Editor: Tĩnh
Thanh Vân Tông.
Sở Nhan Vũ đang ở trong linh điền chăm sóc linh dược, Triệu Kính đi tới.
“Sư muội, đang làm gì thế?”
Sở Nhan Vũ nhìn Triệu Kính, có chút ngoài ý muốn, “Triệu sư huynh như thế nào lại tới đây?"
Triệu Kính là nhân vật phong vân ở trong tông, tuy rằng lần trước nàng cùng đối phương đi Lưỡng Giới Thành, nhưng từ khi trở lại Thanh Vân Tông thì nàng cùng Triệu Kính cũng không tiếp xúc nhiều lắm.
Triệu Kính cười cười, nói: “Tới tìm sư muội hỏi chút chuyện.”
“Chuyện gì!” Sở Nhan Vũ trong lòng có chút nghi hoặc, tin tức trong tay Triệu Kính linh thông hơn rất nhiều so với nàng, Sở Nhan Vũ nhất thời không nghĩ ra, chuyện gì mà cần đích thân Triệu Kính đi tìm nàng để hỏi thăm.
“Chất nhi của sư muội gần đây có tin tức gì không?” Triệu Kính hỏi.
Sở Nhan Vũ lắc đầu, nàng đã vài ngày không thu tin tức của Sở Diệp và Lâm Sơ Văn.
“Sư muội có biết chuyện về Hoàng Sát dược tề không?” Triệu Kính hỏi.
Sở Nhan Vũ gật gật đầu, nói: “Biết! Không nghĩ tới còn có loại dược tề như vậy, nếu năm đó Vân Châu có loại dược tề đó, thì nạn châu chấu cũng sẽ không tràn lan thành như thế."
”Lần này vận khí của Lưỡng Giới Thành thật là không tồi, nếu không có loại dược tề này thì lần này nói không chừng thật sự đã xong rồi."
Sở Nhan Vũ nhỏ giọng nói thầm nói: “Không biết Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn thế nào rồi."
Sở Nhan Vũ cúi đầu, âm thầm thở dài một tiếng, cảm thấy Sở Diệp và Lâm Sơ Văn quá mức cố chấp, nếu chịu nghe lời nàng sớm rời đi, thì nay đã không có chuyện gì, tuy hiện tại thế cục ở Lưỡng Giới Thành tuy rằng không đến nổi, tuy không gặp phải đại hình thú triều, nhưng về sau sẽ còn rất nhiều chuyện rắc rối xảy ra.
Nghe nói, Lưỡng Giới Thành gần đây vẫn luôn có thú triều cở nhỏ phát sinh, tử thương không ít người.
Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn nếu cứ tiếp tục ngốc ở đó thì vẫn là rất nguy hiểm.
Triệu Kính sắc mặt cổ quái nhìn Sở Nhan Vũ, nói: “Muội có biết người luyện chế ra loại dược tề kia là ai không?”
Sở Nhan Vũ lắc lắc đầu, “Không biết, sư huynh biết sao."
Triệu Kính đánh giá cẩn thận Sở Nhan Vũ một phen, thấy lời này không giống nói dối, trong lòng có chút thở dài, “Ngươi đối với Lâm Sơ Văn có bao nhiêu hiểu biết?"
“Lâm Sơ Văn, ta hiểu biết cũng không nhiều lắm.” Sở Nhan Vũ cùng Lâm Sơ Văn kỳ thật cũng không có gặp nhau được mấy lần, ấn tượng mà Sở Nhan Vũ có với Lâm Sơ Văn chính là lớn lên đẹp, tư chất xuất chúng.
Sở Nhan Vũ trầm ngâm một chút, nói: “Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp cảm tình rất tốt, muội xưa nay rất ít khi nhìn thấy đôi đạo lữ nào mà có cảm tình tốt như vậy.”
Nàng mỗi lần nhìn thấy Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đều không thể tránh khỏi bị hai người rải cẩu lương, rải đại lượng cẩu lương, mỗi lần gặp qua hai người, nàng đều nghĩ rằng có phải hay không là nàng cũng nên đi tìm một đạo lữ cho mình.
Triệu Kính run rẩy khóe miệng, thầm nghĩ: Thứ hắn muốn biết cũng không phải là cái này.
“Muội có biết, hắn có hiểu biết về dược tề không?”
Sở Nhan Vũ có chút nghi hoặc nói: “Lâm Sơ Văn biết dược tề sao?” Sở Diệp cũng không có nói cái này với nàng.
Triệu Kính gật đầu, nói: “Biết."
Sở Nhan Vũ có chút nghi hoặc nói: “Lâm Sơ Văn hắn là hoạn thú sư! Dù hiểu về dược tề nhưng cũng là không nhiều."
Dược Tề Sư nổi tiếng hơn rất nhiều so với Hoạn thú sư, Lâm Sơ Văn nếu là Dược Tề Sư, làm sao lại thích đi bỏ gần tìm xa.
Triệu Kính nhìn bộ dạng của Sở Nhan Vũ thì liền minh bạch nàng ta cũng chẳng hay biết gì.
“Muội đã quá coi thường hắn, gia gia hắn chính là Dược Tề Sư, hắn từ mấy năm trước thì đã luyện chế ra Sơ cấp Thức Tỉnh Huyết Mạch."
Sở Nhan Vũ có chút ngoài ý muốn nói: “Lâm Sơ Văn còn có này bản lĩnh đó sao?”
Sơ cấp Thức Tỉnh Huyết Mạch dược tề, thì Sở Nhan Vũ vẫn là có chút hiểu biết, loại dược tề giá trị lên tới mấy ngàn đồng vàng, có thể luyện chế ra được nó đại biểu cho trình độ luyện dược của người luyện đã bước qua cửa đã nhập môn, nếu Lâm Sơ Văn từ mấy năm trước là đã có thể luyện chế loại dược tề này mà đã qua nhiều năm như vậy, thì trình độ luyện dược của hắn đã dâng lên rất cao.
Triệu Kính nhìn Sở Nhan Vũ, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhìn dáng vẻ thì muội đối với người bạn lữ của chất nhi mình có quá ít hiểu biết."
Sở Nhan Vũ xấu hổ cười cười, nàng vẫn luôn ở Thanh Vân Tông, đừng nói chi xa cháu trai nàng nàng còn chưa rõ chứ đừng nói tới là đi tìm hiểu Lâm Sơ Văn.
“Lâm Sơ Văn, rất có khả năng là người luyện chế Hoàng Sát dược tề."
Sở Nhan Vũ kinh thanh, nói: “Chuyện này không có khả năng đi.”
Sở Nhan Vũ cũng đang không ngừng suy nghĩ xem Hoàng Sát dược tề, là bút tích của vị Dược Tề Sư nào, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới loại dược tề kia sẽ có quan hệ tới Lâm Sơ Văn.
Triệu Kính nhìn thần sắc của Sở Nhan Vũ, nói: “Từ tình huống hiện tại xem ra, hắn là người có khả năng nhất."
Sở Nhan Vũ thì thào nói: “Có khi nào tin tức bị sai không!"
Bởi vì Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành, nên Sở Nhan Vũ vẫn luôn rất chú ý tới động tỉnh ở Lưỡng Giới Thành mà khi Hoàng Sát dược tề xuất hiện Sở Nhan Vũ còn có chút ngoài ý muốn còn nghĩ rằng Lưỡng Giới Thành đúng là tàng long ngọa hổ, kết quả vị Dược Tề Sư thần bí kia, cư nhiên cùng Lâm Sơ Văn nhấc lên quan hệ, Sở Nhan Vũ cảm giác có chút khó có thể tin.
Triệu Kính nhìn vẻ mặt mờ mịt của Sở Nhan Vũ thì lại có chút hoài nghi tin tức tông môn có được có bị lầm không, có lẽ Lâm Sơ Văn thật sự không phải, nhưng cũng không chất, Sở Diệp còn có thể giấu giếm hoàn toàn với Sở Nhan Vũ cũng như Sở gua, thì có thể thấy được hắn cùng Sở gia có quan hệ không tốt lành gì.
“Sở sư muội, nếu Sở Diệp có liên hệ với ngươi, ngươi tốt nhất vẫn là khuyên hắn tới Thanh Vân Tông của chúng ta cư trú đi, người của Ngũ Độc lão tổ vẫn đang đi tìm bọn họ, hắn nếu mà rơi vào tay Ngũ Độc lão tổ thì chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.”
Sở Nhan Vũ gật đầu, nói: “Ta đã biết.”
Sở Nhan Vũ thấy Triệu Kính rời đi, âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Sở Diệp từ trước đến nay luôn có ý nghĩ của chính mình, rất ít khi suy xét đến ý kiến của nàng, mặc dù nàng có liên hệ thì Sở Diệp đại khái cũng là sẽ không nghe, trước mắt Sở Diệp cũng không biết chạy chạy đi đâu, đại khái cũng là không thể liên hệ.
Lưỡng Giới Thành.
Chuyện Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư thần bí, đã truyền đến ồn ào huyên náo.
Trong lúc nhất thời đầu đường cuối ngõ, đều có thể nghe được nghị luận về Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn.
Thân phận hoạn thú sư của Lâm Sơ Văn chỉ là để che mắt người ngoài.
Ngay từ đầu cũng không có ai nghi ngờ đến Lâm Sơ Văn, nhưng một khi có người xé rách một mặt thì sẽ có rất nhiều chuyện liền không che lấp được.
Mọi chuyện đã bắt đầu bị truyền ra, tỷ như Lâm Sơ Văn có gia gia là Dược Tề Sư, Lâm Sơ Văn từ nhỏ đã đi theo lão gia tử học tập dược tề, lão gia tử sau khi mất tích, rồi hư hư thực thực để lại một cái đại bí mật, bí mật này rất có khả năng là thuộc về truyền thừa dược tề của một vị Dược Tề Sư nào đó.
Lại tỷ như, Sở Diệp đã mua sắm vô số dược liệu, Sở Diệp khi đi mua sắm dược liệu đều là phân tán ra mà mua, nhưng tập hợp lại danh sách dược tề mà Sở Diệp đã mua, mọi người mới phát hiện Sở Diệp mua sắm dược liệu thật sự là có chút nhiều.
Khi mọi người cẩn thận thẩm tra đối chiếu danh sách dược liệu thì phát hiện trong danh sách có rất nhiều loại dược liệu dùng để luyện chế dược tề linh hồn, hoặc là hạt giống của các loại dược tề này.
Hai người mua sắm rất nhiều loại hạt giống dược liệu để đều phối ra dược tề linh hồn, nhưng lại cũng không thấy hai người bọn họ từng lấy ra bán các loại dược liệu này.
Lại tỷ như, ở Vân Châu có một đoạn hình ảnh trong một hội đấu giá có hình ảnh của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, mà theo điều tra thì bọn họ còn đã ra giá rất cao để mua một loại linh thảo nào đó.
Còn có người còn điều tra ra Sở Diệp bán ra một đám đặc thù vật tư, mà sau khi giám định sư giám định, thì thứ Sở Diệp bán ra là vật tư thuộc về di sản của Tử La Tông.
Sở Diệp ở Lưỡng Giới Thành chưa từng bán ra dược tề, lại bán ra qua không ít loại linh tửu đặc biệt, và mọi người nghi ngờ, số linh tửu của Sở Diệp có được tác dụng tốt như vậy là là bởi vì trong đó có dược tề.
Các thế lực lớn càng điều tra lại càng có nhiều thứ đáng ngờ hơn, còn có tin đồn trong tay Lâm Sơ Văn có tận hai phần truyền thừa dược tề, làm cho cả giới Dược Tề Sư phải chấn động.
Truyền thừa dược tề là thứ khả ngộ bất khả cầu, người bình thường có được một phần dược tề truyền thừa đều thiên nan vạn nan, mà Lâm Sơ Văn trên tay lại là có tới hai phân truyền thừa dược tề, thật sự là Thiên Đạo sủng nhi.
Phiêu Tiên Cư.
Võ Phong ngồi ở trước bàn uống rượu, thở ngắn than dài, “Thất sách, thất sách.”
“Lão bản, ngài đây là làm sao vậy a?” Hồng Tụ hỏi.
Võ Phong lắc lắc đầu, “Ta đây là đang hối hận a! Sớm biết rằng như vậy, ta nên cùng Lâm Sơ Văn mua nhiều thêm hai chỉ dưỡng nhan gà."
Hồng Tụ có chút khó hiểu nói: “Sao không mua dược tề?"
Võ Phong bĩu môi, nói:“Nhân gia đã muốn che giấu thân phận Dược Tề Sư, nên sẽ không có khả năng trực tiếp bán dược tề, nếu mua gà thì còn có vài phần khả năng."
“Vì cái gì là dưỡng nhan gà a!”
Võ Phong hít sâu một hơi, nói: “ Gà đó là hẳn là dùng dược tề để nuôi."
Trước đây Tiêu Hà đã tới tiệm hắn, Tiêu Hà cũng là một hoạn thú sư, cũng chăn nuôi Thảo Dược Gà, nhưng biết hoạn thú sư giới mới xuất hiện ra hai người tên là Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp vô cùng tài ba, Tiêu Hà lúc đầu cũng thập phần không phục, nhưng sau khi gặp qua Thảo Dược Gà do hai người kia nuôi thì liền phải cam bái hạ phong.
Người này tương đối cao ngạo, nhưng không nghĩ tới là hắn lại đi theo hai hậu bối như Lâm Sơ Văn, Sở Diệp để lấy kinh nghiệm, mà khi Tiêu Hà biết hắn mua long hổ gà và dưỡng nhan gà, liền chạy tới đây tìm hắn.
Tiêu Hà sau khi xem qua dưỡng nhan gà thì đã suy đoán dưỡng nhan gà là dùng dưỡng nhan dược tề để dưỡng ra.
Lúc ấy, hắn cảm thấy Tiêu Hà là điên rồi, như thế nào lại có người dùng dược tề để nuôi Thảo Dược Gà, dưỡng nhan gà giá cả không thấp, nhưng nếu là dùng dược tề nuôi nấng ra thì sợ là Lâm Sơ Văn sớm đã phá sản.
Võ Phong híp mắt, thầm nghĩ: Tiêu Hà hẳn là đã nói đúng dưỡng nhan gà chắc là đã dùng dược tề để nuôi, mà nếu bản thân Lâm Sơ Văn là thiên tài Dược Tề Sư, nên nếu hắn muốn dùng dược tề thì đâu cần mua, chính mình luyện chế là được, kể từ đó, phí tổn liền sẽ thấp lại.
Không ít người đều tò mò về bí quyết hoạn thú của Lâm Sơ Văn, nhưng hiện giờ xem ra, bí quyết chính là dược tề, dùng dược tề để tăng lên phẩm cấp cho linh thú, nếu dùng phương pháp này nuôi dưỡng thì linh thú có phẩm chất không cao cũng không được. Bất quá, loại thủ đoạn này cũng không phải là người bình thường muốn học là có thể học.
“Lão bản, bên ngoài đều đang lang truyền trên người Lâm Sơ Văn cùng Sở Diệp thứ tốt có thể xếp thành núi!” Hồng Tụ nói.
Võ Phong híp mắt, nói: “Thứ tốt hẳn là không ít, bất quá, xếp thành núi thì hẳn là không đến mức đó.” Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn tiêu dùng cũng là rất lớn!
Lưỡng Giới Thành.
“Động phủ của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn đã bị người ta xông vào.” Tư Nam Nguyệt nói.
Tư Đông Phong ngón tay nhẹ khấu mặt bàn, nói: “Đã có người kìm nén không được!"
Tư Nam Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Dược tề truyền thừa, cũng đủ làm rất nhiều người điên cuồng.
“Động phủ không có ai, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn xác định là đã chạy, hẳn là đã đi được vài ngày.”
Tư Đông Phong gật đầu, nói: “Chạy đi, chạy liền tốt."
Ngũ Độc lão tổ hẳn là hận chết Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, hai tông tựa hồ cũng đối với hai người cũng cảm thấy rất hứng thú, mà tình thế của Lưỡng Giới Thành bọn họ hiện giờ muốn giữ được hai người, cũng không phải một việc đơn giản.
Tư Đông Phong âm thầm cảm thấy trên người hai người Sở Lâm đã che giấu không ít bí mật, không phải chỉ ngừng ở dược tề, mà chỉ sợ còn có cái khác, có lẽ là so với dược tề truyền thừa thì thứ kia càng trân quý hơn.
Nếu là tại thời kỳ tầm thường, hắn chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với hai người, nhưng hai người vì nạn châu chấu mà trả giá không ít, bọn họ cũng không nên trong lúc này, qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn.
Tư Nam Nguyệt cau mày, nói: “Đám tham tử kia đều chạy tới đây, tất cả cùng vì những thứ trên tay hai người bọn họ."
Tư Đông Phong hít sâu một hơi, nói:“Tìm người quấy nhiễu một chút đi, đừng làm cho hai người kia bị Ngũ Độc lão tổ bắt được."
Tư Nam Nguyệt gật gật đầu, nói: “Hảo."
Tiền gia.
“Gia gia, lại có người chạy đến động phủ bên kia.” Tiền Băng Nhi chớp chớp mắt nói.
“Này đã là lần thứ 6 rồi.” Tiền Băng Nhi chớp chớp mắt nói.
Tiền lão gia tử lắc lắc đầu, nói: “Chuyện này còn không ngừng lại đâu."
Tiền Băng Nhi lắc lắc đầu, nói:" Những người kia đến đây dày đặc như châu chấu triều vậy."
Tiền lão gia tử phúng cười một tiếng nói: “Chờ xem, giờ chỉ mới là bắt đầu qua mấy ngày nữa người càng nhiều."
Nghe nói, đang có không ít Dược Tề Sư đang thuê phi hành thú để bay tới đây.
Ở Lưỡng Giới Thành Dược Tề Sư khan hiếm, Không Minh lão tổ đã từng muốn mời một ít Dược Tề Sư tới đây, nhưng những người này ghét bỏ Lưỡng Giới Thành nguy hiểm hoang vắng nên không muốn tới, này không cần thỉnh thì một đám cũng đang vội vàng chạy tới.
“Tới liền tới đi, nhưng ngàn vạn không cần lạc đường.” Mấy ngày hôm trước. Có mấy người tìm động phủ Sở Diệp và Lâm Sơ Văn, lại tìm lầm địa phương, chạy tới chổ bọn họ, thật là phiền toái.
“Gia gia, việc Lâm Sơ Văn là Dược Tề Sư thần bí, có phải người đã sớm biết phải không!” Tiền Băng Nhi hỏi.
Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Cũng không sớm là bao.”
Tiền Băng Nhi trừng lớn mắt, có chút khó có thể tin nói: “Gia gia, ngươi thật sự đã biết a! Ngài như thế nào không tìm Lâm Sơ Văn để luyện chế dược tề a!” Đó là cơ hội tốt! Không biết thì thôi, nếu đã biết mà còn để tuột mất cơ hội thật là đáng tiếc.
Tiền lão gia tử tức giận nói: “Ngươi muốn gia gia ngươi bị người ta diệt khẩu sao?"
Tiền Băng Nhi phồng lên quai hàm, nói: “Hẳn là không thể nào, chúng ta và họ đã là hàng xóm nhiều nắm mà, hơn nữa Sở thiếu và Lâm thiếu cũng là người dễ gần mà, gia gia người đã quá cẩn thận rồi."
“Ngươi biết cái gì, gia gia ngươi không cẩn thận, thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.” Tiền lão gia tử tức giận nói.
Kỳ thật, Tiền lão gia tử cũng muốn làm như thế nhưng lại lo lắng mình đã đoán sai, nên không giám làm gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại, xác thật là có chút đáng tiếc.