Edit+Beta: Ly

Cuối tuần.

Cố Thiếu Đường vùi đầu vào công việc vội đến trời đen kịt bị Vương Kiếm đứng xem cưỡng chế bắt ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng do đồng hồ sinh học mà 7 giờ rưỡi anh đã tỉnh dậy.

Khó có được một ngày mọi người trong Cố gia cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trên bàn cơm lại thiếu mất Cố Miên.

"Miên Miên đâu? Con không xuống ăn à?" Cố Chấn Hoa hỏi.

Tô Băng Thanh cong môi cười, nói: "Nó nói là bác sĩ Chung đáp ứng hôm nay mang cho nó một túi bánh bao gạch cua, chắc còn đang chờ bác sĩ Chung tới."

Cố Chấn Hoa bất đắc dĩ lại sủng nịch trách mắng: "Đúng là nghịch ngợm. Bác sĩ Chung là tới trị chân cho nó, nó thì hay rồi, còn để người ta mang bữa sáng cho."

Tô Thiều Hàm nhìn thoáng qua Cố Thiếu Đường vẫn luôn trầm mặc không nói gì, cười cười nói: "Ba, người không biết thôi, quan hệ giữa Miên Miên và bác sĩ Chung rất tốt, bác sĩ Chung đối xử rất tốt với Miên Miên, Miên Miên cũng rất thích bác sĩ Chung nữa."

Cố Thiếu Đường lạnh lùng nâng lên nhìn lại.

Tô Băng Thanh khẽ cười nói: "Lại nói, bác sĩ Chung thật ra rất xứng đôi Miên Miên đó, tuổi tác cũng thích hợp, quan trọng chính vẫn là hợp nhau."

Cố Chấn Hoa kịp thời ngăn lại: "Được rồi, không cần nói nữa! Miên Miên mới 18 tuổi thôi, đừng có loạn ghép uyên ương."

Cố Chấn Hoa nói, ánh mắt chú ý tới Cố Thiếu Đường vẫn luôn trầm mặc. Tuy rằng trong lòng ông vẫn còn tức giận với Cố Thiếu Đường, nhưng nhìn đến sắc mặt anh không được tốt lắm, hơn nữa ông cũng vẫn luôn chú ý tới con đường phát triển của công ty Cố Thiếu Đường, biết anh không phải chỉ đang vui đùa, chung quy ông vẫn mềm lòng: "Gần đây mỗi ngày con đều đi sớm về trễ, sắc mặt cũng khó coi, sự nghiệp tự nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là thân thể. Đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà làm thân thể mệt mỏi."

Cố Thiếu Đường trầm giọng nói: "Cảm ơn chú đã quan tâm. Con hiểu ạ."

Đang nói chuyện, có người giúp việc tiến vào nói bác sĩ Chung đã tới.

Tô Băng Thanh cười nói: "Mau kêu Miên Miên xuống đi."

Chung Huyền Dư cũng được người hầu dẫn vào: "Cố tiên sinh, không quấy rầy mọi người chứ?"

Cố Chấn Hoa nói giỡn: "Không có không có đâu. Vất vả bác sĩ Chung rồi, đã phải trị chân cho cô nương nhà tôi lại còn phải mua bữa sáng cho nó nữa."

Nhắc tới việc này, Chung Huyền Dư lại không được tự nhiên: "Là cháu đánh cuộc thua Cố Miên, nên mới phải mua bữa sáng cả một tuần cho cô ấy, đã đánh cuộc thì phải chịu thua thôi."

Tô Thiều Hàm lại doanh doanh cười: "Bác sĩ Chung cũng là có tâm, tôi nghe nói bánh bao gạch cua của Hồng Niệm phải xếp hàng rất lâu mới mua được."

Chung Huyền Dư chưa nói gì.

Tô Băng Thanh mỉm cười: "Được rồi, bác sĩ Chung mau đi lên đi, Miên Miên còn chờ bữa sáng của cậu đấy."

Chung Huyền Dư hơi hơi gật đầu, ánh mắt đảo qua Cố Thiếu Đường đã buông đũa đứng dậy. Anh cũng đang nâng lên mắt nhìn lại đây, hai đạo ánh mắt va chạm giữa không trung, rồi từng người lại dời đi ánh mắt.

"Mọi người ăn ngon. Con lên nhà trước." Cố Thiếu Đường nói.

Cố Chấn Hoa nói: "Gần đây con vơi Miên Miên rất khó gặp mặt, hôm nay khó được ở nhà một ngày, con ở cùng Miên Miên nhiều một chút."

"Vâng ạ." Cố Thiếu Đường hơi hơi gật đầu một cái, chạy chậm vài bước đuổi kịp Chung Huyền Dư cùng nhau lên lầu.

Hai người một đường đều không hề giao lưu với nhau, tới cửa thang lầu liền đường ai nấy đi.

Cố Thiếu Đường về phòng, Chung Huyền Dư đi phòng Cố Miên.

Cố Thiếu Đường mới vừa đi đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của Cố Miên từ hành lang truyền đến: "Bác sĩ Chung, bánh bao gạch cua của tôi đâu?"

Anh nghe tiếng Cố Miên và Chung Huyền Dư có qua có lại nói chuyện với nhau.

Bàn tay nắm lấy then cửa không tự giác được siết chặt lại.

Đã nửa tháng rồi cô không nói gì trừ câu "Chào buổi sáng" với anh.

Anh hỏi thăm được từ chỗ quản gia xem mỗi ngày Cố Miên làm những gì.

Cô tựa như không có việc gì cả, cứ theo lẽ thường đi học, tan học, đàn dương cầm, trị liệu, rồi đào giun nhỏ trong sân với Đinh Tiểu Vũ, cả một chút dị thường cũng không có.

chỉ có là, cô không hề chờ hắn nữa mà thôi.

Cố Thiếu Đường ngồi xuống sau bàn làm việc, bỗng nhiên phát hiện phòng của mình quá lớn, quá trống vắng, cũng quá an tĩnh.

Cố Miên ở đây sẽ luôn phát ra một ít âm thanh sột sột soạt soạt, làm căn phòng không quá mức an tĩnh.

Rõ ràng trước kia vẫn luôn như vậy.

Vì sao hiện tại lại làm người ta khó chịu?

Khi Cố Miên nói chuyện với Chung Huyền Dư, khoé mắt lại chú ý tới Cố Thiếu Đường. Cô nhìn bàn tay anh nắm lấy then cửa nhưng vẫn không đẩy cửa đi vào, khóe miệng hiện lên một độ cong nhẹ nhàng.

"Sao vậy?" Chung Huyền Dư bắt gặp ý cười nơi khóe miệng cô.

Cố Miên mỉm cười: "Không có gì, bánh bao của tôi đâu? Tôi đói rồi."

Cố Miên ngồi trên giường, vui sướng ăn bánh bao Chung Huyền Dư xếp hàng nửa giờ mới mua được.

Chung Huyền Dư cúi đầu nhìn Cố Miên, hỏi: "Cô cãi nhau với Cố Thiếu Đường à?"

Cố Miên nói: "Đâu có đâu."

Chung Huyền Dư giương mắt nhìn cô một cái, rõ ràng không tin: "Vậy sao anh ta lại không tới nhìn cô?"

Cố Miên nói: "Bác sĩ Chung không cần quá mức chú ý đến sinh hoạt cá nhân của người bệnh đâu."

Chung Huyền Dư nghẹn lời: "Cô trả bánh bao đây."

Cố Miên đắc ý cười rồi cắn một ngụm bánh bao gạch cua: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua nha. Bác sĩ Chung, phẩm chất đánh cuộc của anh sẽ không kém đến vậy chứ?"

Chung Huyền Dư lại bị nghẹn rồi.

Cuộc đánh cuộc này nói đến thật ra rất nhàm chán.

Đơn giàn là đoán xem khi người hầu vào cửa bước chân trái vào trước hay chân phải vào trước.

Sau đó Cố Miên thắng rồi.

Sáng hôm nay lúc đứng xếp hàng ở Hồng Niệm, Chung Huyền Dư còn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, mình cư nhiên sẽ làm ra việc ấu trĩ như vậy.

Sau khi buổi trị liệu của Chung Huyền Dư kết thúc, anh nói: "Qua khoảng mười ngày nữa là có thể bắt đầu phục hồi chức năng. Có cảm nghĩ gì không?"

Cố Miên gật đầu: "Vô cùng cảm động, cuối cùng cũng không phải làm người tàn tật nữa."

Chung Huyền Dư quái dị nhìn chằm chằm cô, sau đó hỏi: "Sáng ngày mai muốn ăn gì?"

Cố Miên nhấp môi cười: "Ngày mai tôi đi học. Dứt khoát chờ đến khi chân có thể đi được rồi, anh mời tôi ăn cơm đi."

Chung Huyền Dư liếc cô một cái: "Tôi trị hết cái chân cho cô, không phải là cô nên mời tôi ăn cơm mới đúng sao?"

Cố Miên hào phóng gật đầu: "Cũng có thể mà."

Làm nổi bật Chung Huyền Dư keo kiệt.

Chung Huyền Dư trừng mắt nhìn cô một cái.

Cố Miên cười trừ.

Trị liệu kết thúc, đã đến thời gian học dương cầm.

Vị lão sư dương cầm này trên cả nước đều rất nổi danh, đã sớm không dạy học sinh nữa.

Vì mời người ta đến, Cố Chấn Hoa đã tốn cả đống tiền.

Cũng chỉ nói là nhờ bà nhìn xem tư chất Cố Miên thế nào.

Không nghĩ tới Cố Miên còn có thiên phú trong việc học dương cầm, không chút khó khăn rất nhanh đã học được cách xem nhạc phổ, đàn được mất khúc đơn giản.

Lão sư cứ thế tiếp tục dạy cô, hơn nữa bà còn rất thích đứa trẻ thiên phú không tồi, học nhanh lại chăm chỉ này.

Một bài《 Thư gửi Elise 》 Cố Miên chỉ dùng một tuần thời gian đã có thể đàn tấu, vài nốt tương đối khó cũng sẽ không đánh bừa, sai âm.

Làm lão sư rất vừa lòng.

Cố Thiếu Đường đứng ở cửa phòng, ánh mắt anh nhìn vào bên trong từ cửa sổ pha lê trong suốt.

Cố Miên ăn mặc thoải mái, váy hoa màu trắng ngồi trước cây đàn dương cầm, bóng dáng xinh đẹp, tấm rèm màu trắng bên cửa sổ theo gió chậm rãi phiêu động, ánh mặt trời trút xuống tiến vào, khuôn mặt nhỏ trắng tinh phảng phất như trong suốt, ngón tay trắng nõn thon dài lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn thanh thúy dễ nghe cứ như vậy mà ra, xoay chuyển trong căn phòng, sau đó phiêu đãng ra ngoài.

Cô chuyên chú  như vậy, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, dường như đã hoàn toàn say mê trong đó.

"Cố Miên" không thích dương cầm.

Đây là việc mà mọi người đều biết.

Nhưng cả Cố Chấn Hoa cũng không biết vì sao cô lại không thích.

Chỉ có anh biết.

Cô không thích dương cầm chỉ vì lúc đó lão sư dương cầm nói với cô, cô không có thiên phú trên phương diện này.

Cũng từ ngày đó bắt đầu, cô không còn đụng vào cây đàn này nữa.

Không biết có phải do ánh mặt trời quá chói, Cố Thiếu Đường bỗng nhiên có chút hoảng hốt, thiếu nữ đang ngồi dương cầm, ánh mắt thành kính mà lại say mê, tựa như không phải "Cố Miên" mà anh nhận thức.

Khi Trịnh Ngọc tới bổ túc cho Cố Miên, vừa lúc gặp được Cố Thiếu Đường.

"Trịnh Ngọc, đây là anh tớ." Cố Miên chủ động giới thiệu, lại nhìn Cố Thiếu Đường, thần sắc tự nhiên nói: "Anh, đây là bạn học của em, Trịnh Ngọc. Cậu ấy tới học bổ túc cho em."

Trịnh Ngọc vừa nghe là anh trai Cố Miên, một chút thất bại và tự ti trong lòng lập tức chuyển thành thẹn thùng: "Chào anh."

Khuôn mặt cậu hơi hơi phiếm hồng, co quắp lại thẹn thùng, còn không biết làm thế nào để che dấu tâm sự thiếu niên của mình, người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Cố Thiếu Đường lãnh đạm gật đầu, sau đó lạnh mặt tránh ra.

Cố Miên kêu gọi anh là anh trai, cũng thật sự coi anh là anh trai.

Đây rõ ràng là điều anh muốn.

Nhưng vì sao, trong lòng anh lại có cảm xúc khác thường nảy sinh, làm anh thực sự không thoải mái.

"Anh cậu nhìn thật nghiêm túc." Anh nghe thấy cậu thiếu niên ở sau lưng anh nhỏ giọng nói.

Cố Miên không biện giải cho anh, ngược lại cô còn cười nói: "Đúng vậy, nhưng cũng chẳng sao đâu, anh ấy sẽ không quấy rầy đến chúng ta."

Thiếu niên lại cao hứng lên: "Tớ mang trà sữa này, bảy phần đường, bỏ thêm đá, giờ cậu muốn uống không?"

Hai người vừa nói vừa cười vào thang máy.

Cố Thiếu Đường bưng ly nước đá mới từ tử lạnh lấy ra chậm rãi uống, nhưng sự nôn nóng bất an trong lòng lại không bởi vậy mà trấn định xuống, ngược lại càng thêm nôn nóng, cơ hồ muốn bùng cháy lên. Anh rũ mắt, lông mi hạ xuống dưới, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.

Cái ly không nhẹ không nặng bị bỏ lại trên bàn.

Thân ảnh thon dài đĩnh bạt đi khỏi nhà ăn, chạy lên lầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Miên: Khương Thái Công câu cá, cá tự nguyện cắn câu.

Chương 24:

"Đang bổ túc môn gì vậy?"

Hai cái đỉnh đầu tròn tròn đang kề sát vào nhau thì đột nhiên vang lên một đạo thanh âm.

Cố Miên và Trịnh Ngọc đồng thời ngẩng đầu.

Chỉ thấy Cố Thiếu Đường đang đứng ở bọn họ trước mặt, từ trên cao nhìn xuống hai người.

Trịnh Ngọc hoảng sợ, cậu theo bản năng kéo giãn khoảng cách với Cố Miên, câu lệ nhìn anh: "Ừm.., chúng em đang bổ túc môn toán."

Cố Thiếu Đường ngồi xuống trên chiếc sô pha đơn ở bên cạnh, anh trực tiếp duỗi tay ra: "Đưa anh xem."

Trịnh Ngọc vội vàng dịch đề qua: "Đây là bài tập em vừa giải ra, đang chuẩn bị giảng cho Cố Miên cách giải."

Cố Thiếu Đường nhìn thoáng qua bài giải của Trịnh Ngọc, sau đó thập phần thuận tay lấy đại một chiếc bút trong ống đựng bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ trên vở: "Đổi cách làm thì bài này sẽ đơn giản hơn."

Tay anh cơ hồ không dừng lại, cũng không suy tư gì, rất nhanh đã viết quá trình giải và đáp án ra vở, đáp án giống với bài Trịnh Ngọc đã giải ra, nhưng các bước thoạt nhìn lại ngắn gọn rõ ràng hơn.

Khuôn mặt trắng nõn văn nhã của Trịnh Ngọc tức khắc đỏ lên "Em không nghĩ tới cách giải này."

Nếu cho cậu thêm một chút thời gian, cậu cũng có thể nghĩ đến.

Nhưng muốn giống anh trai Cố Miên, chỉ sơ lược nhìn qua một cái liền lập tức nghĩ ra cách giải, vẫn làm Trịnh Ngọc hổ thẹn không bằng.

Không nghĩ tới Cố Miên lại có anh trai lợi hại như vậy.

Vậy mà còn cần cậu lại đây giúp cô học bổ túc, nhất định là anh trai cô bận công việc nên không có thời gian dạy cô.

Trịnh Ngọc âm thầm nghĩ.

Cố Thiếu Đường nâng mắt, nhìn về phía Cố Miên.

Cố Miên lại không nhìn anh, cô nói với Trịnh Ngọc: "Không sao đâu, cậu đã rất giỏi rồi, tớ còn không nghĩ ra được gì đây này."

Cố Thiếu Đường cảm thấy ngực ngạnh một cái.

Bỗng nhiên anh thấy mình có điểm nực cười.

Trịnh Ngọc được Cố Miên an ủi như vậy, mặt cậu càng đỏ hơn: " cho tớ thêm  một ít thời gian, tớ cũng có thể nghĩ ra phương pháp giải khác, nhưng tớ vẫn không lợi hại như anh cậu được, nhìn một cái là nghĩ ra."

"Đúng vậy. Anh trai tớ rất lợi hại." Cố Miên lúc này mới sâu kín nhìn Cố Thiếu Đường.

Chỉ là một ánh mắt như vậy liếc nhìn qua, Cố Thiếu Đường đã cảm thấy tim đập nhanh hai nhịp.

khóe miệng Cố Miên gợi lên một độ cong nhàn nhạt như có như không: "Nhưng lợi hại nữa thì cũng có liên quan tới tớ đâu, anh tớ bận lắm, không rảnh giúp tớ học bổ túc."

Trịnh Ngọc nhìn nhìn Cố Thiếu Đường, lại nhìn nhìn Cố Miên, nói: "Cố Miên, sao cậu với anh cậu lớn lên nhìn không giống nhau chút nào vậy?"

Trong phòng tên tĩnh một mảnh.

Cố Thiếu Đường không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Miên.

Cố Miên nhẹ nhàng cười cười, nói: "Cậu không phát hiện sao? Tớ với "Mẹ" và cả "Chị tớ" cũng không giống."

Trịnh Ngọc nghe Cố Miên nói mà sửng sốt, cậu cẩn thận hồi tưởng lại một chút diện mạo của mẹ và chị gái Cố Miên, hình như bọn họ thật sự lớn lên không giống nhau.

Cố Thiếu Đường nhìn Cố Miên, mi tâm không dễ phát hiện khẽ nhíu lại, anh đưa cây bút cho Trịnh Ngọc, rồi đứng dậy: "Hai đứa tiếp tục học đi, anh còn có việc chưa hoàn thành, anh đi trước."

Trịnh Ngọc vội vàng ngồi xong, nhìn theo bóng anh.

Cố Miên đã cúi đầu làm bài, thoạt nhìn không chút để ý khi thấy Cố Thiếu Đường rời đi.

*

Trước khi về Trịnh Ngọc nhịn không được trộm để ý dáng vẻ của mẹ và chị gái Cố Miên, cậu phát hiện chị Cố Miên lớn lên rất giống mẹ, nhưng Cố Miên lại không giống ai trong hai người họ, mẹ và chị Cố Miên đều có khí chất ôn nhu, nhưng lại không xinh đẹp như Cố Miên.

Trịnh Ngọc cõng cặp sách, cậu hơi lưu luyến: "Vậy...... Ngày mai gặp lại ở trường nhé."

Cố Miên mỉm cười: "Ừ, mai gặp."

Sau Trịnh Ngọc lên xe, xe rất nhanh đi khỏi tầm mắt.

Người hầu đẩy Cố Miên trở về.

trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, Cố Miên nhìn thấy Cố Thiếu Đường đang đứng trên ban công phòng ngủ lầu hai từ trên cao nhìn cô.

Cô hơi nâng lên cằm, lộ ra gương mặt tươi cười xán lạn với anh.

*

Khi Cố Thiếu Đường nhận được điện thoại của quản gia điện thoại đã là thứ bảy.

Công ty mới thành lập, công việc làm mãi không xong, thứ bảy căn bản không được nghỉ ngơi.

Anh lập tức ra khỏi văn phòng, nói với Hành Chính: "Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, hai giờ sau sẽ về."

Hành Chính lập tức nói: "Cố tổng, mười phút sau có một cuộc họp sẽ."

Cố Thiếu Đường đã vội vàng ra ngoài: "Làm tốt hội nghị ký kết các loại, về tôi sẽ xem."

Hành Chính đầu tiên trả lời được ạ, sau đó đột nhiên nhớ tới, vội đứng lên: "Cố tổng ngài là người chủ trì mà! Cố tổng ——" ( ai hiểu thấu tiếng hét thảm thương bất lực của một nhân vật quần chúng)
*
Khi Cố Thiếu Đường vội về tới nhà, Cố Miên đã đứng lên khỏi xe lăn.

Cô cẩn thận buông tay vịn xe lăn ra từng chút một, siêu siêu vẹo vẹo đứng lên.

Chung Huyền Dư đứng cách cô khoảng ba mét, anh ta nói với cô: "Giờ cô thử đi tới chỗ tôi xem."

Cố Miên nhìn anh ta, cười cười với anh ta một cái. Sau đó cô cau mày nói: "Tôi cảm thấy hai chân không có khí lực."

Hiếm khi Chung Huyền Dư không đấu võ mồm với cô mà lại cổ vũ nói: "Đây là chuyện bình thường, cô cứ thử đi qua đây thử xem, tôi ở đây chờ cô."

Cố Miên cũng hiếm khi khẩn trương mà hít sâu một hơi. Sau đó, cô chậm rãi nhấc chân lên, gian nan tiến lên trước một bước nhỏ ——

Khoé miệng Chung Huyền Dư lộ ra ý cười: "Tốt lắm, tiếp tục đi."

Cố Miên được cổ vũ, cười với anh ta một cái.

Cố Thiếu Đường đứng ở xa nhìn lại, sắc mặt anh bình tĩnh, đôi mắt đen sâu thăm thẳm khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.

"Đã vội vàng về nhà, sao cháu còn không qua đó?" Lúc này bác quản gia đã tới, ông đứng cùng với Cố Thiếu Đường, nhìn Cố Miên và Chung Huyền Dư ở nơi xa.

Cố Thiếu Đường nhàn nhạt nói: "Cháu tiện đường quay lại lấy tài liệu thôi."

Quản gia liếc anh một cái, trên mặt anh hiện ra nụ cười hiểu rõ, ý vị thâm trường nhìn về phía Cố Miên nói: "Cháu còn trẻ, nhưng có nhiều chuyện nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn có cơ hội nữa."

Cố Thiếu Đường hơi ngẩn người.

Anh nhìn Cố Miên bước ra bước cuối cùng về phía Chung Huyền Dư, hình như chân cô đã mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.

Cố Thiếu Đường theo bản năng tiến lên trước một bước.

Nhưng Chung Huyền Dư đã ôm lấy cô. Hai người giật nảy mình, sau đó liếc nhìn nhau rồi đều bật cười.

Lần đầu tiên, Cố Thiếu Đường thấy Cố Miên cười xán lạn đến như vậy. Một nụ cười phát ra từ nội tâm, không mang theo chút phòng bị nào. Ánh sáng phủ lên sườn mặt cô một vầng sáng nhu hoà. Cô giống như một đoá hoa tường vi nở rộ xinh đẹp giữa chiều hạ làm người ta không thể rời mắt.

Nụ cười hiện lên trên gương mặt quản gia, ông vui mừng nói: "Tôi đi gọi điện thoại cho ông chủ, phải báo tin tốt này cho ông ấy ngay mới được." Sau đó, ông vỗ vỗ vai Cố Thiếu Đường rồi rời đi.

Cố Thiếu Đường nhìn hai người đứng nơi xa đang nhìn nhau cười, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác cô đơn chua chát, còn cả cảm giác một tấm màn nào đó sắp bị xé rách.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Thiếu Đường, chú đang ở đâu đấy? Có chuyện quan trọng gì không?" Nghe Hành Chính nói Cố Thiếu Đường vội vã rời đi, quên luôn cả cuộc họp, Vương Kiếm lo lắng anh xảy ra chuyện gì nên lập tức gọi điện tới.

Cố Thiếu Đường nói: "Không có gì đâu. Bây giờ em về."

Dứt lời, anh cúp máy.

Anh lại liếc nhìn phía bên kia một chút, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc, sau đó rời đi không hề quay đầu lại.

Trở lại công ty.
Tất cả mọi người đều nhìn ra tâm tình của sếp không tốt, trên mặt boss như phủ một tầng sương lạnh. Trong cuộc họp boss dùng câu từ sắc bén, bị ánh mắt lạnh lùng của sếp đảo qua, cả Vương Kiếm cũng không nhịn được rụt cổ lại.

Vương Kiếm thầm nghĩ không biết Cố Thiếu Đường ra ngoài một chuyến bị cái gì kích thích vậy trời.

Cuộc họp diễn ra được nửa, không biết tiếng chuông điện thoại của ai đột ngột vang lên trong phòng hội nghị rộng lớn.

Cả căn phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông.

Nghĩ đến tâm tình Cố tổng bây giờ.

Người có mặt trong phòng họp đều sợ sắp nhảy dựng lên.

Cả đám theo bản năng tìm điện thoại của mình, xác định không phải điện thoại của mình kêu đều lần lượt thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó họ nhìn thấy Cố Thiếu Đường đứng trên bục giảng lấy điện thoại ra từ túi quần tây của anh.

Mà tiếng chuông chính là phát ra từ đó.

Cố Thiếu Đường nhìn màn hình, dường như anh hơi kinh ngạc một chút.

Anh nhìn chằm chằm di động khoảng hai ba giây, sau đó không thèm ngẩng đầu lên nói: "Giải lao giữa giờ." Rồi rời khỏi phòng họp.

Nhất định là cuộc gọi của đối tác rất quan trọng. Nhóm nhân viên trong phòng nghĩ thầm, thả lỏng hơn rất nhiều. Họ nhanh chóng thừa dịp này tranh thủ uống nước, chuẩn bị một lát nữa phát biểu.

Cố Thiếu Đường ra ngoài phòng họp, hầu kết vừa động, anh nhận máy: "Alo."

"Anh ơi." Đầu bên kia truyền đến thanh âm mềm mại manh manh của Cố Miên.

Cố Thiếu Đường không tự chủ được siết chặt di động, trầm thấp lên tiếng: "Ừ."

"Giờ anh có bận không?." Cố Miên hỏi.

Cố Thiếu Đường nhìn thoáng qua phòng hội nghị, Vương Kiếm đang nhìn anh, thấy anh nhìn qua bèn ném cho anh một ánh mắt tràn đầy nghi vấn.

Cố Thiếu Đường thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Không vội."

"Ừm... Em chỉ là muốn nói với anh thôi, em có thể đi lại được rồi. Tuy là còn không quá nhanh nhẹn, nhưng em cũng phải đi được mấy mét đấy." Trong giọng nói của Cố Miên mang theo niềm vui sướng.

Cố Thiếu Đường không nghĩ Cố Miên sẽ đặc biệt gọi điện nói với anh việc này, anh hơi ngẩn ra, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị cũng bất giác nhu hoà xuống, ngữ điệu lại vẫn lãnh đạm như trước: "Ừm, chức mừng em."

"Anh ơi." Bên kia lại gọi anh một tiếng, giọng nói ngọt như làm nũng.

Cố Thiếu Đường không nhịn được mềm lòng xuống.

"Em nhớ anh lắm."

Nói xong câu đó, đầu dây kia cấp tốc ngắt điện thoại.

Cố Thiếu Đường sửng sốt, tim đập nhanh một nhịp. Anh nắm di động, thật lâu thật lâu sau vẫn không hoàn hồn.

Vương Kiếm thấy Cố Thiếu Đường vẫn không trở lại, nhịn không được ra xem tình huống. Vừa ra ngoài thì thấy Cố Thiếu Đường vẫn đặt điện thoại bên tai như còn chưa nói xong, cả người lại ngây ra như thằng ngốc không nhúc nhích, mặt còn hồng hồng trông rất quỷ dị.

"Ai đấy?" Vương Kiếm làm khẩu hình với Cố Thiếu Đường.

Cố Thiếu Đường ngơ hai giây mới quay đầu nhìn anh ta, bình tĩnh cất di động vào túi quần.

"Nói chuyện với ai vậy?" Vương Kiếm vừa quái dị vừa hiếm lạ mà nhìn anh: "Chú không sao chứ? Sao mặt đỏ hết lên thế?"

Anh ta quen Cố Thiếu Đường nhiều năm như thế nhưng còn chưa thấy Cố Thiếu Đường đỏ
mặt trừ lúc uống rượu đâu.

" Hơi mắc thôi." Cố Thiếu Đường giấu đầu hở đuôi tháo tung cà vạt: "Em đi toilet, một lát nữa sẽ vào."

Nói xong anh xoay người đi về hướng toilet.

Vương Kiếm sờ sờ cằm, anh ta hồ nghi mà nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Thiếu Đường đi xa dần. Sao luôn cảm thấy có gì đó quái quái nhỉ?

Cố Thiếu Đường đứng trước bồn rửa tay, dòng nước từ vòi không ngừng chảy xuống, nhưng bên tai anh lại chỉ quanh quẩn một câu nói mềm mại kia: "Em nhớ anh lắm."

Một lúc lâu sau anh ngẩng đầu nhìn vào gương mới phát hiện, hoá ra mình thật sự đỏ mặt.

Anh có chút bực bội, khom lưng lấy nước lạnh rửa mặt. Cảm thấy nhiệt độ trên mặt hạ thấp xuống, anh mới chống tay lên thành bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương. Anh hít sâu một hơi, lau sạch bọt nước trên mặt sau đó kéo tay áo xuống, sửa lại cà vạt bị tháo tung mới đi ra ngoài.

Nhóm nhân viên ngồi dưới bục giảng mẫn cảm cảm nhận được, sau khi Cố tổng ra ngoài tiếp điện thoại lại đi toilet một chuyến, không những sương lạnh trên mặt đều tan ra mà ngữ khí lúc nói chuyện cũng không lạnh băng như vừa rồi nữa.

Không khí trong phòng họp cũng thoải mái hơn nhiều. Vốn dĩ mấy nhân viên còn đang nơm nớp lo sợ tí nữa phải phát biểu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng bọn họ không hẹn mà đều cảm tạ vị vừa rồi gọi điện thoại cắt ngang hội nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play