Thật ra Lang Vương đã bí ẩn quan sát trận chiến được một lúc, từ khi
tiểu trù nương trộm lên sườn núi, hắn phái thủ hạ tản ra đi theo.
Hai bên sườn núi nhiều cây to cây nhỏ, che dấu kĩ thân hình cao lớn của
hắn, nương theo khe hở cành cây, nghe rõ tiểu trù nương khẩu chiến với
gian thương.
Đừng thấy tiểu nương kia
luôn cụp mi rũ mắt trước mặt hắn như thục nữ, thật ra toàn là làm bộ.
Bây giờ tạm thời cách xa hắn, hùng hổ doạ người, mặt mày phấn khởi như
này mới là bản sắc của nàng.
Lang Vương nhìn nhìn, cảm thấy thú vị. Tiểu nương nhẹ giương khoé mắt, dáng vẻ kiêu ngạo đĩnh đạc nói chuyện khiến người càng nhìn càng không dời mắt được.
Tuy xuất thân hèn mọn nhưng nữ tử này lại xứng đôi với Sở Vong Sơn hắn… Bởi vậy, hắn muốn đứng một bên, lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ giai nhân
hùng biện.
Không ngờ tiểu nương này nói khiến tên
gian thương kia á khẩu không trả lời được, thẹn quá hoá giận. Thấy nàng
sắp chiuh thiệt, Lang Vương chuẩn bị lao ra anh hùng cứu mỹ nhân. Về bảo tiểu nương trả nợ, để nàng chủ động dâng má thơm môi đỏ cọ xát một
phen.
Chỉ là không ngờ, không biết một tên chặn giữa đường nhảy từ đâu ra!
Thân thể yếu đuối như con gà, mở mồm là nói hắn là vị hôn phu của Quỳnh Nương, mà phu phụ Thôi gia cũng không phản bác.
Lang Vương đang định mở miệng khiển trách, đột nhiên nhớ ra trước đó Quỳnh
Nương đã nói qua chuyện trong nhà chuẩn bị làm mai cho nàng, mọi thứ đều ăn khớp.
Hoá ra tiểu nương này không gạt hắn! Đã sớm trù tính tương lai!
Sau khi nhận ra rõ sự thật này, Lang Vương như nuốt phải quả cầu lửa, vừa bỏng vừa cảm thấy nghẹn không thở nổi.
Mà vừa hay tên gian thương kia có thể làm cọc gỗ cho hắn trút giận, hắn liền đi lên bẻ gãy tay người nọ.
Vị nhị gia kia đau đến nỗi gào khóc gọi bậy, mấy tên người hầu đang túm
Thượng Vân Thiên thấy chưởng quầy chịu thiệt, mặc kệ thư sinh trong tay, phi đến muốn đánh tên côn đồ hành hung.
Nhưng mới vừa vọt tới phía trước vài bước, mấy thị vệ lưng hùm vai gấu rút bội
đao sáng loáng xông ra từ dưới sườn núi, giống như hổ sói rời núi, chế
ngự bọn hắn trên mặt đất.
Mấy tên người hầu làm
buôn bán đều đã ra vào cao môn quý phủ, ngưng thần đánh giá Lang Vương,
một thân phú quý, đầy mặt sát khí, thêm nữa có mấy chục hào nô hung phó
đi theo, vừa nhìn đã biết là quý nhân bọn hắn không thể trêu chọc, lập
tức run bần bật.
Tuy Thượng Vân Thiên đã trải qua
chuyện xe ngựa đâm người, nhưng bởi vì lúc ấy Vương gia ngồi trong xe
ngựa không lộ diện nên hắn cũng không nhận ra. Thoát khỏi trói buộc, vội vàng tiến lên khom người thi lễ: “Xin hỏi đại danh của vị nghĩa sĩ này? Tiểu sinh cảm tạ ngài đã ra tay cứu giúp, tránh cho vị hôn thê của tại
hạ tai bay vạ gió.”
Hắn không cảm ơn còn đỡ, chỉ
ba chữ “vị hôn thê” đã khiến Giang Đông Vương nghẹn đến mức bụng dạ
không xuôi, không thèm liếc hắn một cái, chỉ ngồi trên ghế thị vệ đem
đến lé mắt trừng Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương không thể hiểu nổi Thượng Vân Thiên, sao giữa ban ngày lại thuận miệng nhận người thân như vậy?
Nhưng lúc này Lang Vương ở ngay cạnh, nàng không thể phản bác, cam chịu
trước, mặc kệ ôn thần xử lí ôn sinh Thượng Vân Thiên này trước. Nghĩ
vậy, nàng ngẩng đầu miễn cưỡng cười đáp lễ với Thượng Vân Thiên.
Thấy Quỳnh Nương vẫn chưa phản bác, ngược lại mắt đi mày lại với thư sinh
kia, Sở Tà chỉ cảm thấy quả cầu lửa vừa nuốt vào bỗng nổ tung trong
bụng.
Nếu là trên sa trường thì đơn giản, một tên xuyên tim, chắc chắn thư sinh kia chết, khiến tiểu phụ này thành quả phụ.
Nhưng bây giờ đang ở hoàng thành, tuy hắn có tâm mời chào ác danh nhưng không thể làm chuyện bạo ngược tàn sát bình dân áo vải. Càng nhịn thì lửa
giận trong lòng càng mạnh, hắn nghĩ ra ngàn vạn cách khiến tiểu phụ kia
đau đớn muốn chết.
Đáng giận lời vọt tới bên miệng mới phát giác mình sắp vô cớ xuất binh, tuy có chút mưu tính ngầm với
tiểu phụ kia nhưng chưa có kết quả, so sánh hắn và thư sinh kia, tất
nhiên hắn không phải người được chọn!
Dẫu sao làm chủ nhân có ngang ngược thế nào đi nữa cũng không quản được chuyện hôn tang cưới gả của tiểu trù nương.
Sắc mặt chuyển một vòng, Lang Vương ngầm quyết định, sắc mặt chậm rãi khôi
phục vẻ bình tĩnh. Hắn nhìn Quỳnh Nương, ý bảo nàng giới thiệu thân phận của hắn với cha nương. Lúc Quỳnh Nương nói vị này là Giang Đông Lang
Vương, Thôi Trung và Lưu thị đều chấn động, sau đó khẩn trương câu nệ
hành bái lễ.
Lang Vương ý bảo phu phụ Thôi thị
miễn lễ, hỏi thẳng Nhị gia: “Đống gỗ mục này của ngươi còn phải đưa đến
Giang Đông Lịch Huyện? Là ai định hàng hoá với ngươi? Dùng làm gì? Giá
thế nào?”
Chưởng quầy Bạch gia xui xẻo nghe thấy
danh hào Lang Vương, run lên, hắn biết chuyện mua bán này là ở trên đất
Giang Đông, chủ nhân phân phó không thể lộ liễu, vậy mà lại đụng vào
Giang Đông Vương, bỗng trở nên khó giải quyết.
Nghe Lang Vương hỏi đơn mua bán của Lịch Huyện, ánh mắt nhị gia lập loè,
nâng cánh tay lên nói: “Vì kho dột nước nên gỗ của tiểu nhân bị ngập, sợ chủ nhân oán trách nên mới vội vã hạ giá bán rẻ, còn tiểu nhân cũng
không biết khách quan của Lịch Huyện là ai. Chỉ nhận tiền đặt cọc, đưa
đến bến tàu theo ước định mà thôi.”
Quỳnh Nương ở
bên cạnh nghe, thật ra vừa nãy lúc chưởng quầy Bạch gia nói đến Lịch
Huyện, nàng đã hoảng hốt, luôn cảm thấy hình như Lịch Huyện liên quan
đến chuyện cũ nào đó.
Lúc Lang Vương mở miệng hỏi chuyện này, nàng mới nhớ ra.
Đúng vậy, sao nàng lại quên chuyện này được chứ?
Năm đó nàng mới gả đi, Giang Đông Lịch Huyện vỡ đập nước, nước lũ cuồn cuộn chôn vùi toàn bộ hạ lưu thôn trang.
Điều tra ra mới biết là trụ dây xích của cổng đập nước gãy, thế cho nên xích sắt lỏng ra, không sít chặt miệng cống, thêm nữa năm đó mưa nhiều, tất
cả hoá thành thảm hoạ.
Nếu nhớ không lầm, lúc thảm hoạ phát sinh là tân hôn năm thứ hai của nàng.
Thượng Vân Thiên đã thi đậu công danh, vào triều làm quan, mà nàng lại càng lo lắng đề phòng, sợ thân thế bị người khác biết được rồi chỉ trích, liên
luỵ đến phu quân, vì vậy cực kỳ chú trọng tích góp thiện danh, rất nhiệt tình xã giao với nhóm phu nhân hay quyên góp các khoản nhân nghĩa vân
vân.
Kiếp trước sau tai nạn Lịch Huyện, có nạn dân Giang Đông lưu lạc tới kinh thành, nàng còn đi theo vài vị quan phu
nhân đến dưới Hoàng Sơn nấu cháo quyên góp…
Đúng
rồi, lúc ấy nạn dân chen chúc, có vài nam nhân giả mạo nạn dân gây
chuyện, bị nàng cẩn thận phát giác khiển trách, đuổi ra khỏi đám người.
Kết quả lúc mặt trời lặn về phủ bị mấy tên vô lại kia trả thù, đón xe gây rối gần Hoàng Sơn.
May mà có người ra tay tương trợ, cứu nàng.
Nhưng lúc ấy trời tối, nàng cũng không thấy rõ bộ dáng của ân nhân, người nọ
đánh rơi một chuỗi Phật châu đá khảm men huyền, được nàng nhặt lên.
Tuy muốn báo đáp, trả lại Phật châu, nhưng nàng không biết nên tìm vị ân nhân vội đến vội đi này thế nào…
Hai chữ “Lịch Huyện” này đã gợi lại ký ức chuyện năm đó của nàng.
Bây giờ Lang Vương hỏi chuyện gỗ đến Lịch Huyện, Quỳnh Nương tức khắc bừng
tỉnh: Đưa nhiều gỗ thô như vậy đến nơi nhỏ của Lịch Huyện, chắc chắn
không phải để xây nhà, mà là xây công trình nào đó mới dùng đến…
Có lẽ năm đó Lịch Huyện phát sinh thảm hoạ có liên quan đến mười xe gỗ này.
Tung tin vịt Lang Vương hưởng lạc trắng trợn, động đến khoản bạc dùng để
khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, làm hỏng gỗ thô làm trục miệng
cống, cho nên lúc mưa to đến thì trục gãy cống mở.
Nhân dân ở hạ lưu vùng núi hẻo lánh biến thành cá trong ao, tạo thành thảm
hoạ nhân gian… Lang Vương bị gián quan cả triều buộc tội vì thảm hoạ
Lịch Huyện, bị người trong thiên hạ mắng nhiếc chỉ trích…
Nghĩ vậy, Quỳnh Nương nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy nàng vô tình giúp Lang
Vương tránh tai hoạ nhưng Lang Vương đã nhận ra chuyện mua bán dơ bẩn
này, do đó giải cứu dân làng một thôn cũng là chuyện may mắn.
Tuy chưởng quầy cứ úp úp mở mở nhưng Lang Vương đã nhận định hắn rắp tâm
bất lương, nhân lúc xương tay hắn gãy, đại loạn trong lòng, không kịp
ứng đối, liền dùng thủ đoạn thẩm vấn tù binh, dùng đầu đinh cắm gãy
những ngón tay chưa bẻ gãy của hán tử kia.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác, hán tử kia đau đến nỗi đại tiện ra quần, nhận hết tội.
Hoá ra là chủ hắn lấy lòng quản đốc Lịch Huyện, tặng không đưa số gỗ này
đến Lịch Huyện, tất nhiên chênh lệch giá trong đó rơi hết vào hầu bao
quản đốc. Còn vì sao chủ hắn phải vận động thuyền bè, thâm hụt phí vận
chuyển làm cuộc mua bán này thì hắn cũng không biết.
Chưởng quầy gọi là nhị gia này cũng nghĩ đến lợi nhuận trong đó, lúc này mới
dấu chủ nhân, trộm bán đi hai xe gỗ đưa đến Giang Đông, bán giá rẻ cho
hương dân Hoàng Sơn.
Dù có thiếu hai xe hàng,
nhưng chỉ cần phân tán đều gỗ lên mười chiếc xe ngựa kia thì có thể lừa
dối được. Quản đốc Lịch Huyện không xuất bạc, được cho không gỗ thì cũng sẽ không quá so đo số lượng nhiều hay ít…
Không ngờ mua bán sắp thành rồi lại xảy ra chuyện này.
Cho nên lúc Quỳnh Nương nhắc đến chuyện gặp quan, hắn ngoài mặt tuỳ tiện,
thật ra ngoài mạnh trong yếu, cực kỳ chột dạ, cũng sợ chủ nhân biết
chuyện hắn lén lút đứng giữa kiếm lời vào túi tiền riêng, nên mới muốn
chế ngự cả nhà này.
Không ngờ, lại phải bồi thường hai bàn tay.
Người khác nghe mà chẳng hiểu ra sao, nhưng Quỳnh Nương lại hiểu toàn bộ, nàng thầm hít một hơi lạnh.
Gỗ tuy mục bên trong nhưng muốn gãy cũng phải tốn nhiều năm. Cố ý hối lộ quản đốc ở tận xa Lịch Sơn cũng rất kỳ lạ.
Mà Giang Đông cách kinh thành khá xa, vì sao năm đó nạn dân lưu lạc tới
thẳng kinh thành? Còn có bọn vô lại giả nạn dân kia, là nhận xui khiến
từ ai? Vì sao phải kích động nạn dân gây rối?
Vốn
là chuyện cũ Quỳnh Nương nói không chớp mắt, bây giờ đã biết mấu chốt là do gỗ mục, nàng càng nghĩ càng kinh hãi, trực giác mách bảo nàng đang
bị quấn vào trong một âm mưu nào đó.
Có người trăm phương ngàn kế, ngấm ngầm bố trí tay trong vu oan cho Lang Vương, chụp
cho hắn cái danh ngàn đời phiên phương ngu xuẩn hại nước hại dân!
Còn Lang Vương nhìn gỗ mục, lại nghe thấy nhị gia và người hầu nhắc đến
Lịch Sơn, tất nhiên cũng liên tưởng đến công trình kênh đào gần hạ lưu
đang tu sửa ở Giang Đông, lập tức sấm rền gió cuốn, muốn đè tên giặc đó
ra truy đến tận cùng.
Nhưng người Thôi gia đều là bình dân áo vải thành thật, không hiểu quan hệ quốc kế dân sinh bên trong.
Nghe nói hắn là Lang Vương bèn nhớ đến chuyện xe ngựa của hắn đấu đá lung
tung trên phố, đâm gãy chân Truyền Bảo. Sau đó cậy thế hiếp người đi lừa tiền lừa bạc, bây giờ lại ở trong viện nhà mình, ngay cả mi mắt cũng
không động, sai người làm gãy xương tay thương nhân kia…
Diêm Vương âm tào địa phủ chẳng qua cũng chỉ là thế này!
