Đêm tối tĩnh lặng, một trận gió sắc bén rít ào ào làm cuộn lên quanh thân một đàn bướm trắng bay lượn thấp cao. Nhìn kỹ lại không phải là bướm, trên đôi cánh trắng chi chít nét mực, là những trang sách tán loạn. Moon Byul-yi cúi đầu nhìn lại, một biển giấy mênh mông nhanh chóng dâng cao tràn qua mắt cá chân.
“Ngươi trốn không thoát đâu.” Thanh âm trầm thấp quen thuộc văng vẳng bên tai, trong giọng nói ngạo mạn còn hàm chứa mấy phần giễu cợt.
Moon Byul-yi sợ hãi quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen đầy ngạo khí, trong làn khói xám mù mịt .
“Không!” Moon Byul-yi bật dậy. Lại là một giấc mơ, đáng sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, dưới ánh đèn tùy tiện lật vài trang sách, lòng phiền muộn một chữ cũng không lọt vào trong mắt. Liền dứt khoát phủ thêm một cái áo khoác, mở cửa muốn ra ngoài dạo một chút.
Khu trọ giữa ban đêm lạnh lẽo cũng không yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu rả rích từ trong bụi cỏ truyền tới, con người say ngủ, các sinh linh khác lại mặc sức vui vẻ. Ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa hỗn loạn, phút chốc liền bị nhấn chìm, xa xôi như từ dãy nhà bên kia truyền đến. Mây trôi phía chân trời che khuất một nửa ánh trăng, bóng cây lay động, cành nhánh cao thấp không bằng nhau tựu thành mấy khối đen sì không rõ hình dạng trên mặt đường. Chạc cây bị kéo dài vặn vẹo không cách gì duỗi thẳng ra được, hình bóng kỳ dị như ma quỷ dạ hành.
Moon Byul-yi bước đi không mục đích, ra khỏi cổng trọ, hai gốc hòe cổ thụ đứng đối diện nhau trước cổng đều bị cô bỏ lại phía sau. Lững thững bước đi trên đường, lại thấy có đám thanh niên tụ tập say xỉn, Moon Byul-yi bèn hướng sang ngã khác. Phía trước có con đường mòn nhỏ hẹp như ruột dê uốn khúc cong cong. Sương mù trắng xóa như có như không bao phủ, phía trước những bóng đen đung đưa ẩn hiện. Đêm chập chờn, phảng phất như cảnh trong mơ chưa tỉnh.
“Này tiểu thư...”
Nghe có tiếng gọi , Moon Byul-yi quay đầu, đưa mắt nhìn thử, giữa khoảng không trong màn sương mờ mịt lại hiện ra một bóng đen gầy gò. Bóng đen dần dần tiến lại gần, sương mù nhẹ nhàng tản ra, lại từ từ khép lại ở phía sau. Là một lão nhân, trông đã ngoài 40, một thân hắc y phiêu phiêu.
“Có phải ta làm tiểu thư sợ hãi?” Trên mặt hắn có dấu lệ ngân, lộ rõ sự mệt mỏi và khắc khoải. Hắn đưa tay lau khô hai hàng lệ trong suốt ướt đẫm trên mặt, “Ai ya! Kẻ bần tiện này thật là khổ mệnh…”
Giọng hắn trầm ấm nhưng đầy u oán. Lão nhân kể hắn lưu luyến si mê người nọ khi cả 2 là thanh mai trúc mã, nghĩ mọi cách rốt cuộc cũng lấy được nữ nhân kia làm vợ. Nàng luôn mồm hứa hẹn tình này mãi không thay đổi đến địa lão thiên hoang, hắn lòng tràn đầy vui mừng, mơ ước đã thỏa, không còn cầu mong gì nữa, toàn tâm toàn ý làm 1 người chồng hoàn hảo của nàng. Ấy thế mà sau khi công ty hắn phá sản, nàng ko một lần ngoảnh lại nhìn hắn, tình nghĩa vợ chồng hơn 20 năm ko còn. Nàng lại ôm hết của cải, cao chạy xa bay với bằng hữu của hắn. Hắn buồn rầu, sa đọa vào cờ bạc, thiếu tiền người khác, giờ bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ. Đành phải vất vưởng khắp nơi, cũng ko dám về nhà nhìn mặt phụ mẫu gia ở quê nhà.
Sương mù phiêu tán như có ý thức tràn đến, vây lấy thân thể đang giận dữ kia. Moon Byul-yi sững sờ mà nghe, thấy ánh mắt của lão nhân từ ai oán chuyển thành hung ác.
“Sao nàng lại phụ ta? Ta yêu nàng mà…”
“Lưỡng tình tương duyệt mới gọi là yêu. Trong lòng nàng không có thúc, si niệm của thúc chỉ có thể hại chính mình.”
Hắn nhắm mắt lắc đầu không muốn nghe, trên đôi môi nhợt nhạt phát ra nụ cười âm trầm: “Ta biết nàng đang ở Busan, ta muốn đến đó trả thù đôi gian phu dâm phụ đó. Ta cần 50 ngàn won để bắt chuyến tàu đến Busan. Bây giờ trong người chỉ còn thiếu 10 ngàn, tiểu thư chỉ cần cho ta chút ít tiền nữa thôi.”
Moon Byul-yi nhìn hắn ái ngại, vì chỉ nghĩ ra ngoài dạo mát một chút rồi quay lại khu trọ, nên đã ko mang theo tiền bên người, với lại cô cảm thấy hắn ko nên trả thù vợ cũ, kẻo lại thiệt hại lâu dài về sau. Người có thể mất mạng, kẻ kia cũng chưa chắc sẽ yên giấc.
"Đại thúc, thật ngại quá, trong người ta ko có tiền bây giờ. Với lại ta khuyên thúc hãy quên đi chuyện quá khứ, mà tập trung làm việc để trả hết nợ..."
Moon Byul-yi chưa kịp nói xong, hắn tiến lại gần cô, có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Bàn tay gân guốc bỗng nhiên mạnh mẽ ôm lấy cổ của Moon Byul-yi. Moon Byul-yi đột ngột biến sắc, thân thể đã bị sương mù cuốn lấy không thể nhúc nhích, trong lòng vừa hoảng loạn, lại thấy hắn từ trong túi áo rút ra 1 vật dài nhọn hoắc màu bạc.
Moon Byul-yi thầm than, không nghĩ tới tấm thân này lại kết thúc sớm như vậy. Nhưng nghĩ lại thì, như vậy cũng tốt, không còn nợ người kia nữa, cũng có thể không còn liên hệ gì với nàng. Sợ hãi biến mất, lại sinh ra vài phần ý niệm thoải mái được giải thoát.
Cảm nhận vật nhọn chạm vào cổ lạnh như băng. Mắt nhắm lại cũng ko dám nhìn tiếp, đột nhiên bên tai lại nghe thấy tiếng kêu la thất thanh. Moon Byul-yi mở mắt, lão nhân bị một nam nhân cao to hơn quật hắn xuống đất, tay ko ngừng đấm vào mặt hắn. Lão nhân 2 tay ôm chặt mặt, thân thể quằn quại thất thanh kêu lên: “Ngươi… Dừng lại…mau dừng lại...Ta biết sai rồi...Hu hu hu...”
Moon Byul-yi vội chạy lại can, nam nhân cao lớn kia mới dừng tay. Tay vừa mới dừng, hắn liền chạy tóe khói, đã không còn bóng dáng.
Moon Byul-yi vẫn còn bàng hoàng, lát sau mới thức tỉnh bởi câu hỏi của nam nhân nọ: "Ngươi ko sao chứ?"
Moon Byul-yi mới ngước mặt nhìn nam nhân, thân y cao hơn cô cả cái đầu. Ban nãy hoảng loạn nên ko nhìn ra, giờ nhìn kĩ lại, gương mặt vô cùng quen thuộc.
Đây còn ko phải là Yoo Seung-ho, vệ sĩ riêng của Kim Yong-sun sao?
Sau lần chuyện đáng tiếc của đại tiểu thư Kim Yong-hee, Kim lão gia sau này mới thuê rất nhiều vệ sĩ bên cạnh Kim Yong-sun để bảo đảm an toàn cho nàng. Nhưng Kim Yong-sun vốn là người ko thích gây sự chú ý. Mặc dù thời còn đi học, việc tiểu thư thiếu gia trong trường được vệ sĩ đưa rước là chuyện bình thường. Việc ko bình thường là chẳng có ai trong trường để vệ sĩ của gia mình canh ngoài lớp học, lại còn nhiệt tình đứng canh gác trước cổng trường. Chuyện này tất nhiên thu hút rất nhiều người, mà Kim Yong-sun lại ko thích người khác cứ bàn tán mãi việc này, lại nghĩ rất cầu kì, nên mới bảo dừng lại. Nhưng vì muốn phụ mẫu nàng yên tâm, nên Kim Yong-sun chọn một số người tin cậy đi theo cô.
Yoo Seung-ho là một trong số đó. Y vốn là bà con xa của Kim lão gia, nhiều lần vào sinh ra tử với hắn. Y từng đỡ vài nhát dao, vài viên đạn thay cho Kim lão nhân. Tôi tớ trong gia bảo y có tới chín mạng, nếu ko đã sớm "đi" từ đời nào. Vừa thông minh, vừa anh dũng, nên Kim tộc có phần trọng dụng, nể nang y. Yoo Seung-ho nhận được sự tin tưởng của Kim lão nhân, tức cũng sẽ được Kim Yong-sun tin cậy.
Yoo Seung-ho đi theo Kim Yong-sun từ rất lâu. Y luôn trung thành bên cạnh nàng, luôn đảm bảo chủ tử an toàn, nên khi thấy y ở đây, Moon Byul-yi có chút bất ngờ. Trong lòng lại có chút nghi ngờ, lí lẽ nào Kim Yong-sun trong suốt thời gian qua vẫn sai người theo dõi cô.
Nghĩ đến việc đó, cơ hồ thất thố ko dùng kính ngữ hỏi chuyện Yoo Seung-ho.
"Ngươi sao lại ở Bucheon, lại còn xuất hiện vào giờ này. Ko lẽ Kim tiểu thư sai ngươi theo dõi ta?" Vừa mới dứt lời, lại cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Thân chỉ là 1 nô tì nhỏ bé tầm thường, có gì đáng để tiểu thư danh giá như Kim Yong-sun mà để ý tới. Thật, bản thân mình ko biết xấu hổ.
Yoo Seung-ho im lặng, ko biết có nên nói sự thật cho Moon Byul-yi biết, y và cô dù gì cũng ko quá thân thiết. Yoo Seung-ho đã làm việc cho Kim tộc từ rất lâu, y là người thông minh, trong khoảng thời gian Moon Byul-yi bỏ đi, sắc mặt Kim Yong-sun cực kì tệ, khí chất cũng ko còn như trước. Yoo Seung-ho vài phần đoán được, cả 2 người này mối quan hệ ko đơn thuần là chủ tớ. Yoo Seung-ho ko dám nghĩ quá nhiều, chỉ là y thắc mắc nếu 2 nàng thực sự thích nhau, vậy thì tại sao Moon Byul-yi lại bỏ đi, trước đây chẳng phải cô đã hứa sẽ ở lại Kim tộc đến khi hóa thành tro bụi. Yoo Seung-ho chỉ hiểu rằng Kim Yong-sun là người có cái tôi cao, bất quá nàng ko thể mở lời giữ người kia ở lại. Dù Kim Yong-sun chưa bao giờ nói ra, nhưng Yoo Seung-ho có thể đoán được nàng vì người kia bỏ đi mà đau lòng đến chừng nào, nên mới tự mở lời theo dõi Moon Byul-yi, sau đó thuyết phục cô quay về.
Kim Yong-sun khi đó nghe y nói thế, ko khỏi tức giận, lại bảo y là kẻ gàn dở, lo việc ko nên lo. Nhưng ánh mắt sắc đen lại có phần tư lự, hôm sau lại sai Yoo Seung-ho xuống Bucheon giám sát 1 người. Hắn là Choi Mi-kyung, cựu chủ tịch tập đoàn DSP. Mới năm trước, công ty hắn bị phá sản, hắn ko có đường lui, phải đến cầu xin công ty RBW mua lại tập đoàn của hắn, chấp thuận tự biến thành công ty con. Nhưng sau đó bị từ chối, vốn dĩ DSP ko phải là 1 công ty lớn mạnh, cách quản lí, đầu tư luôn luôn có vấn đề, bây giờ phá sản, có mua lại cũng thể thu được lợi nhuận.
Hiện tại hắn đang ở Bucheon, ko biết có ý đồ gì, chắc chắn trong lòng sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Kim tộc ko ít. Tốt nhất là nên canh chừng hắn, phòng hờ ko có chuyện xấu xảy ra.
Yoo Seung-ho bên ngoài nghe lệnh, nhưng trong lòng không khỏi oán than. Ai ko biết tên kia mắc nợ nên phải chạy trốn sang thành phố khác. Tiểu thư ngươi sao lại mâu thuẫn thế, rõ ràng muốn ta xuống Bucheon lôi kéo người kia về, rốt cuộc lại dùng lí do khác để sai ta đi. Phụ nữ các ngươi thật phức tạp a, miệng thì nói một đằng, nhưng trong lòng thì lại nghĩ một nẻo. May mắn cho ngươi, ta là người hiểu biết. Bất quá lần đầu tiên ta làm trái ý ngươi, giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Yoo Seung-ho sau đó tìm được Moon Byul-yi. Y ko khỏi thán phục Moon Byul-yi thông minh ko ngừng di chuyển để Kim Yong-sun ko tìm ra. Trước đây còn lo mình bị bại lộ, sau này lại cho rằng cô trong lòng một phần muốn trốn tránh, nhưng vài phần hi vọng người kia tìm đến. Nếu ko hi vọng Kim Yong-sun tìm ra, lí lẽ nào lại chuyển dọn liên tục. Rõ ràng là Moon Byul-yi ko chỉ lừa dối kẻ khác, lại còn lừa dối bản thân.
Nghĩ thế nên Yoo Seung-ho nửa nói thật, nửa nói dối, "Kim tộc gần đây lắm kẻ thù. Ngươi dù gì cũng từng ở đó thời gian dài, lại khiến nhiều kẻ cho rằng ngươi là con nuôi trong gia tộc Kim, hoặc ko thì cũng phải có mối quan hệ thân thiết. Ngươi thân là nữ tử, lại ở 1 mình, nên tiểu thư mới sai ta đi theo bảo vệ ngươi.” Y vừa nói, mặt vừa tỏ vẻ lo lắng chân thật như thể y ko hề nói dối cô.
“Ngươi xem, Kim tiểu thư lo lắng cho ngươi đến chừng nào. Nếu nàng ko đồng ý cho ta theo dõi ngươi, mạng ngươi sợ rằng hôm nay ko giữ được." Yoo Seung-ho hy vọng sau khi Moon Byul-yi nghe được những lời này mà cảm động quay về.
Nhưng y đâu ngờ lời nói của y lại khiến Moon Byul-yi cực kì hoảng sợ, lo lắng. Cho dù cảm kích việc Kim Yong-sun quan tâm đến mình, cô thật sự chưa bao giờ hi vọng người kia sẽ tìm được mình.
Moon Byul-yi thẩn thờ, cơ thể vô lực cử động. Yoo Seung-ho sau khi đưa cô về nhà trọ, cô vẫn chưa thể bàng hoàng. Đêm đó Moon Byul-yi ko ngủ được. Lúc chợp mắt, thanh âm trong mộng lần thứ hai vang lên bên tai, “Ngươi trốn không thoát đâu.”
Mấy ngày sau, Jung Whee-in tới thăm Moon Byul-yi, vừa vào cửa liền bị sắc mặt tái nhợt của cô dọa cho hoảng sợ, đưa tay sờ trán cô: “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sao lại thành cái bộ dáng giống như quỷ này?”
Moon Byul-yi nghiêng đầu tránh đi tay nàng, nói: “Không có việc gì, mấy ngày nay sắp thi cử, học nhiều nên hơi mệt chút.”
Jung Whee-in vẫn lo lắng, lại liên tục trách cô không biết giữ gìn sức khỏe, dù việc học có quan trọng đến đâu cũng không được tự giày vò mình như vậy.
Moon Byul-yi vừa nghe vừa gật đầu, chợt nhớ tới trước giờ tựa hồ luôn là cô giáo huấn Jung Whee-in, Jung Whee-in thành thành thật thật mà nghe, hiện tại cư nhiên lại đổi vai mà, không khỏi phì cười một tiếng, nói: “Không thể tưởng tượng được đại tiểu thư Jung Whee-in cũng biết lo cho người khác, Jung lão gia nên tìm cho ngươi một người bạn trai, hảo hảo cho ngươi thương yêu, miễn cho ngươi không có việc gì gây họa.”
Jung Whee-in vờ cả giận nói: “Ngươi lại giễu cợt ta.”
Hai người ngồi bên cửa sổ nói cười rộn rã. Chỉ là mấy việc cỏn con, tiểu thư Jun Hyo-seong sinh ra một đôi song sinh; Kim Yong-sun chính thức trở thành tổng giám đốc của RBW, việc này ko khiến người ngoài đố kị. Bao kẻ cố gắng cống hiến cho tập đoàn suốt mười mấy năm qua lại ko được chấp thuận, nay lại bị một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch lên lãnh đạo bọn họ, chỉ có thể bằng mặt mà ko bằng lòng...
Jung Whee-in từ trong túi xách lấy ra một con thú nhồi bông hình Hamster, giơ lên lắc qua lắc lại trước mặt Moon Byul-yi, miệng giả giọng như tiểu nha đầu kêu "Byulhamjji...Byulhamjji...Mình là Byulhamjji". Moon Byul-yi bị chọc cười, gương mặt tái nhợt lại hồng lên mấy phần huyết sắc.
Giữa lúc cười đùa, Moon Byul-yi lơ đãng hỏi Jung Whee-in: “Có cách nào quên đi một người không?”
“Mất trí nhớ.” Jung Whee-in tưởng Moon Byul-yi đang đùa nên buột miệng thốt ra.
“Là thế nào?”
“Thì...giống như mấy phim tình cảm cẩu huyết Hàn Quốc ấy. Nữ chính và nam chính yêu nhau nhưng ko đến được với nhau. Nam chính kết hôn với người phụ nữ khác, nữ chính đau lòng ko buông bỏ được nên phóng xe xuống biển tự tử, rốt cuộc ko chết nhưng lại mất trí nhớ, sau đó quên được nam chính."
Jung Whee-in ban đầu chỉ muốn đùa với Moon Byul-yi, nhưng sau đó lại thấy cô im lặng suy tư, trong lòng có chút hoảng hốt, ko lẽ Moon Byul-yi sẽ nghe lời cô. Nhưng cô rốt cuộc muốn quên ai cơ chứ.
"Này! Ta chỉ đang đùa thôi. Ngươi tốt nhất ko được làm theo." Jung Whee-in cau mày nói, “Đang yên lành, sao lại hỏi chuyện này?”
“Ưm, không có gì… Hỏi cho vui thôi, tất nhiên ta biết ngươi đang đùa.” Moon Byul-yi giấu giếm nói, trong miệng lại lẩm bẩm: “Thực ko có cách nào quên được sao?”
“Cái gì?” Jung Whee-in chỉ nghe được mấy chữ, hỏi lại.
“Không…”
“Đã 2 năm rồi, ngươi thỏa mãn rồi chứ?” Cạnh cửa đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lẽo.
Moon Byul-yi ngẩn cả người ra, cứng ngắc quay sang, trong thần sắc tuyệt vọng lộ ra một tia không cam lòng.
Người nọ một thân bạch y từng bước tiến tới. Mái tóc đen tuyền thẳng băng khi xưa nay được uốn cong, nhuộm thay bằng màu nâu đỏ. Trong đôi đồng tử đen sắc ẩn chứa băng tuyết vạn năm lại kín đáo hiện lên nét tiếu ý: “Ta đã nói, ngươi trốn không thoát.”
---Hết chương 9---
P/S:Rời xa tay Sun là bão tố😂😂