Tiễn Nguyệt Tĩnh Vương phi đi, Hỉ Thước giúp tiểu nha hoàn lấy vải vóc từ tư khố ra chuẩn bị đưa đến phủ Tam hoàng tử.
Số vải này đều là cửa hàng chuẩn bị cho chủ nhân, dệt hoa khác với thị
trường. Nhưng Quỳnh Nương vừa mở miệng đã đưa hết số vải dệt đặc biệt để lại này cho Vương phi của Tam hoàng tử.
Hỉ Thước có
chút đau lòng, sau khi trở về từ tư khố bèn nói với Quỳnh Nương: “Sao
nhiều màu đẹp như vậy không giữ lại? Cho không người ta, vậy chẳng phải
lúc hoa yến Vương phi sẽ mặc vải dệt có màu sắc và hoa văn giống người
ta sao?”
Quỳnh Nương cười nói: “Theo ta lâu như
vậy vẫn không sửa được cái tính không phóng khoáng, tương lai ngươi gả
ra khỏi phủ làm chính nương tử, nhỏ mọn như vậy không chống đỡ được gia
nghiệp đâu. Tam Vương Phi vốn dĩ mở miệng đã khó, chúng ta là nhà thần
tử hiển nhiên phải cống hiến lương phẩm, há có thể lấy đồ tầm thường đi
lừa người? Vậy là tống cổ ăn mày, nếu đã thế thì không bằng không giúp,
tránh bị người ta oán trách.”
Hỉ Thước bị nói mà ngượng
ngùng, nghĩ mình đi theo Vương phi học được bản lĩnh làm người sửa mình, cười hì hì nói: “Nô tỳ nào có phúc khí đó, có gia nghiệp gì để chống đỡ đâu?”
Quỳnh Nương cười: “Đừng tự coi nhẹ mình, luận
lên, ta cũng chỉ là nữ nhi của Thôi gia nghèo khó, nếu là trước kia, ai
có thể ngờ ta sẽ gả cho Giang Đông Vương chứ?”
Người
khác không biết, Hỉ Thước lại nhìn thấy cả chặng đường Giang Đông Vương
gia chạy mất giày thế nào mới cầu thú được thiên kim cửa hàng bánh ngọt
này, bèn cười nói: “Vương gia có thể thú được người, đó là mắt hắn tinh, biết Vương phi là hiền thê nghi gia vượng phu.”
Quỳnh Nương bị nàng chọc cười: “Bù cho cái miệng ngọt này của ngươi, nhà phu quân tương lai cũng không kém đâu.”
Trêu ghẹo Hỉ Thước xong, nàng lại phân phó may váy sam bằng vải bông nhỏ
chưa nhuộm màu mà phường vải đưa đến vài ngày trước dựa theo kiểu dáng
nàng vẽ.
Nói thật, dù là nhà nghèo khâu vá xiêm y cũng
không dùng loại vải bông nhỏ mảnh màu thuần này, ít nhất cũng phải nhuộm màu chàm. Nhưng Vương phi cứ phải dùng xiêm y keo kiệt vải dệt như vậy, thật khiến người ta bất đắc dĩ.
Nhưng y phục may xong mặc lên người lại không thể không bội phục phẩm vị của Quỳnh Nương.
Vải bông nhỏ mảnh, nếu không bôi hồ dán thì sẽ mềm oặt, mặc lên người cũng
không thẳng thớm. Nhưng y phục Quỳnh Nương khéo tay thiết kế lại hiện rõ đặc điểm của y sam bông nhỏ rộng rãi phiêu dật một cách vô cùng nhuần
nhuyễn.
Hơn nữa bây giờ bụng Quỳnh Nương dần lớn, nhưng
tứ chi vẫn nhỏ nhắn như vậy, mặc vào kiểu dáng eo rộng thùng thình này,
chỉ thấy mảnh khảnh phiêu dật, hoàn toàn không thấy thai phụ mập mạp.
Đến núi Bảo Minh, Lang Vương phi một thân váy dài màu nhạt đứng dưới cây
hoa anh đào, từng cánh hoa bay xuống, bổ sung cho nhau, sam bông nhỏ
mảnh đón gió lả lướt, vô cùng cao nhã, còn đáng chú ý hơn mấy nữ quyến
mặc màu nổi.
Một đám hoàng tử đến từ sớm, ai nấy đều đã chiếm chỗ hoa nở ngát hương trải chiếu ngồi xuống, hai ba người cùng uống rượu.
Lúc xe ngựa của Lang Vương phủ đến, mọi người đều nhìn bóng hình xinh đẹp
của Quỳnh Nương khi nàng nhấc làn váy nhanh nhẹn xuống xe.
Tam hoàng tử buồn bực nói; “Không phải nói là có thai à? Sao không thấy lộ
bụng vậy? Vẫn thon thả như thế, chắc không phải là giả mang tranh sủng
chứ?”
Các hoàng tử xung quanh đều vui vẻ, cười nói: “Tam ca, ý tưởng của huynh hay đấy, nói cho Lang Vương nghe đi, xem hắn có
trở mặt cho huynh một cái cùi chỏ không?”
Nguyệt Tĩnh
Vương phi ngồi bên cạnh Tam hoàng tử không nghe nổi nữa, liếc mắt nhìn
thiếp thị phủ trạch bên người: “Lang Vương phủ thanh tĩnh, chỉ có một
mình Vương phi, nghe nói ngay cả một người thông phòng cũng không có,
không dưng gì giả mang thai, tranh sủng với ai? Hôm qua Vương gia xem
diễn nhiều, nghĩ nơi nào cũng có mèo báo đổi Thái Tử(1) sao?”
(1) 狸猫换太子 : Tống Chân Tông chưa có con, hai phi tần Lưu, Lý đều mang thai,
Lưu phi tranh ngôi Hoàng Hậu nên mưu đồ bí mật với thái giám, lúc Lý phi sinh con, dùng một con mèo báo lột da thay cho đứa trẻ. Ở đây ý là lấy
giả thành thật.
Bởi vì Nguyệt Tĩnh chạy vay tiền bạc nên hôm nay Tam hoàng tử mới giữ được thể diện, vì vậy hắn cũng đặc biệt ôn hoà, còn cảm khái lời oán trách của Nguyệt Tĩnh Vương phi: “Phải nói
sao Lang Vương lại rộng rãi thế chứ? Còn biết tính toán tỉ mỉ hơn phụ
hoàng của ta, đến bây giờ trong phủ vẫn chỉ có một người, hoa dung
nguyệt mạo, mang thai cũng không tổn hại tư sắc, đúng là nhìn trăm lần
cũng chẳng ngán. Chỉ một chính thê mỗi tháng giảm được bao nhiêu bạc?
Phải nói thê thiếp quá nhiều đúng là phí tiền, chỉ vì hoa yến mà nữ
quyến trong phủ bổn vương xé hết mười cuộn vải để may y phục!”
Đâu cũng có người nâng chân thối của quý nhân, một quận vương trẻ tuổi bên
cạnh cười ha hả: “Nếu là vải vóc bình thường thì thôi, nhưng nữ quyến
phủ ngươi đều mặc vải gấm mười hai đường chỉ của Hàng Cẩm, màu sắc và
hoa văn độc đáo hơn thì phải tăng giá mới có thể mua được. Hôm kia ta
mua một cuộn cho tiệc mừng thọ của mẫu thân, chỉ là màu sắc và hoa văn
bình thường mà đã mất bạc ròng năm trăm lượng rồi! Cả một cuộn vải cũng
đủ mua hai cái viện bình thường. Cho nên Tam hoàng tử, ngươi mới là phú
hào ẩn hình không thể hiện, theo cách nuôi của ngươi, ta chỉ dựa vào
bổng lộc, một chính thê cũng không nuôi nổi!”
Quận vương này vừa nói vậy, mọi người đều ngưng thần nhìn nữ quyến phủ Tam hoàng
tử, ai nấy cũng đều mặc gấm màu mười hai đường chỉ, hơn nữa tất cả đều
là màu sắc và hoa văn chưa từng nhìn thấy trên thị trường.
Trong chốc lát, mọi người đều buồn bực, sao Tam hoàng tử lại xa xỉ một cách yên lặng như vậy?
Tam hoàng tử Lưu Đản cũng ảo não nhìn đám thê thiếp hoa hòe lộng lẫy của
mình, trong lòng thầm mắng Nguyệt Tĩnh Vương phi không biết sống, vải
quý giá thế này sao lại xé đi hết vậy? Tốt xấu gì cũng phải giữ lại mấy
cuộn để ngày sau hắn mua tranh chữ chứ!
Nguyệt Tĩnh và hắn cũng đã làm phu thê được một khoảng thời gian, sao nàng có thể không hiểu ý trong ánh mắt hắn chứ?
Vừa rồi nàng nghe thấy lời quận vương kia mới biết Quỳnh Nương khẳng khái
cỡ nào, nhưng Vương gia nhà mình vẫn còn đang tán gẫu vô ích về Lang
Vương phi.
Hiển nhiên nàng tồn một phần áy náy, không để ý tới Tam hoàng tử nữa, đứng dậy đi đón Lang Vương phi.
Quỳnh Nương đứng dưới cây ngắm hoa, Lang Vương thấy làn váy nàng cực dài bèn
đứng bên cạnh vén váy lên cho nàng, hắn nói: “Đã biết đẹp thì sao không
mặc bộ nào dài đến bàn chân đi, nếu ngã, xem nàng còn đẹp được không?”
Quỳnh Nương cười chúm chím, ánh mắt sáng ngời, môi đỏ bừng hơi nhếch lên: “Có chàng ở đây, sao lại để cho ta ngã được?”
Câu nhẹ nhàng này vừa nói ra, Giang Đông Vương cảm thấy ngọt ngào như uống
rượu hoa anh đào, Thúy Ngọc đi tới muốn thay hắn nhấc váy lên cho Vương
phi cũng không cần, một tay đỡ kiều thê mang thai, một tay khác nhấc váy cho nàng.
Đúng lúc này, Nguyệt Tĩnh Vương phi dẫn nữ
quyến của mấy hoàng tử đến, cười nói: “Lang Vương chính là cố ý, dạo gần đây chúng ta rất ngưỡng mộ, Lang Vương phi đúng là mệnh tốt, tìm được
phu quân biết thương yêu như vậy.”
Quỳnh Nương cảm thấy
chuyện nhấc váy cho phụ nhân đúng là tổn hại mặt mũi của đại trượng phu, nàng kéo vạt áo Lang Vương, ý bảo hắn buông tay.
Nhưng
Lang Vương lại mang vẻ mặt thản nhiên, không hề buông tay: “Tay chân
chuyết kinh(2) thô, rất hay té ngã, nếu ngã ở tiệc hoa chẳng phải sẽ
quấy rầy nhã hứng của chư vị sao? Cho nên bổn vương dụng tâm chút, lát
nữa thánh thượng và chư vị hoàng tử mới có thể tận hứng…”
(2) Cách gọi khiêm tốn, ý nói người vợ vụng về của tôi.
Quỳnh Nương cảm thấy công lực nguỵ biện của Lang Vương lại tăng thêm một bậc, có thể từ nhấc váy phụ nhân đến cấp độ trung quân ái quốc. Hắn nói ra
miệng, nàng ngượng ngùng không nghe được nữa, vội vàng đẩy hắn: “Không
phải vừa nãy Nhị hoàng tử gọi người truyền lời bảo chàng đến đình hóng
gió bên kia uống rượu sao? Lát nữa vạn tuế sẽ tới, chàng ăn chút thức ăn uống ít rượu trước đi, để lát nữa đi với vạn tuế.”
Nói hết lời mới khuyên được Lang Vương đi.
Cuối cùng Vương phi các phủ cũng có thể tiêu dao tự tại tụ tập tán gẫu dưới cây hoa.
Các quý phụ tụ tập cũng chỉ đơn giản là nói về vải vóc trang sức. Hiển
nhiên váy áo độc đáo của Quỳnh Nương làm mọi người chú ý, các Vương Phi
chuẩn bị sinh hài nhi đều đặt trước váy áo màu nhạt với Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương cười nói: “Phụ nhân có mang hay nóng, tuy rằng bông gai không quý báu nhưng thông khí rất tốt, mặc rất thoải mái, nếu mọi người không
chê, ta sẽ làm vài bộ cho mọi người.”
Lúc đang nói
chuyện, Nguyệt Tĩnh mắt sắc nhìn thấy ghế tiệc sắp xếp bên cạnh Nhị
hoàng tử còn có một chỗ ngồi, một nữ nhân mang theo một đám nha hoàn bà
tử ngồi ở đó.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Đây là hoa yến, sao nữ nhân này cũng tham gia?”
Mọi người nhìn theo tiếng, hoá ra lại là ngoại thất Liễu Bình Xuyên mà Nhị hoàng tử mới nhận.
Nguyệt tĩnh vừa mở đầu, những người khác cũng không ngăn được miệng, có một
người thân thiết với Vương phi của Nhị hoàng tử là biết ẩn tình, khẽ
cười nói: “Nhị hoàng tử đâu có bất quy tắc như vậy? Hắn không chịu nổi
có người da mặt dày, nhất quyết phải lộ mặt. Các ngươi đều biết Vương
phi của Nhị hoàng tử rất hiền lành, nào có làm khó nàng ta, để tránh làm đề tài đàm tiếu cho mọi người.”
Quỳnh Nương không nói
gì, bỗng nhiên Liễu Bình Xuyên đứng dậy chậm rãi đi tới chỗ nàng, cười
nói: “Lúc đến đã nghĩ có thể gặp tỷ tỷ ở đây hay không, đúng là gặp
được, mấy ngày nay mẫu thân bệnh rất nặng, không buồn ăn uống, chỉ một
lòng nhớ tỷ, nếu tỷ tỷ còn cảm nhớ ân dưỡng dục mười mấy năm của Liễu
gia thì bớt thời gian đến gặp mẫu thân đi.”
Lúc nói lời này, khoé mắt Liễu Bình Xuyên còn mang nước mắt, hoàn toàn là dáng vẻ chí hiếu.
Quỳnh Nương là tiểu thư Liễu gia dưỡng mười lăm năm, chuyện này văn võ cả
triều đều biết. Mà bây giờ, Liễu Bình Xuyên ra khỏi phủ Thái Tử đã thay
da đổi thịt, càng không biết xấu hổ, làm khó Quỳnh Nương trước mặt các
vị Vương phi bằng một cái “cảm ơn trả hiếu”, xem nàng chống đỡ thế nào?
Theo Liễu Bình Xuyên thấy, bây giờ chỉ có lợi dụng ân dưỡng dục của Nghiêu
thị áp chế Quỳnh Nương cúi đầu, chỉ cần nàng e ngại lời người đáng sợ,
chịu cúi đầu về Liễu gia, vậy trong mắt người đời, Lang Vương cũng là nữ tế của Liễu gia.
Đây là cơ hội tìm được đường sống từ cảnh khốn cùng của Liễu gia!
Nhưng nếu Quỳnh Nương không tiếp chiêu, vậy cũng chẳng sao, dưỡng mẫu bệnh
nặng sắp chết mà nữ nhân này cũng không chịu lộ diện, tất hỏng thanh
danh, đến lúc đó xem nàng ta còn giữ được mặt mũi, chu toàn trong đám
Vương phi không!
Quỳnh Nương giương mắt nhìn Liễu Bình Xuyên, đang định mở miệng, đột nhiên phát hiện một chuyện rất kỳ quặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT