Hà Nhược Tích nghe báo người Sở gia tới bèn muốn đi theo Sở Y Y đi
thỉnh an. Nhưng ai biết phút cuối cùng cô mẫu lại chỉ gọi một mình Sở Y Y qua hỏi chuyện.
Lòng nàng ta thấp thỏm, nghĩ chuyện đưa
cháo ngày ấy liệu có truyền tới tai cô mẫu không, liền vội vàng qua
thỉnh an, trái lại Sở cô mẫu chịu gặp nàng ta, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.
“Nhược Tích, tính ra tuổi ngươi cũng không nhỏ,
đi theo Y Y làm người ngoài thấy các ngươi là hai cô nương không gả đi
được. Trước khi đến ta đã thương lượng với di phụ ngươi, nhị nhi tử của
thủ hạ tòng quân của hắn tuổi tương đương với ngươi, trong nhà cũng giàu có, nhưng hơi đen hơi lùn, vẫn chưa thú thê, di phụ ngươi quyết định
định ra cho ngươi, mấy ngày nữa ngươi thu thập trở về đi.”
Hà Nhược Tích nghe vậy, nàng ta đâu
chịu? Sắc mặt lập tức biến đổi: “Trước khi phụ mẫu ta lâm chung, di phụ
đã đáp ứng sẽ đối đãi với ta như thân nữ, hôn nhân này… ta không muốn!”
Sở cô mẫu thầm nghĩ: Từ thói quen sống của nhị ca mà ra, hoàn toàn nuôi họ hàng thành tiểu thư đích xuất rồi.
Đáng tiếc bà không phải nhị lão gia Sở gia, lập tức banh mặt nói: “Nhìn vào
tình cảm với nhị tẩu đã qua đời của ta nên mới thu xếp hôn nhân này cho
ngươi. Ngươi đừng tưởng trời cao hoàng đế xa, chuyện phạm phải trong
vương phủ không người nào biết. Nếu lan truyền ra ngoài, không nói đến
chuyện ngươi sẽ phải đến am ni cô xuống tóc, còn liên luỵ đến Y Y. Nói
rõ cho ngươi, nếu ngươi không gả cũng được, nhưng sau khi trở về, ngươi
tự trở về Hà gia của ngươi đi, Sở gia ta không nuôi nổi tiểu thư kiều
quý như ngươi!”
Sở cô mẫu cũng kiên quyết, nói lời này
xong mặc kệ Hà Nhược Tích một khóc hai nháo ba thắt cổ. Để hai bà tử đắc lực coi chừng, ngày hôm sau đưa Hà Nhược Tích về Hà gia Giang Đông.
Năm đó Hà gia nghèo túng, một nữ hài mồ côi không ai chịu trông nom, nhị
gia Sở gia mới đón nàng ta về. Hiện giờ mắt thấy Sở gia miếu nhỏ, không
nuôi nổi tôn chân thần này nữa mới đưa nàng ta về, cũng coi như là Sở
gia tận tình tận nghĩa.
Sau khi tiễn Hà Nhược Tích về, Sở cô mẫu nói muốn mang theo nhi tử và Sở Y Y đến tiểu trạch trong ngõ nhỏ ở.
Quản gia đã truyền lời tới chỗ Quỳnh Nương, vui mừng về chuẩn bị nghênh đón Vương gia Vương phi trở về.
Hỉ Thước vừa dán thuốc bôi tóc dầu hoa quế cho
Quỳnh Nương vừa nói: “Thật ra sớm nên như vậy, nhưng không biết vì sao
Vương gia lại không làm như vậy, để Vương phi của chúng ta ở bên ngoài
bị thiệt thòi bao nhiêu.”
Quỳnh Nương vẽ xong lông mày
nói: “Vương gia mất phụ mẫu từ nhỏ, may mắn được nhị bá phụ và cô mẫu
chàng giúp đỡ. Vì thế Vương gia thân thiết với tam cô nương, nhưng chung quy lại không phải huynh muội cùng mẫu, có vài lời cô mẫu của chàng nói được, Vương gia lại không nói được. Vương gia tìm cô mẫu tới là chàng
có lời không tiện nói. Sau này ngươi đừng nhiều lời vọng nghị chủ tử,
cẩn thận bị kẹp lưỡi.”
Hỉ Thước lè lưỡi, chải tóc cho Quỳnh Nương xong rồi đổi y phục cho nàng.
Có trưởng bối từ quê nhà Giang Đông đến thăm, dĩ nhiên không thể rụt rè về phủ mới gặp.
Hôm qua lúc cô mẫu chạy tới không phái người thông báo, lúc nàng biết thì
sắc trời đã quá muộn, không thể đuổi kịp trong đêm. Sáng nay Lang Vương
lâm triều, Quỳnh Nương cũng vội vàng dậy sớm, vốn muốn chạy về, không
ngờ cô mẫu lại nhanh như thế, truyền lời đến trước.
Quỳnh Nương lên xe ngựa, quay lại kinh thành, dĩ nhiên là đi gặp cô mẫu Sở gia trước.
Cô mẫu Sở gia mỉm cười kéo tay Quỳnh Nương, đánh giá từ trên xuống dưới
một phen, không khỏi gật đầu, kéo tay nàng nói: “Sau khi phu quân ta mất đi, ta thề sẽ tang phục năm năm vì chàng, lúc các con thành hôn, tang
kỳ chưa hết, ta không thể tới gặp tân nhân các con. Nhị ca nhà ta có
chức trách không rời đi được, cũng không thể tới kinh thành chủ trì hôn
sự cho các con, để Vương phi thiệt thòi rồi.”
Quỳnh Nương
vội vàng đỡ Sở cô mẫu ngồi xuống, bưng chung trà nha hoàn truyền tới
kính trà với bà, sau đó cười nói: “Vốn đã bàn bạc với Vương gia rằng tết sẽ quay lại Giang Đông gặp trưởng bối trong nhà một lần, không ngờ lại
để cô mẫu lặn lội tới trước, cáo tội với cô mẫu.”
Vương phi và cô mẫu mỉm cười hàn huyên, dĩ nhiên Sở Y Y cũng ở một bên nhìn.
Sớm hôm nay, cảnh hai bà tử kéo biểu tỷ khóc kêu không nghe theo lên xe
ngựa thực sự đã doạ Sở Y Y. Như hài đồng gặp rắc rối, hậu tri hậu giác
mới phát hiện mình đã làm chuyện mờ ám gì.
Tiểu thư khuê
các câu dẫn Vương gia đã thành hôn, còn không phải là tai tiếng sao? Cô
mẫu nói việc làm của biểu tỷ sẽ liên lụy đến danh dự khuê các của nàng,
tuyệt đối không phải hù dọa người.
Huống hồ cô mẫu nói
những lời đó, nàng cũng nhập tâm. Cẩn thận ngẫm lại, trước kia lúc ở
Giang Đông, đúng là biểu tỷ đoạt nổi bật của nàng, giành được mỹ danh
tài mạo đều tốt.
Cứ như vậy lại nhớ ra biểu tỷ tới vương phủ châm ngòi khuyến khích nàng đối nghịch với đường tẩu, thật sự là dụng tâm kín đáo.
Hiện tại nàng cũng coi như là bị Triệu ma ma giáo huấn cho đã hiểu quy củ, ở bên cạnh nhìn đường tẩu, phát hiện nữ tử này giơ tay nhấc chân còn ưu
nhã hơn giáo tập ma ma.
Nghĩ mình chế nhạo xuất thân của
nàng, nhưng lời nói cử chỉ của mình lại lộ ra quê mùa thô bỉ, hiện giờ
dần dần có kiến thức, thật sự là hổ thẹn.
Trước nay Quỳnh
Nương không phải người có lý không tha, hiện giờ thấy cô mẫu là trưởng
bối hiểu lý lẽ, đè ép được Sở Y Y. Huống chi cô mẫu còn dẫn theo nhi tử
nhỏ tuổi, vương phủ to như vậy, tuyệt đối không có đạo lý để bọn họ dọn
đến viện liền nhau.
Vì thế nàng dịu dàng mời cô mẫu ở lại.
Tới buổi chiều Lang Vương trở về, nghe nói Quỳnh Nương mời cô mẫu ở lại, lễ nghĩa chu đáo, đích thân thu xếp viện, còn chuẩn bị thư phòng cho nhi
tử Vinh Ca Nhi của cô mẫu, mấy ngày nữa sẽ mời tiên sinh dạy học tới,
trong lòng rất là cao hứng.
Ngày thường vương phủ ít
người, chỉ có Quỳnh Nương và Vương gia nên ăn ở bàn nhỏ là được, nhưng
hiện tại đã có trưởng bối, ăn trên giường còn ra thể thống gì?
Đã nhiều ngày rồi Quỳnh Nương muốn ăn lẩu, nhưng hai người không có hứng thú ăn, hiện tại nhiều người, có thể làm một nồi rồi.
Vì thế nàng lệnh cho bếp đốt than đỏ, chuẩn bị nồi đồng, thái thịt dê lát
mỏng, lóc thịt chân dê, chuẩn bị đầy đủ cá viên các màu với đồ ăn, chén
dầu tỏi giã và thịt tươi.
Cách ăn truyền đến từ biên cương phía Bắc này rất mới mẻ, mấy người Sở cô mẫu ăn rất vui vẻ, ngay cả Sở Y Y cũng quên mất kinh hách lúc sáng sớm tiễn biểu tỷ đi, cứ nhìn lát
thịt mỏng như cánh ve trong nước sôi cuồn cuộn.
Sở cô mẫu ngầm thọc nàng ta một cái, lúc này nàng ta mới ngượng ngùng đứng lên, giơ chén rượu tạ lỗi với đường tẩu.
Quỳnh Nương cười, nói: “Đều là người nhà, một bút không viết được hai chữ sở, hà tất phải đa lễ như vậy?”
Nói xong, nàng nâng chén một hơi uống cạn, xem như loại bỏ tất cả hiềm khích trước đó.
Lang Vương từ nhỏ đã không có phụ mẫu, tuy từ đó về sau có thúc công trưởng
bối giúp đỡ, nhưng trong lòng lại hướng tới niềm vui gia đình của một
nhà già trẻ.
Lúc này thính đường tràn đầy lời nói tiếng
cười, cô mẫu tiểu nhi cũng giòn giã nói chuyện với Quỳnh Nương, hơi nước mờ mịt bốc lên từ nồi làm gương mặt của Quỳnh Nương càng thêm dịu dàng, hắn không khỏi nghĩ tới, nếu bảo bối của hắn hoài hài nhi, oa oa sinh
ra liệu có giống nàng hơn không?
Trong bữa ăn, cô mẫu nói
một ít chuyện của bốn phía Giang Đông —— từ khi triều đình phái Tào Đức
Thắng tiêu diệt hải tặc đến nay, dọc theo đường thuỷ tới gần kinh thành
rất sạch, nhưng càng đến Giang Đông tặc hoạn lại càng tàn sát bừa bãi.
Thậm chí quấy rầy phú hộ thôn quê không dựa gần đường thuỷ cũng không an bình lắm, sợ ban đêm nhà mình gặp phải tai họa bất ngờ, sợ bị cướp.
Lang Vương buông đũa nhíu mày nghe, còn lòng Quỳnh Nương cũng lật.
Lời trong miệng cô mẫu với cảnh kiếp trước lại khác nhau rất lớn.
Phải biết rằng kiếp trước sau khi đường thuỷ khai thông, tuy rằng cũng có
tặc hoạn, nhưng đều là vài tay ăn chơi thôn quê đi lệch đường, đều không có thành tựu gì, lúc ấy triều đình phái nhân mã diệt phỉ ra, không đến
một tháng đã chiến thắng trở về phản triều, nào có đánh mấy tháng vẫn
chưa thấy kết thúc như bây giờ?
Mà nghe ý trong lời của cô mẫu, nạn trộm cướp này như là khởi nghĩa tạo phản ngầm, tên của tặc đầu cũng thật nổi danh, chính là “Kích Thủy Khách” - người đứng đầu lục lâm của thống soái tam phỉ tứ khấu, hiện giờ nhân lúc mùa hạ các nơi liên
tiếp lũ lụt, nạn dân vô số, chiêu binh mua ngựa mở ra một vấn đề lớn.
Nhưng cho dù Quỳnh Nương cố sức suy nghĩ thế nào, hình như kiếp trước nàng
chưa từng nghe thấy danh hào “Kích Thủy Khách” bỗng nhiên có này!
Hiện giờ nàng đã sớm cảm nhận được, bởi vì đời này ba người oan nghiệt trọng sinh đã đánh vỡ quỹ đạo sự kiện của kiếp trước. Tỷ như trước mắt là một chuyện, chỉ là nàng không biết là mình, hay là Liễu Bình Xuyên hoặc là
Thượng Vân Thiên làm chuyện diệt phỉ này xảy ra biến đổi lớn động trời,
rồi sau đó sẽ phát triển thế nào cũng không thể biết.
Vì thế sự mà không được giải giống Quỳnh Nương, thật ra còn có Thượng đại nhân.
Hắn căn cứ vào ký ức kiếp trước mà nghĩ rằng tiêu diệt hải tặc dễ như trở
bàn tay nên mới kiến nghị Thái Tử tiến cử thân tín là Tào Đức Thắng làm
soái, lũ lụt bình định rồi sẽ tạo nên thanh danh hiền đức cho Thái Tử,
lại có thể mượn cơ hội gạt bỏ thế lực ở Giang Đông của Lang Vương, gia
tăng trợ lực để sau này Thái Tử về vững vàng đăng cơ.
Lúc bắt đầu tiến triển thuận lợi như dự đoán, rất nhanh đã bình định được lũ lụt phụ cận kinh thành.
Nhưng sau đó lại có chuyện thương nhân người Hồ và thuyền hàng của Quỳnh
Nương, làm Tào tướng quân mất hết thể diện trước mặt thánh thượng. Vì
vậy Tào tướng quân càng muốn xây dựng thêm nhiều quân công để lấy lại
thánh tâm.
Nhưng sau khi quan quân tiến vào Giang Đông,
chuyện càng khó giải quyết, những thủy tặc bị đánh cho tan đàn xẻ nghé
trước đó bị trùm thổ phỉ tên Kích Thủy Khách huấn luyện lại, như là ác
long trong nước, phản công lại không hề báo trước, hơn nữa đấu pháp trên nước xảo quyệt hung mãnh, khiến người ta khó lòng phòng bị!
Vài lần đại bại, không nhắc tới chuyện tổn binh hao tướng, Thái Tử tiến cử
Tào Đức Thắng cũng bị hoàng đế nói vài câu không nặng không nhẹ, sao có
thể không khiến Thái Tử nổi giận? Vì vậy hắn lập tức gọi Thượng Vân
Thiên vào phủ thương nghị đối sách.
Thượng Vân Thiên cũng buồn bực, gã Kích Thủy Khách này là người phương nào, sao mà xông ra bất thình lình thế?
Lúc hai người đang thương nghị, Bạch thị đột nhiên cầu kiến.
Nhà nàng ta kinh doanh thuỷ vận, dĩ nhiên quan tâm đến chuyện đường thủy,
sau khi nghe được chuyện quan trọng này liền vội vàng tới gặp Thái Tử.
Sau chuyện lần trước, Thái Tử sinh oán trách với Bạch gia, nhưng số lượng
tiền bạc lớn mà Bạch gia cung cấp lại giải quyết nhu cầu cấp bách cho
hắn, vì vậy hắn cho Bạch thị vài phần mặt mũi, gọi nàng ta vào.
Bạch thị thong dong hành lễ xong rồi đơn giản nói về tình hình của Kích Thuỷ Khách cho Thái Tử và Thượng đại nhân nghe, cuối cùng nàng ta lại bỏ
thêm một câu: “Điện hạ, ngài đoán, vị Kích Thủy Khách này… là người quen của ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT