Ngày hôm sau, Kim Yong-sun lại đến tìm Moon Byul-yi.

Moon Byul-yi đang ngồi nơi bàn đá trong sân, trên bàn đặt một khay trà, giữa khay là một chiếc ấm màu đỏ tía, bao quanh là bốn chén trà nhỏ cùng kiểu dáng. Một chén đang đặt trước mặt Moon Byul-yi, hơi nóng bốc lên vấn vít.

Moon Byul-yi đứng lên, ánh mắt nhìn Kim Yong-sun: "Mời ngồi."

Kim Yong-sun đứng gần cô, tay đưa cho cô một quyển tập thơ, tha thiết nhìn Moon Byul-yi: "Đọc cho ta nghe, được không?"

Nghĩ tới gì đó, lại vụng về nói thêm một câu: "Chỉ một bài thôi."

"Ân." Moon Byul-yi thoáng sửng sốt một chút, gật đầu ưng thuận.

Kim Yong-sun lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Moon Byul-yi, từ ngón tay trắng thon dài đang lật từng trang, cho đến cái cách cô nghiêng đầu, chú tâm đọc từng chữ.

"Choáng ngợp lòng người hoa đỗ quyên

Tiễn người lặng lẽ lối mòn xưa

Đỗ quyên nở thắm núi Yaksan vùng Yeongbyeon

Ta trải hoa trên lối nhỏ tiễn người

Nhẹ như lông hồng người ra đi trong mộng

Ta tiễn người không bằng lệ ướt

Trải cánh đỗ quyên khắp nẻo đường người đi"*

Giọng của Moon Byul-yi trầm ấm, trong sân, âm giọng rất nhỏ của cô cất lên, đủ mỗi Kim Yong-sun nghe thấy. Moon Byul-yi vừa dừng, Kim Yong-sun chợt lên tiếng: "Ta chưa bao giờ cùng ngươi đọc sách."

"Vâng." Moon Byul-yi cẩn thận đóng tập thơ lại.

"Ta cũng chưa bao giờ hảo hảo cùng ngươi nói chuyện."

"..."

"Ta ngày trước vẫn hay thương tổn ngươi."

"Gia tộc Kim đã cho ta ân huệ."

"Ngươi chưa bao giờ đối đãi ta giống như Jung Whee-in." Lời nói ra khỏi miệng, Kim Yong-sun chua xót cười, "Ta có phải hay không chưa bao giờ hảo hảo đối đãi ngươi?"

Moon Byul-yi kinh ngạc nhìn nàng. Trên bàn, trà bắt đầu nguội dần. Moon Byul-yi ko muốn đôi co với nàng, cô xin phép đứng dậy đi thay nước.

Dưới hồ một con cẩm lý vọt lên khỏi mặt nước, thủy châu bắn tung tóe, có thể nghe được tiếng nước "tí tách". Kim Yong-sun đứng dậy bước theo cô, từ phía sau hai tay ôm lấy thắt lưng cô. Động tác ngày đó Jung Whee-in đã từng làm. Trên mặt hồ sóng nước trong vắt phản chiếu hai nhân ảnh hòa vào nhau.

Cánh tay xiết chặt, mặt áp sát vào lưng cô, Kim Yong-sun ở phía sau Moon Byul-yi thì thầm: "Ta sẽ để ngươi đi."

Moon Byul-yi mở to mắt, hồ nước trong suốt, bên dưới mấy con cẩm lý đỏ tươi quẫy đuôi. Người nọ tựa cằm trên đầu vai cô, lại chầm chậm dời lên, khuôn mặt áp vào, rồi chuyển qua một chút, khóe môi gần như có thể chạm nhau.

"Cảm ơn tiểu thư."

Kim Yong-sun không đáp lời ngay, chỉ cứ ôm lấy cô: "Ta đã nghĩ ngươi sẽ không đi."

Rất lâu rất lâu trước kia, ngay cả bản thân cũng không nhớ là khi nào, nàng nhìn cô cùng với Jung Whee-in thân cận, lại biết chuyện cô vì biểu muội mà tự động rời nàng lúc ở Nam gia. Tức giận trong lòng ko thể kìm nén, vội vã lập tức đem cô truy về, người bên cạnh nàng, đương nhiên chỉ có thể chú tâm đến nàng. Moon Byul-yi đã từng hứa, sẽ vĩnh viễn bồi nàng đến hôi phi yên diệt, chính là cô ưng thuận, không thể hối hận. Một lần nọ, nàng phát hiện cô lặng lẽ lén hôn nàng, nàng kỳ thật đã tỉnh, cô hồi hộp không nhìn thấy nàng đã khẽ hé mắt. Moon Byul-yi yêu nàng. Trong lòng một trận vui sướng vô cớ, nàng hiểu rõ cô, là hết sức nghiêm túc một lòng. Đến nước này là chắc chắn, cô sẽ không rời đi. Nhưng mà trên đời có những chuyện có thể đi ngược lại với dự tính. Là nàng đã nhầm cô ko thể bỏ qua chuyện quá khứ, chấp nhận tiếp tục ở lại Kim tộc.

Kim Yong-sun từng thấy vẻ mặt Moon Byul-yi khi ở cùng Jung Whee-in chuyện trò vui vẻ, ở trước mặt nàng, cô cũng không thẳng thắn biểu lộ tâm tình như vậy, cũng không cười đến rạng rỡ như vậy. Cho dù vẫn không muốn, nàng chỉ có thể buông tay.

Moon Byul-yi quyết định quay về đảo Ulleungdo. Moon Byul-yi trước kia đã từng nói xem đây là nhà, dù là lấy lại được trí nhớ, tất nhiên cô ko quên những người ở nơi này đã từng cứu giúp cô.

Không biết là từ lúc nào, cô nhi viện cũ kỹ, mộc mạc trên đảo được xây lại hoàn mỹ hơn. Trên cùng một con đường đến cô nhi viện có thêm một hộ nhân gia, một ngôi nhà nhỏ bình thường, men theo con đường thẳng là có thể ra biển. Hộ nhân gia này, hảo hảo một mảnh vườn nhỏ sau nhà, chỉ trồng mấy loại rau củ đơn giản, thỉnh thoảng đem ra ngoài chợ bán có kế sinh nhai.

Sau mọi người cũng thấy chủ nhân trong ngôi nhà kia, là một nữ nhân trẻ tuổi, bộ dáng tao nhã trắng trẻo, sắc mặt có chút hồng hào. Vài người trong xóm nhận ra cô trước kia, nhiệt tình chạy đến hỏi thăm, hàng xóm mới cũng qua nhiệt tình chào cô, sau khi trở về lại truyền ra: "Nữ nhân ấy hóa ra ko phải là người của cô nhi viện X, cái tên trước kia còn ko phải tên thật. Nàng nói chuyện khỏi phải nói có bao nhiêu cấp bậc lễ nghĩa, trông có học thức cao hiểu rộng, thật sự là không giống với chúng ta, chắc chắn là người nhà giàu có mua nhà dưới đây để nghỉ ngơi."

Người trong xóm hỏi cô: "Tiểu thư người xưng hô như thế nào?"

Cô nói: "Gọi ta Moon Byul-yi là được rồi."

Moon Byul-yi ở tiểu khu này thu xếp ổn thỏa, ngày trước cô đã từng đi qua nơi này. Thật sự khu này ở rất tốt, cách vài bước là có một cửa hàng tiện lợi, thêm nữa gần biển có một cái chợ rất to chuyên bán đồ hải sản. Muốn đến cô nhi viện thăm mọi người, chỉ cần bắt một chuyến xe buýt là có thể đi thẳng đến đấy. Vậy nên Moon Byul-yi rất hài lòng khi dọn đến đây, tuy là ko đầy đủ như trên Seoul, nhưng mà đối với cô giản dị thế là tốt.

Kim Yong-sun thường hay ghé đến, mỗi lần đến đều đem theo chút quà. Khi thì là một bộ tách trà mới, khi thì là vài quyển sách. Nàng ko tặng vật quá đắt tiền, bởi nàng biết Moon Byul-yi chắc chắn sẽ ko nhận. Hai người cũng không hay nói nhiều, nàng hỏi cô: "Sống có tốt không?"

Moon Byul-yi đáp: "Hảo."

Nàng liền gật đầu.

Thời gian đều là cả 2 đọc sách, uống trà.

Một lần Kim Yong-sun đem đến một chiếc đàn dương cầm ko quá to, đủ để vừa và hợp mắt trong phòng khách. Lần sau mỗi khi đến, Kim Yong-sun rất thích bảo Moon Byul-yi đánh cho nàng nghe. Kim Yong-sun nói: "Ngươi có biết, ta rất thích mỗi khi ngươi chơi đàn. Lúc nhỏ, ngươi chơi rất hay." Kim Yong-sun vừa dứt lời, ngón tay Moon Byul-yi dừng lại, cảm thấy có cái gì đó ấm áp đang tỏa ra trong cơ thể.

Thỉnh thoảng Kim Yong-sun chủ động đánh đàn trước mặt cô, đánh xong liền nói: "Pha cho ta một ấm trà đi."

Gói trà tầm thường ở cửa hàng tiện lợi cùng với trà cụ tầm thường, pha ra nước trà cũng là tầm thường. Kim Yong-sun nâng chén trà trong tay, hỏi: "Ngày trước ta ném vỡ bao nhiêu chén trà?"

Moon Byul-yi ngồi đối diện nàng, cúi đầu cười ra tiếng: "Nhiều lắm."

Jung Whee-in cũng tới thăm cô, nghiêm trang mà nói: "Sắc mặt của ngươi tốt hơn nhiều."

Mỗi lần đến lại đem ra rất nhiều thứ thuốc. Nào là các loại thuốc bổ vitamin, nào là thuốc bổ tăng cân, có khi là mấy củ nhân sâm quý của phụ thân nàng cất riêng bị nàng lấy cắp...

Moon Byul-yi cười nói: "Không cần đâu."

Jung Whee-in kiên quyết đem mấy thứ đó nhét vào tay Moon Byul-yi: "Đều là hữu dụng cả, ngươi khách khí với ta cái gì?"

Đều nói trượng phu sinh nhi nguyện vị chi hữu thất, nữ tử sinh nhi nguyện vị chi hữu gia**, vài ngày trước, đại thẩm đại nương trong xóm đã đến hỏi thăm Moon Byul-yi: "Có ai ở nhà nào đấy, muốn kiếm vợ cho quý tử! Tiểu thư người có ý định kết hôn chưa? A nha nha, không cần phải hỏi, đại hộ nhân gia các vị chọn chồng đương nhiên là phải khỏe mạnh, là phải có chí lớn, còn cần môn đăng hộ đối nữa. Qúy tử nhà đó ngươi gặp qua chưa? Hắn hơn ngươi một tuổi, là tuổi Mùi. Hai tuổi này kết hôn với nhau sẽ gặp số Tứ Đạt Đạo, có số làm ăn dễ dàng, lo tính việc chi đều thông suốt, phu thê hòa hợp, hạnh phúc, ấm no."

Hiện tại ở nhà nào đấy quý tử đã tìm đến quanh sân, mọi người ngoài miệng tuy không nói, lại đều thầm đoán gia đình cô rốt cuộc là hạng gì.

Một ngày, Kim Yong-sun lại đến thăm. Nàng vươn tay đến, Moon Byul-yi lại lui về phía sau tránh đi. Trong tay là khoảng không, nàng rút tay về, trầm giọng nói: "Trước đây ta đáng ra nên đối với ngươi tốt một chút."

Moon Byul-yi lắc đầu, thấp giọng đáp: "Còn nói những chuyện đó làm gì?"

Kim Yong-sun đứng lên, đi đến trước mặt Moon Byul-yi, chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Nếu như...có thể quay ngược về quá khứ, thanh xuân của ngươi vẫn nguyện ý có ta chứ?"

Không đợi Moon Byul-yi trả lời, môi đã chậm rãi tới gần, có thể nghe thấy cả hơi thở: "Ngươi không muốn cũng không sao. Thanh xuân của ta, nguyện vẫn muốn có ngươi."

Từng chút từng chút áp lên, đôi môi cùng dán chặt, ôn nhu mà hôn, hồi lâu mới buông ra. Sắc mặt của cô vẫn trong suốt như trước, chỉ có cánh môi đạm sắc kia vì nụ hôn vừa rồi mà có chút ửng đỏ.

Moon Byul-yi hỏi nàng: "Ta ko đáng, ngươi hà tất phải làm vậy?"

Kim Yong-sun nâng mắt tha thiết nhìn cô: "Lúc trước ngươi hỏi ta, có từng yêu ngươi không. Giờ đây, nếu ta nói có, ngươi có nguyện ở cùng ta?"

Lần này Moon Byul-yi im lặng không nói.

Kim Yong-sun thở dài một tiếng, nắm tay cô, nói rõ ràng từng chữ: "Vô luận như thế nào, ta cũng không buông tay."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Trong phòng bệnh u ám lạnh lẽo, Kim phu nhân bạch y diện mệt mỏi nói: "Ngươi vì sao cứ phải cứng đầu, nàng một tâm một lòng chống đối ngươi, ngươi lại hết lần này tới lần khác theo đuổi nàng. Lại còn vì nàng mà ko muốn kế thừa công ty. Ngươi thực cam lòng từ bỏ tất cả?"

Kim Yong-sun không thích mùi thuốc xác trùng của bệnh viện, nếu không phải mẫu thân nàng đang bị bệnh, nàng cũng ko muốn đến đây: "Mẹ, ta từ trước đến nay chưa một lần muốn lãnh đạo công ty dù ta biết đó là tâm sức của người và Kim gia. Ta chỉ muốn sống một cuộc sống an tịnh, có thể ở bên cạnh người mà ta yêu thương là đủ rồi."

Kim phu nhân lại lạnh lùng cười: "Ta muốn xem ngươi có thể duy trì tình cảm đó bao lâu. Đến lúc ngươi ko còn gì trong tay, đừng nói là bảo vệ Moon Byul-yi, chính ngươi cũng không thể bảo trụ chính mình."

"Đến lúc đó, chúng ta sẽ có cách giải quyết." Kim Yong-sun nói.

Kim phu nhân cười chua chát, "Ngươi chịu đựng được mấy năm?"

Kim Yong-sun thẳng người đứng dậy, "Nàng bị tổn thương vì ta, vì Kim gia 13 năm, ta chịu đựng nhiều năm đi nữa vì nàng có là gì."

Dứt lời, xoay người rời đi, chỉ lưu lại Kim phu nhân đang ngồi trên giường bệnh sắc mặt đầy lo lắng.

Trên con đường nhỏ dẫn ra biển có một ngôi nhà nho nhỏ, trong nhà có một gian phòng tràn ngập đầy sách, chiếm hơn phân nửa phòng. Lại còn từ trong gian phòng ấy thi thoảng phát ra tiếng nhạc rất dịu tai.

Hôm nay bên ngoài đổ mưa to, sinh ý vắng vẻ đi nhiều, nữ nhân trẻ tuổi mặc một bộ bạch sam, một thân một mình vùi đầu viết nhạc trong phòng. Nghe phía cửa có tiếng tra khóa rất nhỏ, cô ngẩng đầu, đập vào mắt là một bộ bạch sam như mình, phía trên cổ áo dùng tơ thêu những hoa văn không quá cầu kỳ nhưng lại tinh tế.

"Ta về rồi này." Người ở cạnh cửa nói, một tay cầm dù, trên mặt dù tinh tế phác họa mấy hình mặt trời nhỏ đang cười, một tay cầm một cẩm hạp, trong hạp phát ra mùi đậu xanh dìu dịu.

Kim Yong-sun xếp dù đi vào trong phòng, đem cẩm hạp đặt trên bàn trước mặt Moon Byul-yi, lúc nàng mở ra, mùi bánh dẻo Songpyeon càng tỏa ra thơm phức: "Ngươi thích ăn mà, ta nhớ rõ."

Moon Byul-yi chậm rãi nhìn những chiếc bánh dẻo hình bán nguyệt, trong hộp những chiếc bánh màu xanh, màu hồng được trang trí tỉ mỉ rất đẹp mắt.

"Vẫn là không muốn gọi ta một tiếng sao?" Kim Yong-sun khẽ khinh thán. Chậm rãi đưa tay đến nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Moon Byul-yi.

Moon Byul-yi nở nụ cười đạm đạm, nhìn vào đôi nhãn mâu màu đen của nàng, thản nhiên nói: "Ngươi muốn mua chuộc ta theo ngươi quay về Kim gia sao?"

Kim Yong-sun bước tới trước mặt Moon Byul-yi, lại không mở miệng, trong mắt như có ngân quang chợt lóe, thân thể nghiêng về phía trước, chậm rãi ôm lấy Moon Byul-yi, "Ta trước kia đã từng nói, thanh xuân của ta, nguyện vẫn muốn có ngươi." Nói rồi, đôi môi dán chặt lên môi Moon Byul-yi, hôn đến triền miên.

Moon Byul-yi chỉ cảm thấy trong bụng ấm nóng, thân thể áp sát bên mình cũng nóng như lửa, muốn mở miệng nói gì đó, lưỡi lại bị nàng quấn quít lấy, bị hôn đến càng sâu... Khi tách ra, hai người đều có chút thở dốc, hơi thở vấn vít lẫn nhau, càng tăng thêm phần ái muội.

"Dù là sau này ta vẫn muốn bên ngươi. Chúng ta...bắt đầu lại từ đầu được ko?"

Vốn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà sống quãng đời còn lại, cô đối với nàng, chưa hề có oán hận hay gì khác, bất quá chỉ là một đoạn quan hệ. Chính là khi nghe nàng ở bên tai khẽ hỏi, trong lòng không khỏi rung động. Một tiểu thư cao ngạo không để ai vào trong mắt, có thể nói ra một câu này liền đã là hạ mình lắm rồi. Huống chi, nàng chấp nhận rời khỏi Kim gia, lưu lại bên cô, cũng không màng đến đàm tiếu của kẻ ngoài.

Trong lòng thiên hồi bách chuyển, Moon Byul-yi nhìn đôi đồng tử đen sáng ngời của nàng, cười nói: "Quanh quanh quẩn quẩn, ta rốt cuộc cũng không thể thoát khỏi ngươi."

"Byul-yi..." Kim Yong-sun nhíu mày, chớp mắt lại giãn ra, ngẩng đầu mút môi Moon Byul-yi, "Ta cũng sẽ không để cho ngươi có cơ hội thoát khỏi nữa."

Ngoài kia, mưa rơi rả rích, giọt mưa đọng dưới mái hiên tí tách, mơ hồ bên trong cánh cửa hai nhân ảnh như đang hòa vào nhau.

--- Hoàn ---

*Bài thơ Hoa Đỗ Quyên (Jindallae) của nhà thơ Kim So-wol.

**Sinh con trai muốn cho nó có vợ, sinh con gái muốn cho nó có chồng, ý muốn nói các bậc cha mẹ đều mong muốn con mình được yên bề gia thất.



Au chỉ muốn nói fic cuối cùng cũng hoàn rồi. Cảm ơn các readers thời gian qua vẫn kiên nhẫn đợi fic. Au biết tốc độ viết chậm còn hơn cả rùa. Anyway, fic vẫn còn ngoại truyện, còn khi nào ngoại truyện nó xong thì au cũng ko biết. Như au đã nói trên tốc độ au viết còn thua cả rùa đi. Nhưng mà sau tất cả MoonSun của chúng ta vẫn về với nhau. Đó mới là điều quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play