Truyện được edit với mục đích cá nhân, phi thương mại, chưa có sự cho phép của tác giả, nếu reup vui lòng GHI RÕ NGUỒN.

Ngoài ra, bản edit chỉ đảm bảo đúng 80% so với nội dung gốc.

Nếu có biến tớ sẽ xóa truyện ngay.

---------------

Edit: Yu0610

Lúc ở công viên Bắc Hồ, Chu Khâm Nghiêu đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp trong tiệm, nói có khách đến sửa xe.

Hơn nữa còn chỉ định anh sửa.

Trước kia cũng từng có khách hàng làm như vậy, Chu Khâm Nghiêu cũng không nghĩ nhiều, đưa Đường Du trở về sau đó đến as, không ngờ người chờ anh lại biến thành Hạ Tô Mộc từ Hải thành đến.

Một người trong giới anh quen từ hai năm trước.

Không biết Hạ Tô Mộc đã dùng cách nào để biết địa chỉ của anh, nhưng mục đích đến đây đã vô cùng rõ ràng:

"Tôi hy vọng anh trở về."

Chu Khâm cũng rất dứt khoát nói với cô ấy: "Không bao giờ."

Hạ Tô Mộc rất biết cách dùng tình cảm để lung lạc ý chí, từ giọng điệu đầy khẩn cầu đến cuối cùng là dáng vẻ mỉa mai, trào phúng anh:

"Nghe nói lương tháng của anh chỉ có mấy ngàn đồng? Còn chưa đủ một ăn một bữa cơm trước kia của anh đúng không?"

"Anh cam tâm ở cái ổ này làm người bình thường sao?"

Dùng hết tâm tư khuyên giải hơn một tiếng, cuối cùng chỉ đổi lại một câu lạnh như băng của Chu Khâm Nghiêu:

"Đừng đến tìm tôi nữa."

Hạ Tô Mộc nản lòng thoái chí.

Trước khi đến cô đã biết không thể làm dao động được quyết định của người đàn ông này, chẳng qua vẫn chưa từ bỏ ý định, càng muốn đến đây một chuyến để cảnh tỉnh bản thân thôi.

Ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn, ai có thể làm dao động nửa phần quyết tâm của người đàn ông này chứ?

Một người cũng không có.

Cho tới bây giờ anh vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, năm đó rời đi cũng vô cùng dứt khoát, trừ vài bộ quần áo, cũng không mang theo thứ gì.

Thứ duy nhất anh quý trọng, có lẽ chính là sợi dây chuyền trên cổ kia.

Bảy rưỡi, đèn đường hai bên góc đường đã sáng lên.

Gió thổi nhẹ nhàng, Đường Du cúi đầu đi dọc theo mép đường, trong đầu luôn nghĩ tới hình ảnh Chu Khâm Nghiêu và cô gái kia đi vào, cùng với câu trêu đùa của người đồng nghiệp kia -- anh ấy đang hẹn với mỹ nữ.

Đường Du chưa từng yêu đương, cho nên cô không hiểu được cảm giác chua xót của mình lúc này có phải là ghen không.

Rõ ràng chiều nay ở công viên anh ấy đối với mình còn... Đảo mắt đã cùng cô gái khác...

Trong TV đều nói những người đàn ông đẹp mã đều nguy hiểm, đều đa tình.

Đường Du không cho là đúng, bởi vì cô chưa từng gặp người đàn ông nào khiến mình cảm thấy đẹp.

Nhưng Chu Khâm Nghiêu đã làm rối loạn hoàn toàn cuộc sống yên tĩnh mười tám năm nay của cô.

Cô sẽ muốn đi đến góc đường nhìn trộm anh, sẽ muốn đi đến đầu ngõ giả vờ tình cờ gặp anh, ngồi sau xe anh sẽ suy nghĩ miên man, không cẩn thận va vào lòng anh sẽ mặt đỏ, tim đập.

Đường Du đá cục đá dưới chân, trong lòng rất phiền muộn.

Nhớ tới trước kia gặp phải kẻ ngụy quân tử vờ nho nhã, lễ độ ở Hải thành, cô thở dài khe khẽ.

Chu Khâm Nghiêu....có lẽ Chu Khâm Nghiêu không phải loại đàn ông này.

Về nhà, bình tĩnh cơm nước xong, cũng đến lúc Phương Lai trở về.

Thần sắc bà vui vẻ, như trăng sáng động lòng người, không chút nào bị ảnh hưởng bởi sự mệt mỏi của chuyến công tác.

Phương Lai để hành lý xuống sau đó ôm Đường Du, trút hết nhớ nhung: "Để mẹ nhìn xem một tháng này bảo bối có gầy đi không?"

Tay bà vuốt ve hai má Đường Du, sự vui vẻ trong mắt khiến Đường Du có một tia ảo giác.

Tình thương của mẹ tràn đầy.

Đường Du lắc đầu, khẽ cong môi: "Sao gầy được ạ, dì Dung rất chăm sóc con. Mẹ thì sao ạ, bàn chuyện làm ăn có tốt không?"

Phương Lai rất hài lòng về sự quan tâm của con gái với mình, lấy từ vali ra một cái hộp nhỏ.

Mở ra, là một chiếc vòng cổ ngọc bích sáng chói.

"Lần này mẹ bố con đến Nam Phi xem như có tiến triển bất ngờ, may mà cuối cùng cũng gặp được người hỗ trợ."

Phương Lai cầm chiếc vòng lên tay, thưởng thức dưới ánh đèn: "Viên ngọc bích này chính là sự tiến quân hoàn mỹ của Đường gia chúng ta vào ngành đá quý."

Đường Du không có hứng thú với chuyện làm ăn, nhưng nghe thấy tiến triển bất ngờ liền hỏi thêm vài câu. Thế mới biết, hành trình đi Nam Phi, Phương Lai đã gặp phải tập đoàn lừa đảo tài chính ở địa phương, suýt nữa bị lừa mất mấy trăm ngàn tiền đầu tư, may mắn gặp được đoàn đội khảo sát của tập đoàn đá quý hàng đầu trong nước - Moon.

Cùng là người Hoa, cùng có tiếng tăm lừng lẫy ở Hải thành, bọn họ dễ dàng liên thủ phá được cạm bẫy của đối phương.

Sau cuộc phong ba này, Phương Lai tự biết ngành đá quý sâu không lường được, từ bỏ việc tự xây dựng nhãn hiệu, lại nhân dịp bàn chuyện hợp tác với Moon.

"Bố con đang thảo luận hợp đồng, mẹ trở về thăm con một chút, ngay kia còn phải bay về thành phố Hải tham gia tiệc tối ký hợp đồng."

Đường Du sửng sốt: "Ngày kia đi?"

Cô vốn tưởng rằng Phương Lai sẽ ở lại thành phố C một, hai tháng.

Phương lai cũng biết mình nợ con gái rất nhiều sự quan tâm, áy náy nói:

"Hợp tác với Moon có rất nhiều việc bận rộn, mẹ cũng vì muốn chuẩn bị của hồi môn cho con, khiến con trở thành tiểu thư danh giá nhất thành phố Hải, con nghe lời được không?"

Đường Du im lặng, không lên tiếng.

Phương Lai thích con gái dịu dàng, hiểu chuyện như vậy, ngoan ngoãn nghe lời, không tranh không đoạt.

"Đi thôi, để mẹ nghe một chút xem gần đây con luyện đàn thế nào rồi."

Hai mẹ con đi lên phòng ngủ tầng hai.

Lấy đàn Cello ra, Đường Du tùy tiện kéo vài thủ khúc Phương Lai thích.

Cô không quá tập trung, có chút không yên trong lòng, suy nghĩ trống rỗng, nhưng đôi tay kéo đàn đã sớm quen thuộc với cảm xúc bình thường.

Phương Lai nhắm mắt nghe, không phát hiện ra chút nào.

Bỗng nhiên lúc này Đường Viễn Tiêu gọi video cho con gái.

Thật ra Đường Viễn Tiêu vẫn quan tâm đến con gái hơn một chút, có lòng riêng muốn con gái học ở thành phố C, nhưng hết lần này đến lần khác ông lại là người bị vợ quản nghiêm, Phương Lai nói muốn mở đường tiến vào ngành đá quý, ông đành chịu bị đẩy lên trước làm tiên phong.

Video được kết nối, hình ảnh xuất hiện.

Đường Du dịu dàng gọi: "Bố >"

"Hữu Hữu, con gái bảo bối."

Hai bố con trò chuyện một lúc về tình hình gần đây, thỉnh thoảng Phương Lai chen vào một câu, một nhà ba người cười nói, không khí nhìn qua rát ấm áp.

Đang chúc ngủ ngon chuẩn bị ngắt điện thoại, bỗng nhiên trên màn hình hiện lên một thông báo tin nhắn.

Mặc dù lóe qua rất nhanh, nhưng Đường Du vẫn nhìn thấy được.

Phương Lai cũng nhìn thấy.

Anh trai Y: 'Tìm tôi có việc gì sao?'

Yên tĩnh một giây, Đường Du theo bản năng thả di động xuống ghế salon, Phương Lai cũng phản ứng lại rất nhanh.

Hay người đồng thời muốn bắt lấy di động, Đường Du dùng toàn lực đè vào điện thoại không để Phương Lai chạm vào, cho đến khi điện thoại tự động khóa màn hình mới thả lỏng người.

Phương Lai không biết mật khẩu điện thoại của cô.

Hai mẹ con nhìn nhau.

"Hữu Hữu." Phương Lai mở miệng trước: "Anh trai Y là ai?"

Tuy bà cười hỏi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

"Một người bạn."

"Bạn gì?"

"Bạn bình thường."

Phương Lai thở hắt ra, giống như đang bình ổn cảm xúc, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: "Bạn ở thành phố C hay thành phố Hải? Mẹ có biết không, trong nhà làm gì, có ---"

"Không có, không có gì cả, chỉ là người bình thường."

Đường Du không khỏi phiền não.

Trước kia ở thành phố Hải, mỗi lần Đường Du kết bạn với ai đó đều phải trải qua sự can thiệp, xét duyệt như vậy, thế cho nên cuối cùng, cô mệt mỏi với việc đối phó với Phương Lai, bắt đầu với cuộc sống cô độc."

Áp lực tích lũy dần từng ngày, đã sớm đè đến nỗi Đường Du không thở nổi, cô khát vọng sự tự do, khát vọng sự thấu hiểu, khát vọng có không gian riêng tư, nhưng Phương Lai không cho cô.

"Mẹ." Cô vươn ay, lần đầu tiên có ý nghĩ phản kháng: "Xin trả lại điện thoại cho con."

Phương Lai nhìn cô, cuối cùng ánh mắt cũng trầm xuống.

"Đường Du." Bà gọi tên con gái: "Vì bố con bảo đảm nên mẹ mới đồng ý cho con dùng điện thoại tự do khi đang học lớp 12, bây giờ xem ra có phải mẹ rất nuông chiều con đúng không?"

Phương Lai cất điện thoại vào túi mình: "Mẹ mặc kệ 'Anh trai Y' kia là ai, nhưng con phải nhớ kỹ --"

Trong lời của bà có chút do dự, sau một lát, đè ngữ khí yếu đuối xuống: "Hữu Hữu, bên ngoài có quá nhiều người xấu, con phải tin tưởng rằng mẹ vĩnh viễn sẽ không hại con."

Phương Lai cũng từng có tuổi trẻ, cũng hiểu độ tuổi hiện tại của Đường Du dễ nảy sinh tình cảm, tâm tư của con gái bà ngây thơ, Phương Lai không muốn cô bị thứ tình cảm không chín chắn làm u mê, lãng phí thời gian.

Con gái của bà từ nhỏ đã là hòn ngọc quý trên tay bà, chỉ có thiên chi kiêu tử mới xứng đôi.

Đường Du cười lạnh: "Ở trong mắt mẹ, thế giới này còn còn có người tốt sao?"

Phương Lai giật giật môi, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Bà bình tĩnh đứng dậy rời đi: "Sau này con sẽ biết nỗi khổ tâm của mẹ."

...

Chỉ vì một cái tin nhắn, khiến hai mẹ con xa cách, tan rã trong không vui.

Tiếng đóng cửa vang lên, Đường Du mệt mỏi ngồi xuống giường, mờ mịt vài phút mới nhận ra sự thật điện thoại đã bị Phương Lai tịch thu.

Cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu.

Nhưng chắc là không sao đâu.

Có lẽ anh gửi tin nhắn xong cũng đi làm việc khác, không chờ cô trả lời đâu.

Cũng có thể anh đang ăn cơm với mỹ nữ.

Đường Du nhẹ nhàng nằm xuống giường, ngẩn ngơ nhìn hoa văn trên trần nhà.

Rất nhiều cảm xúc dồn dập kéo đến, khóe mắt cô hơi cay, nhưng nghiến răng nhịn lại, không chịu để những giọt nước mắt tủi thân chảy xuống.

--

Bên ngoài cửa biệt thự, dưới cây ngô đồng.

Bóng người đàn ông được đèn đường kéo dài, trên nắp thùng rác bên cạnh có vài mẩu tàn thuốc.

Vừa rồi trên đường đuổi theo Đường Du bỗng nhiên nhận được điện thoại của Ngô Chi Ngọc, nói đột nhiên Tống Tiểu Dương phát sốt, một mình bà ở nhà rất lo lắng, Chu Khâm Nghiêu không có cách nào, đành phải quay về ngõ nhỏ đưa Tống Tiểu Dương đến bệnh viện truyền dịch, sau đó mới vội vàng trở về.

Mà lúc này tin nhắn gửi đi đã được 20 phút, Đường Du vẫn không trả lời.

Đèn phòng cô vẫn sáng, còn có tiếng đàn truyền ra, chứng minh cô vẫn ở nhà, cũng vẫn chưa ngủ.

Cho nên vì sao không trả lời tin nhắn?

Dùng mọi cách khiến mình tỉnh táo lại, nhưng Chu Khâm Nghiêu cũng không ngăn được sự buồn bực trong lòng, loại cảm xúc này giống như trong lòng đang đốt một cây đuốc, mà Đường Du mãi không trả lời tin nhắn lại giống như tưới thêm dầu vào cây đuốc.

Càng cháy càng mạnh, thậm chí cháy tới mức khiến anh có chút đau đớn.

Chu Khâm Nghiêu phiền não nhả một ngụm khói, gẩy tàn thuốc xuống, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nhấn vào dãy số đã sớm nhìn đến mức thuộc làu, kết quả ---

'Xin lỗi quý khách, số ngài gọi hiện tại đã tắt máy.'

"..."

Ngọn lửa đột nhiên bị dập tắt.

Bị một chậu nước lạnh như băng dập tắt.

Trong lòng giống như có vật gì đó nặng nề rơi xuống, chỉ còn lại một khoảng không trầm lặng, trống rỗng.

Một đêm này, không ai ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, Đường Du mất ngủ một đêm lại bị Phương Lai gọi dậy.

Không biết Phương Lai có tâm tư gì, bỗng nhiên xin phép giáo viên cho cô nghỉ hai ngày, muốn dẫn Đường Du trở về thành phố Hải cùng mình tham gia tiệc tối ký hợp đồng với Moon.

"Tại sao phải dẫn con đi?" Đường Du không hiểu.

"Mẹ muốn dẫn con tới làm quen danh gia vọng tộc hàng đầu thành phố Hải."

"..."

Việc này không hề có sức hấp dẫn với Đường Du, cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, thản nhiên nói: "Con không muốn đi."

Phương Lai cũng không giận, chậm rãi đi đến phía sau Đường Du, lấy chiếc vòng ngọc bích tối qua đeo lên cổ cô, nhìn vào gương hỏi:

"Hữu Hữu, con có biết chiếc vòng này đáng giá bao nhiêu không?"

Đường Du trầm mặc.

"Sáu trăm vạn." Phương Lai thờ ơ nói xong mấy con số này, giúp Đường Du chỉnh lại mái tóc ngắn chạm cần cổ: "Hữu Hữu, người có thể cho cả phần đời còn lại có cuộc sống rực rỡ như vậy không phải là 'anh trai Y' gì đó, mà sẽ là một trong số những tinh anh thế gia trong dạ tiệc ngày mai, số đàn ông con biết quá ít, không nên bởi vì như vậy mà --"

"Mẹ đừng nói nữa." Đường Du kháng cự việc Phương Lai nhắc đến Chu Khâm Nghiêu, dừng một chút: "Con có thể đi, nhưng khi trở về có thể trả lại điện thoại cho con được không?"

Cô tự biết mẹ mình ăn mềm không ăn cứng, nên dùng ngữ điệu dịu dàng nói: "Mẹ, con thật sự không làm chuyện gì khác người, mẹ luôn muốn con tin tưởng mẹ, nhưng mẹ có thể tin tưởng con một lần không?"

Phương Lai cúi người, nhìn vào gương mong tìm ra một tia đáng nghi trên mặt Đường Du.

Ánh mắt của con gái vẫn trong suốt, ngoan ngoãn như trước kia.

Hoặc có thể do mình nhạy cảm quá mức, thật ra tính cách của Đường Du thế nào bà hiểu rất rõ, chẳng qua...

Loại chuyện yêu sớm này, cô không dám, cũng không thể thực hiện.

"Được." Phương Lai thở dài: "Con ngoan một chút, chờ trở về từ thành phố Hải mẹ sẽ xem xét để dì Dung cho con dùng điện thoại một tiếng mỗi ngày."

"..."

Đường Du biết nếu tiếp tục cò kè mặc cả, có lẽ một tiếng này cũng mất.

Bất đắc dĩ phải thỏa hiệp: "Con biết."

Vì thế, chưa kịp thông báo với ai, 11 giờ trưa, hai mẹ con đã lên máy bay đến thành phố Hải.

-

Hai năm trước Đường gia ở thành phố Hải phát tài, lần này mở rộng sang lĩnh vực đá quý, lại thành công hợp tác cùng tập đoàn đá quý hàng đầu - Moon, đã trở thành đề tài nóng trong giới.

Đêm đó, có thể nói gần như toàn bộ danh gia vọng tộc trên thương trường đều được mời tới, hiện trường tiệc tối chật kín khách mời, Đường Du mặc lễ phục cao cấp do Phương Lai chuẩn bị riêng cho cô, khoác tay bố là Đường Viễn Tiêu tiến vào.

Moon là biểu tượng của Chu gia ở thành phố Hải, chủ tịch Chu Trạch Lâm và cháu là tổng giám đốc Chu Ngạn cũng đích thân đến hiện trường.

Mấy năm trước Chu Trạch Lâm già rồi vẫn có con, đã lâu không có mặt trong các sự kiện. Dạ tiệc đêm nay, các phóng viên nghe được tiếng gió đều chạy đến, chỉ vì muốn lấy được một cuộc phỏng vấn độc quyền với ông.

Hai bên ký hợp đồng xong, các phóng viên đều vây quanh Chu Trạch Lâm.

Đường Du phiền chán theo bố kính một vòng rượu, mắt Phương Lai chứa ý cười lặng lẽ hỏi cô:

"Vừa nãy, cảm thấy ai không tệ không?"

Đường Du sẽ không nhìn tới những người đó.

Cô lắc đầu nói: "Không có."

Sau khi Phương Lai quan sát, chỉ vào nơi đang bị phóng viên vây quanh: "Chu Ngạn của Chu gia kia, con cảm thấy thế nào? Lần này ở Nam Phi, cậu ta đã giúp mẹ."

Đường Du miễn cưỡng phối hợp nhìn thoáng qua, vẫn lắc đầu.

Như nghĩ tới điều đó trong chốc lát, Phương Lai bỗng nhiên cười nhẹ nhàng, lẩm bẩm: "Cũng đúng."

Bà nhấp một ngụm rượu: "Người đàn ông ưu tú nhất Chu gia không tới, những người này đều chỉ ở mức tạm chấp nhận."

Đường Du hơi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Ưu tú nhất?"

"Đúng vậy, chúng ta đến thành phố Hải muộn, nghe nói con trai trưởng của Chu gia - Chu Trạm mới là người ưu tú nhất ở đây, 16 tuổi đã đến học viện thiết kế đá quý ở I-ta-li-a, từ nhỏ lớn lên trong đống kim cương, mắt thường cũng có thể so với máy móc giám định, bây giờ đang du học ở nước ngoài, chờ cậu ấy trở về sẽ kế thừa vương quốc kim cương Moon."

Phương Lai nói xong, sâu xa nhìn cô:

"Hữu Hữu, người đàn ông như vậy mới đáng để con thích, đồng ý với mẹ đừng để ý tới 'anh trai Y' kia nữa được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play