Editor: Tĩnh

Ba người tìm một nhà tửu lầu ngồi xuống.

“Sở thiếu, Lâm thiếu, các ngươi hiện tại thực lực hẳn là rất cao đi, cái tên béo chủ quản kia có phải là bị các ngươi dọa chạy hay không?” Hạ Sơn có chút tò mò hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Cũng có thể xem là như vậy.”

Hạ Sơn vuốt ve cằm, có chút hưng phấn nói: “Bởi ta nói hắn như thế nào đột nhiên lại chạy, các ngươi hiện tại rất lợi hại đi."

Sở Diệp nhàn nhạt nói: “Còn chắp vá đi."

“Vừa mới cái tên chủ quản kia kêu các ngươi là tiền bối, chẳng lẽ các ngươi đã là Hồn Sư?” Hạ Sơn có chút nghi hoặc hỏi.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng vậy!"

Hạ Sơn trừng lớn mắt, nhìn Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn, có chút kinh ngạc nói: “Mấy năm không thấy, các ngươi đều đã trở thành Hồn Sư là đại nhân vật!"

“Hồn Sư mà thôi, cũng không được coi là đại nhân vật gì.” Sở Diệp cười cười nói.

Hạ Sơn: “.....” Đối với hắn mà nói, Hồn Sư đều là đại nhân vật.

“Ngươi chất cũng không tệ phải không! Mấy năm nay, cũng có kỳ ngộ đi.” Sở Diệp hỏi.

Hạ Sơn có chút đắc ý cười cười, nói: “Đúng vậy! Tuy rằng so không được với các ngươi, bất quá, ta cũng gặp được một ít cơ duyên."

Mấy năm trước, trong một lần vận chuyển một đám hàng hóa, Hạ Sơn gặp phải hung thú tập kích, người của thương đội tứ tán mà chạy, sau đó, thương đội đành bỏ tiền ra bồi thường cho chủ hàng.

Hạ Sơn vận khí không tồi, trong lúc mọi người hoảng thay nhau chạy khắp nơi hắn cũng vậy, nhưng hắn may mắn phát hiện một cái động phủ, là do một Hồn Sủng Sư lưu lại.

Hạ Sơn ở trong động phủ, tìm được một ít dược tề cùng linh thảo.

Nhờ có cái cơ duyên đó, mà thực lực của Hạ Sơn cùng Hỏa Vân Mã tiến bộ vượt bậc.

Bởi vì thực lực của Hạ Sơn tiến bộ quá nhanh, lúc đầu còn không có gì, nhưng sau đó thì một ít người trong thương đội lại bắt đầu ghen ghét. Thậm chí có lời đồn nói, năm đó Hạ Sơn nhân lúc mọi thứ hỗn loạn mà lấy đi số hàng hóa kia, nên mới có thể có tiền, rồi tốc độ tu luyện mới nhanh như thế.

Hạ Sơn thì cảm thấy thanh giả tự thanh, ngay từ đầu cũng không lưu ý đến chuyện này, sau một thời gian mới phát hiện chính mình đã bị mọi người bài xích, người tìm mình vận chuyển hàng hóa cũng càng ngày càng ít.

Mấy năm nay, Hạ Sơn đã đem những thứ năm đó hắn nhặt được ở trong động phủ sử dụng gần hết, mà trên người cũng chỉ còn dư lại ba lọ Bồi Nguyên dược tề.

Do nhiệm vụ lần này tiền công khá cao nên khi thương đội mời hắn tham gia hắn cũng không nghi ngờ gì nên đã nhận, nhưng không ngờ.

“Ta lần này sợ là bị bằng hữu hãm hại.” Chuyện của Bồi nguyên dược tề. Hắn trước đó không lâu đã nói cho vị bằng hữu tên Hồng Ích nghe, kết quả không ngờ tên bằng hữu kia lại đi nói với tên quản sự.

Mà lần vận chuyển hàng hóa này cũng là Hồng Ích giới thiệu cho hắn, hắn vốn dĩ đã tiếp nhận một nhiệm vụ khác, nhưng bởi vì Hồng Ích quá nhiệt tình mời nên hắn mới đồng ý tham gia nhiệm vụ này.

Sở Diệp cười cười, nói: “Thực hảo."

Hạ Sơn nhìn Sở Diệp  có chút vô ngữ nói: “Ta bị người ta hại, mà ngươi còn ở đó nói tốt là sao?”

Sở Diệp cười cười, nói: “Ý ta là ngươi cuối cùng cũng biết mình bị người ta hại."

Hạ Sơn: “.....” Ở trong lòng Sở Diệp, hắn chính là tên ngốc sao?

“Sau này nên cẩn thận hơn đi.” Sở Diệp nói.

Lần này Hạ Sơn trong họa có phúc, nhờ có Lâm Sơ Văn và Sở Diệp giúp đở cho hắn nên mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, nhưng cũng có người vì vậy mà ghen ghét.

Trước đó khi Hạ Sơn bị tên quản sự kia nhằm vào, cũng không có người nào thay hắn nói chuyện, có thể thấy được đám người kia cũng chẳng ra gì.

Hạ Sơn gãi gãi đầu, nói: “Ta nghĩ kỷ rồi vẫn là mau chóng đem dược tề dùng đi, đỡ phải bị người khác nhớ thương.”

Hạ Sơn thở dài, trải qua việc hôm nay, rất nhiều chuyện, hắn đã nghĩ kỹ.

Lời đồn nói năm đó hắn ăn chặn hàng hóa chất cũng là do Hồng Ích lang truyền chứ không ai khác.

Buồn cười thật trong khi đó hắn lại đem Hồng Ích trở thành bạn tốt, nhưng đối phương lại âm thầm tính kế hắn.

Sở Diệp gật đầu, nói: “Biện pháp này cũng không tệ."

“Lần này ít nhiều là nhờ hai vị hỗ trợ, ta đưa hai lọ cho hai người.” Hạ Sơn nói.

Sở Diệp vẫy vẫy tay, nói: “Tự giữ lấy mà xài đi loại dược tề này đối với ta cùng Sơ Văn tác dụng cũng có bao nhiêu."

Lâm Sơ Văn chính chính là Dược Tề Sư, Hạ Sơn dược tề cho Sở Diệp cũng là thừa.

Hạ Sơn xem thái độ của Sở Diệp, biết hai người là thật sự không thèm để ý, chỉ cộc lốc cười cười, nói: “Vậy ta đây giữ lại cho mình dùng."

Lâm Sơ Văn hướng tới phía chuồng ngựa nhìn vài lần, nói: “Ta thấy con Hỏa Vân Mã của ngươi giống như muốn lột xác thành Xích Diễm Hỏa mã thì phải."

Hạ Sơn gật gật đầu, có chút đắc ý nói: “Đúng vậy! Hỏa Vân Mã của ta trước đó tình cờ phát hiện một mảnh Xích Hỏa thảo, sau khi nó ăn vào huyết mạch liền tăng lên một ít, nếu thật sự có thể lột xác thành Xích Hỏa Diễm mã thì tốt rồi."

Sở Diệp vuốt ve cằm, nói: “Giữa Hỏa Vân mã Và Xích Hỏa Diễm mã dù chúng cùng cấp, thì Xích Hỏa Diễm mã cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều và sức chiến đấu cũng là cao hơn rất nhiều.

Hạ Sơn gật gật đầu, nói: “Xác thật là như thế, ta trước kia có quen một người, khế ước chính là Xích Hỏa Diễm mã.” Tuy rằng con Xích Hỉa Diễm mã của người kia chỉ có cấp 6, nhưng người tìm hắn vận chuyển hàng hóa còn nhiều hơn mình.

“Thật ra thì sức chiến đấu gì đó cũng không phải là rất quan trọng, đối với Xích Hỏa Diêm mã có thân hình đẹp khí thế uy vũ là tốt nhất, bởi những nhà khá giả khi rước dâu rất thích mướn chúng để kéo xe. Nếu Hỏa Vân Mã của ta có thể thuận lợi lột xác, về sau liền không cần cực cực khổ khổ đi chuyển hàng nữa, chỉ cần chuyên môn phụ trách đưa tân nương là tốt rồi.

“Làm nhiệm vụ đưa dâu nhà giàu, chẳng những an toàn, mà tiền công cao, có đôi khi, còn có thể thu được đại hồng bao đấy.” Hạ Sơn vừa nói xong đôi mắt cũng toát ra vài sợi tinh quang, tựa hồ đối với sinh hoạt trong tương lai tràn ngập chờ mong.

Sở Diệp: “.....” Cho nên nói, Xích Hõa Diễm mã là dị bản ở thế giới này giống như dùng siêu xe mà rước dâu.

Thành hôn chính là chuyện quan trọng mà a! Như hiện rại có rất nhiều người, ngày thường ăn mặc cần kiệm, mua cái gì hay ăn cái gì đều phải chọn lựa kỹ càng, vì một hai đồng mà tranh chấp không thôi, nhưng khi vừa nhắc đến tổ chức hôn lễ thì, thì dù tốn mấy vạn hay mấy chục vạn cũng không thấy đau lòng.

Dù ở đâu thì như nhau, người muốn mặt, thụ muốn da, hôn lễ biểu là nơi biểu hiện thực lực của một gia tộc, rất nhiều gia tộc khi thành hôn, đều rất phô trương lãng phí.

Hạ Sơn thở dài, nói: “Nhưng Hỏa Vân Mã của ta chỉ lột xác một nửa, nên bị người ta chướng mắt.”

Sở Diệp: “.....”  Hào môn đều thích sĩ diện, Hỏa Vân Mã của Hạ Sơn huyết thống bất chính, nhân gia người ta chướng mắt cũng là bình thường.

.....

Lâm Sơ Văn từ nhẫn không gian lấy ra một chi sơ cấp và một chi Trung cấp huyết mạch thức tỉnh dược tề, đưa cho Hạ Sơn.

“Cái này tặng cho ngươi, hẳn là có thể giúp cho Hỏa Vân Mã của ngươi tiến thêm một bước.” Lâm sở văn nói.

Hạ Sơn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Này hình như có chút không ổn."

“Chúng ta là lão bằng hữu, có cái gì mà ngượng ngùng.” Đối với hiện tại của Lâm Sơ Văn mà nói, một hai lọ dược tề chẳng là gì cả.

Phải biết rằng, Lâm Sơ Văn bồi dưỡng một con Ngân Sí Ong cao cấp thì số dược tề bỏ ra cũng từ sáu tới mười mấy lọ dược tề là bình thường.

Tương phùng tức là có duyên, Lâm Sơ Văn cũng không ngại kéo Hạ Sơn một phen.

Hạ Sơn chớp chớp mắt, nói: “Vậy ta nhận."

Sở Diệp nhìn Hạ Sơn, nói: “Thu đi. Trước dùng một lọ, còn lọ kia để sau hẳn dùng, sau khi dùng xong thì ngươi đã có thể gia nhập đội ngủ chuyên đi rước dâu cho nhà giàu."

Hạ Sơn hai tròng mắt tỏa sáng nói: “Thật sự?"

Sở Diệp gật đầu, nói: “Đương nhiên là thật."

Hạ Sơn gật đầu, nói: “Đa tạ, đa tạ."

Sở Diệp nhìn Hạ Sơn nói; “Ta thấy ngươi nhân duyên tựa hồ không tốt lắm! Kỳ thật không quan hệ, thực lực cao nhân duyên tự nhiên sẽ có."

Hạ Sơn bị chọc đau đớn, cúi đầu ngượng ngùng cười cười.

Lần ngoài ý muốn này, hắn xem như đã thấy rõ thái độ của những người trong thương đội, Hạ Sơn đang cân nhắc đi tìm một thương đội khác để gia nhập.

.....

Hạ Sơn từ tửu lầu đi ra thì đã bị mấy người đồng hành kéo lại.

Mấy người đồng hành lôi kéo Hạ Sơn hỏi han ân cần, làm cho Hạ Sơn không khỏi nhíu chặt mày.

Trước đó khi hắn bị tên quản sự kia gây khó dễ, cũng không thấy một ai trong bọn họ tiến ra mà giúp đở hắn, hay hỏi han hắn như bây giờ.

“Hạ Sơn, hai vị tiền bối kia là ai! Ngươi sao mà nhận thức được đại nhân vật như vậy, khi nào nhận thức?"

Hạ Sơn trước kia khi ở trong thương đội cũng rất hòa ái dễ gần, nhưng mấy người này lại không thích để ý tới hắn, này lại đối với hắn nhiệt tình như thế, Hạ Sơn lại cảm thấy vô cùng vô vị, “Đã quen nhau từ mấy năm trước, không nghĩ tới giờ bọn họ đều đã trở thành Hồn Sư."

"Hạ Sơn, lá gan của ngươi cũng đủ lớn a! Ta nghe nói, con hồ ly kua là Chiến Tướng cấp a! Ngươi cư nhiên lại nói nó béo."

Hạ Sơn: “.....” Lúc nói lời đó cũng không biết Tuyết Bảo là Chiến Tướng cấp, nếu biết thì dù có mười cái lá gan hắn cũng không dám a!

Hạ Sơn trong lòng có chút thổn thức, thầm nghĩ: Tuyết Bảo tuy rằng béo, nhưng cũng đở hơn lần đầu hắn gặp nó.

Khi Lâm Sơ Văn ôm hồ ly, thật ra có rất nhiều người đều cảm thấy nó là sủng thú tới, còn có thật nhiều người đều muốn được sờ thử, không nghĩ tới đó lại Chiến Tướng Hồn Sủng.

“Trẻ như vậy đã là Hồn Sư, hẳn là sinh ra trong đại gia tộc, hoặc là thuộc về đại tông môn đi, ngươi vậy mà cũng có thể quen biết được a!” Hồng Ích bày ra gương mặt tươi cười hỏi.

Hạ Sơn lạnh lạnh quét nhìn Hồng Ích liếc, nói: “Cứ như vậy mà quen thôi a!”

Năm đó Sở Diệp tìm hắn tới kéo xe, hắn cũng thật không nghĩ tới, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn có thể đi tới bước này, nếu thôn dân Long Nhai Thôn mà biết Sở Diệp đã thành Hồn Sư, hẳn là sẽ rất kinh ngạc cho xem.

“Hạ Sơn, cái vị Hồn Sư mặt áo trắng kia Hồn Sủng của ngài ấy là gì vậy a!”

Hạ Sơn thầm nghĩ: nếu hắn nhớ không lầm thì Hồn Sủng của Sở Diệp là Ngân Sí Ong, vậy không lẽ con ong đó đã là Chiến tướng cấp, vậy việc buôn bán mật ong của Sở Diệp chất là rất lớn rồi. Nhưng Ngân Sí Ong cũng có thể tiến giai Chiến Tướng sao? Có lẽ là đã đổi Hồn Sủng cũng không chừng.

“Hạ Sơn quan hệ giữa ngươi và hai vị kia hình như khá tốt thì phải a!” Hồn Sư chính là người mà ngày thường bọn họ khó có thể tiếp cận, nhưng Hạ Sơn lại may mắn cùng hai Hồn Sư ăn cơm.

Người trong thương đội vốn đều có chút ghen ghét với vận khí của Hạ Sơn, nhưng nay phát hiện Hạ Sơn cùng hai vị Hồn Sư xưng huynh gọi đệ, lập tức ghen ghét không còn, chỉ còn lại sự kính sợ.

Hồng Ích nhìn Hạ Sơn, trong lòng hiện lên sự ghen ghét nồng đậm.

Hạ Sơn nhìn sắc mặt của Hồng Ích, trong lòng liền chắc chắn, chuyện Bồi Nguyên dược tề, xác thật là do Hồng Ích ở tính kế hắn.

.....

Hạ Sơn cấp Hỏa Vân Mã dùng một lọ Sơ cấp huyết mạch thức tỉnh dược tề, ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy, thì đồ án ngọn lửa trên người Hỏa Vân Mã đã càng thêm rõ ràng, khí thế thì uy vũ hơn trước, hình thể cũng nhờ đó mà trở nên uy mãnh hơn trước, một đống người vây quanh Hỏa Vân Mã tấm tắc bảo lạ.

“Hạ Sơn, ngươi cho Hỏa Vân Mã dùng Bồi Nguyên dược tề sao?

“Bồi Nguyên dược tề hình như chỉ có thể trợ giúp Hồn Sủng cường hóa thực lực, chứ không thể cải thiện huyết mạch!”

Hạ Sơn cau mày, bị mọi người truy vấn có chút bất đắc dĩ, “Là tiền bối tặng cho ta dược tề."

“Các ngươi quan hệ thật không tệ nha a! Tiền bối vậy mà còn cho ngươi dược tề."

Hạ Sơn gật đầu, nói: “Ân.” Có thể nhận thức Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn xác thật là hắn may mắn.

Hạ Sơn thật vất vả, mới đem những người đến tìm hiểu tin tức, nhất nhất đuổi đi.

“Hạ Sơn xin lỗi, ngươi vậy mà có quen biết với Hồn Sư, chuyện lớn như vậy ngươi cũng chưa từng nói với ta,” Hồng Ích đã đi tới nói.

Hạ Sơn liếc mắt nhìn Hồng Ích, có chút không kiên nhẫn nói: “Hồng Ích, ngươi định lại giở trò gì đây."

Hồng Ích xấu hổ cười cười, nói: “Hạ Sơn, ngươi đang nói cái gì đấy, gì mà giở trò.”

“Chuyện về Bồi Nguyên dược tề, là ngươi nói cho tên quản sự kia phải không.” Hạ Sơn lạnh lùng nói.

Hồng Ích có chút xấu hổ nhìn Hạ Sơn, nói: “Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy?

“Ngươi rõ ràng biết ta có dược tề, vậy mà trước đó còn nói mấy lời kia, Hồng Ích, ngươi cho ta là thằng ngu sao?” Hạ Sơn nói.

Hồng Ích sắc mặt trầm xuống, cũng không ngụy trang nữa, sắc mặt có chút dữ tợn nói: “Hạ Sơn, ngươi vốn dĩ chính là ngu ngốc, dựa vào cái gì mệnh ngươi lại tốt như vậy?"

Hồng Ích cùng Hạ Sơn tuổi tác tương đương, hai nhà sinh hoạt cùng một thôn, Hồng Ích từ nhỏ đã luôn đè ép Hạ Sơn một đầu.

Nhưng mấy năm trước, Hạ Sơn gặp được cơ duyên, sau đó thực lực tiến bộ vượt bậc, Hồng Ích liền bị đè ép xuống, người trong thôn lại coi Hạ Sơn thành thiên tài, là tấm gương cho thiếu niên thôn.

Hồng Ích chịu không nổi sự chênh lệch kia, liền trong lén lút tung tin nói Hạ Sơn tư nuốt hàng hóa của chủ hàng, mà việc này không rõ đúng sai nhưng người trong thôn lại có rất nhiều người cảm thấy Hạ Sơn làm như vậy là không có đạo nghĩa, cũng không cho hài tử nhà mình theo học.

Hạ Sơn là người trì độn, bị người ta bài xích, cũng không để trong lòng, nhưng Hồng Ích mắt thấy thực lực của Hạ Sơn đang từng bước dâng lên, trong lòng liền có chút khủng hoảng, nên đã nhân lúc Hạ Sơn say rượu, dụ Hạ Sơn nói ra chuyện về dược tề, rồi hắn cùng tên quản sự bày ra vở kịch ngày hôm qua.

Dựa theo kế hoạch, Hạ Sơn lần này chẳng những sẽ mất đi Bồi Nguyên dược tề, còn sẽ thân bại danh liệt, Hồng Ích không nghĩ tới, lại sẽ có hai Hồn Sư xuất hiện phá tan mọi thứ.

Hiện tại thì hay rồi, tên quản sự cửa hàng kia, không vớt được thứ tốt, còn tổn thất hai ngàn đồng vàng, còn nhận định là do hắn sai, muốn tìm hắn gây phiền toái.

Hạ Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Ích một hồi, xoay người rời đi.

Hồng Ích ngăn cản Hạ Sơn, nói: “Ngươi...... Ngươi không thể đi."

Hạ Sơn nhìn Hồng Ích, nói: “Ngươi còn muốn làm gì?”

“Bởi vì ngươi, mà hiện tại Triệu quản sự muốn tìm ta gây phiền toái.”

Hạ Sơn thiếu chút nữa bị chọc cười, Triệu quản sự muốn tìm Hồng Ích gây phiền toái, thì liên quan gì tới hắn, nói: “Đó là ngươi xứng đáng!

“Hạ Sơn, ngươi gặp chết mà không cứu sao?

Hạ Sơn không để ý tới Hồng Ích, hắn còn không có hào phóng đến nổi đi giúp kẻ hại mình, Hồng Ích như thế nào, đều không quan hệ tới hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play