Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.
Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.
Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.
----------------------------------------------------------------------
Chương 18.2:
Edit: Yu610
Hai cô gái vừa bàn bạc vừa đi ra cổng trường.
Đường Du đang định đứng bên đường đợi xe bảo mẫu, bỗng nhiên Trình Huyền huých cánh tay cô: "Này, anh Nghiêu kìa!"
Tim Đường Du đột nhiên nảy lên, tưởng rằng Trình Huyền đang trêu mình, nhưng ánh mắt vẫn nhìn qua theo bản năng, cô thấy người đàn ông đó thật sự đứng cách đó không xa.
Vẻ mặt kinh ngạc của cô trở nên đỏ bừng trong nháy mắt.
Trình Huyền: "F*uck, cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế này?"
Đường Du vội lấy tay áp lên mặt, ánh mắt trốn tránh: "Không sao."
"Vậy cậu mau chạy sang đi, chắc chắn anh ấy tới tìm cậu." Thật ra Trình Huyền đã nhìn thấu, đứng phía sau đẩy Đường Du một cái, lại âm thầm nhắc cô: "Nhân tiện, nói chuyện vừa nãy với anh ấy đi, đừng quên nhé."
Trình Huyền luôn như vậy, luôn đóng vai trò là chiếc cầu nối nhỏ giữa Đường Du và Chu Khâm Nghiêu.
Cú đẩy của cô ấy khiến Đường Du bị đẩy đến vị trí cách Chu Khâm Nghiêu 2m.
Hôm nay Chu Khâm Nghiêu không lái motor mà đứng dựa vào trạm xe bus, nhìn thấy cô gái nhỏ gần trong gang tấc nhưng chưa dám lại gần, cơ thể anh hơi củ động.
Tiến lên 2 bước, giữ chặt cánh tay cô, kéo đến trước mặt mình.
Vừa nhìn đã muốn cười:
"Đường Du, sao vừa nhìn thấy tôi đã đỏ mặt thế này?"
Đường Du: "....."
Hốt hoảng tức giận quay đi: "Không phải vậy."
"Ừ, không phải." Chu Khâm Nghiêu cười nhẹ, dừng một chút: "Sao hôm qua anh nhắn tin em lại không trả lời?"
Đường Du đỏ mặt nghĩ tốt hơn hết nên bỏ qua chủ đề này, nói nhỏ với anh: "Bài tập nhiều quá, em ngủ quên mất."
Sắp đến kỳ thi tháng, hôm qua đi học về có hơn mười bài phải học, đồng thời còn có một buổi học thêm, cuối cùng Đường Du cứ thế gục xuống bàn ngủ mất.
Chu Khâm Nghiêu quan sát thấy dưới mắt cô có quầng thâm, lại nhìn xuống tay thấy cô ôm một chồng sách bài tập, không nhịn được tiện tay rút ra mấy quyển: "Đây đều là bài tập phải làm à? Để tôi làm giúp em."
"....." Đường Du nghiêm túc nhìn anh, đột nhiên cười tủm tỉm: "Anh làm á?"
Chu Khâm Nghiêu lật bừa một quyển, giọng điệu thoải mái: "Không có việc gì tôi không làm được."
Ngẫm lại, từ khi quen biết tới nay, dường như người đàn ông này cái gì cũng biết, không có gì có thể làm khó được anh ấy.
Bởi vì anh giỏi như vậy, mới khiến cho cô luôn cảm thấy an toàn.
Khóe miệng Đường Du khẽ cong, nhớ tới lời dặn dò lúc nãy của Trình Huyền, có vẻ đây là cơ hội để dẫn dắt đề tài tốt nhất.
Cô chớp chớp mắt: "Chu Khâm Nghiêu."
"Ơi?"
"Anh có thể giúp em...."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên phía sau có người gọi tên Đường Du.
Vẫn làm giọng nói quen thuộc.
"Hữu Hữu?"
Tuy Phương Lai không ở thành phố C, nhưng nhất cử nhất động của Đường Du ở trường học bà đều nắm rõ.
Vài ngài trước đột nhiên bà nghe nói ở trường học có một học sinh nữ và một học sinh nam lén lút yêu đương, lúc ấy công việc quá nhiều khiến bà không thoát ra nổi, lần này vừa may có một ngày rảnh rỗi, bà không thông báo cho ai, âm thầm trở về thành phố C.
Xuống máy bay liền lập tức tới trường học, tìm tới văn phòng của chủ nhiệm lớp Đường Du.
Ngũ trung là một trường học rất tự do và cởi mở, đặc biệt là các lớp quốc tế, nơi mỗi gia đình học sinh đều có gia thế nổi bật, sau khi tốt nghiệp sẽ được đưa tới các trường đại học nước ngoài.
Vì vậy việc yêu sớm này, chỉ cần không quá công khai, dù biết thì các thầy cô cũng không can thiệp quá mạnh mẽ.
Phương Lai đã nói chuyện cẩn thận với giáo viên chủ nhiệm nửa tiếng và tìm hiểu tình hình thực tế.
Cô giáo chủ nhiệm nói nguyên văn: "Học sinh Tạ Thừa, học lực tốt, lễ phép, rất có năng khiếu âm nhạc, giống như Đường Dum
cậu ấy cũng là một trong những học sinh được tiến cử vào Nhạc viện An Lisha. Có vẻ cậu ấy thích Đường Du nhưng cả hai đứa chưa bắt đầu mối quan hệ yêu đương."
Nghe giáo viên nói như vậy, cuối cùng Phương Lai cũng yên tâm.
Con gái bà là một cô bé hiểu biết, tử nhỏ đã nghe lời, không có gan yêu sớm.
Nghĩ đến điều này, Phương Lai luôn cảm thấy rất an tâm về Đường Du từ nhỏ đến lớn.
Rời khỏi văn phòng, vốn muốn đón con gái tan học, tặng cô một bất ngờ, không ngờ bạn học của cô nói cô đã về.
Vì thế Phương Lai cũng rời khỏi trường học, đến cổng trường tìm một vòng, có lẽ là tâm linh tương thông giữa mẹ con, ba liếc mắt một cái đã thấy Đường Du đang đứng sau trạm xe bus.
Mà người đứng đối diện cô là một người đàn ông.
Hai người đang cùng xem một quyển sách, nhìn qua giống như đang thảo luận bài tập.
Phương Lai không lập tức đi đến, mà chỉ đứng từ xa quan sát một lát, đồng thời trong lòng suy nghĩ về điều gì đó.
Vài phút sau, bà mới gọi tên cô: "Hữu Hữu."
Đường Du vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau đã biết người đến là ai.
Cơ thể cô cứng đờ, cơ thể nhanh chóng sợ hãi đến run rẩy.
Cứng ngắc quay đầu, trong lòng vẫn ôm một chút may mắn ____
Đúng là Phương Lai.
Hơn nữa có vẻ bà đã đứng đó một lúc.
"Mẹ..."
Đường Du theo bản năng muốn dùng cơ thể che chắn cho Chu Khâm Nghiêu, cho dù biết là vô dụng nhưng vẫn ôm một chút hy vọng bảo vệ được anh ____
Hy vọng Phương Lai không nhìn thấy Chu Khâm Nghiêu.
Nhưng đời không như mơ, hiển nhiên Phương Lai đã nhìn thấy tất cả.
Bà đẩy Đường Du ra, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Chu Khâm Nghiêu từ đầu đến chân.
Tuy rằng Chu Khâm Nghiêu không ngờ sẽ gặp mẹ Đường Du, nhưng so ra, anh bình tĩnh hơn cô rất nhiều.
Đây là kết quả cuối cùng sẽ phải đón nhận dù sớm hay muộn.
Chỉ không ngờ, nó sẽ đến nhanh như vậy.
Trên mặt Phương Lai không có biểu cảm gì, thản nhiên quét mắt qua Chu Khâm Nghiêu, sau đó nói: "Hai người theo tôi tới đây."
Bốn chữ (1), không nhẹ không nặng, lại như một chiếc búa tạ đánh vào lòng Đường Du.
Lòng bàn tay cô toát mồ môi, sợ sẽ ảnh hưởng đến Chu Khâm Nghiêu, vội đuổi theo nói: "Mẹ, con có thể giải thích với mẹ, không cần gọi anh ấy đến."
Nói xong quay đầu lại nháy mắt với Chu Khâm Nghiêu: "Anh đi mau đi."
Phương Lai quay lại nói với cô: "Mẹ có việc muốn hỏi."
Ánh mắt bà lạnh lùng nhìn Chu Khâm Nghiêu, giọng nói nặng nề: "Cậu, phải đến đây."
Đường Du: "......"
Chu Khâm Nghiêu khẽ lắc đầu, đối mắt với cô ý nói ____ "Không sao đâu."
Ba người cùng nhau ngồi vào chiếc xe bảo mẫu trắng, chú lái xe xuống xe, đứng ngoài chờ.
Phương Lai ngồi một mình một hàng, khoanh tay lại, nhìn Đường Du và Chu Khâm Nghiêu đang ngồi cùng nhau một cách đầy trịch thượng.
Loại không khí này khiến hô hấp Đường Du trở nên dồn dập.
Trong lòng cô lo lắng, không ngờ mẹ sẽ làm khó Chu Khâm Nghiêu.
"Mẹ, chúng con____" Cô thử mở miệng lần thứ hai lại bị Phương Lai đánh gãy.
"Con đừng nói chuyện."
Ánh mắt Phương Lai vẫn dừng trên người Chu Khâm Nghiêu.
Quan sát, đánh giá mọi thứ về anh.
Một lúc lâu sau, tấm lưng thẳng tắp của Phương Lai hơi thả lỏng.
Không khí căng thẳng theo động tác này của bà hơi dịu đi một chút.
Nhưng không ai ngờ, giây tiếp theo Phương Lai hơi nhướng mày, đột nhiên hỏi Chu Khâm Nghiêu:
"Cậu thích Hữu Hữu?"
"...." Đường Du đơ người: "Mẹ___"
Cô còn chưa kịp nói đầy đủ, thế nhưng người đàn ông bên cạnh thản nhiên trả lời: "Vâng, thích ạ."
"? ? !"
Đường Du dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu.
Anh ấy điên rồi chắc? !
Cô hiểu rất rõ Phương Lai.
Thừa nhận vào lúc này không khác nào chấm dứt tương lai của bọn họ.
Phương Lai tuyệt đối không cho phép cô và một thợ sửa xe thể thao bình thường ở bên nhau.
Đường như không khi trong xe bảo mẫu đột nhiên đông cứng lại.
Mồ hôi chảy ròng ròng không biết bao lâu, vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi của Phương Lai đột nhiên dịu lại và có chút ý cười nhẹ nhàng.
"Tôi đánh giá cậu rất cao vì đã có dũng khí thừa nhận, nhưng ____"
Phương Lai hơi nhướng mắt, hai chân chùng xuống, hơi nghiêng người, vỗ nhẹ vào chân Chu Khâm Nghiêu, lời nói thấm thía:
"Tạ Thừa, hai đứa còn quá nhỏ, bây giờ chưa thích hợp nói chuyện yêu đương, hiểu không?"
Chu Khâm Nghiêu: "???"
Đường Du: "???"
Phương Lai tự quyết định, vẻ mặt cũng dần trở nên ôn hòa: "Có điều hai đứa có thể cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Tôi nghe nói cháu đứng hạng nhất môn toán, môn toán của Hữu Hữu lại hơi yếu một chút, nếu có thời gian cháu có thể bổ túc giúp con bé."
Nghe bà nói xong, Đường Du và Chu Khâm Nghiêu nửa ngày cũng không nói tiếng nào.
Bọn họ nhìn nhau với ánh mắt không biết phải làm sao với sự biến chuyển này, không biết phải tiếp lời thế nào.
Phương Lai nghĩ Đường Du không dám tin lời nói của mình, bèn trấn an con gái: "Hữu Hữu, mẹ biết bình thường con ít khi tâm sự, mẹ đồng ý cho Tạ Thừa đến nhà mình làm khách, hai đứa cùng nhau tiến bộ, nhưng mà chuyện yêu đường để sau khi tốt nghiệp hãy nói được không?"
"......."
Tuy không biết ý nghĩ này của Phương Lai xuất hiện bằng cách nào, nhưng lúc này nó có sức hấp dẫn rất lớn với hai người.
Trong khoảng thời gian ngắn Đường Du cũng không biết nên trả lời thế nào, cô mơ màng nhìn về phía Chu Khâm Nghiêu.
Ngược lại anh không chút nghĩ ngợi:
"Dì yên tâm, môn toán của Đường Du cứ giao cho cháu."
Đường Du: "......."
"Được được được." Phương Lai nở nụ cười thỏa mãn.
Ánh mắt đánh giá vừa rồi của Phương Lai chính là một phép thử. Một người đàn ông không có tự tin và tinh thần trách nhiệm sẽ không thể chống lại ánh mắt của bà đến nửa phút.
Ngoại trừ gia cảnh, Phương Lai đối với bạn trai của Đường Du còn có một yêu cầu rất quan trọng: dũng cảm.
Cậu thanh niên này thực sự rất trầm ổn, không hề sợ hãi, vừa nhìn đã biết tương nhất định có thể làm nên chuyện lớn, bà rất vừa lòng.
Vẻ ngoài cũng rất cao lớn, đẹp trai, chỉ có điều.....
18 tuổi, nhưng nhìn có chút già dặn.
Giống 20 tuổi hơn.
(1) Trong raw là: "你们跟我过来." không hiểu sao tác giả lại để là 4 chữ luôn á, 6 chữ mà nhỉ =))))