Nữ nhi làm việc dưới tay Vương gia bạo ngược này, Lưu thị không nhịn được, nước mắt lưng tròng, cực kỳ thương Quỳnh Nương của bà.
Còn Thượng Vân Thiên bị gạt sang một bên, nghe nói nam tử tuấn mỹ lãnh dật này là Giang Đông Lang Vương, lập tức trở mặt.
Sợ Quỳnh Nương tuổi còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, thấy vị Giang Đông Vương
này dáng vẻ tuấn mỹ xuất thân bất phàm liền sinh lòng ái mộ, có suy nghĩ khác, không chịu đáp ứng hôn nhân cha nương nhìn trúng cho nàng.
Nhưng bây giờ thấy thủ đoạn máu lạnh của Lang Vương, hắn thầm nhẹ nhàng thở ra.
Người bạo ngược lộ liễu như vậy, Quỳnh Nương là nữ tử hiền thục tốt đẹp, chỉ cần không phải mắt mù, tuyệt đối sẽ chướng mắt hắn!
Đợi sau này hắn đỗ đạt rồi, nhất định hắn sẽ chuộc sự tự do của Quỳnh Nương về, trở thành giai thoại nhân gian.
Còn Lang Vương, bây giờ tâm trạng đích thực là từng trận gió lạnh, không
hiểu được sự ấp áp nhân gian. Hắn tới vốn là để đề cập chuyện đưa Quỳnh
Nương vào cửa với người nhà nàng.
Nhưng không ngờ, nhà bọn họ đã có cửa, vậy mà lại để người tri thức thân mang công danh làm rể.
Nhớ kỹ lại lời nói hành động của tiểu nương, hoá ra cũng không phải tiểu cô nương ỡm ờ ngượng ngùng. Đúng là khinh thường không thèm làm trắc phi
trong vương phủ hắn!
Hắn không muốn để lộ ghen tuông, nhưng nghẹn khuất trong lòng không thể không có!
Cũng đúng, tiểu nương chợ búa này luôn tính toán. Trở thành nương tử nhân
lúc người đọc sách này còn nghèo túng, đợi ngày sau khi thư sinh này hết vận cứt chó mà đỗ đạt rồi, chẳng phải nàng sẽ thành quan gia phu nhân
mũ phượng khăn quàng vai sao?
Chẳng qua, có hắn ở đây, làm gì có chuyện để tiểu nương kia đùa bỡn tâm ý hắn xong thì thảnh thơi xuất giá?
Hừ, tưởng bở!
Nghĩ vậy, hắn cũng hết muốn du ngoạn, lạnh mặt nói: “Thường Tiến, đưa mấy
tên gian thương và đống gỗ mục kia đến quan nha. Phái người về Giang
Đông, bắt quản đốc Lịch Huyện, trị hắn tội bỏ nhiệm vụ, trung gian kiếm
lời vào túi tiền riêng…”
Nói đến đây, hắn đứng dậy, cũng không thèm liếc Quỳnh Nương một cái, đứng dậy ra khỏi sân Thôi gia.
Nhân cơ hội này, Quỳnh Nương trộm hỏi nương: “Thư sinh kia là ai, sao hắn mở miệng là nói chuyện lung tung vậy, ai là vị hôn thê của hắn?”
Lưu thị vội vàng nói: “Nương thấy thư sinh này không tồi, hài tử của gia
đình đứng đắn, vội vàng vào kinh đi thi, cảm tạ ân cứu giúp của ca ca
con nên chủ động tiến cử, nguyện làm rể Thôi gia. Người tri thức ấy à,
so với đệ tử nông gia, con cháu thương nhân thì có tương lai hơn nhiều!”
Quỳnh Nương còn muốn nói nữa. Thường Tiến dưới sườn núi lại hô: “Quỳnh Nương mau lên xe, Vương gia muốn hồi phủ dùng cơm!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT