Thật ra Lang Vương đã muốn về phủ từ lâu. Đêm nay hắn không ở bên
cạnh tiểu phụ kia, nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy chấn động Hoàng
Thượng. Hắn muốn mau chóng trở về hỏi Quỳnh Nương tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó, nhưng bất đắc dĩ hoàng đế giữ hắn lại chơi cờ.
Sau đó hắn dứt khoát nói Vương phi có thai, buổi tối ngủ không an giấc,
phải có hắn về làm bạn, lúc này hoàng đế mới cười thả người.
Lúc về tới phủ, Quỳnh Nương đã rửa mặt xong, sau khi mang thai nàng rất hay đói, đang định gọi Thúy Ngọc cho nàng ăn.
Có điều Lang Vương đã trở lại, đỡ phải bảo bếp làm. Hắn lấy ba hộp đồ ăn lớn về từ trong cung, tất cả đều là thức ăn nóng hổi.
Thật ra nếu không phải tiệc lớn trong cung phải đợi đồ ăn lạnh mới có thể ăn thì đồ ăn tinh xảo trong cung mới làm ra đúng là mỹ vị.
Nói về món lộc hươu hầm này, lộc hươu tốt nhất hầm với nước củ cải cho thêm lát táo để mất đi mùi tanh nồng trước đó, sau đó hầm canh gà với mức
lửa vừa vặn cho đậm đà ngon miệng.
Món hạt dẻ hầm thịt cũng ngon, hầm thịt ba chỉ đã luộc với hạt dẻ, ăn cùng hạt sen, vào miệng rất mềm mại…
Lang Vương nhìn Quỳnh Nương xoã tung tóc dài, đôi mắt to ăn đến tỏa sáng,
lòng cũng như lát thịt chiên dầu rồi hầm nấu kia, vô cùng mềm mại.
Một năm trước, hắn không thể tưởng tượng được mình đường đường là Giang
Đông Lang Vương, có một ngày sẽ hầu hạ tiểu nương đầu bù tóc rối ăn đêm, gắp đồ ăn vào bát nàng.
Quỳnh Nương ăn thêm một miếng
thịt ướp rượu hoa điêu to, lúc này mới cảm thấy lòng không hoảng loạn
nữa, nàng dùng khăn lau miệng hỏi: “Muộn như vậy Ngự Thiện Phòng còn nấu nướng sao?”
Lang Vương nói: “Lúc ở trong cung bổn vương thuận miệng nói buổi tối nàng hay đói, vạn tuế liền lệnh cho
Ngự Thiện Phòng tạo lửa, nấu hộp đồ ăn ban thưởng xuống.”
Động tác của Quỳnh Nương dừng lại, trước kia nàng không cảm thấy gì, chỉ
nghĩ một phiên vương tay cầm binh quyền hành sự bừa bãi như Lang Vương
nhất định là kiêng kị của đế vương. Thêm nữa quan hệ của Sở Tà và trữ
quân không tốt thì càng nguy hiểm đến tiền đồ của hắn, nhưng giờ lại
phát hiện, vạn tuế gia đối xử với Lang Vương thật sự rất tốt, ban thưởng đồ vật từ lớn đến nhỏ.
Nhưng đế vương quá mức săn sóc lại làm người ta sinh nghi. Nếu không phải xưa nay Gia Khang Đế yêu thích
nữ sắc, nàng sẽ nghi ngờ là phu quân của mình quá mức tuấn mỹ mê hoặc
trái tim đế vương.
Nghĩ vậy, nàng uống một ngụm canh phù dung tôm bóc vỏ, hỏi: “Sao vạn tuế lại hậu đãi Vương gia như vậy?”
Tay gắp đồ ăn cho nàng của Vương gia khựng lại, hắn nói như không có việc gì: “Vạn tuế luôn luôn hậu đãi thần tử.”
Vương gia đã không muốn nói, hiển nhiên Quỳnh Nương cũng sẽ không hỏi nhiều, kế tiếp trong phòng chỉ có tiếng nhai nuốt nhỏ vụn.
Có lẽ là trầm mặc quá lâu, không khí có chút xấu hổ, Vương gia buông đũa,
rốt cuộc mở miệng nói: “Lúc trẻ mẫu thân ta từng được Thái Hậu đón vào
cung nuôi bên người, lúc đó vạn tuế… đối xử với mẫu thân thực tốt, có
điều sau đó mẫu thân gả cho phụ thân, có lẽ là vạn tuế không cam tâm
lắm, đã từng đuổi đến Giang Đông khuyên mẫu thân hòa li… Mẫu thân và phụ vương phu thê tình thâm, sao có thể hòa li? Có lẽ là vậy nên vạn tuế
vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu thân, sau khi bà ấy qua đời, đối với bổn vương cũng là yêu ai yêu cả đường đi…”
Nói đến đây, Quỳnh Nương liền hối hận vì đã hỏi chuyện này. Cũng khó trách Lang Vương
không muốn nói, chuyện này đề cập đến danh dự của mẫu thân, sao có thể
nói với người ngoài?
Sở Tà nói tiếp: “Bổn vương cũng không muốn quá mức thân cận với vạn tuế, nhưng thân là thần tử không thể phật thánh ý, chẳng qua vạn tuế chỉ tìm ta chơi cờ uống trà thôi, coi như là xã giao thì đối phó là được.”
Quỳnh Nương biết Sở Tà có
thể nói ra chuyện này đúng là không dễ dàng, hắn nói với mình đủ để thấy được hắn tín nhiệm mình cỡ nào. Nghĩ vậy, Quỳnh Nương duỗi tay kéo Lang Vương lại: “Vạn tuế bác ái như vậy, cũng chẳng trách bà bà không thích
ông ấy, nếu chàng có thể như công công, dù có là hoàng đế thần tiên đến
cầu, ta cũng sẽ không chịu đi với hắn.”
Lang Vương lé mắt nhìn Quỳnh Nương, kéo dài giọng: “Vậy nếu bổn vương không bì kịp phụ vương, nàng liền đi với người khác?”
Quỳnh Nương cười nói: “Nếu tuổi chàng dần lớn, học hành vi bất kham của mấy
lão già khốn nạn, chuyên tìm thanh xuân trên người nữ tử trẻ tuổi, thải
âm bổ dương, ta sẽ tự nhường vị trí, cho lão già chàng thải bổ đủ luôn…”
Lang Vương vừa qua tuổi hai mươi lại biến thành lão nhân khốn nạn trong
miệng kiều thê, sao hắn chịu được? Hắn bèn ôm nàng lăn vào giường, hỏi
kỹ thải âm bổ dương, ích thọ duyên niên thế nào.
Tuy lúc
mới mang thai không được động đao thật kiếm thật, nhưng quyển sách Lang
Vương lén đưa cho Quỳnh Nương làm Quỳnh Nương hiểu được không ít thủ
đoạn.
Do với đời trước không phóng khoáng, xem như hiện
giờ Quỳnh Nương đã thay da đổi thịt, nàng biết nếu không ép khô chất béo thì ruộng của người ngoài sẽ màu mỡ, màn che rung rung, thỉnh thoảng
truyền ra tiếng vui cười hoà với tiếng rên rỉ…
Năm này cuối cùng cũng qua.
Có điều chuyện Lang Vương Vương phi và thuộc hạ vì dân trừ hại lại ồn ào
huyên náo truyền khắp kinh thành. Loại chuyện nữ anh hùng giơ tay chém
xuống cắt đứt nghiệt căn của tặc nhân này, đủ các chi tiết thật sự có
thể suy diễn ra một phiên bản khác hoàn toàn, hoặc bóng bẩy hoặc kinh
hồn.
Lúc đó người kể chuyện trong các trà lâu đều vội vàng biên soạn sách mới, nước miếng bay tứ tung nói về phong phạm hiệp sĩ
của Công Tôn nhị cô nương dưới tay Lang Vương phi.
Nhưng
vì để hấp dẫn quần chúng nên khó tránh khỏi có người thêm mắm thêm muối. Thí dụ như hôm nay, Quỳnh Nương nam trang và Công Tôn Nhị nương cùng
đến xưởng đóng tàu mua thuyền biển, lúc tùy tiện tìm một trà lâu đi vào
nghỉ ngơi bỗng nghe thấy một đoạn Công Tôn nhị cô nương chủ động cởi sam dệt, lộ ra da thịt tuyết trắng dụ hoặc kẻ bắt cóc cởi khố.
Quỳnh Nương đổ mồ hôi lạnh thay người kể chuyện gầy gò kia, liếc mắt nhìn
giai nhân “tuyết trắng” đen nhánh bên cạnh, không biết nàng ấy sẽ lên
làm khó dễ lúc nào.
Ai ngờ nàng ấy lại xem như không có việc gì, lại còn nghe rất vui vẻ.
Đúng là ngoài dự đoán của Quỳnh Nương, nàng nói: “Còn tưởng ngươi sẽ lập tức xốc bàn lên, đang tiếc bàn trà bánh này, không ngờ mấy ngày không gặp
mà công phu dưỡng khí của nhị cô nương lợi hại lên nhiều nha!”
Lúc này Công Tôn nhị mới hiểu vì sao vừa nãy Lang Vương phi đột nhiên bưng
một mâm bánh ngọt lên, hoá ra là sợ mình xốc bàn làm nàng hết cái ăn.
Nàng lập tức ha ha cười nói: “Vương phi, ngài đúng là diệu nhân! Hiện giờ
ngài đang có mang, ta ăn gan báo cũng không dám xốc bàn lên kinh hách
đến thai nhi của ngài. Hội đèn lồng lần đó hại ngài nên Vương gia đã
thầm bắt bí ca ca ta và ta đấy. Hơn nữa, một ngày thuyết thư cũng chỉ
mười mấy đồng tiền nước trà, đến bến tàu toàn là mấy người lỗ mãng,
không nói bóng bẩy chút thì làm sao có người cổ động tới nghe, cơ mà nói vài đoạn rất dễ nghe, ta nghe xong cũng thấy vui. Hắn không nói cũng có người nói, Công Tôn nhị ta có bản lĩnh thế nào đi nữa cũng không chặn
miệng tất cả mọi người được!”
Quỳnh Nương rất thích Công
Tôn nhị cô nương, vốn thấy nàng ấy lanh lẹ, mà bây giờ nghe xong nàng ấy nói vậy, từ nội tâm cảm thấy Công Tôn nhị là một nhân vật, nàng lập tức nâng chén trà lấy trà thay rượu, nói: “Ta sống đời này, chuyện may mắn
nhất là kết giao với ngươi, để ta biết, hoá ra nữ tử còn có một cách
sống khác.”
Công Tôn nhị cũng không khách khí, chạm chén
với Quỳnh Nương, cười nói: “Đã thích ta như vậy, tương lai sinh hạ tiểu
thế tử gọi ta là di mẫu được không?”
Đời trước Liễu Bình
Xuyên cố tình tiếp cận nhi nữ của Quỳnh Nương, để lại bóng ma không nhỏ
cho nàng. Nhưng nghe Công Tôn nhị nói vậy, Quỳnh Nương lại trả lời không chút do dự: “Một lời đã định, nếu hài nhi của ta có di mẫu như ngươi,
dù là nữ tử cũng có thể trở thành nhi lang đội trời đạp đất.”
Lời xằng xiên này vừa nói ra, bản thân Quỳnh nương cũng bị chọc cho cười,
lúc hai người đang cười, có một người rốt cuộc không nghe nổi tiên sinh
thuyết thư kia nói bậy nữa.
Có một người đi ra từ phòng
lầu hai đối diện, gào to một tiếng: “Lão tiên sinh này, ban ngày ban mặt lại phá hỏng trong sạch của cô nương, vốn là nữ nghĩa sĩ vì dân trừ
hại, sao có thể để ngươi bôi nhọ như vậy!”
Công Tôn Nhị nương cũng tò mò, vươn cổ ra ngoài nhìn, đến tột cùng là ai giữ gìn trong sạch cho nàng như vậy.
Vừa nhìn bỗng thấy người quen, không phải là Liễu Tương Cư đại công tử Liễu gia sao?
Tiên sinh thuyết thư thấy Liễu Tương Cư mặc quân phục, bội đao bên hông, bên người cũng đều là một ít quân gia, hiển nhiên không dám nói nữa, vâng
vâng dạ dạ gật đầu cúi người nhận lỗi.
Liễu Tương Cư nhíu
mày nhìn tiên sinh thuyết thư, móc ra một thỏi bạc từ trong ngực cho
hắn: “Nếu lại nói bậy nữa ta sẽ tất không tha cho ngươi, thỏi bạc này là ngân lượng ta đặt quyển mới cho ngươi, ngươi diễn dịch lại một lần nữa, ngày mai ta sẽ phái người đến nghe, nhất định phải khôi phục thanh danh của Công Tôn nữ nghĩa sĩ…”
Liễu Tương Cư nói xong liền dẫn người rời đi.
Công Tôn nhị há hốc mồm, không ngờ Liễu tướng quân không nể mặt nàng lắm lại giữ gìn trong sạch của nàng sau lưng như vậy.
Quỳnh Nương thấy vậy, cười nói: “Đại ca ta chính là người như vậy, chính trực lại nghĩa khí. Đáng tiếc từ nhỏ không thích đọc sách, nếu không huynh
ấy vào triều làm quan tất là lương thần đắc lực của vạn tuế.”
Công Tôn nhị gật đầu: “Nhân tình của đại ca Vương phi, ta nhận, ngày nào đó sẽ mời Liễu tướng quân uống rượu.”
Quỳnh Nương cười nói: “Nếu ca ca ta không biết ngươi là nữ tử, nói không
chừng có thể cùng nhau uống một chén, nhưng hôm nay đã biết ngươi là
thân nữ nhi, quả quyết không thể ngồi chè chén với ngươi được.”
Công Tôn nhị nhướng mày, giảo hoạt cười nói: “Vương phi có dám đánh cuộc với ta, xem đại ca ngươi có thể cùng uống với ta không?”
Quỳnh Nương biết tính cá cược mãnh liệt của Công Tôn nhị, thích cá cược với
người ta nhất. Trước đó đánh cược với mấy cô nương ở ngõ hoa liễu mà
oanh động hơn nửa cái kinh thành.
Bây giờ lại đánh cược,
nàng lo lắng danh tiết của đại ca mình khó giữ được, sẽ bị Công Tôn nhị
trói lên bàn tiệc, vì thế nàng xua tay cười nói: “Ta hễ cược là thua,
không giỏi đánh cuộc bằng ngươi đâu.”
Công Tôn nhị cô
nương nghe vậy tiếc nuối lắc đầu, hình như là đang tiếc suy nghĩ trong
đầu vừa mới nhảy ra đã không thể thực hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT