Trầm ngâm một lúc, bàn tử điềm tĩnh nói: "Điểm này, lúc trước khi lập ra mật lệnh. Dĩ nhiên đã an bài tốt. Điều trọng yếu cơ bản nhất của một gia tộc là gì? Linh thạch? Đan dược? Không, những thứ này chẳng qua là ngoại vật. Cường giả, đây là sự đảm bảo tối trọng yếu của một gia tộc cường thịnh."

"Tiềm Long Các có Cửu Đại Trưởng Lão, thực lực mạnh mẽ, U Minh Cốc cũng có mười hai trưởng lão tọa trấn. Mỗi một thế gia trong Thất Thế Gia đều có tối cường chiến lực riêng. Về phần cung phụng của mỗi nhà mời đến, đều là vũ khí bí mật của bọn họ. Cho dù là hoàng thất chúng ta, cũng không thể dễ dàng động vào bọn họ."

Nói tới đây, trong mắt bàn tử tựa như có lửa hừng hực bùng lên: "Lúc trước vì để Thất Thế gia lơ là, Thái tổ hoàng đế đem toàn bộ gia sản của tam gia các ngươi tịch thu, cho nên các ngươi hiện tại trên tay ngay cả thứ như công pháp vũ kỹ đều không có. Bất quá cũng bởi vì điều này, sự giám thị của Thất Thế Gia đối với các ngươi từ năm trăm năm trước liền hủy bỏ."

"Chẳng qua, bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, trong tay các ngươi kỳ thật còn nắm một vũ kỹ huyền giai cấp thấp." Nói xong, bàn tử nở một nụ cười gian trá: "Chỉ cần có bản vũ kỹ này, các ngươi đã có thể bồi dưỡng cường giả cho mình. Cho dù là Thất Thế Gia, trong tay cũng chỉ có một hai bản huyền giai vũ kỹ mà thôi."

Nghe được lời này, cả ba nhà đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trên tay bọn họ có huyền giai vũ kỹ? Làm sao có thể? Nếu có, bọn họ đã sớm trở nên thịnh vượng, còn đợi ngươi tới nhắc nhở bọn họ?

Chỉ có Trác Phàm đảo mắt, tựa hồ nghĩ tới cái gì, sau đó sáng tỏ mà gật đầu.

Lộ ra một nụ cười thần bí, hào quang trong tay bàn tử chợt lóe rồi biến mất, trước mắt liền xuất hiện một khối ngọc giản màu xanh biếc: "Đây là công pháp phàm giai cấp thấp, Dung Hợp Bí Thuật. Bản thân nó không có giá trị gì, nhưng nếu tập luyện cùng với linh giai vũ kỹ tổ truyền của tam gia các ngươi, liền có thể đem tam gia vũ kỹ hợp làm một, trở thành huyền giai vũ kỹ."

"Nói cách khác, Hồi Long Chưởng của Lạc gia, Đoạn Phong Thối của Thái gia cùng Kinh Lôi Chỉ của Lôi gia vốn là một thể vũ kỹ, bị hoàng thất chia ra truyền cho ba nhà, chỉ có hoàng thất nắm giữ phương pháp dung hợp." Trác Phàm khẽ nheo mắt, nhàn nhạt tiếp lời.

Bàn tử lần nữa kinh ngạc nhìn hắn, gật gù khen: "Trác quản gia quả nhiên kiến thức hơn người, trên đời có thể vũ kỹ có thể phân tách không nhiều lắm, cũng có rất ít người hiểu được phương pháp tách ra. Không nghĩ tới Trác quản gia thế nhưng còn biết đến. Việc này nếu không phải phụ hoàng đề cập, ngay cả bổn hoàng tử cũng vạn vạn không thể biết được."

Vuốt cằm cười cười, Trác Phàm từ chối cho ý kiến.

Có lẽ vũ kỹ có thể phân tách ở Phàm Giai này bị cho là thứ hi hữu, nhưng ở Thánh Vực thì đó là chiêu thức mà tông môn nào cũng đều thuần thục. Mục đích chính là phòng ngừa tuyệt kỹ bổn môn không bị đệ tử bất hảo nào truyền ra ngoài. Chỉ có đệ tử bế môn mới có tư cách học tập trọn bộ vũ kỹ.

Nghĩ đến đây, Trác Phàm nhìn về phía hai nhà Thái, Lôi, chỉ thấy bọn họ ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh mầu, sâu nơi đáy mắt còn chứa một nỗi hối hận vô bờ.

Hẳn là nỗi hối hận khi không xem trọng vũ kỹ tổ truyền của mình, để cho người U Minh Cốc đoạt đi. Nhất là Thái gia, bọn họ thậm chí còn dâng bằng hai tay đó a.

Phỏng chừng hiện tại Thái Vinh đã tiếc đến xanh cả ruột gan rồi!

"Ba vị gia chủ, bây giờ xin hãy lấy tổ truyền vũ kỹ của các vị ra." Bàn tử để khối ngọc giản kia lên bàn, mỉm cười nhìn về phía ba gia chủ.

Chỉ có Lạc Vân Thường hào phóng lấy ra vũ kỹ gia truyền của mình, từ khi biết được những gì Dương Minh đã làm, Lôi Vũ Đình liền đem Hồi Long Chưởng trả lại cho Lạc gia. Chỉ còn hai vị gia chủ kia nhìn nhau, mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu.

Bàn tử mày khẽ chau, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt bọn họ.

Thở dài một hơi, Lôi Vân Thiên ôm quyền lên tiếng nói: "Tam hoàng tử điện hạ, Lôi mỗ không thể bảo vệ vũ kỹ của tổ tông, bị người của U Minh Cốc đoạt đi, đã phụ hoàng mệnh, thỉnh điện hạ giáng tội."

"Cái gì?" Bàn tử đập bàn đứng bật dậy, không tin được mà kêu lên.

Lúc này, Thái Vinh cũng liền ôm quyền, ấp úng tâu: "Điện hạ.. Kỳ thật của ta cũng như vậy.."

Cả người bàn tử bất gác run lên, cắn chặt môi: "Các ngươi.. Các ngươi làm gia chủ kiểu gì vậy? Chẳng lẽ các ngươi đã quên tổ huấn của mình ư? Phải dùng cả tính mạng để bảo hộ vũ kỹ tổ truyền!"

Hai người kia cả kinh, vội vàng quỳ rạp xuống đất hành lễ: "Thỉnh điện hạ thứ tội!"

Bàn tử thở dài, vò đầu bứt tai, không biết nên làm thế nào cho phải.

Thái Vinh dè dặt nhìn hắn, yếu ớt hỏi: "Điện hạ, chẳng lẽ hoàng thất không thể lần nữa ban một cái huyền giai vũ kỹ cho bọn ta sao?"

"Ban cái con mẹ ngươi!"

Nghe lời hắn nói, bàn tử không nhịn được thô thiển mắng to, nước bọt văng đầy cả mặt hắn, nhưng Thái Vinh vẫn như trước quỳ xuống chịu đựng: "Ngươi nghĩ huyền giai vũ kỹ là cái gì? Củ cải trắng ngoài chợ chắc? Muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu? Cho dù là trong bảo khố của hoàng thất, bất quá cũng chỉ có ba bốn cái mà thôi, hơn nữa đều ghi lại trong sổ. Nếu tùy ý xuất ra một cái, nhất định sẽ khiến cho các đại thế gia chú ý, vậy tam gia các ngươi làm sao có thể quật khởi?"

"Ngươi là heo sao, muốn tìm chết à?" Bàn tử hung hăng đánh vào đầu Thái Vinh, giận đến dậm chân bình bịch.

Còn Thái Vinh thì toàn thân co rúm lại quỳ rạp trên mặt đất, không dám kêu một tiếng.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hiện tại Minh Châu Mật Lệnh đều bị hủy cả rồi!" Bàn tử đi tới đi lui, đầu đã đầy mồ hôi.

Trác Phàm thấy thế, khóe miệng nhếch lên, đồng thời hào quang trong tay chợt lóe, hai khối ngọc giản hiện ra, điềm tĩnh nói: "Tam hoàng tử không cần nóng vội, ta đã đoạt lại vũ kỹ của hai nhà bọn họ rồi."

"Cái gì?"

Ba người nhất tề cả kinh, mắt không chớp một cái nhìn về phía Trác Phàm. Nhất là Thái Vinh, vì chưa từng nhìn thấy khả năng thật sự của Trác Phàm nên một chút cũng không tin thứ bị U Minh Cốc lấy đi làm thế nào có thể dễ dàng bị đoạt lại như vậy.

Còn Lôi Vân Thiên thì gật đầu cảm kích Trác Phàm, nếu không có hắn, chỉ sợ Lôi gia đừng nói là chấn hưng, không chừng dưới sự giận dữ của tam hoàng tử sẽ đem cả nhà Lôi gia ra trảm, tịch thu toàn bộ tài sản. "

" Ha ha ha.. Trác quản gia, ngươi quả nhiên lợi hại, không hổ là người Cửu trưởng lão Tiềm Long Các coi trọng! "Bàn tử vui vẻ ra mặt, xông đến trước Trác Phàm, hùng hổ ôm hắn một cái," Lần này nếu không nhờ ngươi, nhiệm vụ phụ hoàng giao cho ta cũng không hoàn thành được, bản điện nợ ngươi một cái nhân tình. "

Nhàn nhạt cười, Trác Phàm lắc đầu:" Ta đây cũng là vì Lạc gia! "

" Đúng, vì Lạc gia, cũng vì bản điện, ha ha ha.. "Bàn tử vui mừng, lại vỗ vỗ vai của Trác Phàm, sau đó đem bốn khối ngọc giản đặt chung một chỗ, nói tiếp:" Hiện tại vũ kỹ đã có, kế tiếp chính là chuyện sáp nhập tam gia. Dựa theo Minh Châu Mật Lệnh do Thái tổ hoàng đế định ra lúc đó, khi mật lệnh mở ra, hai nhà còn lại phải sáp nhập với nhà mạnh nhất trong ba nhà, huyền giai vũ kỹ này sẽ do gia chủ của nhà mạnh nhất chưởng quản. Cho nên, hiện tại các ngươi.. "

" Điện hạ. "Đột nhiên như bị đánh thuốc kích thích, Thái Vinh đứng bật dậy, ưỡn ngực nói," Hiện giờ Lạc gia suy yếu, Lôi gia cũng đã sụp đổ, chỉ có Thái gia ta vẫn cường thịnh như cũ, cho nên tại hạ không thể khước từ bổn phận, chấp chưởng cho tam gia cùng trở thành một gia tộc. Từ nay về sau, lão phu nhất định đối đãi với hai nhà Lôi, Lạc như đệ đệ trong nhà, phụ tá hoàng thất, hoàn thành kế hoạch mật lệnh. "

Nói xong, Thái Vinh đưa tay đến chỗ bốn khối ngọc giản kia. Nhưng đúng lúc này, bộp một tiếng, tay hắn bị một bàn tay thô ráp khác mạnh mẽ ngăn chặn, Lôi Vân Thiên khẽ nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm lão gia hỏa kia.

" Thái Vinh, bằng thực lực đoán cốt cảnh của ngươi cũng muốn làm gia chủ? "

" Hừ, thì sao? Luận thế lực, Thái gia ta hiện tại là mạnh nhất. "Thái Vinh nhíu mày, lạnh lùng nói.

" Chuyện đó cũng chưa chắc. "Lôi Vân Thiên đạm mạc cười, quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình. Lôi Vũ Đình nở nụ cười đắc ý, tiến lên phía trước một bước nói:" Thái gia chủ, trong vòng một tháng nay, ta đã triệu tập những bộ hạ cũ từ tứ phía của Hắc Phong Sơn. Ít nhất có năm sáu trăm người, trong đó hơn phân nửa là tụ khí cảnh. Luận thực lực, Thái gia chỉ sợ không phải đối thủ của chúng ta. "

" Ha ha ha.. Ngươi mạnh đến mức nào? Chẳng qua cũng chỉ là sơn tặc! "

Lôi Vũ Đình vừa dứt lời, Thái Hiếu Đình không khỏi cười lớn một tiếng, vẻ mặt đầy hèn mọn:" Lôi gia xuất thân là sơn tặc, há có thể trèo lên nơi thanh nhã? Nếu để cho Lôi gia các ngươi trở thành chủ gia của tân gia tộc, chỉ sợ sẽ trở thành trò cười của Thất gia, về sau làm sao có thể đứng trong hàng ngũ Thất Thế Gia? "

" Ngươi mắng ai là sơn tặc, muốn tìm chết? "

" Chẳng lẽ các ngươi không phải sao, con mụ sơn tặc? "

Trong nháy mắt, Lôi gia cùng Thái gia bắt đầu vì tranh đoạt chủ vị của tân gia tộc mà mắng nhau sống chết. Trác Phàm ở một bên nhìn vào, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Tân gia tộc này vừa mới khởi bước, có sống yên ở Thiên Vũ Đế Quốc hay không vẫn còn là một vấn đề, đám người này đã bắt đầu ảo tưởng đến chuyện sóng vai cùng Thất Thế Gia, thật sự là một đống bùn không xây được bức tường chắc, chẳng một chút tiến bộ.

Bàn tử cùng Phương Thu Bạch lẳng lặng nhìn hai nhà khắc khẩu, trong mắt cùng lộ ra vẻ khinh thường.

Lạc Vân Thường quét mắt nhìn hai gia tộc kia, thần tình đỏ bừng, nổi giận đùng đùng. Hai nhà bọn họ xét tư cách để tranh đoạt, lại gạt Lạc gia sang một bên, rõ ràng là không để bọn họ vào mắt.

Tuy rằng gia tộc bọn họ hiện tại chỉ có bốn người, nhưng tốt xấu gì cũng là một thành viên trong tam gia. Nhưng lúc hai nhà kia tranh đoạt, một chút cũng không quan tâm đến ý kiến của bọn họ, thật sự là khinh người quá đáng!

Rầm!

Bỗng nhiên, một âm thanh lớn vang lên, hai nhà đang tranh cãi phút chốc ngừng lại, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, nhìn đến nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy người vừa đập mạnh tay xuống bàn kia thế mà lại là tiểu thí hài Lạc Vân Hải.

Chẳng qua vào giờ khắc này, vẻ mặt Lạc Vân Hải vô cùng nghiêm túc, không còn sự ngây thơ như ngày thường, một đôi mắt lạnh lẽo tản ra vẻ kiên định. Cho dù là Trác Phàm cũng không khỏi nhíu mày, thâm trầm nhìn hắn.

" Ồn cái gì mà ồn? "

Lạc Vân Hải nhìn quét qua mọi người, vẻ kiên định ngày càng rõ rệt:" Tam gia quy nhất, gia tộc có tư cách nắm giữ vị trí chủ gia chỉ có một, chính là Lạc gia ta. "

Lạc Vân Hải nói năng vô cùng khí phách, khiến tất cả mọi người bất giác chấn động trong lòng. Thái Hiếu Đình nhìn cậu ta, không khỏi cười nhạo:" Nhóc con nhãi ranh nhà ngươi thì biết cái gì, trong cả tam gia thì Lạc gia ngươi yếu nhất, hoàn toàn chẳng đáng để kể đến, ngươi có tư cách gì làm chủ gia? "

Lạnh lùng cười, khóe miệng Lạc Vân Hải kéo lên một đường cong tà dị. Thấy cảnh này, tất cả mọi người bất giác ngẩn ra, vẻ mặt này bọn họ thật sự vô cùng quen thuộc, quả thực giống như đúc người nào đó. Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Trác Phàm đang đứng sau Lạc Vân Thường.

Chết tiệt, tiểu tử này vậy mà lại học thói xấu của Trác Phàm!

Còn Trác Phàm thì nhướn mày, lộ ra vẻ mặt thú vị.

" Lạc gia chúng ta hiện tại không người, không tiền, càng không có đan dược, chỉ có bốn chủ tớ chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. "Lạc Vân Hải nhìn mọi người, trong mắt tinh quang nhấp nháy:" Nhưng chúng ta cũng mạnh nhất trong ba nhà, bởi vì chúng ta có Trác Phàm quản gia! "

Lời vừa dứt, Lạc Vân Hải liền quay đầu nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt đầy sùng kính.

Những người khác cũng đều nhìn Trác Tràm, mặt vô cùng nghiêm túc.

Thứ duy nhất Lạc gia có thể đưa ra lúc này, quả thực chỉ có Trác Phàm. Khả năng của Trác Phàm ai cũng đã từng thấy qua. Kể cả Tiềm Long Các cũng thập phần chắc chắn, chỉ cần có Trác Phàm, Lạc gia quật khởi chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhìn ánh mắt hy vọng có, lo lắng có của mọi người, nhất là khi nhìn đến ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Lạc Vân Hải, Trác Phàm không khỏi lắc đầu cười.

Hiếm có khi đứa nhỏ này mong đợi ở hắn một lần, hắn coi bộ không thể để cho cậu ta thất vọng rồi!

" Hừ, Trác Phàm, một tên quản gia, một tên hạ nhân có thể so được với đám hộ vệ cùng gia sản của Thái gia ta sao? Tiểu quỷ, chuyện tam gia quy nhất này là chuyện của người lớn, ngươi đừng.. "

Thái Hiếu Đình không ngừng cười nhạo, nhưng không đợi hắn nói hết lời, bàn lại bị kêu một tiếng vang, Trác Phàm đã đập một tấm da thú xuống mặt bàn. Ở vị trí giữa phần đầu của tấm da thú chính là hai chữ" Minh ước ".

Trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Trác Phàm lạnh lùng quét mắt qua một lượt bọn họ," Đây là đồng minh minh ước giữa Lạc gia và Tiềm Long Các. "

" Cái gì? "

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, thân mình to lớn của bàn tử kia không khỏi run lên, thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Ngay cả Phương Thu Bạch phía sau bàn tử vốn dĩ từ đầu không hề quan tâm thế cục lúc này đồng tử cũng co giật, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm da thú kia, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Tiềm Long Các là một trong Ngự Hạ Thất Thế Gia, ngoại trừ trong Thất gia ra, đã từng ký kết minh ước ngang hàng với ai chưa? Cho dù là ký kết, phía còn lại cũng chỉ là bên phụ thuộc mà thôi. Vậy mà hiện tại..

Ánh mắt thâm trầm nhìn Trác Phàm, Phương Thu Bạch thở dài một hơi, không tự chủ được hỏi:" Tiểu tử kia, ngươi đã làm như thế nào? "

" Thức anh hùng, trọng anh hùng! "

Trác Phàm mỉm cười gật đầu với Phương Thu Bạch, ngược lại nhìn về phía hai nhà kia, sắc mặt lạnh xuống:" Nói các ngươi biết, cho dù không có cái Minh Châu Mật Lệnh chó má gì đó, tam gia quy nhất, chỉ cần có Trác Phàm ta ở đây, Lạc gia bước vào hàng ngũ Thất Thế Gia cũng bất quá là chuyện sớm muộn. "

" Các ngươi đối với Lạc gia mà nói, đừng nói tới cái gì mà trợ lực. Ngược lại chỉ là gánh nặng mà thôi!"Trác Phàm rũ mắt, cười lạnh nói.

Hai nhà còn lại nghe xong, đến cuối cũng chẳng thể phản bác được lời nào.

Lạc Vân Thường cao ngạo ngẩng đầu, khuôn mặt rạng rỡ, Lạc Vân Hải cũng một mặt hưng phấn cười đến tận mang tai, ánh mắt nhìn về phía Trác Phàm dường như càng thêm sùng kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play