Thẩm a bà làm việc ở trấn trên, nếu Trần Tiểu Mễ có rảnh cũng sẽ mang Thẩm Trì cùng Trần Tiểu Thái về nông thôn.

Rau xanh, củ cải trên trấn trên đều cần tiền mua, theo nguyên tắc có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, Trần Tiểu Mễ thường xuyên về nông thôn một chuyến để dọn đồ.

Thời điểm Trần Tiểu Mễ về nhà, vừa lúc Lục Đồng hồi môn.

Ở thời đại này hồi môn là dịp về nhà của nữ nhi sau một tháng gả ra ngoài, nữ nhi, con rể hồi môn sẽ mua vài thứ đưa đến nhà nhạc phụ, con rể mua đồ càng nhiều, chứng minh nữ nhi ở nhà con rể sống rất tốt, cha mẹ nhà gái đã có thể yên tâm.

Lục Lâm là ở rể, theo lý thì cũng phải hồi môn, nhưng Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ngại phiền toái, nên không có trở về.

Thời điểm Lục Lâm vào nhà Trần Tiểu Mễ đã bệnh nặng, lúc ấy cũng không nghe ai nói cái gì, nhưng sau đó cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ từ từ đi lên, liền có người lôi việc này ra nói, chỉ trích Lục Lâm vong ân phụ nghĩa, gả ra ngoài rồi thì nhà cũng không về. Bất quá, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ cũng không xem là chuyện to tát gì.

Trong mắt Lục Lâm, cho dù khi hồi môn đưa một đống đồ vật đến, cũng sẽ bị người khác chế nhạo một phen, hai người đều không phải người để ý thanh danh, tự nhiên sẽ không làm chuyện tốn công vô ích này.

Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ không ở nhà, kỳ thật, Trần lão đại đã lén tới nhà hai người, nhưng đồ trong nhà cơ bản là đã dọn hết, Trần lão đại tới một chuyến, không thu hoạch được gì, bất lực trở về.

Chỗ Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ ở tương đối vắng, ngay từ đầu cũng không ai phát hiện, nhưng thời gian dài, vẫn bị phát hiện.

Lục Lâm nói với người ngoài là hắn tìm được một công việc ở trấn trên, tạm thời ở lại trấn trên.

Lục Lâm vừa nói như vậy, liền làm người trong thôn hâm mộ một trận, một công việc ổn định trên trấn, công việc hai lượng bạc một tháng của Lục An tương đương với một cái chén vàng, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ, hiện giờ Lục Lâm cũng tìm được việc làm ở trong thành, chúng thôn dân sôi nổi cảm thán, vận khí của Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm đã đổi thay.

“Ca ca.” Trần Tiểu Thái đi tới bên người Trần Tiểu Mễ, nói nhỏ: “Đại ca, Lục Đồng một mình trở về.”

Trần Tiểu Mễ nhịn không được có chút kinh ngạc, thanh danh của y cùng Lục Lâm quá kém, đơn giản là bất chấp tất cả, nhưng Lục Đồng luôn rất hiếu thắng a, ngày hồi môn quan trọng như vậy, Lục Đồng cư nhiên một mình trở về, để mấy bà tám trong thôn nhìn thấy, không biết sẽ nói thành cái dạng gì.

Nhưng cái phu quân mới cưới kia của Lục Đồng, cư nhiên để một mình nàng trở về vào ngày quan trọng như vậy,  vậy sự quan tâm của vị phu quân mới cưới kia dành cho Lục Đồng cũng hữu hạn a.

Lục Lâm nghĩ đến vẻ mặt chán ghét của Lục Đồng sau khi nguyên chủ rơi xuống nước, liền cảm thấy Lục Đồng thành như bây giờ, cũng là đáng đời.

Lục gia.

Thang thị nhìn nữ nhi, nhịn không được có chút nôn nóng.

Thang thị chỉ cảm thấy gần đây chuyện gì cũng không thuận lợi, người thê tử mà đại nhi tử cưới là một con quỷ đòi nợ, chủ bộ đại nhân căn bản không xem bọn họ là chuyện to tát gì, mà nhà gái cũng vậy, gả con ra ngoài lâu như vậy, ngay cả cái tin cũng không có, thật vất vả mới chờ đến hồi môn, lại chỉ có một mình nữ nhi trở về.

So sánh một chút, lúc trước ai cũng cảm thấy Lục Lâm ở rể cho Trần Tiểu Mễ, nhất định sống không tốt, bây giờ cuộc sống của Trần Tiểu Mễ càng ngày càng đi lên.

Gần đây người trong thôn nói tới Trần Tiểu Mễ, tuy rằng đa số là quở trách, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Trần Tiểu Mễ có bản lĩnh, kiếm tiền thật nhiều. Thanh danh chỉ là hư ảo, bạc mới là thật.

“Tướng công ngươi đâu?” Thang thị hỏi.

Lục Đồng tràn đầy buồn bực nói: “Tiểu tử trong nhà sinh bệnh, tướng công đi mời đại phu về xem bệnh cho nó rồi.”

Thang thị rầu rĩ nói: “Cái thằng nhóc chết tiệt kia, sớm không bệnh, muộn không bệnh, chọn ngay lúc này bị bệnh, chắc là cố ý đi?”

Lục Đồng bĩu môi, nói: “Ai biết nó chứ!”

Lục Đồng gả đến nhà chồng, sống cũng không tốt, thật ra Lý Kế đối xử với nàng cũng không tệ lắm, nhưng lão thái thái vẫn luôn mặt sưng mày xỉa với nàng.

Sau khi Lục Đồng gả qua, lão thái thái liền sai nàng nấu cơm, giặt quần áo, còn muốn nàng giúp may vá y phục, thậm chí còn bắt nàng đi dọn phân.

Lục Đồng cảm thấy Lý gia đâu phải tìm con dâu.

Thời điểm Lục Đồng ở Lục gia, vẫn luôn mộng tưởng trở thành thái thái nhà giàu, sợ làm việc hư tay, mấy chuyện như nấu cơm, giặt quần áo đều không dính tay, Thang thị cũng cảm thấy nữ nhi lớn lên xinh đẹp, vừa nhìn liền biết có mệnh quan thái thái, trước kia lúc còn nhị phòng, chuyện gì cũng ném cho nhị phòng làm, nuông chiều Lục Đồng thành đứa cái gì cũng không biết làm.

Lục Đồng ở Lý gia nấu cơm, lần nào nấu cơm cũng ăn không được. Lão thái thái thập phần bất nmãn với Lục Đồng, luôn mắng Lục Đồng ham ăn biếng làm, cái gì cũng không biết làm.

Tiểu hài tử trong nhà, chắc là nghe thôn dân nói, có mẹ kế liền có cha kế, liên xem Lục Đồng là địch nhân, lúc nào cũng đề phòng.

Tính tình của Lục Đồng cũng không tốt, thấy tiểu tử coi nàng như thù địch, cũng không thèm để ý tới nó, hai người nhìn nhau không vừa mắt, Thang thị nhìn nữ nhi, trong lòng buồn rười rượi, con dâu mới cưới về là một con quỷ đòi nợ, nữ nhi hồi môn cư nhiên không mang cái gì về, một thân một mình về nhà, Thang thị cảm giác mặt mũi của mình đều bị mất hết.

Thang thị có chút oán trách nhìn Lục Đồng, nói: “Hôm nay hồi môn, sao ngươi không mang cái gì về a?”

Lục Đồng nhìn ra mẫu thân ghét bỏ mình, thầm có chút chua xót.

Lục Đồng nghĩ đến trước đó vào cửa, liền lão thái thái Vương thị ở cạnh cửa chờ nàng, Lục Đồng còn nghĩ, nãi nãi thật tốt, sớm đã chờ nàng, chỉ là khi lão thái thái nhìn thấy hai tay nàng trống trơn chỉ về một mình, liền mắng hai câu, tránh ra, Lục Đồng giống bị hắt một chậu nước lạnh, thập phần xấu hổ.

Về nhà không chuẩn bị cái gì.

Thang thị đen mặt, nói: “Nhà chồng ngươi cũng quá khi dễ người.”

“Tẩu tử đâu?” Lục Đồng hỏi.

Thang thị rầu rĩ nói: “Về nhà mẹ đẻ rồi.”

Lần trước Lý Phương Nguyệt cùng Lục Trình Ngọc hồi môn, cũng không thấy được chủ bộ, Lục Trình Ngọc cùng Lý Hồng nổi lên tranh chấp, hai người nháo lớn một trận. Sau khi trở về, Thang thị nghe thấy không đáp lên chủ bộ đại nhân được, liền hoàn toàn thất vọng.

Gần đây lão thái thái càng thêm bất mãn với Lý Phương Nguyệt, chỉ cảm thấy Lý Phương Nguyệt hoàn toàn không xứng với Lục Trình Ngọc, thường xuyên quở trách nàng, Lý Phương Nguyệt năm lần bảy lượt lấy chủ bộ ra nói, ban đầu lão thái thái còn chịu đựng, sau này lại cảm thấy chủ bộ căn bản không thèm để mắt tới cô em vợ này, hôn sự không lộ mặt, hồi môn cũng không lộ mặt.

Chắc là bị lão thái thái áp bức quá nhiều, Lý Phương Nguyệt giận dữ trở về nhà mẹ đẻ.

Thang thị ẩn ẩn có chút phát sầu, kết thân không mượn được quan hệ, làm không tốt là phải gây thêm thù.

“Ca ngươi đi tìm nàng, dù sao cũng đã gả đến đây, luôn về nhà mẹ đẻ còn ra thể thống gì nữa.” Thang thị tràn đầy ưu sầu nói.

Lục Đồng châm chọc cười cười, nói: “Nương a! Tẩu tử đã về nhà mẹ đẻ, ngươi cứ để cho nàng về đi, cũng không có gì ghê gớm, lần này nương đúng là đã bị lừa rồi.”

Thang thị liếc mắt nhìn Lục Đồng một cái, nói: “Ngươi nói cái gì đó?”

Lục Đồng cười cười, nói: “Ta chỉ là ngẫu nhiên biết được, vị tỷ tỷ kia của đại tẩu, không phải là chính thê của chủ bộ đại nhân, chỉ là một thị thiếp mà thôi.”

Thang thị lập tức tạc mao, có chút tức giận nói: “Nữ nhi, chuyện này cũng không thể nói bậy a! Địa vị của chính thê cùng thị thiếp cách biệt rất lớn a, con cái của thị thiếp không có quyền thừa kế, cho dù chỉ là bá tánh bình dân, cũng sẽ bị khinh thường rất nhiều.”

“Nương, ta là người không biết chừng mực như vậy sao? Ta cũng là ngẫu nhiên biết được chuyện này, nhưng bất hẳn là sẽ không sai, nương cũng không nghĩ tới, Lý Phương Nguyệt đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu như điều kiện của nàng tốt như vậy, thì sẽ phải chờ đến cái tuổi đó sao, người trấn trên đều rất cảm kích người nhà quê như chúng ta, tin tức không thông, bị mấy bà mối kia lừa bịp, chuyên hố người ta.” Lục Đồng thở dài một hơi, trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa.

Lục Động rất giận cha mẹ, nàng sống ở Lý gia không được như ý, có quan hệ rất lớn tới chuyện của hồi đơn giản, Lý gia bỏ ra hai mươi lượng bạc, trong nhà một lượng cũng không cho nàng, Lục Đồng cảm thấy nàng bị người trong nhà bán đi.

Vì vậy Lục Đồng oán hận đại ca cùng đại tẩu, lúc biết tỷ tỷ Lý Phương Nguyệt chỉ là một thị thiếp, trong lòng Lục Đồng liền có một loại khoái cảm.

Thang thị xanh cả mặt, nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, chủ bộ đại nhân vì sao lại không tới tham gia tiệc cưới, nếu Lý Như chỉ là thiếp của chủ bộ thì không khó lý giải.

Thị thiếp địa vị thấp kém, hôn sự nhà thị thiếp, chủ bộ đại nhân đương nhiên không cần lo lắng.

Thang thị cắn chặt răng, trong lòng tức đến hộc máu, lại còn không thể không che lấp, “Chuyện này, ngươi không được ra ngoài nói bậy.”

Người trong thôn rất thích bàn tán về nhà bọn họ, nếu để người ta biết, nữ nhi nhà giàu mà nhà bọn họ tốn đống lớn cưới về, chỉ là muội muội của một thị thiếp hạ tiện, nhà bọn họ sẽ bị chê cười đến chết.

Lục Đồng gật gật đầu, nói: “Ta biết rồi, nhưng mà nương cũng phải để ý một chút, Lý Phương Nguyệt này quá coi trọng mình, nương, ngươi cũng không được để nàng cưỡi lên đầu mình a!”

Thang thị oán hận nói: “Lý gia cũng quá vô sỉ, hố đại ca ngươi như thế, đại tẩu ngươi cư nhiên còn có mặt mũi lấy chuyện về nhà mẹ đẻ để uy hiếp đại ca ngươi.” Thang thị bị tin tức Lục Đồng mang về làm sợ ngây người, cũng quên truy cứu chuyện Lục Đồng trở về một mình.

“Nương, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ có tin tức gì không?”

Thang thị rầu rĩ nói: “Ai mà biết, nghe nói hai gia hỏa không an phận này, hiện tại cả ngày chạy lên trấn trên, hình như là tìm được việc làm ở trấn trên, cũng không biết là ai, cư nhiên mướn hai đứa này làm việc, cái tên Trần Tiểu Mễ kia cũng không phải là người tốt lành gì a!” Công việc của Lục An, làm không ít người trong thôn hâm mộ, có không ít người nhìn chằm chằm đâu, vì giữ được công việc kia, mỗi năm lão gia tử đều phải chuẩn bị tặng lễ cho cấp trên của Lục An.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?” Thang thị hỏi.

Lục Đồng lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, có một cửa hàng Hoa Hạ mới mở, bên trong bán cặp sách gì đó, thủ công tương đối tinh xảo một lượng bạc một cái, hẳn là kiếm được không ít.” Lý lão thái thái cũng mua cho Lý tiểu tôn tử một cái cặp sách nho nhỏ, tốn bảy trăm văn, đúng là xa xỉ.

“Này thì có quan hệ gì tới Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ.”

Lục Đồng trầm mặc một hồi, nói: “Có người nhìn thấy, Trần Tiểu Mễ nói chuyện với quản sự của cửa hàng, chắc là Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm làm công ở đó.”

Thang thị rầu rĩ nói: “Cái cửa hàng Hoa Hạ này, nghe cũng chưa từng nghe, chỉ sợ là một hắc điếm, nếu như lão bản biết rõ về bọn họ, nhất định sẽ không mướn bọn họ.”

Lục Đồng mơ hồ cảm thấy Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ gần đây thần thần bí bí, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm đã mua được nhà cửa ở trấn trên.

Lâm Tú Nhi nhìn Thang thị, lạnh mặt, nói: “Tiểu Đồng đã về, sao không mang theo cái gì a? Có phải là sống ở nhà chồng không được tốt hay không a?”

Thang thị lạnh mặt, nói: “Đâu có, chỉ bên Lý gia xảy ra chút chuyện thôi.”

Xảy ra chuyện gì thì cũng không nên vào ngày hồi môn ngay cả cái mặt cũng không lộ a! Để thôn dân thấy được, sẽ nghĩ như thế nào a?

Lâm Tú Nhi cảm thấy gần đây cuộc sống càng ngày càng kém, các loại việc vặt càng ngày càng nhiều, nhưng thức ăn lại càng ngày càng tệ.

Gần đây lão thái thái giữ bạc càng thêm chặt chẽ, vốn dĩ Lâm Tú Nhi còn trông cậy vào, Lục Đồng hồi môn sẽ mang chút thịt về cải thiện bữa ăn, kết quả, Lục Đồng cư nhiên hai tay trống trơn mà về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play