Hàn Phượng Nguyệt ngồi đối diện Hiên Viên Dạ. Hắn không nói nàng cũng không lên tiếng, bầu không khí trong phòng bây giờ vô cùng yên lặng.
Yên lặng đến nỗi nếu có một cây kim rơi xuống đất cũng sẽ nghe được tiếng vang của nó. Nàng đang đợi, đợi hắn hỏi nàng nhưng chờ mãi đến trời tối cũng không thấy hắn nói một câu.
Bên ngoài trăng đã lên cao, ánh trăng nhu hòa rọi xuống chiếu lên hai thân ảnh đang ngồi trong phòng. Gió cũng đã nổi lên lá cây rơi xào xạc.
Cuối cùng vẫn là nàng lên tiếng trước: "Sau tất cả chàng không muốn hỏi ta vì sao ư?"
Hiên Viên Dạ nhìn nàng cười, đây là lý do từ lúc về đến giờ nàng xoắn xuýt sao? Nàng không sợ trời không sợ đất đến vị cửu ngũ chí tôn kia còn không để trong mắt vậy mà lại để ý đến hắn.
"Chàng không khó chịu khi ta.. như vậy.. ừm.. như thế với cha chàng sao?"
"Không!"
"Sao lại không? Hơn nữa đó không phải phụ thân chàng sao?"
"Nàng quan trọng hơn!"
Một câu "Nàng quan trọng hơn" khiến nàng có chút kỳ lạ. Dù giữa hai người đã xác nhận mối quan hệ nhưng hắn đứng giữa phụ thân hắn và nàng hắn lại không do dự chút nào chọn nàng. Hắn như vậy làm sao khiến nàng buông tay đây.
"Vậy cả đời đừng buông tay. Đời đời kiếp kiếp bên cạnh ta. Được không?" Hiên Viên Dạ như đọc được suy nghĩ của nàng vội cầm lấy tay nàng nói. Giọng điệu không có trầm bổng như ngày thường mà thay vào đó là một câu hỏi từ tính nhưng mang theo một cảm xúc mong đợi sợ nàng không đồng ý.
"Chàng là con giun trong bụng ta sao?"
Hiên Viên Dạ không nói gì chỉ lặng lẽ ôm nàng vào ngực.
Một lúc lâu sau Hàn Phượng Nguyệt mới chui ra từ vòng ôm ấm áp của Hiên Viên Dạ trịnh trọng nói: "Hiên Viên Dạ. Ta là một người vô cùng bá đạo, nếu đã là người của ta thì đời đời kiếp kiếp cũng vẫn là người của ta không bao giờ được thay đổi. Con người ta theo đuổi chính là" một đời một kiếp một đôi nhân ". Nếu ngươi không làm được thì ngay bây giờ lập tức cút đi bởi vì trong mắt của ta không thể chứa chấp dù chỉ là một hạt bụi. Ta thà cả đời không yêu ai còn hơn.. ưm.."
Không đợi Hàn Phượng Nguyệt nói xong một nụ hôn đã đáp xuống môi nàng che đi những lời nàng sắp nói. Hiên Viên Dạ hôn rất sâu đến khi thấy người trong ngực không thể thở nữa mới buông ra.
Được thả ra Hàn Phượng Nguyệt như được đặc xá. Nàng hít từng ngụm lớn như thể tên ăn mày sắp chết đói đến nơi bỗng chốc trước mặt xuất hiện thức ăn vậy. Đây chính là ví dụ tốt nhất cho hình ảnh của nàng lúc này.
Hàn Phượng Nguyệt cho Hiên Viên Dạ một cái lườm sắc như dao. Hắn nhìn nàng cười tủm tỉm, rồi hắn xoay người đi lại cửu sổ ngược mặt nhìn ánh trăng sáng rỡ mà nhu hòa giơ tay lên phát thề: "Hiên Viên Dạ ta thề chỉ có duy nhất một nữ nhân trên đời này, thà phụ thiên hạ chứ không bao giờ phụ Hàn Phượng Nguyệt. Nếu làm trái lời thề hồn phi phách tán trọn đời vĩnh viễn không siêu sinh."
Thà phụ thiên hạ không phụ nàng!
Hồn phi phách tán!
Lời thề của Hiên Viên Dạ khiến nàng chấn động, nàng đâu có bản lãnh gì mà khiến hắn buông lời thề độc ác như vậy chứ?
Lời thề kết thúc một luồng sáng đỏ chui vào mi tâm Hiên Viên Dạ và Hàn Phượng Nguyệt.
Là huyết khế linh hồn!
Bây giờ không chỉ đơn giản là chấn động. Cảm xúc bây giờ của Hàn Phượng Nguyệt không thể nói lên thành lời, có khó tin, có ngạc nhiên.. nhưng hơn hết là vui mừng. Lời thề độc ác như vậy trên đời này có ai dám thốt ra vậy mà hắn làm được không những thế Huyết khế lonh hồn là một lời thề vô cùng ngoan độc không có tính công bằng.
Bởi vì lời thề này chỉ tác dụng với chỉ một mình hắn. Nói cách khác đời này ngoài nàng ra hắn không thể cưới thêm một ai, còn nàng không bị trói buộc với lời thề, có thể tự do. Nhưng con người nàng đã nhận định một ai thì không bao giờ thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT