“Lục Trình Ngọc phải đón dâu sao?” Lục Lâm có chút kinh ngạc nói.

Trần Tiểu Thái gật gật đầu, “Nghe nói là như vậy.”

Trần Tiểu Mễ thầm nghĩ: Lục Lâm thật là trì độn a, chuyện như vậy còn để Tiểu Thái tới nói cho hắn.

Lục Trình Ngọc cùng nguyên chủ là một trước một sau sinh ra, Lục Trình Ngọc sinh ra sớm hơn Lục Lâm mười ngày, tuy rằng chỉ sớm hơn mười ngày nhưng đãi ngộ của hai người lại khác nhau như trời với đất. Đại tôn tử Lục Trình Ngọc này như là thịt đầu tim của nhị lão Lục gia, mà Lục Lâm lại giống như là nhặt được.

“Lại nói, năm trước hắn có phải nộp thuế hay không?” Lục Lâm có chút vui sướng khi người gặp họa nói Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Hình như là có.”

Lục Trình Ngọc so với Lục Lâm còn lớn hơn một chút, nếu năm trước Lục Lâm không thành hôn, cũng sẽ phải nộp thuế.

Lúc trước Trần Tiểu Mễ tìm Lục Lâm ở rể, cũng có chút hiểu biết về chuyện của Lục gia, ánh mắt Lục Trình Ngọc phi thường cao, hắn tự nhận mình là người đọc sách, lại là anh tài được đạo sư trong học viện nhìn trúng, chướng mắt cô nương ở nông thôn thôn, nhưng lại thích nữ tử trong thành, cũng chướng mắt nông thôn, một đồng sinh lang đã rất được chú ý, nhưng trong mắt người trong thành, tú tài mới là công danh chân chính, có thể gặp quan không quỳ, nếu trong nhà có ruộng, cũng có thể miễn thuế hai mươi mẫu đất, tiền thuế của hai mươi mẫu đất cũng là một số tiền lớn.

Vốn dĩ Thang thị tính chờ Lục Trình Ngọc trở thành tú tài, rồi mới cưới vợ, đến lúc đó có thể kén chọn, nếu là đồng sinh thì vẫn thấp hơn một chút.

Trước kia, thời điểm bên trên muốn thu thuế, Thang thị cũng từng động tâm tư, muốn nhanh chóng tìm một người cho Lục Trình Ngọc, nếu thật sự không được, thì trước tiên cứ tìm một người chắp vá, chờ tương lai nhi tử đậu tú tài thì lại đổi.

Thang thị có tỏ ý muốn cưới vợ cho Lục Trình Ngọc, mấy bà mối cũng rất để bụng, gia cảnh Lục gia không tồi, Lục Trình Ngọc lại là đồng sinh, nếu không phải sắp phải nộp thuế, cũng sẽ không vội vã tìm tức phụ như thế.

Mấy bà mối cũng giới thiệu cho Lục Trình Ngọc không ít người, ở tuổi này của Lục Trình Ngọc, cũng có chút mong chờ với hôn sự, ban đầu khi bà mối tới cửa, hắn cũng tương đối nhiệt tình. Nhưng mấy người các bà mối giới thiệu cho hắn đều là nữ tử nông thôn điều kiện chẳng ra gì, hứng thú cũng ít đi.

Lục Trình Ngọc cảm thấy mấy bà mối kia, là thấy hắn vội vã cưới thê tử để tránh phải nộp thuế, liền cảm thấy tìm được cơ hội, đem mấy cái dưa vẹo táo nứt giới thiệu cho hắn.

Cứ như vậy, Lục Trình Ngọc đối với chuyện kết thân thập phần mâu thuẫn.

Thang thị bất đắc dĩ, liền giao ba lượng bạc tiền thuế cho Lục Trình Ngọc, lúc đến kỳ thi mùa xuân, Lục Trình Ngọc thi tú tài cũng phải dựa vào vận khí, rất nhiều người thi đến 5-60 lần cũng chỉ là một lão đồng sinh, lần này thi tú tài thất bại, liền phải chờ thêm một năm.

Lục Trình Ngọc lại lần nữa thi rớt, làm Thang thị cảm thấy hôn sự không thể kéo dài thêm, nếu thật sự không được, thì tìm một người điều kiện kém chút, trước tiên đối phó một chút, từ từ thi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày đề tên bảng vàng.

Trong thôn chỉ có vài người đi học, lần này khảo tú tài là toàn quân bị diệt.

“Khảo tú tài thật là khó a!” Trần Tiểu Mễ nói.

Lục Lâm cười cười, nói: “Đúng vậy!”

Nếu khảo tú tài không khó, vậy tú tài cũng sẽ không được mọi người tôn trọng như vậy. Tuy rằng cùng là người đọc sách, nhưng học sinh thuộc sĩ tộc hào môn, sẽ chiếm được tiện nghi lớn hơn, chẳng những được dạy bởi những đạo sư có kiến thức uyên thâm, hơn nữa, còn có tài lục khổng lồ làm hậu thuẫn, ngoại trừ việc học ra thì không cần phải làm việc gì hết.

Lục Lâm vuốt cằm, rất có hứng thú nói: “Lục Trình Ngọc đón dâu, biết cưới người nào không?”

Trần Tiểu Thái cau mày, nói: “Nghe nói là nữ nhi của chủ bộ.”

Lục Trình Ngọc không thi đậu tú tài, bị không ít thôn phụ trong thôn cười nhạo.

Hiện giờ, Lục Trình Ngọc lại định hôn cùng nữ nhi của đại quan trên trấn, Thang thị lại run lên.

“Đại quan?” Lục Lâm nhíu nhíu mày, đại quan gì gì đó, hẳn là khoa trương đi, nếu như thật sự là đại quan, hắn phải sớm đi hỏi thăm một chút, để còn tính toán.

Sau khi Lục Lâm ra ngoài ở rể, cũng ngẫu nhiên gặp Lục Trình Ngọc hai lần, lần nào thái độ của Lục Trình Ngọc cũng đều lạnh lùng, còn tỏ ý với hắn, muốn hắn an phận một chút, đừng tưởng rằng có thể theo kẻ điên Trần Tiểu Mễ, thì có thể làm bộ làm tịch.

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Lâm, nói: “Hẳn là lời đồn thôi.”

Nếu như Lục Trình Ngọc là tú tài, vậy còn có khả năng sẽ cưới được thân thích của đại quan, nhưng hiện tại hắn chỉ là một đồng sinh thôi, lại nói năm trước lúc bên trên ra chính sách nộp thuế, có điều kiện tốt một chút thì đã tìm được vợ rồi.

Lục Lâm chống cằm, nói: “Qua mấy ngày nữa, một đám rượu khoai lang đỏ cuối cùng cũng đã không sai biệt lắm, đưa vào thành liền trực tiếp đi tìm Vương chưởng quầy hỏi một chút đi.” Rất nhiều người muốn thương lượng chuyện gì, đều thương lượng bên trong tửu lầu, tin tức của người trong tửu lầu cũng tương đối linh thông.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Cũng tốt.”

Mấy ngày sau, lúc Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ vào thành hỏi bán rượu, liền thuận tiện hỏi thăm một chút.

"Lý Phương Nguyệt?” Vương chưởng quầy nghe thấy vấn đề của Lục Lâm, có chút sửng sốt.

Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Ân, nghe nói, Lý Phương Nguyệt này là khuê nữ của chủ bộ.”

Vương chưởng quầy cười cười, nói: “Sao lại truyền ra như vậy a!” Lý Phương Nguyệt đúng là có chút quan hệ với chủ bộ nhưng cũng không phải là quan hệ như vậy, Lý Phương Nguyệt là khuê nữ của Lý tam gia, trên có một đại tỷ, gả cho chủ bộ, cho nên, chủ bộ là tỷ phu của Lý Phương Nguyệt, bất quá, vị tỷ tỷ kia của Lý Phương Nguyệt chỉ là một tiểu thiếp.

Tuy rằng chỉ là một tiểu thiếp nhưng Lý gia vẫn luôn nói Lý Như là phu nhân của chủ bộ.

Lý Như lớn lên không tồi, nghe nói là rất được chủ bộ yêu thích, người ngoài không biết nội tình, chỉ biết là đại nữ nhi của Lý gia gả cho chủ bộ, Vương chưởng quầy dùng rất nhiều biện pháp, mới rõ được sự tình. “Đại nữ nhi Lý gia lớn lên xinh đẹp, nhưng tư sắc của tam nữ nhi thì bình thường hơn nhiều.”

Lục Lâm từ chỗ Vương chưởng quầy cũng hiểu được chút chuyện, trong lòng đã có tính toán.

Trần Tiểu Mễ ngồi trên xe, nói: “Tuy rằng thân phận kém hơn so với thân phận con gái chủ bộ, nhưng vẫn có chút quan hệ. Nếu như Lục Trình Ngọc thành thân với Lý Phương Nguyệt kia, vậy chủ bộ liền thành tỷ phu của hắn.”

Lục Lâm híp mắt, nói: “Cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi.”

Thê cùng thiếp khác biệt rất lớn, con vợ lẽ ở đây đều không có quyền kế thừa, bất quá, nếu như Lý Như được nâng lên làm bình thê thì lại khác.

Trần Tiểu Mễ nghiêng đầu, nói: “Thời điểm bà mối giới thiệu hôn sự, đều sẽ nói chỗ tốt, hẳn là sẽ không đề cập tới chuyện Lý Như là tiểu thiếp.”

Sau đó Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm lại đi hỏi thăm một chút, phát hiện cư dân trong trấn cũng không phải rất rõ ràng chuyện của Lý gia, mấy chuyện của hậu trạch, nếu không có tâm hỏi thăm thì sẽ rất khó hỏi được cái gì, hơn nữa, mỗi lần Lý Như về Lý gia đều mang theo bao lớn, bọc nhỏ, cực kỳ có mặt mũi.

“Ta nghe Tiểu Thái nói lão thái thái vẫn luôn oán giận khảo thí bất công, mấy công tử nhà giàu ở trấn trên chỉ biết an chơi trác táng lại thi đậu vì đã cho giám khảo tiền, còn thiên tài tôn tử của bà không cho tiền nên mới không thi đậu tú tài.”

Lời này của lão thái thái hẳn là không phải do bà nghĩ ra được, có thể là Lục Trình Ngọc nói, lão thái thái nghe xong liền tin chuyện thiên vị làm rối kỉ cương này là thật, nói không chừng cũng có khả năng này, đương nhiên cũng có thể là do trình độ của Lục Trình Ngọc kém.

Lục Lâm kế thừa ký ức của nguyên chủ nên có ấn tượng về Lục Trình Ngọc rất sâu, trong ký ức của nguyên chủ, đường ca này của hắn rất có bản lĩnh, ánh mắt cũng phi thường cao.

"Theo lời Vương chưởng quầy nói, tư sắc Lý Phương Nguyệt thường thường, vậy hẳn là lớn lên chẳng ra gì.”

“Lục Trình Ngọc có thể coi trọng Lý Phương Nguyệt, hẳn là vì quan hệ sau lưng Lý Phương Nguyệt.”

“Chuyện cửa Lục Trình Ngọc, hẳn là đã định rồi, kế tiếp sẽ đến phiên Lục Đồng gả chồng.”

Lục Trình Ngọc đã quá tuổi, Lục Đồng cũng đã tới tuổi phải nộp thuế, nha đầu kia vốn đang muốn chờ Lục Trình Ngọc đậu tú tài, bất quá, với tình huống trước mắt hẳn là chờ không kịp rồi.

Gần đây Lục gia hẳn là sẽ liên tục làm hỉ sự, nhưng chuyện này hẳn là sẽ không có quan hệ gì tới một người đã ra ngoài ở rể như hắn.

Trần gia.

“Cháu trai, cái đuôi của Vương thị đã muốn vểnh đến lên trời luôn rồi, nhìn thấy nàng là ta muốn phát điên.” Lý thị đối với Trần Cảnh tràn đầy không vui nói.

Trước kia Trần lão thái thái cùng Lục lão thái thái có xung đột một trận, thù của hai bên cứ như vậy mà thành.

Năm trước, Trần Cảnh thi đậu đồng sinh, Lục Trình Ngọc lại không thi đậu tú tài, làm Trần lão thái thái đắc ý không thôi.

Hiện giờ, Lục gia cưới Lý Phương Nguyệt, Vương lão thái thái lại đi khoe khoang, bà ta cảm thấy tôn tử cưới được một môn thân như vậy, đã sắp trở thành tứ tài.

Lý thị nhìn thấy Vương thị đắc ý, trong lòng tự nhiên cũng hụt hẫng.

Trần Cảnh nhìn lão thái thái, nói: “Nãi nãi, ngài đừng nghe kia lão bà tử kia nói bừa a! Cái tên Lục Trình Ngọc này, trước kia ta đúng là quá coi trọng hắn rồi, náo loạn cả nửa ngày, bất quá chỉ là một kẻ muốn cạp váy đàn bà, dựa vào quan hệ để thượng vị thôi.”

Tuy rằng ngoài miệng Trần Cảnh nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút chua lòm.

Người đọc sách, ai lại không trông cậy vào kim bảng đề danh, thanh quan tiến chức, Trần Cảnh biết công khóa của mình không tốt, cho nên không dám hy vọng xa vời.

“Cháu trai, Lý Phương Nguyệt này, đến tột cùng là ra sao a!”

Trần Cảnh có chút khó xử nói: “Nghe nói là có chút quan hệ với chủ bộ, bất quá, nghe nói là tư sắc rất bình thường.”

Lão thái thái nghe xong có chút hụt hẫng, trong mắt lão thái thái lớn lên đẹp hay không đẹp chỉ là thứ yếu, nếu thật sự có thể móc nối quan hệ với chủ bộ trở thành tú tài, vậy mà rất không tồi rồi.

Mấy năm trước Trần Cảnh cưới Trương Nguyệt Hồng, lớn lên cũng không tồi, bất quá, lại không làm việc, mỗi lần lão thái thái nói nàng hai câu, Trương Nguyệt Hồng liền tìm Trần Cảnh khóc lóc kể lể, lão thái thái cũng không có cách nào với vị cháu dâu này.

"Thật đúng là nữ nhi của quan gia a!” Lão thái thái không khỏi có chút khó chịu, có cảm giác bị người khác đè ép một đầu. Trần Cảnh cười cười, nói: “Tham gia khoa khảo, phải dựa vào bản nhân, cho dù có quan hệ với chủ bộ đại nhân, cũng chưa chắc đã hữu dụng.”

Lão thái thái thở dài một tiếng, nói: “Dù sao có quan hệ cũng tốt hơn so với không quan hệ a!”

Trần Cảnh cúi đầu, nhất thời không nói nên lời là tâm tình gì.

“Không biết, Lục gia muốn tìm cái dạng người gì cho Lục Đồng, trong thôn chúng ta hình như không có ai có thể lọt vào mắt nha đầu kia.” Lão thái thái cười nhạt một tiếng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play