi, Cảnh Chi cũng không hề có động tĩnh.
Cả một buổi tối, không ai trả lời tin nhắn cậu.
Mãi đến sáng hôm sau, Lâm Dữ Hạc mới nhận được hồi âm của Cảnh Chi.
Có điều đối phương cũng chỉ nói một câu không sao, không hề giải thích đầu đuôi ngọn ngành.
Lâm Dữ Hạc tuy có ngờ vực nhưng tin nhắn khác sau đó lại chuyển dịch sự chú ý của cậu.
Giống hệt như những gì Cảnh Chi và Phương Mộc Sâm nhắc nhở cậu.
Truyện Xuyên NhanhLâm Phong thật sự xảy ra chuyện rồi.
Chuyện này Lâm Dữ Hạc biết được từ phía Thẩm Hồi Khê, mà điều hoang đường là đây không phải tin tức biết được từ kênh riêng tư nào.
Mà là một tin tức được đăng công khai trên truyền thông.
Lúc đó Lâm Dữ Hạc đang học trên trường. Đến giờ nghỉ giải lao, Thẩm Hồi Khê ngồi bên cạnh bỗng vỗ vai cậu, ý bảo cậu xem điện thoại.
Lâm Dữ Hạc mở điện thoại ra thì nhìn thấy Thẩm Hồi Khê share một link cho cậu trên wechat.
Chuyện xảy ra ngay trong trung tâm thương mại người tới người lui vào sáng hôm đó, còn là trong trung tâm thương mại nổi tiếng của Yến Thành. Bên dưới dòng tin tức còn có video đi kèm, trực tiếp quay được 3 nhân vật chính. Địa điểm xảy ra vụ việc là trước cửa một cửa hàng xa xỉ phẩm, xung quanh có rất nhiều người tụm lại hóng chuyện, còn có không chỉ một người cầm điện thoại quay video.
Giải thích tóm tắt trong video như sau, người vợ sinh non phải tới bệnh viện kiểm tra, kết quả người chồng lại lén lút trốn ra khỏi bệnh viện để gặp tiểu tam, ngay lúc người chồng mua túi xách cho tiểu tam thì người vợ đột ngột xuất hiện, trực tiếp bắt gian hai người, người vợ tức giận lớn tiếng chửi mắng, xông tới cắn xé tiểu tam như phát điên.
Dù camera điện thoại có rung lắc đến mức nào, các đương sự trong video cũng bị làm mờ mặt, nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn dễ dàng nhận ra bọn họ thông qua dáng người và giọng nói...
"Người vợ" và "người chồng" trong video chính là Ngô Hân và Lâm Phong.
Mà không ngờ Lâm Dữ Hạc lại từng gặp người được gọi là tiểu tam kia, chính là vị khách tới nhà hàng tìm ba Lâm vào ngày ông ta mời cậu ăn tối.
Cô Bạch.
Nền tảng đăng tin không phải nền tảng hot gì, nhưng lượng truy cập lại nhanh chóng đạt trên 100k lượt. Hơn nữa rõ ràng có thể nhìn ra tin tức này không phải official, không biết là tin tức bê từ đâu sang, cũng không rõ rốt cuộc đoạn video này đã bị đăng lên tải lại bao nhiêu lần.
Bên dưới tin tức còn có một link liên quan đến tin tức này, Lâm Dữ Hạc nhấp vào vài đề mục xem qua, phát hiện các thông tin đều tương tự nhau, căn bản không nhìn ra được ai là người đăng đầu tiên.
Điểm tương đồng duy nhất là, lượt truy cập của các link đều rất cao.
Tuy rằng loại sự việc khúc mắc tình cảm dằn mặt tiểu tam này rất thô tục nhưng lại có lượng khán giả đón nhận vô cùng lớn, là kiểu nội dung các nền tảng truyền thông thích xê chuyển nhất, lượng truy cập từng phút đền vô cùng bùng nổ.
Hơn nữa loại tin tức này, liên kết có thêm cả chữ để giải thích cũng được coi là nội dung phong phú rồi, các tài khoản cá nhân này chỉ đăng một video, thêm ảnh chụp màn hình đã được làm mờ, bắt đầu bằng một tấm ảnh, nội dung tin tức sau đó toàn bộ nhờ tự biên tập.
Lâm Dữ hạc nhấp xem vào link, đã có người khẳng định chắc nịch người vợ trong video vốn chính là tiểu tam đã được thời, kết quả hiện tại bị tiểu tứ lên mặt, cuối cùng cũng gặp báo ứng,...
Tin tức đã tới mức này, thật ra đã không thể làm sáng tỏ được nữa, quần chúng chỉ hóng chuyện, chẳng có mấy ai quan tâm tới chân tướng vụ việc.
Vòng bạn bè của Lâm Dữ Hạc về cơ bản đều là bạn học, người trẻ không mấy ai quan tâm loại tin tức này nên cậu mới không nhìn thấy. Nhưng loại video này lại được lan truyền rất rộng trong vòng bạn bè của những người tầm tuổi trung niên.
Cặp vợ chồng này đã triệt để nổi tiếng.
Tuy video đã được xử lý làm mờ, nhưng có không ít người ở hiện trường quay video đã đăng lên, dù sao sự việc này cũng diễn ra ở nơi xa hoa hào nhoáng. Hơn nữa video này không xử lý âm thanh, những ai quen biết Ngô Hân và Lâm Phong đều có thể dễ dàng nhận ra hai người họ
Nhà họ Ngô làm trong ngành tài chính, Lâm Phong thì làm về y dược, có kết giao với không ít người. Thẩm Hồi Khê cũng biết được tin này từ người nhà, dù sao trước đây nhà họ Ngô cũng từng tìm tới nhà họ Thẩm để đàm phán về hôn sự của Lâm Dữ Hạc, những tin tức này truyền vào tay bọn họ cũng không kỳ lạ.
Người trong phòng học giờ nghỉ giải lao rất nhiều, Thẩm Hồi Khê gõ chữ trong mục ghi nhớ của điện thoại, rồi giơ màn hình cho Lâm Dữ Hạc xem.
[Người phụ nữ mặc đồ màu trắng tên Bạch Tuyết, là khách hàng của công ty Y dược Lâm Thị, nhưng Ngô Hân không chịu nghe giải thích đã cào bị thương người ta, cuối cùng cả ba người cùng nhau tới bệnh viện]
[Hiện tại chưa biết nhà họ Ngô có cho người tới đây không, lúc tan học cậu vẫn nên liên lạc cho Chủ tịch Lục, để anh ta cho người đón cậu thì hơn]
Thẩm Hồi Khê cũng lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng tới Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc gật đầu.
Màn hình điện thoại cậu vẫn đang tự động phát đi phát lại video đó, trong video, một người phụ nữ gần như bị tâm thần mà cào xé người đối diện, người đàn ông trung niên cố gắng ngăn cản nhưng không có mấy hiệu quả, nhưng tư thế bảo vệ cho người phụ nữ áo trắng lại rất rõ ràng.
Mà chính thái độ bảo vệ này của ông ta càng khiến người phụ nữ nọ trở lên điên cuồng hơn.
Lâm Dữ Hạc im lặng xem một lúc.
Cậu nhớ tới những món quà hôm qua ba Lâm gửi cho mình, còn có một ít nước hoa, tai nghe,... nhìn là biết không phải ba Lâm tự mua.
Lâm Dữ Hạc cũng từng nói những món quà đó là khách hàng đặc biệt mua cho cậu, ông ta thấy không tồi nên gửi cả cho Lâm Dữ Hạc.
Người được gọi là khách hàng này, hẳn chính là cô Bạch.
Lâm Dữ Hạc gõ chữ hỏi Thẩm Hồi Khê.
[Gọi là tiểu tam chắc chỉ là giả thôi nhỉ?]
Thẩm Hồi Khê đọc được, biểu cảm có chút kỳ lạ.
Thấy phản ứng này của cậu ta, Lâm Dữ Hạc cũng đoán được đáp án.
Yêu thương chăm sóc vợ không ai thấy, cặp bồ một xíu cả nước hay. Hơn nữa nhà họ Ngô tin tức vô cùng nhạy, xảy ra chuyện gì cũng không phải bí mật, Thẩm Hồi Khê biết cũng không kỳ lạ.
Chỉ là cậu ta quan tâm tới cảm xúc của Lâm Dữ Hạc nên vừa rồi mới không nói thẳng.
Quả nhiên, cuối cùng Thẩm Hồi Khê cũng không giấu cậu.
[Công việc kinh doanh y dược của Lâm thị trước giờ luôn là Bạch Tuyết phụ trách. Trước đây hình như Ngô Hân đã phát hiện được một vài lịch sử trò chuyện mờ ám, nhưng trạng thái tinh thần của bà ta không ổn định nên người nhà họ Ngô cũng không nghe bà ta]
Năm đó khi hai người kết hôn, quả thật nhà họ Ngô có thế lực lớn mạnh, nhưng hiện tại nhà họ Ngô đã phá sản, mà công ty của Lâm Phong vẫn còn có tiềm lực phát triển, hiện tại nhà họ Ngô không muốn làm nghiêm trọng về việc này với Lâm Phong.
[Còn có một số chuyện khác cũng bị lan truyền, không biết là thật hay giả. Có điều hôm nay khi ba người họ tới bệnh viện, Ngô Hân lập tức bị nhân viên điều dưỡng dẫn đi tiêm thuốc an thần rồi làm thủ tục nhập viện, Lâm Phong không ở lại cùng bà ta mà đưa Bạch Tuyết đi kiểm tra vết thương]
[Bọn họ làm kiểm tra ở cùng một bệnh viện, hình như sau khi kiểm tra xong, Bạch Tuyết còn tới thăm Ngô Hân cùng Lâm Phong. Lúc đó thuốc an thần của Ngô Hân đã phát huy tác dụng, đang định đi ngủ, kết quả sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết, Ngô Hân lại như bị kích thích, cuối cùng không thể không tiêm thêm thuốc, khó khăn lắm mới khống chế được]
Dù thông tin này truyền ra không quá cụ thể, nhưng người thông minh ai cũng hiểu.
Người phụ nữ Bạch Tuyết này mới thật sự là người có vị thế cao hơn.
Nghe xong, Lâm Dữ Hạc lại càng trầm mặc.
Thẩm Hồi Khê quan sát biểu cảm của cậu, như muốn nói lại thôi.
Lâm Dữ Hạc xua tay, nói: "Tớ không sao."
Thẩm Hồi Khê lại nói: "Không phải, Hạc Hạc, tớ muốn nói, thật ra loại chuyện này... cũng không phải hiếm gặp."
Trong giới nhà giàu, loại chuyện này càng không hiếm thấy.
"Chưa kể tới những người sau khi giàu lên thì bỏ vợ, ngay cả người 50, 60 tuổi cũng nuôi bồ nhí bên ngoài không ít, có người thậm chí còn cho hẳn bồ nhí vào làm trong công ty, để nhân viên cung phung, đăng một bài viết trên instagram thôi nhân viên cũng phải vào like."
Thẩm Hồi Khê nói.
"Còn có người 40 tuổi nhưng lại tìm bồ nhí chưa đến 20 tuổi, cứ vài năm lại thay bồ một lần nhưng luôn chỉ chọn người chưa tới 20 tuổi, cuối cùng bồ nhí còn nhỏ tuổi hơn cả con ruột mình, vậy mà họ vẫn đăng lên mạng bày tỏ gia đình mình hạnh phúc hòa thuận."
"Hơn nữa càng là người như thế thì lại càng thích tỏ vẻ mình là người hướng về gia đình."
Bọn họ chính là như vậy, núp mình dưới tấm cờ đạo đức nhưng chỉ luôn yêu cầu người khác chứ không hề quản thúc được chính mình.
Thẩm Hồi Khê nhún vai: "Chứng kiến những vụ việc như thế nhiều rồi, thật ra tớ cũng khá hoài nghi về cuộc đời."
Lâm Dữ Hạc rũ mắt, nhìn ba Lâm trong video.
"Nhưng người như thế không đại diện cho toàn bộ đàn ông, cũng không thể một gậy là đánh gục được." Thẩm Hồi Khê nói: "Ý của tớ là, chuyện này không hiếm gặp, nhưng chắc chắn không phải là đúng đắn."
"Đừng vì một người làm sai mà cho rằng tất cả mọi người đều như thế."
Gia đình có sức ảnh hưởng tới một người đến mức nào, Thẩm Hồi Khê rất rõ. Trên thực tế, cũng chính là vì cha mẹ của Thẩm Hồi Khê yêu thương nhau, cậu ta mới có thể thản nhiên bàng quang với những chuyện hoang đường xảy ra trong giới nhà giàu.
Bởi vì cậu ta đã chứng kiến tình yêu thật sự, nên mới không bị lay động.
Lâm Dữ Hạc lại không có điều kiện như thế.
"Thật ra ban đầu khi Ngô Hân tìm cách sắp xếp hôn sự của cậu tớ cũng khá lo lắng cho cậu." Thẩm Hồi Khê giơ tay nắm vai Lâm Dữ Hạc: "Nhưng cậu phải biết rằng, Hạc Hạc, là do họ làm sai, chứ không phải cậu."
Cậu vẫn có con đường đúng đắn để đi.
Lâm Dữ Hạc chậm rãi hít thở, cậu giơ tay, khẽ vỗ lên mu bàn tay đối phương.
"Cảm ơn cậu, Hồi Khê."
Thẩm Hồi Khê nói rất đúng.
Người làm sai là người nọ.
Tình yêu chưa bao giờ là sai.
Trước nay Lâm Dữ Hạc luôn nghĩ đây là bản chất của tình yêu, rằng con người không thể dành trọn con tim cho tình yêu. Sau này cậu mới phát hiện thật ra suy nghĩ này cũng là một suy nghĩ cực đoan.
Có người cuồng nhiệt theo đuổi tình yêu.
Mà cậu lại là cố chấp trốn chạy khỏi tình yêu.
Ba Lâm không phải là ví dụ, nhưng cũng không đại diện cho tất cả.
Giống như một khúc gỗ bị ẩm không thể bén lửa, không có nghĩa tất cả loại gỗ đều không thể nhóm cháy.
Khi cuối cùng Lâm Dữ Hạc hiểu được điều này, đã có người im lặng nhóm lửa thật lâu.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Luyện cốt đốt tim, chỉ để xua tan hàn ý trên người cậu.
Lâm Dữ Hạc tắt video, cậu mở album ảnh ra, tìm đến mục yêu thích.
Giờ giải lao vẫn còn ít phút, Lâm Dữ Hạc bò ngoài lên trên bàn, trán gác lên cánh tay, giống tư thế của học sinh ngồi ngủ trong giờ giải lao.
Nhưng cậu không hề nhắm mắt.
Trên màn hình sáng đèn dưới hốc bàn, hiển bị bóng người nọ.
- ---
Lúc tan học, Lâm Dữ Hạc vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Là chú Trần tài xế, đang đợi ngoài cổng để đón cậu.
Lâm Dữ Hạc chợt nhớ tới lời nhắc nhở buổi chiều Thẩm Hồi Khê nói với cậu, tốt nhất là nhắn tin cho Lục Nan, để anh cho người tới đón cậu về, tránh bị nhà họ Ngô gây phiền phức.
Có điều lúc đó hai người lại nói tiếp chuyện của Bạch Tuyết, Lâm Dữ Hạc không hề gửi tin nhắn cho Lục Nan.
Nhưng cậu vừa ra khỏi cổng đã được chú Trần đón về.
Thẩm Hồi Khê đã biết được tin tức của Ngô Hân, chắc chắn Lục Nan cũng biết rồi. Anh chẳng nói năng gì, cứ thế sắp xếp mọi chuyện.
Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà nghĩ.
Nhiều năm về trước trong quá khứ, anh cũng như thế sao?
Khi cậu về đến nhà thì Lục Nan vẫn chưa về. Lâm Dữ Hạc bê thức ăn dì giúp việc nấu xong từ trước lên bàn, cậu ngồi cạnh bàn ăn, nhìn vào bát đĩa hoa văn tinh xảo trước mặt rồi ngây người.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng động, Lâm Dữ Hạc mới sực tỉnh lại, đi tới bên cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông mặc chiếc áo gió dài đi vào. Thấy cậu, anh giơ áo lên, chặn lại tất cả lạnh lẽo bên ngoài.
Anh lại vì một người mà chặn lại tất cả ngọn gió.
Giống như một thước phim slomotion, lại giống như thời gian bỗng đóng băng, Lâm Dữ Hạc nhìn người đàn ông chậm bước về phía mình, cúi đầu hôn lên trán cậu.
"Tôi về rồi."
Lâm Dữ Hạc vừa nhìn là nhận ra bóng dáng của mình trong đồng tử đối phương, trong rất nhiều ngày đêm trước kia, cậu vẫn luôn nằm trong đôi mắt ấy.
Được chú ý một cách lặng lẽ, không bị làm phiền.
Lâm Dữ Hạc bỗng nghĩ thông một số thứ.
Cậu mím môi, có một số chuyện khi thật sự thốt ra khỏi miệng, ngược lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
"Ba năm trước, số thuốc phục hồi sau khi em phẫu thuật, là anh cho sao?"
Ánh mắt Lục Nan hơi khựng lại, anh chậm rãi giơ tay lên vuốt ve tóc mái cậu.
Chủ đề này có chút đột ngột.
Nhưng Lâm Dữ Hạc đã nghĩ thông rồi. Cậu nói: "Anh vẫn luôn quan sát em, đúng không."
Cậu nghiêng đầu khẽ cọ lên ngón tay Lục Nan: "Anh Cảnh nói với em, từ lâu anh đã đầu từ vào công ty y dược. Trước đây em tưởng rằng nhà họ Ngô kiếm được tư cách dùng thuốc, sau này mới biết không phải, em nghĩ, liệu có phải do em may mắn nên mới gặp được chuyện này."
Hôm qua khi nói chuyện trên xe, Cảnh Chi còn nói không chỉ do cậu may mắn.
Bây giờ Lâm Dữ Hạc mới hiểu.
"Hóa ra thật sự do em may mắn."
Cậu ngẩng đầu, hôn lên môi Lục Nan.
"Vậy nên mới gặp được anh."
Hôn xong, Lâm Dữ Hạc bị người nọ giữ chặt lưng, ấn cậu vào trong lòng.
Cậu thật sự hiểu được như thế nào mới là hôn sâu thật sự.
Lục Nan không nói gì, như thể anh cảm thấy nói chuyện sẽ ảnh hưởng tới chức năng hôn của miệng. Ban đầu Lâm Dữ Hạc còn chủ động, sau đó cậu bắt đầu hối hận, giống như hối hận cuối tuần nào cũng quên mất bị giáo huấn mà gật đầu đồng ý.
Mãi đến khi cảm thấy hơi khó thở, người đàn ông mới cho cậu một cơ hội để hô hấp.
Lâm Dữ Hạc vội nhân cơ hội này lên tiếng hỏi.
"Tại sao anh không nói với em?"
Ánh mắt Lục Nan nhìn chằm chằm vào bờ môi xinh đẹp của Lâm Dữ Hạc, mãi đến khi cậu bị nhìn đến mức lạnh gáy, anh mới cất lời.
"Năm đó là tôi khiến em quên đi tôi." Người đàn ông nói: "Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của em."
Anh lại tiếp tục cúi đầu hôn lên chóp mũi Lâm Dữ Hạc, động tác rất nhẹ nhàng.
"Lúc đó tôi còn chưa ổn định được vị trí của mình trong Thái Bình, cũng không muốn tùy tiện lộ mặt rồi liên lụy đến em."
Lâm Dữ Hạc khụt khịt: "Nhưng anh không nói với em, em hoàn toàn không biết anh đã làm nhiều vì em như vậy, không biết báp đáp như thế nào... ưm..."
Lục Nan lại hôn lên môi cậu, giống như trực tiếp đón lấy hai chứ "báo đáp".
"Tôi cũng có mục đích riêng."
Người đàn ông vỗ nhẹ eo cậu bằng bàn tay đang ôm vòng lấy cậu.
Vốn dĩ đây là động tác an ủi, chỉ là Lâm Dữ Hạc quá nhạy cảm, rất sợ buồn, cậu bất giác rụt người về phía trước, khiến cái ôm của Lục Nan lại càng chặt.
"Tôi không muốn em cảm kích tôi."
Người đàn ông trầm giọng nói bên tai cậu.
"Tôi còn muốn theo đuổi em nữa."