"Biểu tỷ, ngươi nghe chưa? Moon Byul-yi đồng ý theo ta." Jung Whee-in giờ an tọa ở bên cạnh bàn, cao giọng nói với Kim Yong-sun, "Ngươi đã nói chỉ cần nàng gật đầu, ngươi tuyệt không ngăn trở."

Jung Whee-in cười đến khinh miệt: "Đường đường là tiểu thư của Kim tộc chắc không dễ nuốt lời chứ hả?"

Kim Yong-sun đối với sự khiêu khích của Jung Whee-in tựa hồ mắt điếc tai ngơ, gương mặt ngưng trọng chầm chậm từ cạnh cửa sải bước tiến vào. Khi lướt qua, ánh mắt tự nhiên có chút lay động.

Moon Byul-yi chỉ cảm thấy đôi đồng tử đen sắc cực kì băng lãnh, nàng mỗi bước tiến về phía trước, tâm lại trầm xuống một phân. Sớm có một sợi xích vô hình khóa chặt tứ chi, một chút cũng không thể động đậy. Mở to mắt nhìn nàng từng bước đến gần, ánh mắt như lưỡi đao bén ngót lan tỏa khắp gương mặt, khóe môi duy trì một bộ dáng nhếch lên cứng nhắc, tự đáy lòng dâng lên cảm giác lạnh giá đến run rẩy cũng không thể.

"Sẽ không." Kim Yong-sun ngồi xuống ở chỗ Moon Byul-yi vừa ngồi, bình giọng nói với Jung Whee-in, tầm mắt lại vẫn gắt gao chăm chú liếc nhìn Moon Byul-yi.

"Vậy thì tốt." Jung Whee-in kiêu căng ngẩng đầu, bàn tay nắm lấy tay Moon Byul-yi, "Vậy ta lập tức đưa nàng đi."

Lại quay sang nói với Moon Byul-yi: "Moon Byul-yi, chúng ta đi. Không cần mang theo gì cả, Jung tộc mọi thứ đều có. Ta đã cho chuẩn bị cả rồi, lúc này trở về có thể vừa kịp giờ ăn cơm."

Moon Byul-yi bị Kim Yong-sun nhìn chằm chằm đến nỗi tay chân lạnh băng, trên mặt mặc dù nỗ lực giấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng không ngừng dâng lên trận trận lo âu.

Ngày trước còn chưa hiểu sắc mặt nàng, không biết sợ mà tiến đến hỏi một câu: "Tiểu thư tức giận?" Chén trà trên bàn đột nhiên bay sượt qua thái dương, giữa sự đau đớn nóng rát cùng chất lỏng dinh dính đỏ tươi chảy xuống mới hiểu được, tiểu thư quả thật tức giận, khó trách tất cả mọi người lẩn mất rất xa, đáng đời Moon Byul-yi không chút thông minh tự mình đâm đầu vào. Dần dần học được làm thế nào để thông minh hơn một chút, phải nhìn sắc mặt nàng thế nào, làm thế nào đối phó với tính tình hỉ nộ vô thường của nàng, dù không được toàn vẹn trở ra, ít nhất cũng có thể giữ thân được chút ít.

Theo nàng nhiều năm, từ ánh mắt mơ hồ lộ ra nộ khí cùng sắc mặt u ám, không khó nhận thấy hiện giờ nàng vô cùng tức giận. Thấy Jung Whee-in phất tay ý bảo phải đi, Moon Byul-yi cố gắng bước về phía Jung Whee-in, chầm chậm từng bước lo sợ lại sinh chuyện rắc rối.

"Chậm đã." Moon Byul-yi còn chưa bước được nửa bước, chợt nghe Kim Yong-sun khẽ quát.

Moon Byul-yi trong lòng giật thót, quay đầu nhìn lại Kim Yong-sun. Kim Yong-sun không nhanh không chậm, thu hồi ánh mắt trên người Moon Byul-yi, chậm rãi cầm lên chén trà Moon Byul-yi vừa uống đặt trên bàn, hạ mắt nhìn phiến lá xanh non nở rộ dập dềnh trong nước.

"Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?" Jung Whee-in nghe vậy, đột nhiên ánh mắt mất vẻ kiên nhẫn, "Biểu tỷ, chúng ta thỏa thuận rồi. Nữ nhân ta hận nhất những kẻ tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo. Người ngoài xem gia tộc Kim còn lớn hơn trời, nữ nhân ta đây cũng không để vào mắt. Ta nể mặt ngươi là con của dì nên mới nói với ngươi một tiếng, ngươi bớt đắc ý đi. Nếu Moon Byul-yi cũng đồng ý, vậy hôm nay nữ nhân không thể không đưa nàng đi! Bằng không... Hừ! Ta cũng không tin cả Kim tộc của ngươi còn có thể ngăn được ta!"

"Thật vậy sao?" Kim Yong-sun chậm rãi nâng mắt lên, bên môi mang một tia cười lạnh.

"Ngươi không tin?"

"..." Ý cười càng sâu, đôi đồng tử u ám lạnh lẽo quét đến trên người Moon Byul-yi, Moon Byul-yi bất chợt rùng mình, miệng run rẩy nói:

"Thỉnh tiểu thư nương tình."

"A... Ta còn là tiểu thư ngươi sao?" Kim Yong-sun bỗng nhiên đứng dậy tới gần Moon Byul-yi, âm điệu trầm thấp như muốn đem ai đó hung hăng cắn nát, "Ngươi còn muốn đi?"

Thân hình bị ép đến ngả ra sau, dùng hết khí lực mới khắc chế ý muốn rút lui trong đầu, Moon Byul-yi nhìn thẳng mắt của nàng: "Vâng."

Lời vừa dứt, chỉ thấy nộ khí trong mắt nàng đột nhiên bùng lên, trong con ngươi chợt hiện vẻ tàn nhẫn thâm độc, trong giây lát lại bị vẻ ngoài băng giá che đậy kín đáo .

Kim Yong-sun lui về phía sau một bước, trên mặt lại là một vẻ vô tình vô dục, ánh mắt nhìn chằm chằm Moon Byul-yi, miệng nói với Jung Whee-in:

"Trong gia còn có chuyện cần nàng xử lý, sau khi xong việc ta tất tự mình đưa nàng đến Jung gia. Không biết biểu muội có đồng ý không?"

"Ngươi lại muốn đùa cái gì đây?" Jung Whee-in không dám cả tin, định bước đến kéo Moon Byul-yi, lại bị Kim Yong-sun vượt lên chắn trước mặt.

Kim Yong-sun nói: "Thế nào? Biểu muội không tin ta? Hay là không dám? Nữ nhân ta nói là làm, chỉ cần nàng làm xong việc, sau này nàng cùng gia tộc Kim sẽ không còn quan hệ gì nữa. Có cần ta mời ba đến tác bảo?"

Jung Whee-in thần sắc do dự, ánh mắt cách Kim Yong-sun nhìn về phía Moon Byul-yi, thấy Moon Byul-yi cũng đang lưỡng lự, liền hỏi: "Ngươi muốn nàng làm gì?"

"Hiện tại sổ sách trong công ty có vấn đề, nàng là người giỏi tính toán mà một mình ta làm ko xuể nên cần nàng hỗ trợ."

"Hừ! Trong công ty ngươi không còn ai sao? Việc này cũng phải dựa vào nàng?" Jung Whee-in cười nhạo nói.

"Ngươi không dám?" Kim Yong-sun nhướng mi, cằm khẽ nâng, khiêu khích nhìn Jung Whee-in.

Jung Whee-in không đáp, thầm nghĩ Moon Byul-yi tính toán từ nhỏ đã rất giỏi, kiểm tra lại sổ sách cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, nhưng mà sắp tới là phải thi tốt nghiệp, kì thi này lại cực kì quan trọng. Nếu Moon Byul-yi ko hoàn tất sớm, e rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô. Moon Byul-yi cũng lớn tuổi rồi, nếu ko ra trường sớm, có thể vì độ tuổi mà ảnh hưởng đến chuyện kiếm việc sau này. Suy nghĩ đến điều đó khiến trong lòng Jung Whee-in không khỏi do dự. Đang không tìm ra lí do thoái thác, lại nghe Moon Byul-yi nói:

"Kiểm tra lại sổ sách bất quá mất vài ba ngày, ngươi hãy yên tâm."

Ánh mắt Kim Yong-sun đảo qua, Moon Byul-yi gạt qua một bên không nhìn tới vẻ mặt của nàng, trong lòng biết rõ chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng chỉ cần hoàn thành là có thể chấm dứt mọi ân oán nợ nần, từ nay về sau không còn quan hệ, ít ra cũng còn một tia hy vọng.

Hy vọng quả thật chỉ có một tia.

Sau khi Jung Whee-in đi rồi, Kim Yong-sun liền đưa Moon Byul-yi đến phòng làm việc của nàng, Moon Byul-yi còn đang nghi hoặc, tay Kim Yong-sun mở một ngăn tủ ra, trong đó chứa đầy sách, chưa hết dưới bàn làm việc của nàng còn có cả đống hồ sơ chồng chất lên nhau, cao khỏi mắt cá chân.

"Không phải muốn đi sao? Vậy mau chóng hoàn tất đi." Kim Yong-sun tựa vào khung cửa nhạo báng nhìn Moon Byul-yi, "Đừng để tân chủ tử của ngươi sốt ruột chờ."

Moon Byul-yi nhìn vẻ lãnh mạc trong mắt Kim Yong-sun từng chút một bị thay thế bởi oán giận, lẳng lặng hỏi: "Tiểu thư thật sự sẽ thực hiện lời hứa chứ?"

Sắc mặt Kim Yong-sun trầm xuống, giương tay chộp đến.

Khóe miệng co rút đau đớn, Moon Byul-yi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy lửa giận của nàng, chậm rãi nói: "Kim tiểu thư chớ nói không giữ lời."

"Cẩn thận tiểu thư mới của ngươi chờ lâu quá sẽ quên mất ngươi." Kim Yong-sun tránh đi ánh mắt Moon Byul-yi, lạnh lùng đáp. Không nói tiếng nào tựa vào cạnh cửa nhìn Moon Byul-yi chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy cái máy tính nhỏ rồi tính toán, sau đó xem lại quyển sổ trên bàn đối chiếu.

Giấy trắng vô số, mênh mông như mặt biển mờ sương, sổ sách được đóng thành bộ bị phân tán ra từng chữ từng số chờ cô tìm ra, phân loại, xếp lại từng mảnh một. Không biết đã trôi qua mấy ngày, ở trong này vùi đầu nắm chặt lấy một tia hy vọng, quên ăn quên ngủ, không rõ đã trải qua bao nhiêu ngày đêm, sổ sách ở dưới gối cũng không giảm đi chút nào. Đầu vẫn ko ngừng tính toán, mắt thì đã mỏi mà lưng lại đau, có lúc mệt mỏi mà tính toán sai, lại phải cố gắng tỉnh táo mà làm lại.

Kim Yong-sun luôn tựa ở cạnh cửa lạnh lùng nhìn: "Vẫn còn muốn đi?"

Moon Byul-yi đáp: "Vâng."

Vừa dứt lời, trên bàn bất ngờ lại xuất hiện thêm 1 chồng sách dày.

Ngày qua ngày, mọi động tác đều gần như máy móc, mệt mỏi đến ngay cả một câu "Vâng" cũng không muốn đáp lại nàng. Kim Yong-sun vẫn ngày ngày đến hỏi, sắc mặt mỗi lúc một khó coi.

Từ nhỏ đã không ai dám làm trái ý nàng, Kim lão nhân là một người tùy tính đến nỗi chẳng bao giờ bận tâm đến người khác, cho dù đó là nhi tử của chính mình cũng chỉ khi cao hứng mới gọi nàng đến xem qua một cái. Kim Yong-sun lớn lên trong sự phục tùng của mọi người, ngay cả phụ mẫu cũng không dám khó dễ nàng, trong trời đất có thứ gì nàng lại không thể nắm trong tay?

Ngày ấy Jung Whee-in tùy tiện xông vào gia mở miệng đòi người, luôn mồm "Moon Byul-yi đã nguyện ý theo ta", mọi người hiếu kỳ đưa mắt thăm dò sắc mặt nàng, khiến nàng giống như bị quăng cho một cái tát trước mặt mọi người, tức giận nổi lên. Một tôi tớ nho nhỏ, lấy cái gì đối kháng đến cùng với đường đường một tiểu thư danh giá như Kim Yong-sun? Càng không nói đến lúc trước Moon Byul-yi tự mình ưng thuận phải ở lại gia tộc Kim đến khi hóa thành tro bụi.

Từ trước đến nay chỉ có Kim Yong-sun nàng nói không cần, ai dám nói không cần với nàng? Huống chi là tôi tớ luôn ngoan ngoãn nghe lời quá mức cần thiết này, lại có gan làm trái ý chủ tử.

Đối mặt với một biển giấy trắng hệt như nhau, lại còn đụng với mấy con số, mỏi mệt cùng cực đến ngay cả suy nghĩ cũng không thể, Moon Byul-yi chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, chậm chạp ngẩng đầu nhìn, cằm đã bị nắm chặt, đau đớn kích thích khiến thần trí thanh tỉnh chút ít, vì thế khóe miệng lại theo thói quen cong lên một chút: "Kim tiểu thư."

"Tân chủ tử của ngươi đối với ngươi quả rất có lòng, mỗi ngày đều đến đòi người." Khẩu khí từ miệng Kim Yong-sun luôn băng lãnh, lại mang theo chút cảm xúc không thể gọi tên, vừa nôn nóng, vừa không kiên nhẫn. Trong người còn có mùi rượu tỏa ra.

"..." Moon Byul-yi không đáp, nhìn cặp mắt đen sắc xinh đẹp kia dần dần trở nên hung ác, lại từ từ trầm xuống, phảng phất âm trầm như đêm tối không trăng.

Nàng vốn chưa bao giờ thích uống rượu.

"Ngươi vẫn muốn đi sao?" Chế trụ cằm Moon Byul-yi, Kim Yong-sun nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tuyền, vẫn lãnh đạm như vậy, ánh mắt, nụ cười, lúc nào cũng là đạm nhiên như thế này, phảng phất vẻ mặt không thèm để ý, bộ dáng như trong chớp mắt sẽ tan biến. Ánh mắt dời xuống, nhìn đến đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, hơi hơi hé mở, ánh mắt liền ngưng trệ, nhịn không được lại muốn... muốn...

"Vâng." Đúng lúc này đôi môi lại mấp máy, nhả ra một chữ khiến Kim Yong-sun sinh nộ khí.

"Láo xược!"

Người kia sợ hãi bèn đứng dậy. Cảm giác như có cuồng phong vừa thổi qua, các sổ sách xung quanh bay tung tóe, Kim Yong-sun từng bước tiến tới, thân hình áp sát, tầm mắt theo đôi môi của Moon Byul-yi dời đi, Kim Yong-sun hả dạ nhìn ánh mắt cô lộ ra thần sắc kinh hãi: "Có can đảm dám ngỗ nghịch chủ tử rồi?"

Trước mặt Kim Yong-sun là cần cổ mảnh dẻ trắng muốt, da thịt mềm mịn dán sát vào lòng bàn tay, rung động nhè nhẹ xuyên thấu qua bàn tay truyền đến, dưới cơn thịnh nộ, lại còn đang say rượu khiến dục niệm không thể khắc chế từ từ dâng lên, Kim Yong-sun há miệng cắn vào cổ Moon Byul-yi, răng nanh thật sâu cắm ngập vào, cho đến khi để lại dấu hôn mới thôi. Thân thể Moon Byul-yi cứng đờ, chốc lát sau lại mãnh liệt giãy giụa vùng ra.

Phát hiện Moon Byul-yi muốn kháng cự, lửa giận nhịn không được càng tăng lên, cư nhiên, cư nhiên lại biết cự tuyệt. Người của nàng vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời không dám ngỗ nghịch giờ lại biết cự tuyệt, không thể nói rõ là tâm tình thế nào, Kim Yong-sun ôm chặt lấy vòng eo của Moon Byul-yi, răng lại dùng sức, trầm giọng nói: "Ta cho ngươi hảo hảo thấy rõ, ai là chủ tử của ngươi."

"Yong-sun!" thứ gì đó ẩm ướt mềm mại chuyển động cạnh cổ, Moon Byul-yi không khỏi hoảng hốt.

"Nói chuyện với chủ tử như vậy sao?"

Tức giận cùng hận ý nương theo hàm răng sắc bén, hai tay phát tiết đi ra, chiếc áo sơ-mi bị giải khai, ra sức giãy giụa cũng chỉ khiến y phục Moon Byul-yi cọ xát càng mở rộng ra hơn, chốc lát một thân nội y màu trắng hiện ra. Chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt theo cổ trượt xuống, lưu lại trên ngực một vệt lóng lánh ẩm ướt phóng túng. Kim Yong-sun thấp hơn Moon Byul-yi 1 chút nên lúc đẩy cô xuống cưỡng hôn có chút khó khăn (ẻm muốn làm công nhưng ko dễ =)) ). Moon Byul-yi càng vùng vẫy, khiến nàng càng thêm bực bội, động tác không khỏi càng lúc càng bạo dạn, muốn chứng kiến vẻ thất bại trên gương mặt quật cường của Moon Byul-yi:

"Ngươi nói gia tộc Kim của ta là nơi nào?" Tùy ngươi ra vào tự nhiên như vậy sao?

Hận ý hòa lẫn với thanh âm quỷ mị vang lên bên tai, lại giãy dụa vô lực, Moon Byul-yi lắc đầu nói: "Tiểu thư, thả ta đi." Vẻ mặt hết sức thất bại chán nản, ko còn hy vọng.

"Ngươi dựa vào cái gì?" Kim Yong-sun ngẩng đầu, trong mắt vẫn là một đôi đồng tử lạnh như băng.

Lại cúi đầu xuống, hung hăng cắn vào ngực cố tình để lại dấu hôn, sau đó đưa tay trút bỏ áo ngực của Moon Byul-yi.

"Đồ vật của ta, chỉ có ta nói không cần." Động tác ác ý muốn xâm nhập đùa bỡn dần dần trở nên có chút khác biệt, ngón tay dán vào da thịt của Moon Byul-yi chuyển động vô thức, dâng lên dục niệm muốn chiếm đoạt trọn vẹn, lại dần dần sinh ra khát vọng lớn hơn nữa. Rất muốn, rất muốn... Thân thể dưới thân này vẫn là của nàng, vẫn thuộc về Kim Yong-sun nàng.

Mái tóc đen thật dài buông rũ xuống tán loạn, trên gương mặt vốn xinh đẹp xuất trần hiện lên nét tức giận, oán độc, thô bạo cùng cấp bách hỗn loạn đan xen, trở nên một bộ dáng méo mó đáng sợ.

Thời điểm bị tiến nhập thô bạo, Moon Byul-yi chỉ cảm thấy cơ thể giống như bị xé rách thành hai nửa, đau đớn cùng cực và nóng bỏng xỏ xuyên qua toàn thân, chân mày cau lại đến không thể chặt hơn được nữa, hàm răng cắn chặt vào môi. Những trang giấy nhợt nhạt bay lượn trước mắt, nhớ tới lần đầu tiên quỳ trên sàn gạch gỗ ở gia tộc Kim, cũng là như thế này, quanh thân một mảnh lạnh buốt, bốn bề mờ mịt đến nỗi tất cả cảm xúc đều bị chôn vùi trong cái lạnh thấu xương.

"Ngươi trốn không thoát đâu..." Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn của Kim Yong-sun, quả quyết mà cao ngạo. Bộ ngực hoàn mỹ lộ ra trước mắt Kim Yong-sun, nàng giống như kẻ lâu ngày khát chết vớ được bầu nước mát. Hai tay Kim Yong-sun ko khách khí ấn vuốt khỏa đậu hũ Moon Byul-yi, cuồng loạn luật động để một lần nữa xác định sự độc chiếm của nàng đối với cô.

Moon Byul-yi ngước mặt nhìn vào đôi đồng tử của nàng, vẻ băng lãnh trong đôi mắt đen sắc đã biến thành dục hỏa âm trầm. Cảm thấy toàn thân nóng rực như lửa đốt, bản thân lại vô cùng cảm thấy xấu hổ.

"Kim Yong-sun, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Vừa dứt lời, lại cảm thấy thân mình đều bị đau đớn nhấn chìm...

Cách ngày Kim Yong-sun lại đến, Moon Byul-yi vẫn như trước ko ngừng tính toán lại những con số. Mấy ngày này cô đã ko đến trường, sắp tới là phải thi tốt nghiệp rồi, nghĩ đến đó lại càng lo lắng, nên ko có ý nghỉ ngơi mà tiếp tục công việc. Moon Byul-yi biết nếu ko đến trường, giáo viên sớm muộn cũng fải liên lạc, nhưng tại sao trước giờ lại ko nghe nói gì, Jung Whee-in cũng ko thấy xuất hiện, khiến lòng Moon Byul-yi càng thêm rối bời.

Kim Yong-sun tựa vào cạnh cửa nhìn. Khi không kiên nhẫn, lại đặt thêm chồng sổ sách hạ xuống bàn, Moon Byul-yi vẫn vùi đầu tính toán, thân ảnh màu trắng đã sớm chìm ngập trong trận giấy đầy những con số.

Lửa giận trong mắt Kim Yong-sun bùng cháy, khóe môi lại quỷ dị cong lên.

Moon Byul-yi kinh ngạc nhìn nàng bước đến, trong tay cầm một cái USB nhỏ, sau đó lại thấy nàng cắm vào chiếc máy tính gần đó. Hình ảnh chậm rãi hiện lên, đầu tiên là một điểm, rồi lại một đường, từng điểm từng đường lần lượt thay đổi kéo dài, cuối cùng tạo thành một cảnh tượng. Trên màn hình, bỗng chốc hiện ra một hình dáng quen thuộc.

Đồng tử bỗng dưng co rút, hình ảnh này...

Kim Yong-sun chậm rãi đi đến chỗ Moon Byul-yi, Moon Byul-yi dường như không để ý, ánh mắt vẫn chăm chú vào biểu hiện trên gương mặt của một cô gái mặc đồng phục học sinh. Khuôn mặt này, mi nhãn sơ đạm, đôi môi cũng tái nhợt, chỉ có hai gò má hơi ửng đỏ, a, thần sắc như vậy, ánh mắt như vậy... Còn ai không biết cô đang suy nghĩ gì?

Kim Yong-sun đứng phía sau Moon Byul-yi, cười lạnh nhìn vẻ bình tĩnh trên mặt cô từng chút từng chút bị đánh tan: "Vẫn còn..."

Cảnh tượng biến hóa, hiện ra một gian phòng tao nhã. Nữ nhân mệt mỏi ngủ say trên ghế, đôi mắt khép lại, gương mặt xưa nay luôn tỏ vẻ xa cách cũng nhu hòa đi, không còn vẻ cao ngạo khiến người ta cách xa ngàn dặm. Nữ sinh áo trắng kia chậm rãi tiến vào giữa khung cảnh, cẩn thận dè dặt, sợ tiếng bước chân khiến người đang ngủ say tỉnh giấc. Nữ sinh yên lặng đứng một hồi lâu, trên màn hình chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của cô. Rồi sau đó, cô chậm rãi cúi xuống...

"Không được!" Moon Byul-yi đột nhiên lui về phía sau, lại đụng vào người Kim Yong-sun.

Kim Yong-sun chỉ cười, đầu ngón tay tua nhanh đoạn clip một chút, hình ảnh hiện ra nữ sinh trung học từ từ đem môi mình, lén lút nhẹ nhàng đặt lên môi của người đang say giấc.

"Ngươi khi đó đã tỉnh." Moon Byul-yi thấp giọng nói.

Kim Yong-sun lại từ trong túi áo lấy ra một túi bùa màu đỏ cũ kĩ, sau đó từ trong túi bùa lại lấy ra 1 mảnh giấy nhỏ úa vàng, trên đó có tên của nàng được viết bởi nét chữ quen thuộc.

Ký ức sớm ngủ say tận đáy lòng lại tái hiện rõ rệt, khắp trong tâm chỉ cảm thấy nhục nhã cùng cay đắng. Khi ấy là tình cảm khó kìm nén, để đến hôm nay bị nàng mỉa mai đến cùng cực.

Cằm đột nhiên bị nắm chặt, Moon Byul-yi bị ép buộc nhìn vào mắt Kim Yong-sun.

Nụ cười không chút hảo ý lan tràn trên mặt, Kim Yong-sun lạnh nhạt nhìn vẻ tuyệt vọng trong mắt Moon Byul-yi: "Ngươi yêu ta..." Khẩu khí mềm mại, lại như chọc khoét vào tai.

Cánh tay bị kéo lại, chặt chẽ khóa ở eo nàng, đôi môi dán vào tai ngạo mạn nói: "Ngươi nên nhớ mọi chuyện đều do Kim Yong-sun ta định đoạt."

Hình ảnh nụ cười thẹn thùng của nữ sinh áo trắng vẫn dừng trước mắt, gắt gao không chịu thối lui, Moon Byul-yi chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, khí lực toàn thân đều bị rút mất: "Ngươi vẫn luôn biết."

Một kẻ phàm tục có thể bước vào gia tộc Kim chính là phúc khí lớn lao, bao nhiêu kẻ khao khát muốn được vào Kim tộc làm việc mà chẳng thể được, một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ như Moon Byul-yi lại dễ dàng vào Kim gia, lại còn nhận được ơn lớn của Kim lão nhân, người ngoài nhìn vào ko khỏi cảm thán ganh tị, cô lại còn cầu mong gì nữa? Càng không nên đem lòng yêu mến một tiểu thư cao quý đến ai cũng khao khát có được? Huống hồ chi đó lại là nữ nhân. Nữ nhân có thể yêu nữ nhân sao?Truyền ra ngoài chẳng phải khiến bao nhiêu người cười đến rớt răng sao?

Lặng lẽ tơ tưởng, lặng lẽ yêu mến, lại lặng lẽ thất vọng, hết thảy chỉ cần tự mình biết là tốt rồi. Yêu nàng nhất định không được toàn vẹn mà quay lại, thiếu gia Eric Nam cao ngạo có thể thẳng thừng hỏi nàng một câu "Trong lòng nàng đã từng có ta, dù chỉ một chút?" Moon Byul-yi chưa từng nghĩ đến việc đó, cô chỉ có thể nhìn tình cảm của mình từ trong bóng tối nảy sinh, lại trong bóng tối mà tàn lụi, hy vọng đến cuối cùng có thể không lưu lại một chút dấu vết. Cô chỉ là tôi tớ, có vui có buồn, biết cười cũng sẽ biết đau, chỉ có duy nhất một chút kiêu hãnh nhỏ bé chính là ít nhất Kim Yong-sun không biết cô yêu nàng, ở trước mặt nàng bản thân còn có thể có một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Lại vốn dĩ một chút kiêu hãnh Moon Byul-yi cố bám lấy đã sớm bị nàng nhìn thấu, trắng trợn mà đem dáng vẻ si ngốc của cô bày ra trước mắt, cắt đứt đường lui của cô, chỉ để chứng minh cô không thể phản kháng. Ngay cả Moon Byul-yi nhìn chính mình cũng cảm thấy buồn cười. Sao có thể làm ra hành động như vậy, sao lại có ánh mắt như thế, cái gọi là thản nhiên trầm tĩnh bất quá chỉ là tự lừa gạt mình. Cho dù hiện tại đã không còn yêu nữa, nhưng vẫn hận không thể nhào tới gạt bỏ toàn bộ những cảnh tượng trước mắt.

Kiêu hãnh của cô kỳ thật đã sớm trở thành trò cười.

"Ngươi thoát được sao?" Kim Yong-sun ngước nhìn Moon Byul-yi, đầu lưỡi liếm dọc theo cổ, áo khoác trên người rơi xuống, phủ lên gương mặt mỉm cười trên mặt đất kia.

"Đó là ngày trước." Moon Byul-yi nói, trên gương mặt tuyệt vọng hiện lên nét cười thản nhiên như cũ, trong giọng nói mang một chút thương hại, "Yêu, rồi cũng sẽ không yêu."

Cần cổ tức khắc đau đớn, Kim Yong-sun hung hăng đè cô ngã xuống đất...

Những trang giấy vẫn bay tán loạn trong không trung, Moon Byul-yi thẫn thờ nhìn, yêu, rồi cũng sẽ dần dần biến thành không yêu, huống chi là loại tình yêu như vậy.

Đau nhức từ hạ thể bắt đầu xuyên suốt qua toàn thân, đau đến hận không thể dùng móng tay khoét vào lòng bàn tay, người ở trên thân cũng không di chuyển, tay bị cầm giữ, ngón tay hơi lạnh lẽo từng chút từng chút một chạm đến, chen vào từng kẽ ngón tay đang nắm chặt của Moon Byul-yi, mười ngón cùng đan xen. Moon Byul-yi mở ra đôi mắt nhắm nghiền, chỉ thấy một đôi đồng tử đen sắc trước mắt càng lúc càng phóng lớn, đôi môi đỏ tươi đang từ từ tiến đến, vội nghiêng đầu tránh đi, đôi môi ẩm ướt chỉ nhẹ nhàng chạm vào gò má.

Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, vẫn là những câu từ quen thuộc: "Trong Kim tộc, chỉ có ta được quyền nói không cần."

---Hết chương 7---   

#YongCongDang  =))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play