Phía đông Phong Lâm thành tọa lạc một tòa nhà kiến trúc cổ xưa, cổng vào cao tới hơn mười trượng khiến cho người ta còn chưa tới gần đã có một cảm giác áp bức sâu sắc, đến nỗi trong vòng trăm mét không ai dám ở.
Ngoài cửa chỉ có hai gã thủ vệ một thân kim sắc y phục, nhưng trên người bọn họ mờ ảo tản mát ra khí thế, làm cho người ta có loại cảm giác trăm tên cấm quân được huấn luyện tinh nhuệ đứng lặng ở đó.
Hai gã hộ vệ tuy rằng đều bất động, nhưng ánh mắt lướt qua nơi nào, lại tựa như đao kiếm chém qua khiến kẻ khác không dám nhìn chăm chú.
Nhưng mà, nơi hiếm có người tới này, lại đột nhiên xuất hiện bốn bóng dáng.
"Đỉnh tụ khí cảnh!"
Trác Phàm vừa đi đến vừa lẩm bẩm nói, đi theo phía sau là ba người Lạc Vân Thường, Lạc Vân Hải cùng Bàng thống lĩnh. Khác với phong thái thấy biến không sợ hãi của Trác Phàm, lúc ba người nhìn thấy ánh mắt của hai thủ vệ kia, toàn thân dĩ nhiên liền cứng lại, cơ hồ ngay cả đi đường cũng quên, chỉ di chuyển cơ thể tới nơi.
"Đứng lại!"
Ngay khi Trác Phàm định bước qua cửa, hai gã thủ vệ đã duỗi tay cản bước, quát to, "Ở địa bàn của Tiềm Long Các lại dám xông vào làm loạn?"
"Phiền thông báo một tiếng, Lạc gia tiểu thư của Quy Vân Trang*, Lạc Vân Thường cầu kiến quản sự của nơi này." Trác Phàm mắt nhìn về phía trước, chẳng thèm liếc đến hai gã thủ vệ kia một cái.
(*Những chương trước mình dịch thiếu, lúc đầu gọi là Vân Sơn Trang, sau này là Quy Vân Trang chứ không phải Vân Trang nha mọi người)
Thấy thế, hai gã thủ vệ liếc nhau, trong lòng không khỏi khó hiểu.
Rất nhiều người ở Phong Lâm Thành đến cầu kiến quản sự của Tiềm Long Các, phàm là kẻ đến cầu kiến, không phải khúm núm, nơm nớp lo sợ thì là cười nịnh nọt. Nhưng kẻ cuồng vọng giống tiểu tử này hôm nay bọn họ mới gặp lần đầu.
"Lạc gia, nghe cũng chưa từng nghe qua, quản sự của chúng ta không cần gặp mặt loại vô danh tiểu tốt!" Một tên thủ vệ lạnh lùng nói.
Nghe được lời này, Lạc Vân Thường phía sau lặng lẽ cúi đầu. Đối với Ngự Hạ Thất Thế Gia như Tiềm Long Các mà nói, Lạc gia ngay cả con kiến cũng không bằng. Đừng nói là kết minh, người ta ngay cả gặp cũng chẳng thèm gặp mặt.
"Trác Phàm.."
Lạc Vân Thường kéo ống tay áo của Trác Phàm, nhưng còn chưa đợi nàng nói, Trác Phàm đã hất tay nàng ra, cười lạnh: "Có gặp hay không là chuyện của chủ tử các ngươi, không đến lượt hai tên nô tài các ngươi thay chủ tử quyết định."
"Ngươi nói cái gì?" Hai gã thủ vệ hét lớn một tiếng, sắc mặt đầy giận dữ, khí thế toàn thân mạnh mẽ phóng ra.
Trong thoáng chốc, mọi người liền cảm thấy hơi thở toàn thân bị kiềm hãm, liên tục lui về sau mấy bước. Chỉ có Trác Phàm kiên cường nén lại hơi thở, đứng ở tại chỗ, lớn tiếng nói: "Hóa ra đây chính là cách Ngự Hạ Thất Thế Gia đãi khách à? Hừ, quả thực là nghe không bằng thấy."
"Dừng tay."
Lúc này, một âm thanh mềm mại vang lên. Một vị bạch y thiếu nữ chậm rãi từ bên trong đi ra. Hai gã thủ vệ nghe được vọi vàng khom người, hướng nàng cung kính nói: "Tiểu thư, có người đến quấy rối."
"Lời các ngươi vừa nói ta ở bên trong đều nghe được, là các ngươi không đúng. Người tới là khách, không được vô lễ." Thiếu nữ lạnh lùng liếc nhìn hai người, khiển trách, tiếp theo lại nhìn về phía Trác Phàm cười nói: "Tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi."
"Là cô?"
Trác Phàm cùng Bàng thống lĩnh đồng thời kinh ngạc, thiếu nữ này thế mà lại chính là người bọn họ gặp ở khu chợ.
Tuy nhiên nếu đã vậy, mọi việc lại càng dễ xử lý hơn.
TrácPhàm cười thầm trong lòng, nhưng sắc mặt không đổi, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới tiểu thư là người của Tiềm Long Các, thất kính thất kính."
Mỉm cười, thiếu nữ kia gật đầu đáp: "Tiểu nữ Long Quỳ, ở Tiềm Long Các làm chút tạp vụ mà thôi, không biết tiên sinh đến vì chuyện gì?"
"Thật không dám giấu, tại hạ quản gia Lạc gia Trác Phàm, bởi vì gia đạo sa sút, lại nghe Tiềm Long Các là đương kim Thiên Vũ Đế Quốc giám bảo đệ nhất thế gia, cho nên cùng tiểu thư đến bán bảo vật gia truyền để lấy tiền."
"Ồ?" Ánh mắt bất giác sáng ngời, sau khi Long Quỳ gật đầu với Lạc Vân Thường, lại nhìn về phía Trác Phàm: "Bảo vật mà tiên sinh muốn bán, tiểu nữ nhất định phải mở mang kiến thức một chút, xin mời vào trong."
Nói xong, Long Quỳ đi trước dẫn đường, còn Trác Phàm mang ba người đang sợ hãi rụt rè kia theo sát phía sau, chỉ để lại hai gã thủ vệ ngơ ngác nhìn bốn bóng người biến mất, rồi mới nhìn nhau, lẩm bẩm nói: "Người vừa nãy.. Là bằng hữu của tiểu thư?"
"Không thể nào, tiểu thư không có bằng hữu nghèo túng như vậy, phỏng chừng chính là muốn luyện tay. Đợi bọn họ đưa ra bảo bối không hợp ý tiểu thư, tự nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài. Đến lúc đó, hắc hắc hắc.."
"Đúng, đến lúc đó nhất định phải giáo huấn đám người này một chút, nhất là tên Trác Phàm không coi ai ra gì kia. Chỉ là, nếu họ đưa ra bảo bối làm tiểu thư hài lòng.."
"Không có khả năng, chỉ bằng bộ dạng nghèo kiết xác kia, có thể đưa ra một khối mặc ngọc đã là không tệ rồi, ha ha ha.."
Nghe được lời vừa rồi, tên thủ vệ còn lại lớn tiếng cười nhạo, hơn nữa đã bắt đầu xoa tay, chuẩn bị hồi sau sẽ làm chuyện lớn một phen..
Mặt khác, Long Quỳ mang theo bốn người đến một gian phòng tráng lệ, sau khi đợi bốn người họ ngồi xuống, Long Quỳ mới cười nói: "Không biết có bảo vật gì, mau lấy ra cho tiểu muội giám định và thưởng thức một phen."
Trác Phàm nhìn về phía Long Quỳ, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Tiểu nha đầu nhìn như không rành khói lửa nhân gian, nhưng cực kỳ khôn khéo. Chuyện ở ngoài cửa vừa rồi, Trác Phàm khẳng định tiểu nha đầu này đều biết hết, mà nàng chính là dùng hai gã thủ vệ kia thử bọn họ để quyết định đối sách đàm phán việc buôn bán.
Nếu vừa rồi bọn họ ở ngoài cửa có một chút ý định khuất phục, chỉ sợ hiện tại thái độ của tiểu nha đầu này sẽ cực kỳ cường ngạnh.
Chẳng qua, tuy rằng nha đầu kia là một kẻ tinh ranh, nhưng ở trước mặt lão ma đầu Trác Phàm này vẫn là quá non nớt.
Bốp!
Tay Trác Phàm run lên, một quyển họa liền hiện ra trước mặt nàng, trên mặt bức tranh đầy những đồ hình kỳ quái. Nhưng mà, một bức họa chỉ được vẻ ngoài kia, cũng đủ làm cho ánh mắt của nàng lập tức xác định. Hai tay chậm rãi tiếp nhận quyển họa kia, Long Quỳ cẩn thận xem xét tựa như vuốt ve trân bảo.
Lạc Vân Thường cùng Bàng thống lĩnh thấy vậy, có chút kỳ quái liếc nhìn nhau. Bức họa này là Trác Phàm tối qua thức suốt đêm vẽ, lúc ấy bọn họ chỉ có một loại cảm giác, đây là thứ đồ chơi gì?
Chỉ là vào giờ khắc này, xem bộ dáng của Long Quỳ, dường như bức tranh này có giá trị khá cao.
"Trác Phàm tiên sinh, các người muốn bán bao nhiêu?" Long quỳ đem quyển họa đóng lại, nhìn về phía Trác Phàm, nhưng trong mắt cũng đã nổi lên một tầng nghiêm túc. "
" Long tiểu thư là chuyên gia giám bảo, lúc ở khu chợ ta đã chứng kiến qua, cô ra giá đi. "Trác Phàm cười cười, nhàn nhạt nói.
Khẽ cắn môi, Long Quỳ nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Trác Phàm, biết người này cũng là người sành sỏi, không lừa gạt được, vì thế nói:" Hai mươi vạn khối linh thạch, thế nào? "
" Cái gì, hai mươi vạn?"
Lạc Vân Thường bất giác thở không thông, cả kinh đứng lên.
Quy Vân Trang bọn họ dù là ở thời kỳ thịnh vượng nhất, linh thạch cũng không đạt tới quá năm vạn khối, chỉ một bức họa không rõ là gì của Trác Phàm, cư nhiên trực tiếp ra giá hai mươi vạn?
Bàng thống lĩnh nhìn thấy hết thảy cũng trợn mắt há mồm, đầu nháy mắt như bị chập mạch, không thể suy nghĩ.
Nhìn biểu hiện của hai người này, trong mắt Long Quỳ bất giác hiện lên một tia khinh miệt.
Dựa vào lão nương khai cao một chút đã như thế, chỉ là một đám báo con.
Nhưng vừa thấy ý cười khó hiểu của Trác Phàm, ngồi ở trên ghế mặt không biến sắc, mắt nàng lại một lần nữa ngưng trọng.
Cao thủ giám bảo chân chính, là vị quản gia này..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT