Lúc đó ca ca bị đâm, tuy có chút hỗn loạn nhưng theo lý mà nói, không thể va vào xe ngựa kịch liệt như vậy được!

Nàng bước nhanh qua trầm giọng nói: “Ngày ấy ta cũng có mặt, không hề thấy xe ngựa có tổn hại.”

Sở Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Nói như vậy, tiểu nương tử đang nghi ngờ ta đường đường là người Lang Vương phủ mà lại lừa bịp hay sao?”

Quỳnh Nương nhếch miệng, thầm nghĩ: Chưa biết chừng đấy!

Tuy rằng kiếp trước chiến công hiển hách nhưng hành vi hồ đồ của Lang Vương bị người ta chỉ trích trên triều đình. Lúc trước Đại Nguyên chiến tranh với tộc Thất Di ở biên cương, năm đó Hoàng Hà vỡ đê, hơn một nửa quốc khố triều đình dùng để cứu tế, không có cách nào chi trả cho số nhiều quân lương của Lang Vương.

Thái Tử chủ trì nội vụ liền tạm thời hoãn phát quân lương, vậy mà lại chọc phải tổ ong vò vẽ.

Lang Vương không thấy tiền về là giở mọi mánh khoé, thủ đoạn tồi tệ chồng chất. Cuối cùng không tính chuyện dày vò phủ Nội Vụ phát quân khoản, lại còn bắt giữ chém giết mấy quan lại nghe nói là tham ô quân lương mới làm vị Giang Đông Vương kia vừa lòng, chấm dứt mọi chuyện.

Vẫn còn nhớ Thượng Vân Thiên vô ý nói với nàng chuyện này, đánh giá rất đúng về Lang Vương —— nếu loạn thế, ắt sẽ là nhân vật trí dũng kiệt xuất; nhưng thế gian thái bình, đó chính là mối hại của triều đình.

Bây giờ chuẩn bị dùng dáng vẻ ngang ngược của Giang Đông Vương trước mặt người nhà nàng ư? Lòng Quỳnh Nương trầm xuống. Nàng hiểu rõ, bây giờ dựa vào thân phận của mình rất khó phân rõ phải trái với Lang Vương phủ.

Thôi Truyền Bảo nghe mà bực mình, chống quải trượng khập khiễng bước đến: “Vương phủ các ngươi có biết lẽ phải không vậy? Đâm thương ta, ngược lại muốn nhà chúng ta bồi tiền?”

Có lẽ là lời thiếu niên lang không dễ nghe, vài đại hán đi ra từ phía sau quản gia, cầm bội kiếm trong tay trầm mặt trừng mắt với hắn, như là nói thêm một câu nữa thì sẽ giơ đao chém xuống.

Quỳnh Nương biết, lúc này ở trước cửa nhà mình không phải Trương đồ tể mà là hung đồ liếm máu lưỡi đao cùng Lang Vương trên chiến trường. Nếu ca ca thật sự cứng rắn với bọn họ, tuyệt đối không đòi được tiện nghi.

Nàng lập tức ngăn cản ca ca: “Ca ca, chân huynh bị thương, ở đây có cha nương nói chuyện, huynh về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lưu thị biết nhi tử tính tình nóng nảy, vội vàng đẩy Thôi Truyền Bảo vào phòng.

Thôi Trung cười làm lành hỏi Sở quản gia có phải nhầm lẫn gì hay không, Quỳnh Nương cũng thấy rõ xe ngựa phía sau ông ta, chỗ bị hỏng thật sự thảm không nỡ nhìn. Đá quý khảm nạm bị tổn hại cũng là hàng thật giá thật, phải là thân hình đúc sắt mới có thể biến xe ngựa này thành tình trạng thê thảm như vậy.

Nàng hỏi: “Quản gia, ngài xem, xe ngựa này sẽ là người va phải sao?”

Sở Thịnh kéo dài giọng nói: “Vương gia nói cái gì thì là cái đó, ai dám nghi ngờ?” Điêu nô ỷ thế hiếp người mặt mũi thật sự rất cay nghiệt!

Quỳnh Nương cẩn thận nhớ lại trận tai họa bất ngờ bay tới này, biết là có người cố ý làm vậy, có điều bây giờ vẫn chưa biết chủ mưu sau lưng là ai. Nếu là Lang Vương, hiển nhiên hắn có dụng ý khác, tuyệt đối sẽ không vì năm ngàn lượng bạc ít ỏi mà làm khó một thương hộ nho nhỏ.

Cũng có thể là trong vương phủ có người mượn danh nghĩa chuyện này để tống tiền bóc lột. Nếu là vế phía sau thì dễ rồi, tóm lại là có người muốn chiếm chút tiện nghi. Nghĩ đến đây, nàng bèn nói với Sở Thịnh: “Ngươi cũng thấy rồi, nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có năm ngàn lượng. Xưa nay nghe nói Lang Vương yêu dân như con, nghĩ chắc cũng không muốn đội cái thanh danh đâm thương dân thường bức cho cửa nát nhà tan. Không biết Sở quản gia có cách nào cho ta không?”

Trong lúc nói chuyện, Sở Thịnh đã được mời vào phòng kính trà. Sở Thịnh cân nhắc đúng lúc rồi chậm rãi mở miệng: “Vương gia chúng ta trạch tâm nhân hậu, tất nhiên cũng không muốn bức tử cả nhà các ngươi. Nhưng không có quy củ thì không thể thành phép tắc. Nếu buông tha các ngươi như vậy, há chẳng phải là khiến người trong thiên hạ cho rằng xe ngựa của Vương gia nói va chạm là va chạm sao. Vật được ban thưởng bị tổn hại, nghiêm trọng đến nỗi rơi đầu.”

Thôi Trung nghe thế sắc mặt liền thay đổi. Bình dân áo vải nào nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ có can hệ với vật của hoàng gia. Ông cảm thấy lời của Sở quản gia không phải bắn tiếng đe doạ, biểu hiện không tốt, nhi tử của mình thật sự sẽ bị kéo đến pháp trường xử trảm. Run giọng nói: “Ta nguyện vào phủ làm nô, bồi thường tổn thất của Vương gia.”

Sở Thịnh mang vẻ mặt khó xử nói: “Đúng là trong phủ thiếu một đầu bếp làm điểm tâm, đáng tiếc Vương gia chúng ta có chút cổ quái, không thích ăn đồ người lớn tuổi nấu, chỉ sợ ngươi muốn vào phủ cũng không có vị trí thích hợp.”

Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe, xen mồm đúng lúc: “Sở thích của Vương gia đúng là hiếm lạ, không biết người nào có phúc làm cao lương mỹ vị cho Vương gia?”

Sở Thịnh nói: “Nếu các ngươi thật sự muốn tiểu lang tránh trận tai họa này, ta có một cách. Bây giờ trong phủ đang thiếu một trù nương. Hôm trước Vương gia ăn điểm tâm của tiểu nương tử nhà ngươi, vô cùng hài lòng.”

Quỳnh Nương nghe vậy mày nhăn lại, nói: “Không biết tiền tiêu vặt hàng tháng của trù nương quý phủ là bao nhiêu?”

Cằm Sở Thịnh vênh lên càng cao: “Vương phủ luôn đối xử tử tế với hạ nhân, theo lẽ thường hẳn là năm lượng bạc, nhưng ngươi đến để bồi thường cho sai lầm của ca ca ngươi, mỗi tháng phải khấu trừ chút ngân lượng, dư lại là năm đồng bạc.”

Quỳnh Nương im lặng, bàn tính trong đầu lại không ngừng gảy: Lang Vương phủ đúng là đủ nhân từ! Phỏng chừng tiền lãi trong khoảng thời gian đó cũng không thể tiết kiệm, tính như vậy, một trăm năm làm đến chết cũng không trả hết.

Hơn nữa cuối cùng vị chủ nhân kia bị giam cầm ở Hoàng Tự, ngộ nhỡ ăn đến thuận miệng, chẳng phải chính nàng cũng bị giam lỏng theo sao?

Lang Vương phủ là hố lửa, Quỳnh Nương không muốn nhảy xuống. Bây giờ có người làm bộ không phân rõ phải trái, nếu mình không đi, hôm nay ca ca hoặc cha sẽ bị trói đi, vậy cái nhà này liền tan.

Bây giờ đương kim Thái Tử cũng không làm gì được vị Lang Vương này, hắn đang khí thịnh, một nữ tử nho nhỏ như nàng càng không làm gì được hắn…

Thôi Trung nghe xong lại vội vàng nói: “Vậy thì không được, nữ nhi của ta mảnh mai, không thể hầu hạ quý nhân. Huống chi tay nghề điểm tâm của con bé là học được từ tiểu nhân, vẫn là để ta vào phủ hầu hạ quý nhân đi....”

Sở Thịnh lười nói lời vô dụng, thay đổi sắc mặt: “Đã chỉ cách cho các ngươi rồi các ngươi lại không chịu, vậy đừng trách ta không khách khí!” Nói rồi liền gọi người trói Thôi Truyền Bảo đi.

Tuy Thôi Truyền Bảo thân thể tráng kiện nhưng trong tay mấy đại hán thì chỉ giống như gà con, trong chốc lát liền bị xách lên, chẳng những trói bằng dây thừng, lại còn có cả xích sắt.

Nhất thời sân Thôi gia toàn là tiếng gào khóc hô lớn muốn liều mạng của Lưu thị.

Quỳnh Nương vội vàng nói: “Khoan đã! Ta chỉ hỏi lại một câu, có phải sau khi gom đủ năm ngàn lượng, chuyện này coi như được giải quyết, ta cũng có thể về nhà?”

Sở Thịnh cảm thấy lời của tiểu nương này đúng là mộng tưởng hão huyền, theo gia sản của Thôi gia, cầm cố hết nhà cửa cũng không trả hết. Cho nên ông gật đầu nói: “Nếu trả xong tất nhiên tiểu nương có thể xuất phủ.”

Nghe vậy, Quỳnh Nương gật đầu: “Một khi đã vậy, nô gia sẽ theo quản gia vào phủ. Có điều ta đi làm trù nương, không phải bán mình trong phủ. Cha nương trong nhà thân thể không tốt, cần được chăm sóc, không biết mỗi tháng có mấy ngày có thể xuất phủ?”

Sở Thịnh trả lời: “Theo lệ thường mỗi tháng có một ngày có thể về nhà. Chẳng qua Vương gia sẽ không ở kinh thành lâu, tháng sau phải về Giang Đông.”

Mày liễu của Quỳnh Nương nhăn càng chặt. Coi như gặp phải tên vô lại. Nếu không nói lý được, vậy hôm nay chính nàng phải nhận tai bay vạ gió này.

Chẳng qua chỉ là năm ngàn lượng ít ỏi hù doạ người khác, Quỳnh Nương cũng không quá để tâm. Nhanh giải quyết chuyện cấp bách trước mắt, hy vọng cửa tiệm nhà mình dưới Hoàng Sơn thuận lợi khai trương. Nàng sẽ dạy cách nấu tổ yến cho cha nương, chỉ cần cửa hàng kiếm được tiền, làm mấy năm là cũng có thể trả hết năm ngàn lượng kia.

Phu phụ Thôi thị đâu có cam lòng? Nhưng phu thê bọn họ cũng chẳng có cách nào khác, hoặc là nhi tử bị bắt đi chém đầu, hoặc là nữ nhi vào vương phủ làm trù nương. Nhất thời mất chủ kiến, đợi Sở Thịnh thả người rồi, Lưu thị chỉ có thể ôm Quỳnh Nương khóc lớn.

Quỳnh Nương mềm giọng an ủi: “Nương, con chỉ đi làm công thôi, mỗi tháng năm đồng bạc tuy hơi ít nhưng cũng có thể trợ cấp gia đình. Người và cha tuyệt đối không thể nghe người khác xúi giục mà đưa bạc cho con đi đút lót. Hoàng Tự sắp mở cửa nghênh khách hành hương rồi. Cửa hàng hơi hỗn độn, cần tu sửa tốt, hai người yên tâm đi thu xếp chuyện cửa hàng. Cửa hàng có tiền rồi, chúng ta sớm trả hết tiền xe ngựa cho vương phủ bọn họ là nữ nhi có thể về với mọi người rồi.”

Lưu thị nâng mặt nữ nhi, gấp gáp nói: “Nữ nhi của ta, nghe nói vị Vương gia kia là đồ háo sắc, mấy ngày nay liên tiếp mua thị thiếp vào phủ. Dung mạo này của con không giấu được, nếu như bị… làm sao bảo nương yên tâm được?”

Quỳnh Nương nhẹ nhàng ôm Lưu thị, chui vào lòng bà cảm nhận sự ấm áp của mẫu thân, nhỏ giọng nói: “Nương, người thật sự không cần lo lắng cho con, chỉ cần cha nương và ca ca mạnh khỏe, cuộc sống này mới có hi vọng, con nhất định sẽ đi ra từ trong vương phủ.”

Xem ra trong vương phủ thiếu trù nương thật. Sáng sớm hôm sau, Sở Thịnh đã phái một chiếc xe ngựa nhỏ đưa Quỳnh Nương và cả bọc nhỏ của nàng đến biệt quán.

Sở Thịnh vừa nhìn đã biết là người thạo đổi sắc mặt. Lúc ở Thôi gia vẫn còn là bộ dáng vênh váo tự đắc, vào trong phủ lại hiền lành như lão bá nhà bên. Đích thân dẫn Quỳnh Nương vào tiểu viện mà nàng ở tạm, cơm ăn áo mặc sinh hoạt hàng ngày mọi thứ đã được phân chia rõ ràng.

Trái lại sân rất thanh tĩnh. Biệt quán xây tựa vào núi, tiểu viện của nàng ở giữa sườn núi. Đẩy cửa sổ ra, rừng cây sum xuê thu hết vào đáy mắt, gạch xanh ngói đen lịch sự tao nhã. Thêm nữa vừa có một trận mưa, giọt nước trên mái hiên rơi tí tách, có cảm giác sống ẩn dật.

Quỳnh Nương nhìn màu xanh lục tràn đầy trong mắt, nàng bỗng có chút hoảng hốt. Chẳng qua lần trọng sinh này chỉ là về Thôi gia sớm mà thôi, thế nhưng xảy ra nhiều biến hoá như vậy, con đường phía trước thế nào nàng cũng không thấy rõ.

Chỉ là nàng không biết, ở nơi cao hơn của biệt quán, có người ngồi trong đình hóng gió, thu hết sườn mặt thẫn thờ của nàng vào đáy mắt.

Sở Thịnh hầu hạ bên cạnh cẩn thận dè dặt hỏi: “Vương gia, ngài xem chuyện lần này tiểu nhân làm có gọn gàng không?”

Sở Tà thu hồi ánh mắt chuyên tâm đánh cờ, cũng không trả lời, một lát sau mới nói: “Phân phó xuống, lát nữa bổn vương muốn ăn bánh lục ngọc đậu.”



Tác giả có lời muốn nói: Đã tha về ổ, có thể ăn được hay không, phải xem bản lĩnh của Lang Vương rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play