Sáng sớm ngày thứ hai, Trác Phàm ở trong phòng của khách điếm ngồi xuống đột nhiên nghe được một trận tiếng chân bước dồn dập từ xa truyền đến. Chỉ chốc lát sau, một tiếng nổ ầm vang lên, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Bàng thống lĩnh thở hổn hển xông tới, vẻ mặt lo lắng nhìn Trác Phàm.

"Không ổn, bên ngoài đã bị người của Tôn gia vây quanh."

Chậm rãi giương mắt, Trác Phàm khóe miệng kéo lên một đường cong quỷ dị: "Kẻ kiếm chuyện rốt cuộc cũng tới."

"Ách, ngươi sao mà một chút cũng không cấp bách vậy?" Bàng thống lĩnh khó hiểu hỏi.

Khoát tay ra vẻ không quan trọng, Trác Phàm đứng dậy bước ra ngoài: "Ta đang chờ bọn họ đây, gọi hai tỷ đệ kia ra đi."

Nghe dứt câu, Bàng thống lĩnh bất lực đảo mắt. Trác Phàm này trên danh nghĩa là quản gia Lạc gia, trước mặt người ngoài cũng gọi một câu thiếu gia một câu tiểu thư, nhưng chưa bao giờ đặt hai tỷ đệ họ vào trong mắt.

Nếu là trước kia, Bàng thống lĩnh không thể không thay lão gia chấp chính gia pháp. Nhưng hiện tại hắn cũng đã quen, chính yếu là bởi vì hắn cảm thấy Trác Phàm miệng dao găm, tâm đậu hủ. Tuy rằng mỗi ngày đều đem thiếu gia tiểu thư thóa mạ một chút, nhưng mỗi khi gặp lúc nguy cấp, ưu tiên bảo vệ bọn họ cũng là hắn.

Giống như hôm qua sau khi đến được khách điếm một hồi hắn liền mắng Lạc Vân Thường, trách nàng không nên lắm miệng, suýt nữa phá hủy đàm phán của hắn cùng Tiềm Long Các. Tiểu thư tuy rằng trong lòng ủy khuất, cũng không hiểu được rốt cuộc ngày hôm qua là đàm phán cái gì, nhưng xem xét vẻ mặt của Long Cửu lúc rời đi, biết Trác Phàm đã thay Lạc gia chiếm được đại tiện nghi.

Hiện giờ Lạc gia sa sút đến thế này, có thể nháy mắt có được một trăm vạn khối linh thạch, không đến mức lưu lạc đầu đường hoặc ăn nhờ ở đậu, đều là nhờ vào kế sách của Trác Phàm.

Quan trọng nhất là, ngày hôm qua tất cả bọn họ đều nghe được đánh giá của Long Cửu đối với Trác Phàm. Chỉ cần có hắn ở đây, Lạc gia sẽ còn có ngày được trọng chấn.

"Người có năng lực, mọi người liền lôi kéo." Bàng thống lĩnh sờ cằm, có chút hâm mộ nhìn bóng dáng Trác Phàm, sau đó xoay người đi tìm tiểu thư và thiếu gia.

Một lát sau, trong đại sảnh của khách điếm, hai người Bàng thống lĩnh cùng Lạc Vân Thường đi đến trước mặt Trác Phàm. Dường như đối với chuyện hôm qua còn canh cánh trong lòng, vẻ mặt Lạc Vân Thường vẫn mang dấu vết ai oán.

"Đi thôi, tiểu thư, thiếu gia."

Trác Phàm hướng mắt ra ngoài, Lạc Vân Thường thầm hừ một cái, kéo tay đệ đệ bước ra.

"Két" một tiếng, cửa lớn của khách điếm chậm rãi được đẩy ra.

Lạc Vân Thường không hổ là tiểu thư của đại hộ, trong nháy mắt đẩy cửa ra liền thu liễm tất cả biểu tình trên mặt, trở nên ung dung đoan trang. Trác Phàm nhìn thấy, không khỏi âm thầm tán thưởng, Lạc Vân Thường đích thật là hình mẫu của tiểu thư khuê các.

Ngoài cửa đã tụ tập hơn ba mươi tên hộ vệ của Tôn gia, phần lớn đều là tụ khí cảnh cao thủ trở lên. Cầm đầu là hai người, một người là kẻ ở Thái phủ ngày đó bị Trác Phàm đánh một trận, Tôn gia tiểu thư Tôn Vũ Phi, người còn lại là một công tử trẻ tuổi, bộ dạng ngọc thụ lâm phong, quạt giấy trong tay theo gió phe phẩy, chỉ là cặp mắt câu hồn kia không ở yên đánh giá thân hình thướt tha của Lạc Vân Thường.

Tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của người nọ nhìn loạn trên người mình, Lạc Vân Thường nghiêng người sang một bên, nhìn về phía Tôn Vũ Phi nói: "Không biết Tôn tiểu thư hôm nay mang nhiều người như vậy tới tìm chúng ta có chuyện gì?"

"Hừ, biết rõ còn hỏi, không phải ngươi quên chuyện tốt hắn làm cách đây không lâu ở Thái phủ chứ." Tôn Vũ Phi một ngón thay chỉ thẳng Trác Phàm, hung tợn nói, "Hôm nay ta sẽ khiến Lạc gia các ngươi ở chỗ này hoàn toàn diệt tộc."

Nghe được lời ấy, mày Lạc Vân Thường bất giác run lên, tay đang cầm tay Lạc Vân Hải càng siết chặt, nhưng khi vừa nhìn thấy biểu tình của Trác Phàm, liền trầm tĩnh lại.

Trong rất nhiều lần đứng giữa sinh tử, Trác Phàm cuối cùng vẫn có thể xuất kỳ bất ý hóa giải nguy nan. Vô luận là đối mặt với Thái Vinh cũng vậy, đối mặt Long Cửu cũng thế, chỉ cần Trác Phàm đã định liệu trước, liền nhất định có thể giải quyết.

Mà so với hai đại cao thủ kia, những người trước mắt này căn bản là không đáng nhắc tới.

Lạc Vân Thường lúc này đã sớm hiểu được, chỉ cần Trác Phàm không hoảng hốt thì mọi việc không có gì đáng lo cả.

Nhìn vẻ mặt hờ hững của Trác Phàm, Lạc Vân Thường vô tình lộ ra một nụ cười yếu ớt, cao ngạo ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Lạc gia ta sừng sững ở Phong Lâm Thành mấy trăm năm, sao có thể nói diệt tộc liền diệt tộc? Tôn tiểu thư, Tôn gia đến Phong Lâm Thành bất quá chỉ được vài thập kỷ mà thôi, mong cô chú ý đến lời nói và hành động của mình."

Giờ khắc này, Lạc Vân Thường cuối cùng cũng khôi phục lại cao ngạo cùng tự tin mà Lạc gia đại tiểu thư nên có, mà loại tự tin này, đúng là làm cho mọi người bất giác đều ngẩn ngơ.

Nếu đem ra so sánh, Tôn Vũ Phi này là tiểu thư của gia tộc thịnh vượng nhưng lại giống một dã nha đầu đanh đá chanh chua bình thường, còn Lạc Vân Thường mới là bộ dáng mà thế gia tiểu thư chân chính nên có.

Nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, Tôn Vũ Phi tức đến mặt đỏ bừng, một thân nguyên lực không nhịn được phát ra: "Lạc Vân Thường, bổn tiểu thư hôm nay sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là phượng hoàng rớt đất chẳng bằng gà."

Vừa dứt lời, Tôn Vũ Phi đột nhiên hướng Lạc Vân Thường phóng tới, Bàng thống lĩnh thấy vậy vội vàng chắn trước người bảo vệ tiểu thư. Nhưng song phương còn chưa giao thủ, một chiếc quạt xếp đã chắn trước mặt hai người mà phe phẩy.

"Biểu ca, ngươi.." Tôn Vũ Phi khó hiểu nhìn về phía người cầm chiết phiến kia, hai mắt đỏ ngầu.

Ảm đạm cười, ôn nhu công tử không hề liếc Tôn Vũ Phi một cái mà nhìn về phía Lạc Vân Thường, cung kính thi lễ nói: "Lạc tiểu thư, xin thứ lỗi cho sự vô lễ của biểu muội. Kỳ thật hôm nay chúng ta tới là muốn tìm quản gia của quý phủ, đòi cho biểu muội ta một cái công đạo, không liên can tới tiểu thư. Chỉ cần người giao ra tên kia, ta cam đoan không tổn thương đến người của Lạc gia dù chỉ một sợi lông."

"Biểu ca, không phải chúng ta đã nói rồi, phải tiêu diệt tất cả bọn họ sao, tại sao huynh.." Tôn Vũ Phi ngẩn ra, vội vàng nói, nhưng chiết phiến công tử kia liền ngăn lại, che khuôn mặt nàng sau chiếc quạt, hoàn toàn không nhìn tới.

"Hơn nữa, nếu tiểu thư nguyện ý, tại hạ có thể trợ giúp tiểu thư tái hiện Lạc gia huy hoàng như xưa." Hắn nói tiếp.

"Không cần, Trác Phàm là người của Lạc gia ta, phiền toái của hắn chính là phiền toái của Lạc gia. Ta là đương gia Lạc gia, có chuyện gì thì cứ tìm ta." Lạc Vân Thường đứng trước họ không chút sợ hãi.

Bật cười một tiếng, vị công tử kia bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta khuyên tiểu thư không nên hành động theo cảm tính, nếu nàng biết thân phận của ta, chỉ sợ sẽ không dám nói như vậy."

Nhíu mày, Lạc Vân Thường gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của người nọ.

"Tại hạ U Tuyền, đệ tử U Minh Cốc."

"Cái.." Lạc Vân Thường cả kinh, hít một ngụm hàn khí, bất giác lui về phía sau hai bước, lẩm bẩm nói, "Ngươi là.. Ngự Hạ Thất Thế Gia.."

"Ha ha ha.. Sợ rồi sao!" Tôn Vũ Phi cười lớn một tiếng, đắc ý nhìn đám người Lạc gia.

Ngưng trọng, trừ Trác Phàm, vẻ mặt của mọi người chưa từng ngưng trọng như thế. Nếu nói lúc trước đối mặt với Long Cửu của Tiềm Long Các, hai bên chỉ là đàm phán việc buôn bán, cũng không phải đối thủ, không có gì phải sợ, hiện giờ cùng với U Minh Cốc mới thật sự là quan hệ đối địch.

Bất luận là người nào của Ngự Hạ Thất Thế Gia, chỉ cần cử động một đầu ngón tay, cũng có thể khiến cho một thế tục gia tộc nháy mắt bị diệt, hoặc là nháy mắt thịnh vượng. Mà Tôn gia thật sự có quan hệ với Ngự Hạ Thất Thế Gia, khó trách ngay cả nhất đại gia chủ Thái Vinh cũng phải nhìn sắc mặt của tiểu nha đầu Tôn gia.

"Trác Phàm.."

Lạc Vân Thường lo lắng giữ chặt tay của Trác Phàm, thanh âm phát ra bất giác run nhẹ.

Nở một nụ cười an tâm với nàng, Trác Phàm tiến lên từng bước, nhìn về phía U Tuyền nói: "Ta chính là quản gia Lạc gia Trác Phàm, ngươi muốn như thế nào, một chọi một hay là cả bọn các ngươi cùng lên?"

"Hừ, quả nhiên giống như biểu muội nói, cẩu nô tài tự đại cuồng vọng." U Tuyền cười lạnh một tiếng, chậm rãi hướng Trác Phàm đi đến, "Đối phó người như ngươi, cùng lên chỉ tổ bôi nhọ uy danh của U Minh Cốc."

Vừa dứt lời, nghe "Bá" một tiếng, U Tuyền liền nháy mắt mất đi thân ảnh.

Trác Phàm đồng tử co rụt lại, trở mình ngã mạnh sang bên cạnh. Chờ đến khi hắn ngẩng đầu lên, hai bên má đã hằn rõ vết thương.

Máu tươi dọc theo vết thương từng giọt từng giọt chảy xuống, mà nơi hắn đứng lúc nãy đã bị tên nam nhân kia chiếm lấy.

"Hừ, vậy mà lại tránh thoát." U Tuyền cười lạnh một tiếng, tà dị nhìn Trác Phàm, tựa như nhìn một món đồ chơi.

"Tụ khí lục trọng, ma đạo tu giả."

Trác Phàm nheo mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị: "Thú vị."

U Tuyền vừa nãy động thủ tà dị mà quỷ mị, nếu không phải Trác Phàm kinh nghiệm thực chiến phong phú, đã sớm chết dưới sự đột kích của hắn. Bất quá, việc này cũng giúp cho Trác Phàm biết rõ công pháp tu luyện của U Minh Cốc, đúng là ma đạo.

Nếu người này để cho người bên ngoài biết được, tất nhiên thập phần khó giải quyết.

Bởi con đường của ma đạo đều là những kẻ theo đuổi thực lực cường đại nhưng tu luyện cấp tốc, quỷ dị bá đạo nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Chính đạo tu giả lại không như vậy, tu luyện từng bước một, tuy rằng thực lực không bằng cao thủ ma đạo, nhưng cũng sẽ không xuất hiện lệch lạc trong tu luyện.

Mà điều này cũng biểu lộ U Tuyền tuy rằng là tu vi tụ khí lục trọng, thực lực vẫn cao hơn. Trác Phàm hiện tại chỉ có tụ khí nhị trọng, trong ma đạo chênh lệch đến tứ trọng nếu so với chính đạo thậm chí khoảng cách còn lớn hơn rất nhiều.

May thay Trác Phàm là lão ma đầu của ma đạo, đối với các loại công pháp vũ kỹ của ma đạo đều tinh thông, điều này có lẽ là pháp bảo để chiến thắng duy nhất của hắn.

"Trác Phàm, ngươi không sao chứ." Lạc Vân Thường nhìn thấy vết thương trên mặt Trác Phàm, lo lắng hét lớn.

Chậm rãi đứng dậy, Trác Phàm lau vết máu trên mặt, khóe miệng lộ ra nụ cười hưng phấn. Trước kia hắn không phải chưa từng khiêu chiến với kẻ hơn cấp bậc, chẳng qua đối thủ đều là cao thủ chính đạo, lúc này xem như lần đầu tiên gặp được cao thủ ma đạo mạnh hơn mình, quả thật sinh ra một cảm giác mới mẻ hiếm hoi.

"Chiến!"

Ngay cả khi không phải vì Lạc gia vì trong lòng đã sớm tính toán tốt kế hoạch, cùng U Tuyền đánh một trận là chuyện phải làm. Chuyện này không liên quan đến suy xét của lý trí, mà là sự xúc động nhiệt huyết của một lão ma đầu.

Nhìn thấy Trác Phàm ánh mắt đột nhiên trở nên khát máu, U Tuyền ngược lại ngây ngẩn cả người.

Theo lẽ thường mà nói, một kích này của hắn tuyệt đối trí mạng, cho dù có người may mắn tránh thoát cũng sẽ bị dọa đến vỡ mật, chẳng còn đủ can đảm để đối mặt với hắn. Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Trác Phàm chẳng những không có một tia sợ hãi, ngược lại còn có ý thích thú.

"Lẽ nào.."

U Tuyền vừa định nói gì đó, "Hô" một tiếng truyền đến, buộc hắn phải vội vàng đưa ra lên chắn.

Ầm!

Một đạo thủ ấn màu đỏ chưởng đến nổ tung trên tay hắn, lực đánh cường đại khiến cho hắn liên tục lui về sau, đợi đến khi dừng lại mới phát hiện, tay hắn thế nhưng chảy máu ồ ạt.

"Biểu ca, cẩn thận, Thái Vinh bá bá cũng bị thương bởi một chưởng này." Tôn Vũ Phi kêu to nhắc nhở.

U Tuyền nhướn mày, gương mặt lỗ mãng lần đầu tiên đông cứng lại: "Phiền toái, không nghĩ tới ở đây lại đụng phải đồng đạo.."

Ngẩng đầu nhìn Trác Phàm, chỉ thấy hắn đối diện với mình nở một nụ cười khó hiểu, U Tuyền bất đắc dĩ thở dài, trong tâm âm thầm sinh ra đề phòng.

Sớm biết hắn là người như thế, lão tử đã không quản chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play