Mùa xuân qua được một khoản thời gian, Trần Tiểu Mễ liền lau chùi cung tiễn, chuẩn bị đi săn thú.

"Muốn vào núi săn thú sao?" Lục Lâm hỏi.

Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Phải!" Tuy rằng gần đây kiếm được không ít, nhưng cũng không thể để công phu giảm sút được.

Hiện tại Trần Tiểu Mễ cũng không trông cậy vào săn thú có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nếu như có thể bắt mấy con gà rừng, thỏ hoang về cải thiện bữa ăn cũng rất tốt.

Sau xuân, rau xanh, cải trắng đều đã lớn, mấy ngày liền Lục Lâm đều làm rau xào.

Vốn dĩ Trần Tiểu Mễ không hề kén ăn, hiện giờ lại bị Lục Lâm nuôi đến kén chọn, gộp mấy bữa ăn lại liền cảm thấy trong miệng sắp ăn đến mọc rau luôn rồi.

Hiện tại khẩu vị của Trần Tiểu Mễ cũng dần dần giống với Lục Lâm, không thích ăn thịt mỡ, chỉ thích ăn thịt nạc.

"Ta với ngươi." Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm liếc, nói: "Cũng được nhưng phải cẩn thận một chút a! Sau mùa xuân, có rất nhiều rắn lui tới."

Mùa đông rảnh rỗi thì nhàm chán, Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm sẽ mua rất nhiều thứ, Trần Tiểu Mễ rất tò mò với thế giới kỳ quái trong miệng Lục Lâm, đồng thời, Trần Tiểu Mễ cũng biết, Lục Lâm là một đại thiếu gia có gia thế, có một cái cửa hàng lớn, chỉ dựa vào tiền thuê ăn no chờ chết là được.

Trong cửa hàng gạo, mì, lương dầu cái gì cũng có, không cần vất vả, cũng có thể ăn no mặc ấm, thế giới Lục Lâm ở là một thế giới thần kỳ.

Lục Lâm cười cười, nói: "Ta đã biết."

Lục Lâm chuyển động tròng mắt, thầm nghĩ: Thái độ của Trần Tiểu Mễ đối với hắn hình như tốt hơn không ít, trước kia lúc hắn đi theo Tiểu Mễ vào núi, đối phương chỉ biết bảo hắn đừng kéo chân sau mà thôi.

Chuyện Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm vào núi săn thú, khiến cho thôn dân có cái để nghị luận sôi nổi một phen.

Rất nhiều thôn dân hoài nghi Trần Tiểu Mễ dựa vào bán rượu kiếm được một số tiền lớn, nhưng thấy Trần Tiểu Mễ lại vào núi, liền cảm thấy kỳ thật Trần Tiểu Mễ cũng không kiếm bao nhiêu tiền, nếu như thực sự có nhiều tiền như vậy, vậy cũng không cần phải làm chuyện nguy hiểm tính mạng, đương nhiên cũng có người cảm thấy Trần Tiểu Mễ chính là rảnh đến phát hoảng.

Bụi cỏ ở xa truyền đến một trận thanh âm "xột xoạt", Trần Tiểu Mễ giơ chủy thủ trong tay lên, hướng đến chỗ đó ném một cái, chuẩn xác cắm vào yết hầu một con thỏ.

Lục Lâm nhìn thấy một màn này, chớp chớp mắt, tức phụ hắn đã nghỉ một mùa đông, vậy mà lực cánh tay một chút cũng không thụt lùi a!

Trần Tiểu Mễ đi tới trước con thỏ, nhấc con thỏ lên, nói: "Chủy thủ này dùng thật tốt a!"

"Ngươi thích là tốt rồi." Lục Lâm cười cười nói.

Trần Tiểu Mễ xách một chân con thỏ, nhấc con thỏ lên, nói: "Con thỏ này rất mập, làm món thịt thỏ xào cay được không?"

Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Được a!" Thời điểm hắn vừa đến nhà Trần Tiểu Mễ, hắn nấu cái gì, Trần Tiểu Mễ sẽ ăn cái đó, bây giờ lại học được chọn món rồi. Khẩu vị của vợ hắn hình như rất nặng a, lại thích ăn mấy món cay.

Sau khi ăn hết que cay trong quầy bán quà vặt, Tiểu Mễ nhưng lại nhớ thương thật lâu.

Cũng còn may, tuy rằng que cay không còn, nhưng bên trong quầy bán quà vặt còn có bột ớt, cũng có thể tìm được ớt cay trong núi, ngẫu nhiên cũng có thể nấu mấy món cay.

Công phu săn thú của Trần Tiểu Mễ vẫn rất không tệ, trên cơ bản là mỗi lần vào núi sẽ không về tay không, luôn có thể bắt được mấy con gà rừng, thỏ, lần này Trần Tiểu Mễ vào núi, bắt được hai con thỏ con, vài con thỏ lớn. Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm lấy dây đằng trói mấy con thỏ lại, đi về nhà.

"Trần tiểu ca, lại bắt được thỏ a!"

Thấy Trần Tiểu Mễ kéo mấy con thỏ về, mấy thôn dân đi lên bắt chuyện vài câu, trong mắt ẩn ẩn có chút hâm mộ.

Trần Tiểu Mễ không quá am hiểu chuyện giao lưu với người khác, hàm hồ vài câu liền rời đi.

"Biết săn thú thật là tốt a! Trong nhà không thiếu thịt ăn."

"Nhiều thỏ như vậy, đủ ăn được mấy ngày đi."

"Sao Trần Tiểu Mễ lại đi săn thú a, nghe nói gần đây Trần gia không thiếu tiền a!"

"Đúng vậy! Nào là sửa nhà, nào là mua la, nhưng cũng không thấy y mua đất, ta nghĩ y cũng không phải kiếm được quá nhiều." Ở trong mắt thôn dân, đất vẫn là thứ tốt nhất, nếu như kiếm được nhiều thì vẫn nên mua đất.

"Cho dù y muốn mua đất, cũng không có ai muốn bán a!

"Trần Tiểu Mễ sẽ không săn thú sao."

"......"

Trần Tiểu Mễ đi trên đường, nói: "Gần đây người tìm ta nói chuyện, lại nhiều thêm a."

Lục Lâm cười cười, nói: "Đây là chuyện tốt mà!"

"Nhưng bọn họ lại không sợ ta." Trần Tiểu Mễ rầu rĩ nói.

Lục Lâm cười cười, nói: "Ngươi hy vọng mọi người sợ ngươi sao?"

Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Vậy cũng không phải."

Bất quá, nếu những người đó đều sợ y, khi đụng chuyện mới dễ giải quyết.

"Giải quyết một vấn đề, cũng không phải là chỉ có một con đường là làm người ta sợ ngươi a!" Lục Lâm nói.

Trần Tiểu Mễ tà tà nhìn Lục Lâm, khẽ hừ một tiếng, nói: "Người đọc sách, đúng là phiền a, dòng do nhiều như vậy."

Lục Lâm: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play