Thang thị về đến nhà, sắc mặt rất không tốt.

Có lẽ Lý Phương Nguyệt biết Thang thị ra ngoài tìm Lục Lâm đòi tiền, thấy Thang thị trở lại, liền muốn tìm Thang thị hỏi một chút.

Sau khi mang thai, lão nhân trong nhà đều rất kỳ vọng vào cái thai này của Lý Phương Nguyệt, làm sống lưng của Lý Phương Nguyệt thẳng hơn không ít.

Thang thị bị Lục Lâm soi mói, cảm thấy cưới Lý Phương Nguyệt về chẳng khác nào cưới về một cái tang môn tinh, lúc này, Lý Phương Nguyệt còn chạy tới trước mặt Thang thị, trong chốc lát liền chọc giận Thang thị.

Dưới sự tức giận, Thang thị liền nổi lên tranh chấp với Lý Phương Nguyệt, còn đánh nàng vài cái.

Lâu rồi Lý Phương Nguyệt không bị Thang thị nhằm vào, thấy Thang thị tự nhiên nổi điên, đương nhiên cũng đánh lại, hai người đánh thành một khối.

Hai người cùng nhau tranh chấp, liền dẫn lão thái thái đến, Lý Phương Nguyệt thấy Thang thị nổi điên, phỏng chừng không chiếm được chỗ tốt gì, liền rầu rĩ rời đi.

Vương thị nhìn Thang thị, có chút bất mãn nói: "Tức phụ lão đại, sao ngươi lại lấy cháu dâu ra trút giận, làm bị thương hài tử thì làm sao bây giờ?"

Thang thị đã tức đến phát điên, bây giờ bình tĩnh lại, cũng cảm thấy có chút lỗ mãng.

Vương thị nhìn thoáng qua ngoài cửa, rầu rĩ nói: "Nếu như nàng đến chỗ tỷ tỷ nàng cáo trạng, chọc giận chủ bộ đại nhân thì làm sao bây giờ?"

Nghe lão thái thái nhắc tới chủ bộ đại nhân, Thang thị lại giận đến muốn nổ, nếu chủ bộ thật sự để ý tới người muội thê này thì tốt rồi, chỉ sợ là chủ bộ căn bản không để ở trong lòng, nhưng lời này không thể nói với lão thái thái.

Thang thị bị lão thái thái quở trách một hồi, cũng không dám cãi lại cái gì, chỉ có thể giận dỗi một mình.

Lục Trình Ngọc từ học viện trở về, liền nghe nói mẫu thân và thê tử đánh nhau.

"Mẫu thân, sao ngài lại gây lộn với Phương Nguyệt." Lục Trình Ngọc không quá thích Lý Phương Nguyệt, nhưng vẫn có chút thích hài tử trong bụng Lý Phương Nguyệt.

Tuổi tác của Lục Trình Ngọc ở trong thôn cũng coi như không nhỏ, có vài người cùng tuổi, đã có rất nhiều tiểu hài tử chạy quanh sân.

Trong khoảng thời gian này, Lục gia phân tranh không ngừng, bị người ngoài chế giễu không ít, Lục Trình Ngọc cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Thang thị oán hận nói: "Cái nha đầu chết tiệt kia, trong nhà vì cưới nàng mà phải tốn bao nhiêu bạc, còn nàng chỉ biết làm ta mất mặt."

Lục Trình Ngọc rất muốn xem nhẹ chuyện của Lý gia, khoảng thời gian trước, do Lý Như thổi gió bên gối, mà Lục Trình Ngọc có thể gặp chủ bộ một lần, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, chủ bộ đại nhân cũng đáp ứng sẽ dìu dắt hắn, chuyện này làm cải thiện thái độ của Lục Trình Ngọc với Lý Phương Nguyệt không ít, thấy mẫu thân lại lấy chuyện này ra nói, Lục Trình Ngọc có chút không cao hứng nói: "Mẫu thân, nhắc lại chuyện này làm gì."

Tuy rằng Lý Như chỉ là một thị thiếp, nhưng chỉ cần lời nói có thể đả động chủ bộ đại nhân, thì dù là thê hay thiếp cũng không có gì quan trọng, Lục Trình Ngọc rất không muốn thừa nhận chính mình đã chọn sai.

Thang thị rầu rĩ nói: "Hôm nay tìm Lục Lâm mượn bạc, hắn không đồng ý, hình như hắn biết chuyện Lý Như chỉ là thị thiếp."

Lục Trình Ngọc có chút kích động nói: "Lục Lâm biết? Mẫu thân, mẹ có lầm hay không, hắn đã nói cái gì?"

Thang thị gật gật đầu, có chút tức giận nói: "Hắn nói, phu nhân của chủ bộ đại nhân họ Kỷ, vì sao không phải họ Lý."

Lục Trình Ngọc đột nhiên nắm chặt tay, trên mặt nhiễm vài phần xấu hổ và giận dữ, mơ hồ có chút chật vật bất kham.

"Cái thằng nhóc chết tiệt này, rốt cuộc là nghe được tin tức ở chỗ nào chứ." Thang thị rầu rĩ nói.

Lục Trình Ngọc cắn chặt răng, không thể không thừa nhận, gần đây Lục Lâm rất khác biệt, hắn quản lí rất nhiều chuyện ở cửa hàng Hoa Hạ, trước kia hắn còn thấy mấy lão bản ở trấn trên còn ăn cơm cùng Lục Lâm, nhân duyên của Lục Lâm, hình như rất không tồi.

Lục Trình Ngọc thầm có chút khủng hoảng, nếu Lục Lâm biết chuyện, có phải đã có rất nhiều người biết rồi hay không.

Trong biệt viện.

Trần Tiểu Mễ nhìn cặp sách chồng chất trong phòng, có chút quái dị nói: "Cư nhiên nhiều như vậy."

"Do tính tiền theo sản phẩm, cho nên, mọi người đều rất tích cực."

Hiện tại ở chỗ của Lục Lâm chỉ có mười lăm công nhân được thuê chính thức, nhưng Lục Lâm cũng không ngại nhân công mang vải về nhà làm, làm xong rồi đưa lại đây.

Như vậy, nhân công lãnh vải vóc về nhà làm cũng có thể đưa cho chị em dâu, nữ nhi trong nhà làm giúp, sau khi làm xong, cũng có thể nhờ người khác giao lại đây, rồi lại lãnh về nhà làm tiếp, cho nên, tuy rằng tạm thời trong tiệm chỉ có mười lăm nhân viên nhưng trên thực tế lại có rất nhiều người lãnh về nhà làm, nên cặp sắp cũng có rất nhiều.

Vì để kiếm được nhiều một chút, không ít người sẽ mang về nhà nhiều một chút, một khi không cẩn thận, sẽ tồn hàng lại rất nhiều.

Lục Lâm cân nhắc, mấy nữ công đó làm liều mạng như vậy, cũng sợ hãi đột nhiên không có việc làm, thất nghiệp ở đâu cũng là một vấn đề lớn a.

Gần đây thù lao Lục Lâm phải trả, cũng có đến mấy chục lượng.

Trần Tiểu Mễ nhìn một phòng cặp sách, nói: "Trước tiên cứ chậm lại một chút, bây giờ cặp sách có chút nhiều."

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Làm nhiều như vậy, lúc này nên đình một khoảng thời gian, chậm rãi bán, hoặc là, hắn đến thị trấn kế bên thuê một cái cửa hàng, mở một chi nhánh, mang túi qua bên kia bán, tuy rằng cũng có tiểu thương đến đây lấy hàng hoá của hắn bán lại, nhưng số lượng cũng không phải rất nhiều.

Lục Lâm càng nghĩ càng cảm thấy được, liền nói chuyện này cho Trần Tiểu Mễ.

"Đi thị trấn kế bên a." Trần Tiểu Mễ mơ hồ cảm thấy được, lại cảm thấy đường xá khá xa xôi, nếu muốn đến thị trấn kế bên, buổi sáng xuất phát thì buổi tối cũng không thể về tới kịp.

"Đáng tiếc a! Có rất nhiều kiểu dáng không thể làm được, bằng không nhất định có thể bán được một đợt nữa." Trần Tiểu Mễ thở dài, mơ hồ có chút ưu sầu.

Lục Lâm biết rất nhiều kiểu túi, nhưng có không ít kiểu bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không chế tác được, nguyên nhân phổ biến nhất là vấn đề khóa kéo. Mấy ngày hôm trước, Lục Lâm còn nhập vào một đám vải a, nếu đợt túi này bán không được, vậy đám vải này sẽ phải tồn lại.

"Không đi cũng được, để bán từ từ, dù sao cũng có thể bán ra ngoài, giai đoạn trước đã kiếm được không ít, dù sao cũng đã lấy lại vốn rồi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, dựa vào bán túi, trừ ra phí hao tổn, cũng kiếm được hơn một trăm lượng, nếu ở trong núi bào thực còn không biết phải mất bao lâu, mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy a, tuy rằng đã kiếm được một ít tiền, nhưng cũng không thể dừng lại không làm nữa, dù sao trong nhà cũng có nhiều miệng chờ ăn a.

Lục Lâm đếm đếm bình bạc, nói: "Còn thừa một 150 lượng."

Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Còn nhiều vậy, chỗ này có phải phần lớn là do bán rượu kiếm được hay không a!"

Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Cũng không hẳn, chủ yếu là bán túi."

Gần đây hắn đã giảm bớt tần suất bán rượu, quá trình nhưỡng rượu khoai lang đỏ tương đối rườm rà, hơn nữa cũng không có nguyên liệu, rượu trong quầy bán quà vặt, càng bán càng ít đi, Lục Lâm cũng luyến tiếc bán đi, trước kia lúc gặp Vương chưởng quầy, Vương chưởng quầy cũng có chút oán hận chuyện này.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ nằm thành một khối, nói chuyện mở chi nhánh, nói trong chốc lát liền ngủ rồi.

Lục Lâm dậy thật sớm, đi vào đại sảnh, thấy Trần Tiểu Thái cắn cán bút, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

"Ngươi dậy sớm thế?" Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nghĩ thầm: Tiểu hài tử nơi này rất tự giác a, dậy sớm như thế, tiểu hài tử ở thế giới trước kia, nếu được nghỉ, có thể ngủ tới khi mặt trời lên cao.

Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, nói: "Không sớm a, gà trống đã gáy từ lâu rồi."

Lục Lâm: "......" Gà trống gáy thì gáy đi, không nhất thiết lúc gà trống gáy thì phải thức dậy!

"Ngươi đang làm gì đó?" Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, nói: "Ta đang tính toán tình hình thu chi, gần đây sinh ý trong tiệm rất đình trệ, nhưng mà ngày nào cũng phải trả một bút tiền công, vải dệt cũng không rẻ, còn tiếp tục như vậy nữa, sẽ càng ngày càng lỗ vốn."

Lục Lâm: "......" Con nít con nôi nghĩ nhiều như vậy làm gì? "Vậy ngươi có ý tưởng gì không?"

Trần Tiểu Thái gật gật đầu, nói: "Nên tìm biện pháp bán túi nhiều hơn, bằng không sẽ phải cạp đất mà ăn."

Lục Lâm bĩu môi, thầm nghĩ: Muốn cạp đất cũng đâu dễ như vậy, đứa nhỏ này sợ nghèo thì có.

"Lâm ca, chúng ta làm lỗ vốn, Đại lão bản có dị nghị gì hay không, có thể không cần chúng ta nữa hay không?" Trần Tiểu Thái lo lắng sốt ruột nói.

"Đại lão bản đã ra ngoài, chúng ta làm lỗ vốn, hắn cũng không biết......" Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Thái thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy sao, ta còn cảm thấy lỗ vốn rất không tốt."

"Được rồi, được rồi, cùng ta ra ngoài một chuyến đi."

"Đi đâu thế?" Trần Tiểu Thái hỏi.

"Đi rồi biết."

Lục Lâm mang theo Trần Tiểu Thái đi hướng ra chợ.

Trần Tiểu Thái đi bên cạnh Lục Lâm, rầu rĩ nói: "Lục ca, chúng ta đi chợ làm gì a!" Nó còn tưởng rằng Lục Lâm muốn dẫn nó đến chỗ nào, kết quả là đi chợ.

"Đương nhiên là để mua đồ ăn."

"Mua cái gì chứ!" Trần Tiểu Thái hỏi.

"Xem ở chợ có cái gì rồi tính tiếp, có thể suy xét mua một con gà mái, thứ đó rất bổ."

Trần Tiểu Thái: "......" Gần đây có ngày cửa hàng không bán được một cái túi nào, Lục ca còn xa xỉ muốn mua gà mái, nhưng mà canh gà hầm phi thường ngon, thịt gà cũng rất ngon, Trần Tiểu Thái nhịn không được liếm liếm môi.

Lục Lâm thầm nghĩ: Trời càng ngày càng nóng, hình như gần đây Tiểu Mễ ăn không nhiều lắm, ăn rất cái gì cũng phun ra hết, phải nên tẩm bổ.

Lục Lâm đi tới thị trấn, thấy một đám người vây quanh một chỗ không biết là đang xem cái gì.

Một vị thiếu gia, cao giọng nói: "Đầu hùng này, ta ra mười sáu lượng, đã là rất cao rồi."

"Hai mươi lượng."

"Ta nói, một thợ săn như ngươi, không nên quá tham lam, đầu hùng này của ngươi, da lông đã tổn hại nghiêm trọng, cũng chỉ có bổn thiếu gia, mới nguyện ý ra giá mười sáu lượng, những người khác, ngay cả 12 lượng cũng không muốn bỏ ra."

"Hai mươi lượng."

Thanh niên kiêu ngạo ngang ngược, nhìn Tần Nghị, trên mặt hơi có chút tức giận.

Lục Lâm chen vào đám người nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc nói: "Tần đại thúc."

Tần Nghị nhìn thấy Lục Lâm cũng có chút kinh ngạc, Tần Lãng nhìn thấy Lục Lâm hai mắt liền sáng ngời, ngay sau đó trông mong nhìn Lục Lâm, bị một đứa đại tiểu tử dùng ánh mắt cầu cứu nhìn, Lục Lâm nhịn không được tâm sinh khác thường.

Lục Lâm tiêu hai mươi lượng, mua con gấu đen của Tần Nghị.

Tần Nghị thập phần cảm kích, ân cần muốn đưa gấu đen về cho Lục Lâm.

Lục Lâm chiêu đãi Tần Nghị cùng Tần Lãng ở biệt viện, trên đường về, Lục Lâm có nghe nói về chuyện của Tần gia, mấy ngày trước, ba cha con Tần Nghị theo dõi một con gấu đen, thiết kế bẫy rập bắt giữ gấu đen, tuy rằng bắt được gấu đen, nhưng trong quá trình đó Tần Minh gặp chuyện ngoài ý muốn, ngã gãy chân.

Sau khi Tần Nghị tìm đại phu, đại phu nói, nếu muốn trị tốt thương thế, cần tốn ít nhất hai mươi lượng bạc, cho nên khi vị kia thiếu gia kia ra giá mười sáu lượng, Tần Nghị mới chết sống không chịu.

Biết chuyện của Tần Nghị, Lục Lâm nhịn không được cảm thán người miền núi cũng không dễ dàng, vất vả lắm mới bắt được một con thú lớn, đi xem bệnh cũng không đủ, đương nhiên, cũng có thể là do Tần Nghị không biết giá thị trường, bị lang băm hố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play