Tuy các nhà đều không thiếu tiền, nhưng rõ ràng là cùng một loại
phấn, hàng của Thôi gia lại đắt tiền hơn, sao có thể không tức giận? Tức giận rồi dứt khoát không mua.
Nhưng sau đó tham gia yến
hội, có vài phu nhân tiểu thư móc bột nước mua của Bạch gia ra, thấy có
người che miệng xem thường, trộm nhạo báng.
Sau đó mới
hiểu, hoá ra bột nước của Bạch gia là tiết mục cây nhà lá vườn, vì rẻ
nên khách hàng toàn là thôn phụ hương dã, nghe nói trong phấn không có
vật tẩm bổ gì, dùng lâu rồi còn mọc đốm.
Những phu nhân tiểu thư đó sợ tới mức sau khi trở về nhanh chóng ném hộp phấn đi, không dám lấy ra ngoài cho mất mặt xấu hổ.
Quay lại mua hộp phấn của Thôi Ký, lại bị báo là tạm thời hết hàng, nếu muốn thì phải đặt, xếp hàng dài.
Làm những người lúc trước không mua lại hối hận.
Không riêng gì bột nước, tất cả vải vóc trang sức của Thôi Ký, ở chỗ mắt có thể nhìn thấy đều có ký hiệu hoa lan của Thôi Ký.
Trong thời gian này, có thể sử dụng hàng của Thôi Ký lại trở thành biểu tượng hiển quý. Một cửa hàng mới mở lại có thể có tên tuổi trong đông đảo cửa hiệu lâu đời ở kinh thành, thực sự là ngoài ý muốn của thương gia kinh
thành.
Quỳnh Nương cũng là người biết sửa cũ thành mới,
cho ra mười hai trâm vàng. Mười hai hộp là một bộ. Nếu muốn mua đủ thì
phải lần lượt. Mỗi vị khách hàng tới Thôi gia mua hàng đều ghi tên thật
vào sổ, đợi ngân lượng tích lũy tới mức nhất định mới có thể đặt mua hộp tiếp theo.
Thế cho nên tới cuối cùng, bậc cửa dần thêm
cao, quả thực hộp thứ mười hai quý báu đến nỗi cao không thể víu. Phải
mua hết các loại hàng hóa mới chờ được.
Các phu nhân quý trạch cả ngày thanh nhàn, cái khác không giỏi, chuyên
thích sưu tập các loại đồ tinh xảo, huống chi hộp mười hai trâm vàng
càng thể hiện giá trị con người, kích thích người càng thêm nghiện.
Ngay cả Kiều chưởng quầy cũng bật ngón tay, nói chủ nhân nắm giữ tâm tư của những phu nhân đó thật chuẩn.
Còn Bạch gia đấu võ đài với Thôi gia thì sao?
Trận chiến lần này đúng là vừa mất người lại thiệt quân, không nói đến
chuyện phá giá mua son phấn bồi thường tiền, còn liên luỵ đến các hàng
hoá khác của cửa hàng, chỉ cần mang từ cửa hàng Bạch gia ra là mang theo đặc mùi rẻ tiền, làm người ta không thể hứng thú. Ít nhất là những phu
nhân hầu môn đó chướng mắt.
Từ trước đến nay việc làm ăn của Bạch gia chẳng hề sạch sẽ, lần này cũng chịu thiệt, sao lại chịu để yên chứ?
Nhưng thuê người đi quấy rầy việc làm ăn của Thôi gia thế nào? Thôi Ký cũng
ngang tàng, một cửa hàng mà thôi, có thị vệ của Lang Vương phủ đến trấn
thủ.
Một đám cao lớn vạm vỡ mặc y phục người hầu, cơ bắp
phình ra muốn rách sam nhỏ, phàm là có khách hàng vào cửa quần áo không
chỉnh tề, dung mạo dọa người sẽ bước nhanh đến trước mặt khách nhân đó,
có lễ nhanh chóng “mời” người ra ngoài.
Còn loại du côn
tìm chuyện gây sự thì lười phải nói chuyện, trực tiếp kẹp vào hẻm tối
sau phố, bao tải cũng không thèm trùm lên, nhấc tay đấm cho một trận,
dạy hắn lần sau thấy Thôi Ký từ xa thì đi đường vòng.
So ra, Thái Tử thân là trữ quân một quốc, không thể sai thị vệ phủ Thái Tử tới giúp một thiếp duy trì làm ăn.
Đó là chỗ không tiện của quảng đại vĩ chính, làm việc không thể ngang ngược không kiêng nể gì như Lang Vương.
Việc làm ăn của lão bà nhà mình che chở như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?
Trong sáng ngoài tối đều không chơi được, làm lão gia chủ nhân Bạch gia ngang tàng đã quen rất tức giận.
Nếu đổi lại là chưởng quầy khác, chắc phải đánh chửi một trận cho hả giận.
Nhưng người làm ăn chính của cửa hàng là Bạch thị —— là nữ nhi ông ta coi
trọng nhất, tuy lần này không có lợi, nhưng Bạch lão gia cũng không nói
quá sâu.
Dẫu sao chơi ưng còn có lúc bị ưng mổ mắt, lưng
Thôi gia dựa vào Lang Vương, còn phía sau Bạch gia là Thái Tử gia. Hươu
chết về tay ai, người cười cuối cùng vẫn chưa biết đâu!
Vì thế ông ta an ủi nữ nhi, ngừng lại việc làm ăn lần này, dù không làm được với nhà giàu, bán cho dân thường vẫn giàu có.
Tất nhiên là Bạch thị nghe theo phụ thân. Nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ
kỹ món nợ này, muốn tìm cơ hội đáp lễ Thôi gia Quỳnh Nương một phen.
Trước mắt kênh đào đã mở hết. Bắt đầu vào đông, những con sông lớn luôn có đoạn đường đóng băng.
Còn kênh đào mới mở, bởi vì có hai nước sông ấm rót vào nên phần lớn khúc
sông đều sẽ không đóng băng vào toàn bộ mùa đông, vì thế thuyền lui tới
toàn hướng về phía kênh đào.
Riêng thuế bạc đã thu vào
kinh người. Mà ngân lượng thuế, tất nhiên là dựa theo ước định lúc
trước, vào khố riêng của Lang Vương.
Trong thời gian đó,
khắp kinh thành không ai không biết, phu thê Lang Vương phủ đều là cái
cào ôm tiền, quả thực là phú khả địch quốc.
Ngay cả Quỳnh Nương có lúc uống trà cũng bị phu nhân quý trạch khác nửa nói giỡn, muốn phú hộ là nàng tới mời.
Quỳnh Nương mặt mỉm cười, miệng lại nói: “Lúc trước Vương gia ứng ra khoản
tiền xây dựng kênh đào chính là đã trả giá quá cao, tất nhiên là mượn
không ít tiền của thân hào Giang Đông, bây giờ thu vào còn phải trả
khoản tiền thiếu lúc trước, cả vốn lẫn lãi cũng không ít, sáu bảy năm
còn không xong nợ bên ngoài, tiền thu vào ở đâu?”
Lời
Quỳnh Nương nửa thật nửa giả, đúng là lúc trước Lang Vương quản phụ lão
Giang Đông ký xuống cho kênh đào vay, dựa vào uy danh của Sở gia ở Giang Đông mà mượn không ít, lần này trả lại tự nhiên phải tính lợi tức lớn
gấp mấy số.
Nhưng Quỳnh Nương đã tính rồi, nhiều nhất ba năm cũng đã trả hết, còn lại là tiền của Lang Vương.
Nhưng chim đầu đàn trong rừng cực không dễ làm, Quỳnh Nương hiểu mấy người đỏ mắt, toàn có bệnh không thấy chỗ tốt của người khác, khóc nghèo đối với Vương gia cũng có lợi không hại.
Không chỉ có như vậy, nàng cũng ân cần dạy bảo Vương gia, thời điểm thích hợp phải giả nghèo.
Hôm nay tuyết rơi, trong một đêm mà nóc nhà đã có rất nhiều đầu mẩu băng, lập loè nhiều màu dưới ánh nắng.
Ngoài cửa sổ tỏa ra hàn khí, phòng trong lại ấm áp hòa hợp, Quỳnh Nương nhắm
hai mắt sờ sờ vòm ngực săn chắc kề sát mặt nàng, thoải mái dán mặt
qua, miệng hàm hồ nói: “Vương gia, nên dậy lâm triều rồi.”
Hắn vừa nói vậy Quỳnh Nương mới nhớ ra, đúng là hôm qua hắn nói ngày mai
nghỉ tắm gội, vừa hay có thể lười nên làm loạn với nàng đến nửa đêm.
Nàng cho rằng tật xấu không biết đủ của Lang Vương qua một tháng sẽ giảm đi. Nhưng tân hôn đã qua đi chừng mấy tháng mà Vương gia vẫn ăn không đủ.
Quỳnh Nương nghi ngờ đây là bệnh, nàng đã từng uyển chuyển nhắc với Vương
gia, đạo dưỡng sinh ấy, căn nguyên kiên cố bồi dưỡng tinh thần, nếu muốn kéo dài tuổi thọ thì một tháng bốn lần là thích hợp.
Sở
Tà đang ăn lê đông lạnh, nghe xong lời này của nàng, hắn lé mắt nhìn
nàng một cái, nói: “Nếu có lý như vậy, nàng viết ra xem.”
Quỳnh Nương làm việc nghiêm túc, đúng là có nề nếp mà viết sinh hoạt hàng ngày ra.
Viết xong đưa cho Lang Vương, Vương gia lấy khăn lau nước lê trên tay,
thưởng thức sản phẩm tinh tế của Vương phi của mình: Cuộc sống gia đình
mấy ngày nay bắt đầu, sắp xếp bốn ngày cách nhau không dài không ngắn,
đều đều. Đúng là cầm bàn tính quen! Chỉ thiếu viết rõ mỗi lần tiến lùi,
lực đạo nặng nhẹ nhanh chậm thế nào…
Hắn tỉ mỉ xem xong,
gật đầu, tuyệt bút vung lên, vòng bốn cái vòng tròn nói: “Bốn ngày này
cho nàng nghỉ để nàng có chút tinh thần. Mấy ngày khác lên tinh thần cho bổn vương, nếu lại làm đến quá nửa đã la hét muốn ngủ thì sẽ đánh mông
nàng.”
Quỳnh Nương không ngờ Vương gia vô lại như vật,
nàng khó thở, muốn kéo hắn, không ngờ lại bị hắn kéo lên giường, lại làm loạn đến nửa đêm.
Sáng nay tỉnh lại vẫn buồn ngủ mơ mơ màng màng, đã quên chuyện nghỉ tắm gội của Vương gia.
Tuy hai người đều đã tỉnh nhưng không vội vã đứng dậy. Chỉ kêu Thúy Ngọc
đưa hai túi nước nóng mới rót vào phòng, nhét vào trong ổ chăn.
Lang Vương có bệnh thấp khớp, mỗi năm tới mùa đông sẽ tái phát, cũng do hắn không câu nệ tiểu tiết, không uống thuốc đúng hạn.
Nhưng năm nay cưới tân phụ, đã có người có thể trông giữ Vương gia. Canh
thuốc, thoa thuốc ngoài da tất cả nàng đều nhìn chằm chằm, dĩ nhiên là
bệnh trạng giảm đi.
Tuy là như vậy, Quỳnh Nương vẫn mời lang trung y thuật cao minh tới, chuẩn bị xem mạch xin phương thuốc trừ bệnh cho Lang Vương.
Lang trung này chính là người kiếp trước Quỳnh Nương tìm kiếm hỏi thăm vì
Thượng Vân Thiên, trị liệu bệnh mất ngủ mơ nhiều, cộng thêm mồ hôi trộm
của hắn. Ai ngờ điều trị cơ thể của Thượng lang xong lại bù hết lên
người Liễu Bình Xuyên.
Bây giờ nàng lại làm phụ nhân, mời
thần y này đến cũng cảm khái biết bao nhiêu, không biết một phen tâm lực này của mình có thể bù hết nước vào biển đông không.
Lang Vương lại không cho rằng chút hàn chứng của mình tính là cái gì. Nhưng
thấy tiểu vương phi của hắn tóc dài rối tung, đặt mấy túi nước thuốc
nóng mềm trong ổ chăn, nhanh tay lẹ chân dán lên huyệt vị trên đùi hắn,
sức lực thành thạo làm người ta nhìn mà thích.
Sở Tà yêu
cái cảm giác Quỳnh Nương vây quanh hắn chết mất, tóm được cơ hội liền
không cho Quỳnh Nương nhàn rỗi, nói chân lại đau, để Quỳnh Nương dùng
đôi tay trơn mềm vuốt ve huyệt chân cho hắn.
Ngoài cửa sổ gió lạnh thấu xương, nếu cùng tiểu nương của hắn tiêu phí một ngày trên giường như vậy cũng rất sung sướng.
Nhắc đến chuyện lát nữa để lang trung xem bệnh, Sở Tà mới ra chuyện giống
như vậy, hắn vừa vuốt cánh tay Quỳnh Nương vừa nói: “Lát nữa để lang
trung xem cho nàng, gả vào vương phủ đã hơn tháng rồi, sao bụng vẫn chưa có động tĩnh?”
Tay Quỳnh Nương cứng lại, lông mi cong hơi động: “Vương gia… có khi không sinh được con cũng có nguyên nhân của nam tử.”
Nếu là cái khác thì được, nhưng chuyện này liên quan đến uy danh của nam tử, không thể hàm hồ.
Tuy lúc trước hắn ác ý bôi đen chính mình, nhưng đó cũng là biểu hiện tự tin của đại trượng phu đúng không?
Nhưng Quỳnh Nương nói vậy là có ý gì? Giang Đông Vương không thích nhìn dáng
vẻ này của Quỳnh Nương, hắn nâng cằm nàng nói: “Bổn vương thế này không
phải mặt hàng mềm yếu, sao có thể không gieo hạt được? Để nàng xem bệnh
không phải là ghét bỏ nàng là đất bị nhiễm phèn, sao nàng lại làm ra vẻ
như vậy?”
Nếu có thể, Quỳnh Nương rất muốn học mẫu thân
nhà mình, hét lớn một tiếng: “Đời trước lão nương sinh hai đứa với nam
nhân khác đấy! Đất phì nhiêu màu mỡ, sản lượng cao đấy! Ở với chàng
không có động tĩnh có lẽ đúng là bệnh của Vương gia ngài!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT