Mà… vừa rồi trong lúc vô ý Quỳnh Nương nhìn thoáng qua, tiểu thư hôm
nay Nghiêu thị muốn gặp, tuy một thân quý phái nhưng dung mạo bình
thường, không biết là tiểu thư nhà ai.
Quỳnh Nương không khỏi ngầm so sánh tiểu thư kia với Vân Hi, cách biệt như mây với bùn, sao ca ca có thể đồng ý?
Thật ra Nghiêu thị cũng nhìn thấy Quỳnh Nương.
Nhưng hiện tại dựa theo phẩm giai, bà
hẳn là phải thi lễ với Quỳnh Nương, lòng bà sao có thể không có trở
ngại? Vì vậy dứt khoát làm bộ không phát hiện, nhanh vào tĩnh thất là
được. Hiện tại mỗi lần cung yến bà đều tận lực có thể không đi liền
không đi.
Nếu nói chuyện mà Nghiêu thị giận nhất trên đời
này, một là lúc trước muốn lấy hài tử Thôi gia chắn hoạ, kết quả lại làm hại nữ nhi thân sinh của mình lưu lạc khắp nơi. Còn lại là kém suy
nghĩ, để Quỳnh Nương về nhà.
Cái khác không nói, nếu có nữ nhi Quỳnh Nương giỏi về kinh thương ở đây, ít nhất cửa hàng của hồi môn của mình có thể kinh doanh thật tốt, căn bản sẽ không bị Liễu Bình
Xuyên bại tài được cứu trợ cũng không cứu được.
Dòng họ
Liễu gia phồn đa, xã giao qua lại càng không cần kể. Chỉ dựa vào chút
bổng lộc điền thuê của lão gia đâu có đủ? Trước đó Liễu Bình Xuyên vào
phủ Thái Tử, tuy là lấy thân phận thiếp vào cửa, nhưng có Bạch gia giàu
có cùng gả ở bên cạnh giúp đỡ. Nếu đặt mua quá keo kiệt, chẳng phải là
làm ra vẻ có oán hận khi vào phủ Thái Tử sao? Sao có thể giữ được thể
diện cho Liễu gia?
Vì thế Liễu thị làm hơi quá sức, mua
cửa hàng đáng giá nhất trong của hồi môn của mình, đặt mua của hồi môn
cho Liễu Bình Xuyên, xem như miễn cưỡng không bị mười dặm hồng trang của Bạch gia làm cho nổi bật là quá keo kiệt.
Nhưng cứ như
vậy, nguyên khí của Liễu gia lại không đủ. Từ trước đến nay Liễu Mộng
Đường toàn đi con đường thanh cao, không để ý tới khói lửa nhân gian.
Nghiêu thị thấy của cải dần dần thiếu hụt, lòng cũng sốt ruột, muốn tìm một
nhi tức gia đạo giàu có, bù vào thiếu hụt gả nữ trước đó.
Nhưng không ngờ lại để Quỳnh Nương nhìn thấy.
Nghiêu thị thấy vừa nãy nàng nhìn vị tiểu thư con của quan viên tỉnh
ngoài kia với vẻ mặt ngạc nhiên, mặt bà cũng có chút không đè nén được.
Bà càng hối hận lúc ấy muốn cho Quỳnh Nương trở về. Nếu có nữ nhi biết
kiếm tiền thế này, bây giờ Liễu gia đâu đến nỗi phải mạnh mẽ chống đỡ
lớp da gầy yếu, thiếu hụt đến nỗi không thể giữ thể diện thế gia?
Lúc Quỳnh Nương ngồi xe ngựa trở về, nhớ tới mấy lời tán gẫu của các quý
phụ nhân ở tiệc trà nói về Liễu gia, trong lòng cũng cảm thán một phen.
Không quá hai ngày Phạm gia đã đáp lời, muốn định ngày gặp mặt với Sở cô mẫu, trao đổi sinh thần bát tự.
Sở Y Y có tin tức về việc chung thân, trở nên cởi mở hơn, càng kính cẩn nghe theo đường tẩu là Quỳnh Nương.
Trước kia nàng cứ cảm thấy một nữ tử kinh doanh thương nhân sẽ rất mất mặt nghèo túng!
Nhưng không ngờ, đường tẩu của mình tay cầm sổ sách, hỏi từng chưởng quầy
trong phòng, một nữ tử nho nhỏ lại toát ra khí chất như vậy, chỉ nói mấy câu mà đã hỏi những nam nhân đó nói không nên lời.
Đúng là nữ tướng quân tiền bạc, đại ca làm ăn.
Xem thường giấu trong lòng đã biến mất.
Nhưng đúng vào lúc này, Sở cô mẫu lại nhận được tin, thuyền của Hà Nhược Tích về Giang Đông gặp phải trộm thủy tập kích, nói cũng khéo, đúng lúc Sở
Tà đang thị sát Lưỡng Giang, tiện tay cứu nàng ta và hai bà tử.
Chỉ là Hà Nhược Tích bị kinh hách nên mắc bệnh, không thể lên đường, liền ở phụ cận thuỷ quân doanh mà Sở Tà đóng quân, thuê một gian nhà người dân để ở. Bởi vì hai bà tử đều là người của Sở cô mẫu cho nên đã nhờ người
truyền tin cho Sở cô mẫu đang ở kinh thành.
Sở cô mẫu cảm
thấy tuy chuyện này xảy ra bất đắc dĩ, nhưng cũng biết để mà thông báo
cho Quỳnh Nương một tiếng, tránh cho nàng biết chuyện sau lại kiêng kị.
Sau khi Quỳnh Nương nghe xong, đúng là trong lòng đảo lộn.
Chẳng lẽ là nhân duyên trời định? Nếu không thì sao Hà Nhược Tích vòng đi vòng lại lại cùng một chỗ với Lang Vương?
Lúc Sở cô mẫu báo tin cho nàng, nàng có thể cười trầm ổn, dáng vẻ không để
trong lòng, nhưng đến lúc ở một mình, trong lòng lại giống như đánh đổ
bình ngũ vị, trăm vị tạp trần.
Từ khi trọng sinh đến nay
nàng cầu hai chữ “tùy duyên”, theo lý mà nói nhìn thấy Hà Nhược Tích có
dây dưa sâu đậm với Lang Vương kiếp trước cũng nên nín thở tĩnh tâm, kệ
nàng ta đi.
Ban đầu vốn là Hà Nhược Tích có tình duyên với Lang Vương, mà Thôi Quỳnh Nương nàng thì đời trước quăng tám sào cũng
chẳng tới Lang Vương.
Nếu Nguyệt Lão đã nối tơ hồng, nàng còn làm gì được?
Nhưng tuy rằng đã khuyên mình như vậy, nàng càng nghĩ càng phiền loạn.
Vốn là lúc đi ngủ, trong lòng lại nhớ tới cảnh kiếp trước Lang Vương mang
theo Hà Nhược Tích đến trước mặt người khác. Nghĩ vậy, có rơi vào miệng
cống cũng không thể vãn hồi.
Một đêm này Thúy Ngọc cũng không ngủ, cứ nhìn đèn phòng ngủ tắt rồi lại sáng lên.
Đợi đến hửng sáng, Vương phi đã đọc sách một đêm.
Sáng sớm, lúc múc nước Thúy Ngọc nhìn thấy trên đầu giường Vương phi —— một
quyển 《 Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh 》rất dày, hình như đã bị lật đến
trang cuối.
Thúy Ngọc không khỏi lo lắng cho chủ tử, gặp chuyện phiền lòng gì mà niệm tĩnh tâm chú cũng không bình tĩnh lại được?
Giày vò mấy ngày như vậy, Quỳnh Nương không chịu được nữa, cân nhắc nhiều
lần rồi quyết định lấy làm ăn làm trọng, lên thuyền hàng trì hoãn hồi
lâu đi xuôi xuống theo dòng sông.
Mà đúng lúc thuyền hàng
đi ngang qua đại doanh thuỷ quân của Lang Vương, nàng vừa vặn khao quân, đi thăm phu quân cũng hợp tình hợp lý, tự nhiên, không coi như là cố
tình đi kiểm tra tình chàng ý thiếp gì đó.
Nghĩ vậy, lòng Quỳnh Nương buông lỏng, bắt đầu chuẩn bị lên thuyền làm việc.
Ngày mai là ngày đội tàu xuất phát đến đại doanh Giang Nam, Quỳnh Nương gọi
quản gia tới nói lần này đội tàu áp tải hàng hóa quan trọng từ phía nam
về, đích thân nàng phải đưa thuyền. Sau khi nàng rời đi quản gia sẽ thu
xếp mọi chuyện trong phủ, nếu có phu nhân thiên kim nhà ai tới chơi thì
ứng phó nói nàng đến chỗ hắn lễ Phật tạ thần là được.
Quản gia nghe vậy vừa kinh ngạc vừa hoảng hốt, đắn đo hồi lâu mới uyển
chuyển khuyên nhủ đường xá xa xôi, gần đây đường thủy không yên ổn,
Vương phi thân thể thiên kim thật sự không nên trải qua nguy hiểm.
Quỳnh Nương không lên tiếng, lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhếch lên nhìn quản
gia, nhẹ giọng nói: “Sở quản gia cảm thấy không đảm đương nổi mấy việc
vặt vãnh của vương phủ?”
Sắc mặt quản gia thay đổi, biết
mình đã quá phận, vội vàng cúi người nói: “Xin Vương phi yên tâm, tiểu
nhân nhất định sẽ xử lý vương phủ thích đáng, chờ đợi Vương phi trở về.”
Quỳnh Nương lại lệnh cho quản gia chọn lựa mấy chục thị vệ trong vương phủ có thân thủ tốt, biết bơi, kinh nghiệm phong phú đi theo. Vào ban đêm một
chiếc xe ngựa xuất phát từ vương phủ dưới sự hộ vệ của các thị vệ, chạy
tới bến tàu. Trong xe có Quỳnh Nương mặc nam trang và hai nha hoàn Thúy
Ngọc, Hỉ Thước.
Tới bến tàu, bởi vì gần đây tác chiến diệt phỉ nên thuyền trống của các nhà thuyền xuôi nam phải giúp triều đình
áp tải quân nhu, cho nên thuyền của Quỳnh Nương cũng chất đầy quân nhu.
Vì gần đây diệt phỉ nên đường thuỷ phụ cận kinh thành bằng phẳng, đội tàu xuôi dòng mà xuống, vừa ổn vừa nhanh.
Nhưng vào địa giới Giang Đông, càng đến nam hải tặc càng hung hăng ngang
ngược. Lái thuyền vô cùng cẩn thận, chỉ dừng ở bến tàu đóng quân, sau đó phái mấy con thuyền nhỏ ở phía trước dò đường và hỏi thăm tin tức, xác
định mấy ngày gần đây không có hải tặc rồi mới lái xuống điểm dừng tiếp
theo.
Dọc đường đi đi dừng dừng như vậy, vốn là đi thuyền nửa tháng nhưng đi mất một tháng rưỡi mới đến.
Nghĩ không lâu sau sẽ nhìn thấy Lang Vương, Quỳnh Nương hơi kích động. Kỷ
luật quân đội của Đại Nguyên triều rất nghiêm, không phải người quân đội vào quân doanh cần có lệnh bài của chủ quan, nếu không trảm.
Quỳnh Nương đã phái người đến đại doanh Giang Nam thông báo cho Lang Vương
sắp xếp lệnh bài vào doanh cho nàng từ sớm. Đội tàu vừa tới đại doanh
Giang Nam đã có một đội quan quân chờ ở bến tàu quân doanh, làm thủ tục
giao tiếp với lái thuyền xong liền có quan quân đến dỡ quân nhu lương
thảo xuống.
Quỳnh Nương vẫn luôn chờ đợi trên thuyền,
nhưng trước sau vẫn không có người đến đón chào. Bất an dâng lên trong
lòng Quỳnh Nương, nàng ép mình không được nghĩ lung tung. Phải biết rằng hành quân tác chiến, đao thương vô tình, không thể so với an tọa trong
nhà, Lang Vương vẫn chưa phái người đến đây, có khi nào…
Thời gian chờ đợi càng lâu, sắc mặt Quỳnh Nương càng thêm trắng bệch. Lần
đầu tiên Thúy Ngọc nhìn thấy sắc mặt Vương phi không tốt như thế, sợ
nàng không chịu được mà té xỉu, cuống quít chuẩn bị canh nhân sâm trên
thuyền tiến bổ cho phu nhân. Quỳnh Nương chẳng có lòng ăn, chỉ ngồi ở
đó, hai tay gắt gao nắm chặt lại, ngón tay dần trở nên trắng, nổi cả gân ngón tay.
Đến lúc quân nhu dỡ được một nửa rồi mới có
người phi nước đại ra từ quân doanh đến thuyền lớn của Quỳnh Nương. Bởi
vì chạy quá vội nên sau khi lên thuyền thở hổn hển không thôi, người này đúng là Thường Tiến.
Thấy Thường Tiến, Quỳnh Nương rõ ràng tăng khẩu khí, hỏi: “Vương gia không đến được sao? Bây giờ có bận không?”
Thường Tiến cứ ấp úng, làm tim Quỳnh Nương lại treo cao lên.
Cuối cùng Quỳnh Nương lạnh giọng hỏi, hắn mới nói ra tình hình thực tế.
Hoá ra sau khi Lang Vương đến nơi này đã đại chiến vài lần với thuỷ tặc Kích Thủy Khách, có thắng cũng có bại.
Mấy ngày trước lại đánh lén, lần này Lang Vương và Kích Thủy Khách gặp nhau trên sông, hai chiếc thuyền đội hỗn chiến một chỗ, Lang Vương thấy máu
bay tán loạn, sát khí bốc lên, bèn tự mình ra trận, cầm binh khí trong
tay chém giết mười mấy tên thủy tặc.
Lúc này đột nhiên có
một mũi tên bắn lén đánh úp Lang Vương, bắn về phía cổ họng của Lang
Vương. Lúc Lang Vương phát hiện thì đã không trốn kịp nữa, chỉ kịp
nghiêng thân tránh thoát khỏi cổ họng, mũi tên thật mạnh bắn tới trước
ngực Lang Vương, lại bị bùa bình an tiền tài trước ngực ngăn lại nên cắm lệch đi, đã tránh đi chỗ phổi yếu hại, nhưng mất máu quá nhiều, sau khi trở về quân doanh liền hôn mê bất tỉnh.
Nghe được tin tức Lang Vương bị thương, lòng Quỳnh Nương đảo lộn, nàng nghĩ cũng không
nghĩ, lập tức phủ thêm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Thường
Tiến vội vàng nói: “Vương phi đừng vội, hiện giờ Vương gia cũng vừa tỉnh dậy, ngài ấy nghe nói Vương phi đã tới đại doanh Giang Đông, cố ý phân
phó không cho ngài đến quân doanh, hiện giờ chiến sự chạm vào là nổ
ngay, nơi đây hung hiểm, bảo ta dẫn theo một đống thân binh hộ tống ngài đi vòng vèo về kinh.”
Quỳnh Nương nhíu mày nói: “Sao ta
có thể đi? Bên cạnh Vương gia không có người tinh tế sao được? Một đám
nam nhân hầu hạ Vương gia đang trọng thương thế nào?”
Thường Tiến cũng vội vã khuyên Vương phi trở về, đầu óc vừa chuyển gân một cái bỗng buột miệng thốt ra: “Có Hà tiểu thư phụng dưỡng, Vương phi không
cần lo lắng…”
Lời này chưa nói xong, Thường Tiến nhìn mặt
Vương phi chợt trắng bệch, hắn liền muốn lôi đầu lưỡi của bản thân ra,
chiên dầu cho xốp giòn rồi chấm muối ăn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lang Vương: Bổn vương nên đổi thị vệ trưởng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT