Edit+Beta: Ly

Một buổi sáng cuối tuần.

Người Cố gia khó có được ăn cùng nhau một bữa sáng.

Cố Thiếu Đường và Cố Miên ngồi đối diện nhau.

Trên mặt hai người gió êm sóng lặng, tự vùi đầu an tĩnh ăn bữa sáng, một ánh mắt giao lưu cũng không có, nhưng ở dưới cái bàn, mũi chân Cố Miên lại thân mật cọ cọ mũi chân Cố Thiếu Đường, nhẹ nhẹ cọ một chút lại một chút.

Cố Thiếu Đường thong thả ung dung ăn sáng, trên mặt bất động thanh sắc, nhưng vành tai anh lại chậm rãi đỏ lên.

"Thiếu Đường, hôm nay con vẫn đi làm à?" Cố Chấn Hoa hỏi.

Cố Thiếu Đường ngẩng đầu lên, anh nhìn Cố Chấn Hoa nói: "Vâng."

Cố Chấn Hoa hỏi: "Công ty con thế nào? Có cần chú giới thiệu vài người cho con không?"

Tô Băng Thanh và Tô Thiều Hàm đều ngẩng đầu lên.

Tô Thiều Hàm phá lệ kinh ngạc: "Thiếu Đường ca ca tự mình mở công ty ạ?"

Tô Băng Thanh cũng có chút kinh ngạc.

Chỉ có Cố Miên vẫn cúi đầu ăn cháo như cũ.

"Chỉ là một công ty nhỏ hợp tác cùng đàn anh khóa trên thôi ạ." Cố Thiếu Đường tiếp lời Cố Chấn Hoa nói: "Công ty chỉ vừa khởi bước, vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, tạm thời không cần giới thiệu đối tác đâu ạ. Nếu con cần trợ giúp thì sẽ chủ động nói với chú."

Cố Chấn Hoa gật đầu: "Vậy cũng được. Chúng ta là người một nhà, nếu có gì khó khăn thì phải nói với chú, nếu giúp được gì chú sẽ tận lực giúp con. Hôm nào chú đưa con đi gặp mấy lão già kia, về sau con làm việc cũng tiện hơn."

"Vâng, cảm ơn chú." Cố Thiếu Đường cũng không chối từ.

Cố Chấn Hoa vừa lòng gật gật đầu, ông hòa ái nhìn về phía Cố Miên: "Miên Miên, ba ba hôm nay định đi câu cá cùng nhóm Triệu thúc thúc, giữa trưa ba sẽ ở bên ngoài nấu cơm dã ngoại, con có muốn đi cùng ba ba không?"

Cố Miên nói: "Ba ơi, hôm nay con đã có hẹn với bác sĩ Chung và Trang Lão sư." Cô nhìn về phía Tô Băng Thanh: "Mẹ không đi sao ạ?"

Cố Thiếu Đường mặt không đổi sắc, giương mắt nhìn qua.

Sau khi anh biết Cố Miên không mất trí nhớ, mỗi một câu cô gọi Tô Băng Thanh là "Mẹ" đều giống như có thâm ý.

Nhắc đến cái này, Cố Chấn Hoa liền thấy bất mãn, ông nhìn Tô Băng Thanh một cái rồi nói: "Ngày nào mẹ con cũng bận, cũng không biết đang bận cái gì."

Tô Băng Thanh bất đắc dĩ cười cười: "Không phải ông không biết, tôi báo danh rất nhiều khóa học, mỗi ngày đều phải đi học mà."

Cố Chấn Hoa oán trách nói: "Bà thật là. Học nhiều như vậy làm gì, đúng là nhàn quá không có việc gì làm."

Cố Miên một bên uống cháo, một bên âm thầm quan sát Tô Băng Thanh cùng Tô Thiều Hàm, bỗng cô nhạy bén nhận ra Tô Thiều Hàm có chút khẩn trương. Dù ngoài mặt rất khó nhìn ra, nhưng khi Tô Băng Thanh nói chuyện với Cố Chấn Hoa, rõ ràng là đối thoại giữa vợ chồng nhưng Tô Thiều Hàm vẫn cứ nhìn chằm chằm Tô Băng Thanh. Để che dấu, cô ta còn giả vờ ăn gì đó, chỉ là tốc độ khi ăn lại chậm rãi dị thường, lực chú ý của cô ta hoàn toàn đặt trên cuộc nói chuyện của bọn họ.

Cố Miên ngày thường vẫn luôn âm thầm quan sát, nhưng Tô Thiều Hàm chưa từng có phản ứng dị thường như vậy.

Rốt cuộc câu nói nào làm Tô Thiều Hàm khẩn trương nhỉ?

Cố Miên như suy tư thu hồi ánh mắt, lại bỗng nhiên phát hiện Cố Thiếu Đường ngồi đối diện đang uống nước, phía sau ly nước là một đôi mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm cô.

Cố Miên trộm dẫm lên chân anh dưới cái bàn.

Hầu kết Cố Thiếu Đường lên xuống, anh nuốt ngụm nước trong miệng, sau đó buông ly nước, nói: "Mọi người ăn từ từ, con đi làm trước."

Tô Thiều Hàm cũng vội vàng uống nước miếng, hỏi: "Thiếu Đường ca ca, công ty anh ở đâu vậy ạ? Không chừng còn tiện đường với em, em có thể thuận tiện đưa anh qua đó, khu nhà mình cũng không dễ."

Cố Thiếu Đường xách túi đựng máy tính đứng dậy, anh lễ phép lại xa cách: "Không cần phiền vậy đâu, cảm ơn." Nói xong anh khẽ gật đầu với Cố Chấn Hoa và Tô Băng Thanh, khi tầm mắt xẹt qua Cố Miên khó phát hiện mà dừng lại một cái chớp mắt. Sau đó kéo ghế dựa, đi ra khỏi phòng ăn.

Tô Thiều Hàm cũng đứng lên nói: "Con cũng ăn xong rồi ạ, con đi xem tiệm." Sau đó cô ta đi theo ra ngoài.

Cố Chấn Hoa nói: "Thiếu Đường quá hiếu thắng rồi, để thằng bé đi gara lấy đại một chiếc xe cũng không chịu, còn muốn mỗi ngày lãng phí thời gian đi đánh xe."

Cố Miên đang ăn chậm rì rì nghe vậy cong môi cười: "Ba ba, cái này người ta gọi là có cốt khí. Nếu bảo người cho anh Thiếu Đường tất cả mọi thứ, người lại không thích."

Cố Chấn Hoa nói: "Ba thấy con chính là khuỷu tay quẹo ra ngoài, cũng chỉ biết nói giúp Thiếu Đường."

Cố Miên lại cười: "Ba ba vừa mới nói anh Thiếu Đường là người một nhà, hiện tại lại thành người ngoài?"

Cố Chấn Hoa bị cô hỏi nghẹn đến dở khóc dở cười: "Mồm mép này của con lợi hại thế từ bao giờ đấy?"

Thật ra ông không tức giận, ngược lại khi bị Cố Miên dỗi vài câu, trong lòng ông còn thấy rất thoải mái.

Tô Băng Thanh cười cười, xoa xoa miệng nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, Chấn Hoa, ông phải đi rồi, đừng để đám lão Triệu bọn họ chờ lâu quá, bọn họ đã mắng ông nhiều lần lắm rồi đấy."

Cố Chấn Hoa cười nói: "Có tức bọn họ cũng phải chờ!" Ông lại hỏi Tô Băng Thanh: "Bà không đi thật hả?"

Tô Băng Thanh mỉm cười lắc đầu: "Tôi còn có hẹn đây."

Cố Chấn Hoa kéo ghế dựa đứng lên: "Thôi đi, mẹ con hai người tự sắp xếp đi, tối hôm nay đừng giữ lại cơm cho tôi, tôi và đám lão Triệu ăn ở bên ngoài."

Cố Miên văn nhã cười nói: "Bye bye ba ba, chú ý an toàn."

Cố Chấn Hoa thò đầu qua ôm mặt Cố Miên, hôn chụt một cái lên đỉnh đầu cô: "Yên tâm, ba ba đi câu mấy con cá sông cho con nếm thử!"

Cố Miên nói vâng.

Sau đó, Cố Chấn Hoa lái xe đi rồi.

Cố Miên ghé vào ban công lầu hai, nhìn riêng Tô Băng Thanh thay một chiếc váy ưu nhã, chậm rãi lên xe, dần dần ra khỏi cổng lớn Cố gia.

Cố Miên bỗng nhiên phát hiện, Tô Băng Thanh hình như thực sự "Vội".

Trừ một đoạn thời gian sau khi cô rơi xuống nước, mỗi buổi sáng Tô Băng Thanh đều sẽ không nhà, về sau dừng như trở nên càng ngày càng vội, có khi cả ngày đều không thấy bóng người đâu.

Bà ta vội vàng giải trí phóng túng chính mình, hay là vội vàng xã giao cùng các phu nhân tiểu thư trong xã hội thượng lưu, hay là còn những việc khác không thể cho người ta biết?

Cố Miên ghé vào trên ban công suy tư một lát, sau đó người hầu tới thông báo, bác sĩ Chung tới.

Vòng quan hệ của Cố Miên thật sự ít đến đáng thương, Chung Huyền Dư đã xem như một vị "bạn tốt" cô giao lưu nhiều nhất.

Quá trình hồi phục chức năng buồn tẻ nhạt nhẽo, đối ý chí của cô là một khảo nghiệm không dễ dàng.

Cảm giác mới mẻ và hưng phấn lúc đầu dần biến thành cắn răng kiên trì.

Chung Huyền Dư nhìn Cố Miên như vậy nên sinh ra nghi vấn.

Tỷ như nói, Cố Miên hẳn là một tiểu thư yếu đuối được nâng niu trong lòng bàn tay mà trường thành, trước nay chưa từng chịu khổ lại không thể chịu khổ giống như một đóa hoa được tỉ mỉ chăm sóc trong nhà kính.

Nhưng những gì Cố Miên biểu hiện ra trong quá trình hồi phục, ý chí nghị lực và sức chịu đựng kinh người làm anh cảm thấy cô không giống như đóa hoa trong nhà kính, một đóa hoa chưa từng trải qua mưa gió bão bùng, mà là một Cố Miên góc cạnh, cứng cỏi từ trong xương cốt.

Cố tình cô lại có dáng vẻ mình đã tập mãi thành thói quen, đã quen với nỗi đau và vất vả.

Cố Miên đúng là mê cung.

"Đươc rồi, hôm nay tới đây thôi." Chung Huyền Dư làm phiền cô, đẩy xe lăn qua cho cô.

Cố Miên ngồi lại trên xe lăn, hai chân cô hơi hơi phát run.

Chung Huyền Dư ngồi xổm xuống trước mặt cô, giúp cô xoa xoa ấn ấn thả lỏng cẳng chân.

"Ngày cuối tuần, sao ở nhà chỉ có một mình cô?"

"Mọi người đều có việc của mình mà." Cố Miên không chút để ý nói, cô nhận lấy ly nước người hầu đưa qua, ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa ly, thoải mái thở thật dài một hơi.

"Ồ." Chung Huyền Dư hỏi: "Vậy cô định khi nào mời tôi ăn cơm?"

Cố Miên cười như không cười: "Chẳng lẽ anh còn sợ tôi quỵt nợ sao?"

Chung Huyền Dư nói: "Tối hôm nay tôi rảnh."

Cố Miên nói: "Vậy để tối hôm nay đi."

***

Cố Miên thật sự không ngờ mình lại gặp được Tô Băng Thanh ở chỗ này.

Bầu không khí và thức ăn của nhà hàng này đều rất tốt, nhà hàng chia thành nhiều khu nhỏ.

Cố Miên vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Tô Băng Thanh và một người đàn ông trẻ tầm 25-26 tuổi được nhân viên phục vụ đưa vào.

Tô Băng Thanh đi phía trước, người đàn ông trẻ tuổi vừa đi vừa cầm di động, Tô Băng Thanh quay đầu nói gì đó với hắn ta, nam nhân trẻ tuổi kia lập tức cất điện thoại đi, cười cười dắt tay bà ta.

Cố Miên nhướng mày.

Tô Băng Thanh nhanh chóng rút tay khỏi tay nam nhân: "Em làm gì vậy?" Đồng thời bà ta cảnh giác nhìn bốn phía cung quanh, nam nhân trẻ tuổi lại cười hì hì trực tiếp ôm lấy bà ta, gắt gao ôm chặt nói: "Sợ cái gì, nơi này không có ai quen biết chị. Lỡ như bị người khác thấy thì cũng tốt chứ sao, chị ly hôn, em cưới chị."

"Em nói linh tinh cái gì đấy?" Tô Băng Thanh muốn tránh ra, rồi lại thích kiểu đàn ông bá đạo này.

Nhìn nam nhân ôm lấy Tô Băng Thanh rời đi, Cố Miên lấy điện thoại ngắm nghía mấy tấm ảnh chụp, khóe miệng cô từ từ kéo lên.

Hóa ra bà ta đang vội cái này à.

"Bác sĩ Chung, anh có biết mấy thám tử tư nhân gì đó không?" Cố Miên hút một ngụm Coca rồi đột nhiên hỏi.

Chung Huyền Dư đang nghiên cứu thực đơn ngẩng đầu lên, trong mắt anh hiện lên vẻ mờ mịt: "Gì cơ?"

Cố Miên buông ống hút ra, cô hơi suy nghĩ sau đó hỏi anh: "Gọi xong đồ rồi chứ?"

Chung Huyền Dư đưa thực đơn qua: "Cô xem còn muốn ăn gì không?"

Cố Miên nhìn lướt qua: "Không có. Gì cũng được, tôi không kén ăn."

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm.

Khuôn miệng Cố Miên nhỏ, ăn cơm cũng rất văn nhã, nhưng lại ăn không ít, đôi môi hồng nhuận nhiễm lên sắc đỏ mê người.

Chung Huyền Dư không khống chế được liếc nhìn cô.

Cố Miên bị anh nhìn chằm chằm đến nổi da gà, cô sờ sờ khóe miệng hỏi: "Trên mặt tôi có dính gì hả?"

Chung Huyền Dư khụ một tiếng, không được tự nhiên chuyển tầm mắt: "Gần đây ở trường học thế nào?"

Cố Miên tiếp tục ăn, vừa ăn vừa đáp: "Khá tốt, mọi người đều rất quan tâm "Người tàn tật" tôi đây. Thư tình thu đầy một ngăn kéo."

Chung Huyền Dư bưng lên cái ly uống miếng nước, sau đó cười lạnh: "Bọn họ không chê cô tàn tật?"

"Ai kêu tôi lớn lên xinh đẹp vậy đây." Cố Miên ăn một cây măng tây, đương nhiên nói: "Nam sinh tuổi này đều rất đáng yêu, bọn họ không để ý này đó đâu."

Chung Huyền Dư hừ lạnh: "Chẳng lẽ đàn ông chúng tôi tuổi này sẽ để ý này đó sao?"

Cố Miên nâng mí mắt liếc hắn một cái, cười.

Chung Huyền Dư bị cô cười làm trong lòng phát ngứa: "Cười cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?"

Cố Miên cười: "Bác sĩ Chung, anh sẽ không lâu ngày sinh tình với tôi đấy chứ?"

Chung Huyền Dư tim đập nhanh hai nhịp, mặt cứng đờ nói: "Đừng ảo tưởng."

"Vậy là tốt rồi." Cố Miên nhấp môi cười cười, không hề gánh nặng cúi đầu tiếp tục ăn, lại không phát hiện trái tim vị bác sĩ đối diện bị cô trêu chọc dăm ba câu đã như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Cơm nước xong, tâm tình Chung Huyền Dư có vẻ không tốt.

Khi ra khỏi nhà Chung Huyền Dư đã đặc biệt yêu cầu, nhân cơ hội ra ngoài này cô nên rèn luyện chân mình nên Cố Miên không ngồi xe lăn. Nhưng nói thật, so với cầm cây gậy đi tới đi lui, Cố Miên tình nguyện yên tâm thoải mái ngồi xe lăn làm \ người tàn tật còn hơn.

Cô muốn đi toilet, chống gậy hỏi người phục vụ, người phục vụ còn tri kỷ hỏi cô cần hỗ trợ gì không, Cố Miên cự tuyệt rồi nhìn theo hướng người phục vụ chỉ đến cuối hành lang, trong lòng cô sinh ra cảm giác tuyệt vọng của chị Dậu trước con đường tối đen như mực.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua Chung Huyền Dư ngồi nghiêm túc ở đàng kia.

Chung Huyền Dư còn nâng cằm, thậm chí có vẻ vui sướng khi người gặp họa, không hề có ý hỗ trợ.

Cố Miên chỉ đành chua xót chống gậy đi về phía trước.

Đoạn sau của hành lang là khu phòng riêng, vừa rồi Tô Băng Thanh hình như là đi về hướng đó thì phải.

Sẽ không trùng hợp gặp phải đi?

Cố Miên nghĩ như vậy rồi tiếp tục gian nan di chuyển về phía trước.

Đúng lúc này, cửa một căn phòng phía trước mở ra, thanh âm ầm ĩ bên trong theo khe cửa truyền ra, một thân hình thon dài mặc áo sơ mi trắng cà vạt đen vừa nghe điện thoại vừa đi ra, khuôn mặt thanh tuấn lãnh đạm, tầm mắt anh lơ đãng đảo qua bên này, rồi lập tức ngừng lại.

Cố Miên cũng sửng sốt.

Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ hôm nay mọi người đều thống nhất đến nhà hàng này ăn cơm?

Sao lại tập trung hết ở đây thế?

Người đàn ông đẹp trai vừa mở cửa, không phải Cố Thiếu Đường thì là ai?

Cố Thiếu Đường hiển nhiên không ngờ lại gặp được cô ở đây, anh nói vài câu với người bên kia điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy, đi về phía cô.

Anh cau mày: "Sao em lại ở đây một mình? Không ai đi cùng à?"

Cố Miên nói: "Em đi cùng bác sĩ Chung, giờ em muốn đi toilet."

Cố Thiếu Đường càng nhăn chặt mày, anh nhìn Cố Miên đang cố hết sức chống gậy, cất điện thoại vào quần tây, rồi vươn tay ra, trực tiếp bế Cố Miên lên, đi đến toilet.

Cố Miên vội vàng ôm gậy vào trong lòng ngực, đôi mắt cô chăm chú nhìn Cố Thiếu Đường: "Anh ơi, vẫn là anh tốt nhất. Chung Huyền Dư quá máu lạnh, không biết quan tâm người tàn tật gì cả."

Cố Thiếu Đường nghe xong lời cô nói lại không vui vẻ tí nào, ngược lại anh còn rũ mắt liếc cô một cái: "Em còn muốn để hắn ôm?"

Cố Miên: "......"

Máu ghen của anh hăng quá rồi?

Cố Thiếu Đường đặt cô ở cửa toilet, đỡ cô đứng vững rồi nói: "Vào đi thôi."

Cố Miên chống gậy, cho anh một nụ cười ngọt ngào, thong thả vào toilet nữ.

Đợi Cố Miên ra ngoài đã là mười phút sau, cô chậm rì rì rửa tay, Cố Thiếu Đường còn đứng ở cửa chờ, áo trắng quần đen, thân hình thon dài, khuôn mặt đẹp trai, khách hàng nữ ra ra vào vào đều không nhịn được ghé mắt nhìn. Cố Miên hoài nghi nếu không phải Cố Thiếu Đường mang cái mặt lạnh băng cự người ngàn dặm quá mức rõ ràng, có thể sẽ có người trực tiếp xin Wechat ở cửa toilet luôn.

Cố Thiếu Đường lại ôm cô trở về.

Vừa lúc gặp phải Vương Kiếm ra tìm anh, Vương Kiếm nhìn Cố Thiếu Đường, lập tức ngây ngẩn cả người.

Tên nhóc này ra tiếp cái điện thoại còn nhặt được cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy?

Cố Thiếu Đường ôm tiểu cô nương, tiểu cô nương ôm gậy.

Anh kinh ngạc dời tầm mắt từ gương mặt xinh đẹp của Cố Miên đi, nhìn Cố Thiếu Đường: "Đây là?"

Cố Thiếu Đường cúi đầu nhìn Cố Miên nói: "Đây là sư huynh ở trường anh, hiện tại cùng làm việc với anh." Sau đó mới ngẩng đầu nhìn Vương Kiếm: "Sư huynh, đây là Cố Miên."

Cố Miên ôm gậy, ngoan ngoãn chào: "Chào anh."

Vương Kiếm vui vẻ ra mặt: "A, chào em gái."

Cố Thiếu Đường sửa đúng nói: "Em có thể gọi hắn là sư huynh."

Vương Kiếm cười tủm tỉm: "Không sao không sao, gọi anh cũng được." Nói xong anh đưa mắt ra hiệu với Cố Thiếu Đường: "Đây là em gái nhỏ nhà em hả?"

Cố Miên ôm gậy, ngọt ngào cười: "Sư huynh, em là bạn gái anh ấy."

Vương Kiếm ha ha cười, còn tưởng cô nói giỡn, anh nhìn Cố Thiếu Đường.

Cố Thiếu Đường không nói lời nào, không những không nói lời nào, mặt còn đỏ.

Vương Kiếm hóa đá.

Khuôn mặt Cố Thiếu Đường có chút mất tự nhiên ửng hồng, anh vờ trấn định nói: "Bên trong giao cho anh. Em đưa cô ấy về trước."

Cố Miên vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ: "Tạm biệt sư huynh."

Vương Kiếm vẫn đang hóa đá.

Lúc này Chung Huyền Dư thấy Cố Miên đi lâu chưa về, cũng không yên lòng, tính tiền xong lại đây tìm Cố Miên, vừa lúc gặp Cố Thiếu Đường ôm Cố Miên lại đây, anh tức khắc híp mắt lại.

Cố Miên nói: "Anh ơi, anh thả em xuống đi, em có thể tự đi rồi."

Cố Thiếu Đường lại không có ý thả cô xuống, anh ôm cô muốn lướt qua Chung Huyền Dư.

Chung Huyền Dư giơ tay cản lại: "Cố tiên sinh, thật trùng hợp."

"Ừm." Cố Thiếu Đường không mặn không nhạt nói.

Chung Huyền Dư liếc mắt nhìn Cố Miên trong lòng ngực Cố Thiếu Đường: "Đi lại nhiều hơn sẽ giúp cô khôi phục tốt hơn."

Cố Thiếu Đường không nhanh không chậm nói: "Cái gì quá cũng không tốt, hôm nay đã đi đủ rồi." Dừng một chút, anh nói tiếp: "Vậy không chậm trễ thời gian của bác sĩ Chung nữa, tôi đưa Miên Miên về trước."

Chung Huyền Dư tự nhiên nhận lấy gậy trong ngực Cố Miên, nói: "Cố tiên sinh không cần khách khí, Cố Miên là tôi đưa tới, đưa cô trở về tự nhiên cũng là trách nhiệm của tôi." Vừa nói, anh vừa đưa ra một tay khác bắt lấy tay Cố Miên, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: "Xuống đi."

Ánh mắt Cố Thiếu Đường ngưng tụ, ngưng ra một cổ khí lạnh, anh lạnh lùng nói: "Buông ra." Ngữ khí đã không hề khách khí: "Mong bác sĩ Chung chú ý thân phận của mình."

Chung Huyền Dư giương mắt, không chút yếu thế nhìn Cố Thiếu Đường, anh vừa muốn nói gì đó đã bị Cố Miên ngăn lại.

"Không bằng hai người cùng đưa em về?" Cố Miên rút tay khỏi tay Chung Huyền Dư, đề nghị nói.

Hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm đồng thời nhìn qua, ánh mắt rất không tốt, đặc biệt là ánh mắt Cố Thiếu Đường, sắc bén như dao.

Cố Miên mỉm cười với Chung Huyền Dư : ".... Bác sĩ Chung, anh Thiếu Đường đưa tôi về là được, không phiền anh nữa."

Chung Huyền Dư bình tĩnh nhìn cô, thất vọng trong ánh mắt đã không che dấu được nữa, anh nhét gậy lại cho cô, đen mặt xoay người đi.

Trên xe, Cố Thiếu Đường không nói lời nào, mắt nhìn thẳng phía trước.

Cố Miên cũng an tĩnh ngồi.

Cô còn đang suy nghĩ đến một màn ở nhà ăn.

Cô thật sự rất bất ngờ, không nghĩ tới Tô Băng Thanh sẽ nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài.

Còn trắng trợn táo bạo đưa tới nhà hàng, nhưng nếu không chính mắt thấy cử chỉ ái muội của hai người, Cố Miên cũng sẽ không liên tưởng đến kiểu quan hệ đó, dù sao túi da của Tô Băng Thanh rất có tính mê hoặc, thoạt nhìn bà ta không giống loại người này.

Cố Miên lại nghĩ đến biểu hiện sáng hôm nay của Tô Thiều Hàm, có lẽ Tô Thiều Hàm cũng biết rồi.

Khi Cố Miên còn đang trầm tư, xe đã ngừng trước cửa Cố gia.

Cố Thiếu Đường vẫn ôm Cố Miên về phòng.

"Tối hôm nay anh sẽ cố gắng về sớm một chút, em đừng ngủ, chờ anh."

Cố Miên ngưỡng mặt, ngoan ngoãn nói vâng.

Biết rõ cô cũng không ngoan ngoãn như những gì cô biểu hiện ra ngoài, Cố Thiếu Đường vẫn mềm lòng, hầu kết anh hơi lên xuống, anh cong lưng đặt lên trán cô một cái hôn: "Anh đi đây."

Cố Thiếu Đường vừa đi, Cố Miên đã bắt đầu cân nhắc làm sao để lợi dụng chuyện này làm Tô Băng Thanh và Tô Thiều Hàm hoàn toàn hai bàn tay trắng.

Cố Miên ngã vào trên giường, thất thần nhìn trần nhà.

Khi những việc này hoàn thành, cô sẽ rời khỏi thế giới này sao?

Cô sẽ dùng phương thức nào để rời đi đây?

Chờ đi rồi, cô sẽ vĩnh viễn không gặp lại người ở thế giới này sao?

Bao gồm Cố Thiếu Đường.

Cố Miên trở mình, vùi mặt vào gối, không nghĩ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play