Câc đội viên hết nhìn Mộng Yên lại nhìn Ngự Tử Uyên, bọn họ thật sự không biết bây giờ phải chọn ai làm đội trưởng, bọn họ không phủ nhận rằng đại Công chúa thực lực mạnh nhất, hơn nữa còn có rất nhiều bảo bối, nhưng nhị công chúa vừa thông minh lại hiểu lí lẽ, bọn họ hết nhìn ta, ta lại nhìn ngươi, nhìn bọn họ như vậy Mộng Yên xoa chân.

"Đúng là một lũ dở hơi."

Đợi bọn chọn xong, chắc các đội khác đã giết yêu thú lấy được mấy khỏa yêu đan rồi quá, Mộng Yên hừ lạnh bỏ bọn họ đi trước, vòng này nhất định phải thắng không thể để thua được, mắt thấy mộng yên đi trước các đội viên còn lại nhìn nhau đuổi theo, trên người đại công chúa có rất nhiều bảo bối đi theo nàng còn có thịt để ăn bọn họ không thể để đại công chúa bỏ lại được, nhìn mọi người đuổi theo Mộng Yên, Ngự Tử Uyên tức đến nghiến răng.

"Tiện nhân."

Mắng thì mắng, nhưng ả vẫn đuổi theo ả cũng không muốn bị mọi người bỏ ở đây đâu.

- Kì lạ tại sao nàng đi lâu như vậy lại không thấy một con yêu thú cấp thấp nào!

Mộng Yên khuôn mặt ửng hồng vì tình yêu thú, nàng đã tìm mấy vòng sâm lâm nhưng không thấy một yêu thú nào cả, đừng nói một bóng yêu thú ngay đến con ruồi còn không thấy,

"Chẳng lẽ đám yêu thú trong sâm lâm tụ tập đi chơi hết rồi."

Phi mình đúng là bị điên mà, yêu thú làm sao có thể đi chơi chúng với nhau hết được,

"Ai có thể giải thích cho nàng yêu thú trong sâm lâm này đi đâu, được không vậy."

Có lẽ nàng lên vào bên trong sâm lâm xem thử, Mộng Yên quay lại nhìn tìm đội của mình đâu rồi chẳng lẽ bị nàng bỏ lại phía sau rồi, thôi vậy đằng nào cũng không có yêu thú chắc cũng không nguy hiểm, nàng lắc người biến mất.

* * *

- Vô Ưu đội trưởng, chúng ta đi cũng rất lâu rồi tại sao một bóng yêu thú cũng không thấy, hay là chúng ta đi vào sâm lâm xem thử!

Nghe vậy Lãnh Vô Ưu hơi trầm tư, đáng lẽ sâm lâm không phải yên tĩnh như vậy mới đúng, chẳng lẽ yêu thú gia gia nói xuất quan.

"Năm nàng mười tuổi có nghe gia gia kể về Vực sâu sâm lâm, gia gia kể năm ông tham gia Tam quốc tái đã gặp phải vực sâu sâm lâm không có một bóng yêu thú nào cả, chính vì vậy gia gia quyết định cả đội vào sâu bên trong sâm lâm, chính vì quyết định đó của gia gia mà khiến cho toàn bộ đệ tử Lãnh gia bị diệt chỉ còn một mình gia gia may mắn sống sót, gia gia bị thương nặng, ông luôn day dứt, tự trách bản thân suốt cuộc đời của mình."

"Gia gia còn kể ông được cứu nhưng sau đó yêu thú kia biến mất thì xuất hiện thú triều các gia tộc, quốc gia cũng bị thương vong rất nhiều, nghĩ đến đó khuôn mặt lãnh vô ưu tái đi, nàng phải dẫn dẫn đội của mình rời khỏi đây ngay ."

- Mau bóp nát sinh phù rời khỏi đây ngay!

Nghe Lãnh Vô Ưu nói các đội viên khác do dự không biết tại sao đội trưởng lại muốn mọi người bóp sinh phù, rõ ràng đâu có nguy hiển gì đâu tại sao phải bóp sinh phù, mọi người nhìn Lãnh Vô Ưu có chút do dự.

- Ta là đội trưởng các ngươi phải nghe lệnh của ta, mau bóp nát sinh phù rời khỏi đây, ra ngoài ta sẽ giải thích!

Lãnh Vô Ưu khí tức bộc phát khiến các đội viên không thể không nghe theo, nhìn toàn bộ đội của mình bóp sinh phù hết Lãnh Vô Ưu yên tâm cầm sinh phù của nàng bóp nát, biến mất tại chỗ.

- Tại sao Lãnh gia lại bóp sinh phù hết vậy, cũng đâu có nguy hiểm gì đâu, nhị công chúa điều này có chút không được bình thường!

Nghe Tiêu Sênh nói, Ngự Tử Uyên trầm tư, sau đó nhìn đội của mình ra quyết định

- Chúng ta cũng bóp sinh phù ra khỏi đây ngay, chắc chắn sắp có nguy hiểm nếu không Lãnh gia cũng sẽ không bóp sinh phù rời khỏi đây!

Nghe Tử Uyên nói mọi người im lặng, Lãnh gia lợi hại như vậy còn bóp sinh phù rời khỏi nếu bọn họ ở lại không phải là ngu sao, nhị công chúa nói đúng phải rời khỏi sâm lâm ngay.

- Chúng ta nghe theo nhị công chúa!

Nghe vậy Ngự tử uyên hài lòng nói:

- Tốt chúng ta bóp sinh phù rời khỏi đây.

"Rắc" Tất cả biến mất, rừng rậm yên tĩnh lại như chưa từng có người xuất hiện ở đây vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play