Về đến sân nghỉ ngơi, Quỳnh Nương suy nghĩ về tờ giấy kia nhiều lần, đứng dậy đi tới phòng bếp nhỏ chuyên dụng nàng được cấp.
Phòng bếp bày một loạt gia vị nàng hay dùng. Có rất nhiều là từ ngoài cung
mang đến như bột nấm, thì là. Quỳnh Nương nghĩ nghĩ, mở ra từng nắp sứ,
tinh tế ngửi từng cái.
Mũi nàng linh hoạt, thêm nữa những
gia vị này đều do chính nàng tự chọn lựa rồi nghiền xay, tất nhiên nàng
rất quen thuộc mùi gốc.
Cuối cùng ngửi thấy mùi hạnh nhân nhàn nhạt trong một lọ bột nấm hương.
Lúc ngửi được mùi hương này, sau lưng Quỳnh Nương toát mồ hôi lạnh —— canh
trứng hôm qua nàng làm cho Thái hậu đúng là có cho lọ bột nấm này.
Nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện —— kiếp trước Thái Hậu bệnh nặng, cuối
cùng tìm được lương y khai phương thuốc này, bệnh tình dần chuyển biến
tốt đẹp. Nhưng có một năm Tết Trung Thu ăn bánh trung thu, ngự trù nhất
thời sơ sẩy thêm vụn hạnh nhân vào bánh trung thu, Thái Hậu ăn ba miếng
lớn, ban đêm cùng ngày, dược tính tương khắc, bệnh tim của Thái Hậu đột
phát, cuối cùng qua đời.
Lúc ấy ai cũng không biết, sau đó Điền ma ma bên người Thái Hậu thấy vụn bánh Thái Hậu ăn rơi trên tháp
mềm có vụn hạnh nhân, lúc này sự việc mới bại lộ, trên dưới Ngự Thiện
Phòng chết không ít người. Nhưng lúc nghe được tin này nàng cứ nghĩ ngự
trù này đâu đến nỗi không cẩn thận như vậy, thêm đồ Thái Hậu kỵ ăn vào?
Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, đời này thời gian Thái Hậu uống thuốc viên
hiệu dụng cực tốt kia lại sớm lên. Mà ngự trù xui xẻo cho Thái hậu dùng
hạnh nhân cũng biến thành Thôi Quỳnh Nương nàng!
Thật ra
nghĩ kỹ thì cũng không có gì khó hiểu. Liễu Bình Xuyên vội vã lấy lòng
Thái Hậu, vội tìm thần y kiếp trước phối thuốc cho Thái hậu, sớm xuất
hiện.
Chắc bột hạnh nhân trong lọ bột nấm này cũng là bút
tích của Liễu tiểu thư! Có lẽ ả ta bị cái chết của Thái Hậu kiếp trước
dẫn dắt nên nghĩ ra cách mượn đao giết người này.
Bởi vì bản thân hạnh nhân không độc, dù
mỗi một bữa của Thái Hậu có người thử độc thì cũng không có tình trạng
gì, có thể thông qua trình đến trước mặt Thái Hậu như bình thường.
Thái Hậu ăn phải bột hạnh nhân, độc tố trong cơ thể tích góp đến một lượng
nhất định, tất nhiên sẽ đột ngột phát tác, chắc hẳn phải vậy, tất nhiên
Liễu Bình Xuyên cũng sẽ nghĩ cách dẫn người đến điều tra phòng bếp nhỏ
của nàng, đến lúc đó dù khắp người là miệng thì nàng cũng không nói
được, nhất định sẽ giống ngự trù sư phó làm bánh trung thu, rơi vào kết
cục đầu mình hai nơi…
Quỳnh Nương đỡ bệ bếp đứng lên, may
mà Thúy Ngọc nhớ tới tình cũ, biết chuyện liền truyền tin cho nàng. Nếu
không chẳng phải nàng sẽ không hề nhận ra, rơi vào bẫy rập ác độc của
Liễu Bình Xuyên sao.
May mắn duy nhất bây giờ là, Liễu
Bình Xuyên biết nàng thận trọng, không dám dùng hạnh nhân viên to mà sửa thành dùng bột, tỉ lệ pha vào cũng không nhiều. Tạm thời Thái Hậu chưa
có phản ứng gì, nhưng trước đó ả ta đã từng nói với Thái Hậu, nhất định
phải dùng thuốc với đồ ăn nàng nấu.
Bây giờ đã phát hiện
rồi, đương nhiên nàng sẽ cẩn thận gấp mười hai lần, nhưng người trộm thả bột hạnh nhân là ai? Nhất định rất quen thuộc việc trong phòng bếp nhỏ, biết nàng thường xuyên dùng lọ gia vị bột nấm này mới thêm bột hạnh
nhân vào.
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương có chủ ý.
Tới ngày hôm sau, Thái Hậu truyền lời, nói là muốn ăn bánh lục ngọc Quỳnh Nương làm.
Tay nghề điểm tâm của nàng truyền thừa từ phu phụ Thôi thị. Thêm nữa trên
mỗi miếng bánh đều có hình hoa lan Thái Hậu thích, thật sự làm Thái Hậu
ăn mãi không chán.
Quỳnh Nương nhận được tin liền triệu
tập trù nương, bà tử trong phòng bếp nhỏ của nàng, và cả nha hoàn khoẻ
mạnh dưới bếp cùng bận rộn.
Có lẽ là quá mức sốt ruột, vội nên làm lỗi, lúc Quỳnh Nương nhận chậu nước lau mặt, Hỉ Thước lại giúp
nàng lau mồ hôi, sải thân một cái, một chậu nước đầy đổ hết lên bếp.
Những chai lọ vại bình gia vị đó cũng ướt hết.
Hỉ Thước lau mồ hôi cho Quỳnh Nương ảo não mà kêu một tiếng: “Do nô tỳ thô tay thô chân, chậm trễ tiểu thư làm việc.”
Quỳnh Nương khẽ cười: “Không đáng ngại, ta mang nhiều gia vị, cùng lắm thì thay mới hết.”
Vì thế những gia vị trên bếp đều bị đổi thành mới.
Toàn bộ quá trình hôm nay do Quỳnh Nương tự tay làm, cho bánh vào nồi rồi
lấy cớ thuận tiện vấn an Thái hậu, đích thân bưng bánh ngọt trình đến
trước mặt Thái Hậu.
Đêm hôm đó, Quỳnh Nương cẩn thận cầm
đèn, cầm quyển sách lại gần đọc, nhưng đọc một lúc lâu lại hoàn toàn
không đọc được nửa chữ, chỉ nghĩ đến động tĩnh ở phòng bếp nhỏ.
Đã đổi hết gia vị rồi, người nọ nhất định sẽ trộm thả bột hạnh nhân lần nữa, có thể âm thầm đặt lính gác, tra rõ ràng minh bạch.
Lo lắng lai lịch của kẻ cắp, Quỳnh Nương lại không thể sai khiến cung
nhân, không có bằng chứng, càng không thể kinh động đến Thái Hậu Hoàng
Thượng. Nếu không, theo ân oán của nàng và Liễu Bình Xuyên, nàng sẽ bị
Liễu Bình Xuyên vu cáo ngược hãm hại rồi trở nên bị động.
Vì vậy, nàng đành phải nhờ Lang Vương điều thủ hạ Thường Tiến của hắn đến.
Người đã ra vào chiến trường, thân thủ lợi hại, loại chuyện này đã thành thạo lắm rồi.
Đến nửa đêm, Quỳnh Nương vừa hơi mơ màng bỗng nghe thấy tiếng song cửa sổ
kẽo kẹt, nàng ngẩng đầu nhìn, lại là Vương gia không mời tự đến.
Nhớ rõ lần đầu nàng bảo hắn nhảy cửa sổ trốn người, Vương gia còn ra vẻ
thanh cao, nhưng bây giờ, chỉ sợ hắn đi cửa chính cũng cảm thấy tự tại.
Lang Vương vừa tắm rửa trong sân của mình xong, trên người vẫn còn mang theo hương bồ kết mát lạnh, nhưng lại cố tình nhào vào người Quỳnh Nương,
vừa ngửi ngửi vừa nói thầm: “Sao người nàng lại thơm như vậy, dùng cái
gì?”
Quỳnh Nương tức giận nói: “Không phải dùng bồ kết giống Vương gia sao? Có mùi gì được?”
Sở Tà nhếch môi, trái lại lộ ra vẻ tươi đẹp hiếm thấy của thiếu niên lang
mười chín tuổi, hắn dán vào mặt Quỳnh Nương nói: “Sao có thể giống nàng
tay trắng điều hương, nấu nướng thức ăn chứ, nguyên liệu nấu ăn và gia
vị khác nhau dung hợp vào thành hương vị khác nhau, Quỳnh Nương của bổn
vương đầy người là thịt, trơn mịn như tuyết, dĩ nhiên là hương thơm
khác…”
Gương mặt Quỳnh Nương ửng đỏ, nàng đẩy mặt hắn, mở
miệng phỉ nhổ: “Nói lời thô tục! Nếu bị người khác nghe thấy chẳng phải
sẽ cho rằng…”
Lang Vương lại chẳng hề để ý: “Câu nào cũng là thật, đã đích thân kiểm nghiệm qua, đúng là không hề tì vết, tấc tấc ánh tuyết…”
“Ngươi còn nói!” Quỳnh Nương nóng nảy, duỗi tay muốn kéo hắn, hối hận buổi tối hôm đó càn quấy quá mức, để hắn lột y sam.
Lang Vương hôn lòng bàn tay nàng, ôm nàng vào trong ngực: “Nếu không phải
thương tiếc nàng, nhất định sẽ ăn nàng sạch sẽ, nàng không hiểu đâu, nam nhân bị đè nén như vậy sẽ tinh huyết nghịch lưu, tổn dương thọ đấy!”
“Nói bậy, nếu theo như ngươi nói, chẳng phải những hòa thượng trên núi sẽ chết sớm sao?”
Lang Vương trừng mắt: “Cả ngày nhìn rau xanh ăn chay giống nhìn một nồi thịt tươi ăn chay sao? Nàng để vài nữ tử kiều tiếu canh giữ ở bên cạnh những hòa thượng đó thử xem, nhìn xem ngốc đến lâu rồi, có thể tinh huyết
nghịch lưu mà chết không?”
Quỳnh Nương cảm thấy da mặt hai đời chồng lên nhau cũng không theo kịp công lực càn quấy của Lang Vương.
Nàng nhớ đến phòng bếp, làm gì có tâm trạng quậy với Lang Vương, nàng đẩy
hắn nói: “Ngươi đi đi, ta muốn nghe lời nhắn của Thường Tiến.”
Lang Vương lại hừ một tiếng: “Bổn vương không nhẫn nại được như nàng, lát
nữa bảo Thường Tiến gây khó dễ, tước da thịt thẩm vấn, hỏi ra chủ đứng
sau rồi làm thịt ném tới bãi tha ma là xong việc. Dám giá họa lên đầu
nàng, để nàng ta sống thêm một ngày xem như bổn vương không có bản
lĩnh!”
Quỳnh Nương không ngờ Lang Vương không hề nghi ngờ
lời nàng nói, tuy làm việc đơn giản thô bạo nhưng tâm tư bảo vệ nàng lại rõ ràng.
Làm Quỳnh Nương cảm động.
Kiếp
trước nàng đang đứng trong vòng phu nhân, dù tâm tư lả lướt cũng khó
tránh khỏi có lúc sơ hở. Có lúc nói cho Thượng Vân Thiên nghe, tuy hắn
sẽ không phát hỏa với nàng, nhưng lúc khuyên giải nàng sẽ nói vài câu
giáo huấn trách cứ như lúc ấy có thể như này, hoặc là như kia sẽ tốt
hơn.
Tuy rằng khi đó nàng nghe lời, nhưng trong lòng lại mất mát.
Còn bây giờ Lang Vương không hỏi đen trắng đúng sai đã quy hết sai lầm lên
người khác, rõ ràng là ngang ngược mà mấy tên võ phu vô lại mới có,
nhưng lại khiến lòng Quỳnh Nương ấm áp, nằm trong ngực hắn lại có một
lát tâm an.
Nhưng sau khi an tâm, nàng lại không thể tùy ý để hắn làm bậy như vậy.
“Người nọ đã được quyết định trong nội bộ đề lên làm Thái Tử Phi rồi, Vương
gia phàm là có hành động gì đều sẽ bất kính với Thái Tử. Bắt tặc bắt
tang, chỉ có đè móng vuốt nàng ta lại mới có thể báo với Hoàng Thượng về sự âm hiểm ác độc của nàng ta, đến lúc đó có Hoàng Thượng ra mặt, sao
ngươi lại để mấy ngự sử đó mượn cơ hội tham tấu chứ…”
Nói
xong lời cuối cùng, Quỳnh Nương đột nhiên ngậm miệng, bỗng cảm thấy nàng giống Thượng Vân Thiên kiếp trước, đều thích giáo huấn người ta, rõ
ràng Lang Vương có ý tốt, sao nàng lại trách cứ hắn làm việc lỗ mãng?
Nhưng lại không thấy Lang Vương tức giận, hắn như một con mèo lớn vây quanh
người nàng, vuốt tóc nàng, hôn vành tai nàng: “Nàng muốn thế nào đều
theo nàng, nàng quản bổn vương, chắc là năm nay ngự sử sẽ tiết kiệm được bút, có thể thấy quần thần Đại Nguyên hòa thuận, bổn vương không rời xa nàng được!”
Quỳnh Nương lại bị hắn làm cho tức đến bật
cười: “Ngươi thích bị quản thì đi tìm mẫu thân quản ngươi, cứ đến quấy
rầy ta làm gì?”
Nói xong lời này, nàng liền hối hận. Quả
nhiên thấy Vương gia không đàng hoàng ánh mắt lập, cười khà khà nói: “Có sẵn di mẫu nuôi, cần gì nương nuôi?”
Cháu ngoại trai lớn quậy không dứt, đòi uống sữa, Quỳnh Nương hận không thể tìm kim chỉ tới khâu miệng hắn lại.
Đúng lúc này, Hỉ Thước ở ngoài cửa sổ hô: “Tiểu thư, Thường thị vệ nơi đó gửi thư.”
Quỳnh Nương bỗng đẩy tên càn quấy không có ranh giới kia ra, vội vàng kéo y
phục, khoác áo ngoài đi ra, để Hỉ Thước vào phòng ngoài rồi hỏi: “Thấy
rõ không? Là ai?”
Hỉ Thước thấy má tiểu thư nhà mình ửng
đỏ, cũng không biết vừa rồi làm gì mà nóng như vậy, chỉ nhỏ giọng nói:
“Là tiểu thái giám Phúc Hỉ giúp việc bếp núc dưới phòng bếp nhỏ. Lúc
trước ta nhìn thấy, hắn đã từng nói chuyện với nha hoàn Bích Tỉ bên
người Liễu Bình Xuyên.”
Quỳnh Nương nhận khay Hỉ Thước
bưng tới, ngửi từng cái, thầm nghĩ: Đúng là nóng vội, mỗi lọ gia vị đều
thả không ít bột hạnh nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT