Quỳnh Nương hiểu rõ ngọn nguồn rồi không hỏi tiếp nữa, hiện giờ nàng
đã ra khỏi Liễu gia, hiển nhiên cũng không thể hỏi chuyện Liễu gia nữa.
Nhưng nàng thấy bản thân mình cũng bị nhiễm cảm giác sốt ruột của đại ca, lúc này không biết nói gì an ủi, chỉ có thể ân cần gắp đồ ăn vào trong bát
đại ca.
Liễu Tương Cư nhìn Quỳnh Nương, hiển nhiên biết
nàng đang nghĩ gì. Lúc còn nhỏ, Liễu Tương Cư trốn học khỏi thư viện,
chạy tới chợ xem người võ giang hồ đập vỡ tảng đá lớn bằng ngực, kết quả trở về không đọc được sách nên bị Liễu Mộng Đường tàn nhẫn đánh một
trận, bàn tay sưng đến nỗi không cầm được đũa, Quỳnh Nương nhỏ xíu đã
liều mạng gắp đồ ăn vào trong bát hắn trên bàn cơm.
Đây là cách an ủi hắn của riêng muội muội, lòng Liễu Tương Cư ấm áp, hắn bỗng nhớ tới một chuyện khác.
“Ta nghe người canh gác Binh Bộ tán gẫu… nói là vạn tuế ban người vào phủ muội… muội phải hiểu đó là ân thưởng của hoàng đế…”
Ý của Liễu Tương Cư là hy vọng muội muội đừng quá chú ý việc này, nhưng
nói được một nửa lại nhớ tới mẫu thân bất mãn khóc nháo sau khi phụ thân nạp tiểu thiếp, hắn lại không nói nên lời bảo muội muội “hiểu lòng
người” được nữa, nói được một nửa liền nghẹn.
Có điều
Quỳnh Nương không để ý, nàng cười nói: “Ca ca đừng lo lắng cho muội,
muội không có công công bà bà nên ít đi rất nhiều trói buộc thị phi, chỉ có một mình muội là nữ chủ nhân của vương phủ này, hai cung tì mà thôi, sao phải để trong lòng? Nếu phủ trạch an bình, muội sẽ cầu hòa thuận
vui vẻ. Nhưng nếu có một ngày không dung được muội, cùng lắm thì đi là
được.”
Liễu Tương Cư trừng mắt nhìn nàng: “Sắp phải làm
mẫu thân rồi, làm việc vẫn không yên lòng như vậy, mở miệng ngậm miệng
là hòa li, muội cũng phải xem Sở Tà có chịu để muội đi không chứ?”
Dường như Quỳnh Nương nhớ tới cái gì, bèn cười khúc khích: “Lúc ở Giang Đông
chàng ấy đã viết một phong hưu thư cho muội, trên thư còn cố ý ghi rõ,
nếu sau khi hòa li mà trong bụng có hài tử thì về họ Thôi, muội vẫn đang giữ để chuẩn bị đường lui đây.”
Liễu Tương Cư thầm nghĩ: Dù phu thê có cãi nhau nhưng tiện tay viết hưu thư thế này cũng thật quá đáng rồi.
Thấy ca ca nhíu mày, Quỳnh Nương đang định giải
thích ngọn nguồn hưu thư để đại ca không hiểu lầm Sở Tà, có thành kiến
với hắn, nhưng Vương gia viết hưu thư đã chắp tay sau lưng nhíu mày đi
đến.
Liễu Tương Cư nhìn thấy đứng dậy cúc lễ với Sở Tà. Sở Tà gật đầu rồi đặt mông ngồi xuống, đích thân bồi rượu với Liễu tướng
quân.
Chẳng qua Sở Tà cứ lạnh mặt làm người ta không uống
tiếp được, Liễu Tương Cư nói chuyện phiếm vài câu về phong cảnh bắc địa
với hắn rồi đứng dậy cáo từ, nói là trước khi về bắc địa lại đến thăm
Quỳnh Nương.
Liễu Tương Cư đứng dậy đi rồi, Sở Tà vẫn ngồi bên cạnh bàn, gõ bàn nói: “Hắn họ Liễu, nàng họ Thôi, có thể cùng uống
rượu trong nội viện được sao? Chẳng phải nói trước kia học lễ tiết mấy
ngày à? Chẳng lẽ là gảy bàn tính cả ngày nên quên hết rồi?”
Quỳnh Nương vừa thấy tình huống này là biết Vương gia muốn mặt sưng mày xỉa
mà bới móc, nàng bèn dịu dàng nói: “Không phải hôm qua ta đã hỏi Vương
gia rồi sao, chiêu đãi Liễu gia đại ca ở Thính Tuyết Hiên này được
không, Vương gia nói thế nào cũng được mà.”
Sở Tà dương mi, hình như hôm qua lúc hắn đọc sách trên đầu giường, Quỳnh Nương có hỏi câu như vậy.
Vì thế chuyện này bị ném đi, Sở Tà lại nhắc tới một chuyện khác: “… Vừa
nãy lúc vào nghe nàng nói giữ lại phong hưu thư kia là thật à?”
Quỳnh Nương nhanh chóng giương mắt nhìn hắn: “Nói giỡn thôi, vừa nãy Vương gia chưa ăn cơm, có muốn ăn canh thịt viên không?”
Sao Sở Tà lại không nhìn ra nàng đang cố ý ngắt lời chứ, hắn nhấc ghế dựa
lại gần, kề cổ Quỳnh Nương nói: “Nếu thật sự giữ lại thì lấy ra đi, hơn
nữa loại lời này nàng nói cho người ngoài nghe là có ý gì? Thật sự nghĩ
bổn vương tốt tính lắm à? Thôi Tương Quỳnh, có phải mấy ngày không trừng mắt với nàng nên nàng quên tính bổn vương rồi không?”
Quỳnh Nương biết hắn lòng dạ không thuận mà mình cũng đuối lý nên không so đo với hắn, nàng nói thật sự không biết để hưu thư ở đâu rồi dỗ Vương gia
ăn cơm, đến lúc lên giường lại nhẹ tay khẽ vuốt, tiêu trừ oán khí cho Sở Tà.
Đến nước này Sở Tà cũng không nhắc tới nữa, hai người vui đùa ầm ĩ một lúc rồi đi ngủ.
Phản ứng trong thời gian mang thai của Quỳnh Nương không lớn lắm, nhưng lại
ăn ngon thích ngủ, thường thường sáng sớm mặt trời lên cao cũng chưa
dậy. Có điều tối nay ăn tôm bóc vỏ cà tím hơi mặn nên nửa đêm liền tỉnh
vì khát.
Nàng đang định mở miệng gọi Hỉ Thước mang nước vào lại phát hiện bên cạnh không có ai, ngoài màn che có ánh nến tối tăm.
Quỳnh Nương nằm trên giường duỗi tay vạch màn che ra, bỗng thấy Vương gia mặc áo đơn, lồng ngực to lớn nửa lộ, giơ giá nến trên tay, đang tìm kiếm gì đó trong hộp trang điểm trên bàn trang điểm.
Nhưng lục vài lần không có kết quả, hắn liền cau mày, bước nhanh đến rương y phục bên cạnh tìm thêm một lần nữa.
Hơn nửa đêm còn muốn làm gì vậy? Quỳnh Nương chớp chớp mắt, nhớ tới đoạn
tranh cãi trước khi ngủ rồi bừng tỉnh, nửa đêm, Vương gia muốn xét nhà
tìm hưu thư sao?
Quỳnh Nương che mặt ở gối đầu cười. Thật
ra đúng là nàng giữ lại phong hưu thư kia, lúc đầu vì thấy được tình ý
chân thành của hắn nên vội vã đuổi theo hắn.
Sau đó không
phải cố ý giữ lại để áp chế Vương gia, chẳng qua cảm nhận được sự tiếc
thương nàng của hắn lúc hắn viết hưu thư làm nàng cảm động, giống như
thư tình lang nên giữ lại cho mình, đợi đến ngày sau bạc đầu rồi nói cho tôn bối nghe.
Hôm nay vốn định nói rõ với ca ca nguyên
nhân kết quả khi viết hưu thư, để đại ca biết Sở Tà thật lòng thương
nàng, nhưng không ngờ bị Vương gia nghe được một nửa.
Thấy hắn muốn đoạt thư lại rồi huỷ đi, Quỳnh Nương càng không muốn đưa cho hắn.
Vốn tưởng đã dỗ được Vương gia rồi, không ngờ hơn nửa đêm mà vị này lại lục tung đi tìm.
Vào đêm, trong phòng đốt than nhưng vẫn hơi lạnh, Quỳnh Nương sợ Lang Vương mặc mỏng manh như vậy sẽ nhiễm phong hàn, bèn cố ý lớn tiếng nói mê một câu.
Bóng người ngoài màn che nhanh chóng dập tắt ánh
nến, bước nhanh tới giường, có lẽ là đụng vào góc bàn lúc đang lần mò,
nàng nghe thấy nam nhân kia kêu lên một tiếng rồi về giường nằm xuống.
Không biết hắn lắc lư trên đất bao lâu, cơ thể mang theo hơi lạnh.
Giang Đông Vương thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rót nước cho Quỳnh Nương, nâng
nàng dậy để nàng uống, thầm nghĩ: Tiểu phụ nhân này đúng là biết giấu
đồ. Lúc trước vô thanh vô tức giấu năm ngàn lượng chuộc thân trong phòng cũng không bị ai phát hiện, nếu hưu thư vẫn còn thì phải nhân ngày nào
đó nàng không ở trong phủ rồi tìm kỹ lại một lần.
Cũng do
lúc ấy hắn sơ suất, dù viết hưu thư thì sao có thể trực tiếp đưa cho
nàng chứ? Nếu chọn một thân tín có thể dựa vào, đến lúc mình thật sự xảy ra chuyện rồi giao đến tay nàng là được.
Bây giờ tiểu phụ nhân này đang giữ hưu thư có chữ của hắn, có con dấu đồng ý của hắn,
đúng là cầm Thượng Phương Bảo Kiếm trong tay, làm yêu cũng không kiêng
nể gì...
Không nhắc đến Sở Tà vô cùng ảo não. Hôm sau có một người khác cũng vô cùng ảo não tới tìm Quỳnh Nương.
“Vương phi, ca ta lại làm mai cho ta? Ngươi nói hôn nhân của chính huynh ấy
cũng không có tăm hơi, quản chung thân đại sự của ta làm gì?”
Thật ra Công Tôn nhị cô nương không đến tìm Quỳnh Nương, Quỳnh Nương cũng muốn tìm nàng ấy.
Thấy nàng ấy tới bèn mở miệng nói: “Công Tôn công tử như vậy cũng là vì tốt
cho ngươi, ngươi gây tai họa cũng thái quá rồi, nếu Ung Dương công chúa
có gì ngoài ý muốn…”
Chưa đợi nàng nói xong, Công Tôn nhị
cô nương phất tay: “Vương phi đừng giáo huấn nữa, bản thân ta cũng đang
hối hận đây! Đều do công chúa kia nói rất đáng thương, nghe ta nói mấy
chuyện ngõ nhỏ liền la hét muốn đi nhìn, bảo là sau khi thành hôn không
được tự do. Vốn dĩ ta lên kế hoạch rất là chu đáo, cũng sẽ không bị bại
lộ, ai ngờ lại có một tên ôn sinh nhảy ra giữa đường…”
Quỳnh Nương kiên nhẫn nói: “Ôn sinh kia là đại ca khác họ của ta, nghe nói
huynh ấy động thủ đánh ngươi, ta thay đại ca ta xin lỗi nhị cô nương
trước…”
Công Tôn nhị cô nương nghe vậy xấu hổ cười, phất
tay nói: “Hoá ra là nghĩa huynh của Vương phi, chẳng trách tràn đầy khí
khái anh hùng, nói một câu thật lòng, lâu rồi ta chưa đánh nhau sảng
khoái như vậy. Còn tưởng kinh thành ngọa hổ tàng long, cao thủ khắp nơi, nhưng mấy tháng nay chưa đụng tới đối thủ ngang bằng, đại ca của ngươi
làm ta đã nghiền đấy.”
Quỳnh Nương nhìn nhị cô nương càng
nói càng hớn hở, nàng cũng phát sầu thay Công Tôn đại ca, phải chiêu
muội tế thế nào đây, nếu không có bản lĩnh như Chung Quỳ thì không áp
được tà của ma đầu Công Tôn nhị đâu!
Tết đến, ngày nào
kinh thành cũng náo nhiệt, có hội chùa, có xe hoa tuần du, có chùa miếu
mở đàn giảng pháp, ngày náo nhiệt nhất là mười lăm tháng giêng. Ngày này có hội đèn lồng, cả kinh thành từ cửa chính hoàng cung mãi cho đến cửa
thành đường cái tô điểm đổi mới hoàn toàn, nhà nào cũng làm một chùm hoa đăng trước cửa, bên trên viết câu đố, nếu đoán đúng thì có thưởng.
Đến tối, hoa đăng đốt lên, toàn bộ đường cái đủ kiểu hoa đăng, ngũ quang thập sắc, đẹp không sao tả xiết.
Thương hộ và người dân làm hoa đăng hình thức đơn giản, còn đối với người nhà
quan phủ mà nói, hoa đăng còn là thể diện, nếu làm đơn giản hoặc giống
với lần trước thì sẽ bị nhạo báng một năm. Vì thế dùng hết sức, không
tiếc vốn to mời người chế tạo, càng đẹp lạ càng tốt.
Mấy
năm trước Lang Vương chẳng chú trọng việc này lắm, Giang Đông cũng chẳng lắm trò như vậy, đều do một mình Sở quản gia thu xếp.
Nhưng Quỳnh Nương lại khác, đời trước nàng rất thích hoa đăng, nàng nghĩ dụng tâm tạo vật làm người trên phố thích thú là chuyện vui vẻ nhất.
Vì vậy năm đầu tiên ở Lang Vương phủ nàng rất để bụng, sáng sớm đã mời
người làm hoa đăng đời thứ năm nổi tiếng nhất trong kinh thành đến phủ
làm đèn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT