Editor: Tĩnh
Tiểu Bạch đang đứng trên đầu một con Tượng thú, ánh mắt trên cao nhìn xuống đầy tập trung, để tìm kiếm đối thủ thích hợp
Con Tượng thú bị Tiểu Bạch cưởi trên đầu nhưng cũng không giám phản khán, bởi vì nó đã bị uy áp của Tiểu Bạch kiềm hảm.
Tiểu Bạch có huyết mạch của Bạch Hổ thánh thú nên uy áp của nó có ảnh hưởng đến không ít hung thú, những con hung thú bị Tiểu Bạch phóng ra uy áp trấn giữ thì trong lòng chúng đều sẽ có sự sợ hải theo bản năng.
Tiểu Bạch ánh mắt tả hữu nhìn qua, giống như là một bậc vương giả đang tuần ra lãnh địa của chính mình.
Tiểu Bạch nhìn Thiết Văn Sư, lắc lắc đầu thầm nghĩ: Con sư tử thật sự là quá ngu ngốc, ăn cho một thân to lớn mà lại để cho Tuyết Bảo xoay vòng vòng như đồ chơi.
Tiền Đỉnh Hưng nhìn Tiểu Bạch đứng ở trên đầu tượng thú, thì đã trên người hắn lại cảm nhận được một cổ quân lâm thiên hạ.
Từ trên người một con Bạch Li Miêu mà có thể cảm giác được khí chất vương giả, Tiền Đỉnh Hưng cảm thấy chính mình nhất định là điên rồi.
Liên tục giết chết hai con Sĩ cấp Hồn Thú cấp 9, Tiểu Bạch tin tưởng tăng cao, Sĩ cấp Hồn Thú đã không thể thỏa mãn Tiểu Bạch nữa.
Tiểu Bạch liếm liếm môi, trong đôi mắt đen sâu thẩm ánh lên một ánh xanh u lãnh.
Nhìn thấy Tật Phong Thỏ đang giằng co Tầm Bảo Thử, Tiểu Bạch ánh mắt hiện lên vài phần khinh thường.
Đã có mười mấy con Sĩ cấp Ngân Sí Ong hổ trợ kiềm chế ma thỏ, mà Tầm Bảo Thử cư nhiên còn biểu hiện sợ đầu sợ đuôi, thật sự quá mất mặt, lão thử chính là lão thử, dù cho cấp bậc có cao thì cũng là vô dụng.
Tiểu Bạch nhìn ma thỏ thấy ma thỏ tư chi cường tráng hữu lực, bụng lộc cộc kêu một tiếng, bỗng nhiên muốn ăn thịt thỏ.
Tiểu Bạch nhìn Tầm Bảo Thử đối chiến ma thỏ, càng xem thì lại càng thèm ăn.
Sở Diệp đứng ẩn nấp một bên để chỉ huy chiến đấu, bỗng nhiên bụng thầm thì kêu lên.
Sở Diệp hướng Tiểu Bạch nhìn qua đi, liền nhìn đến Tiểu Bạch hai tròng mắt sáng lên nhìn chằm chằm ma thỏ, cứ y như là nó sắp chảy nước miếng vậy.
Sở Diệp nhíu mày, thầm nghĩ: Tiểu Bạch tuy nho nhỏ một con, nhưng sức ăn uống thật đúng là không nhỏ a! Cư nhiên muốn ăn một con ma thỏ to như thế.
Tiểu Bạch chạy nhanh tới chổ ma thỏ, cả người cùng nhảy lên nhấm ngây đầu ma thỏ mà nhảy xuống.
Ma thỏ giận dữ, không ngừng vùng vẫy cái đầu, muốn đem Tiểu Bạch quăng xuống.
Tiểu Bạch bị ma thỏ quăng ra xa, Tiểu Bạch liền nóng giận mà gầm lên, rồi tạo đà hướng thẳng bụng ma thỏ mà phóng qua như một viên đạn.
Hồ Minh Nguyệt một bên khống chế nhện đàn tác chiến, một bên thì chú ý đến tình trạng của Tật Phong Thỏ, biết Tiền lão thái gia không dựa vào được, Hồ Minh Nguyệt tính toán mau chóng giải quyết đối thủ, rồi nhanh qua đó chi viện, nhưng đáng tiếc chính là, đối thủ của nàng lần này tương đối khó chơi, Hồ Minh Nguyệt nhất thời không thể thoát thân.
Nhìn thấy Tiểu Bạch đang che phía trước Tầm Bảo Thử rồi đối phó ma thỏ, Hồ Minh Nguyệt lại kinh ngạc, cũng có chút vô ngữ.
Tiểu Bạch huy động móng vuốt, hướng tới ma thỏ mà công kích, ma thỏ nhìn thấy Bạch Li Miêu đối chính mình phóng ra móng vuốt, tức khắc giận dữ, toàn lực phóng thích uy áp trên người.
Theo lý mà nói, Chiến Tướng cấp Hồn Thú, chỉ dựa vào uy áp là có thể sinh ra ảnh hưởng với Sĩ cấp Hồn Thú, nhưng Tiểu Bạch thì không giống vậy, Tiểu Bạch là Cực phẩm Hồn Thú, lại thường xuyên cùng tiểu hồ ly “Tác chiến”, kinh nghiệm phong phú mà uy áp của Tật Phong Thỏ, so với tiểu hồ ly tới nói thì còn quá kém cỏi, nên căn bản là không sinh ra được ảnh hưởng gì với Tiểu Bạch cả.
Tiểu Bạch hướng tới ma thỏ phát ra định hồn rống, ma thỏ bị Tiểu Bạch rống một rống, thần sắc liền hoảng hốt.
Tiểu Bạch xuất động móng vuốt hướng tới ma thỏ, Tiểu Bạch có tốc đọ rất nhanh, móng vuốt đều chém ra hai đạo tàn ảnh.
Ma thỏ bị một con Tiểu Bạch miêu khiêu khích, tức giận kêu to.
Tiểu Bạch không để ý tới ma thỏ đang kêu to, như cũ xuất động móng vuốt, ma thỏ liền dùng một chân nhấm ngây Tiểu Bạch mà đá, nhưng Tiểu Bạch nhanh nhẹn tránh được.
Ma thỏ không ngừng ra chân mà đá, ma thỏ tứ chi mạnh mẽ, sức bật mạnh mẽ, Sở Diệp nhìn Tiểu Bạch, trong lòng có chút lo lắng, ma thỏ sức lực vẫn là rất lớn, nếu thật bị một chân của nó đá trúng, Tiểu Bạch sợ là sẽ bị thương không nhẹ.
Tiểu Bạch thân hình càng lúc càng nhanh, ma thỏ đá mấy chục cái liên tục, đều không thể chạm vào dù chỉ là một cộng lông của Tiểu Bạch.
"Oanh.”
Một con hung thú nặng gần 3000 cân bị đá bay ra ngoài, Sở Diệp nhìn con hung thú bị đá bay có chút hoảng sợ.
Một đá của ma thỏ không có đá trúng Tiểu Bạch, mà đá trúng một con Bổn Nha Trư.
Bổn Nha Trư một thân béo mở bị ma thỏ đá trúng ngũ tạng vỡ nát mà chết, Sở Diệp nhìn thấy liền có chút động dung.
Sở Diệp quan sát ma thỏ, bổng phát hiện ma thỏ giống như đột nhiên bị một cái bóng đè, tốc độ đã giảm xuống không ít.
Sở Diệp híp mắt mắt, ý thức được thì ra là Mặc Nắm đan bám trên người ma thỏ.
Tiểu Mặc khi bám vào người Tiểu Bạch, thì có thể đề cao tốc độ cùng chiến lực cho Tiểu Bạch, còn nếu bám vào người đối thủ thì lại sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của đối thủ, còn có thể khiến cho thần trí đối thủ rơi vào hỗn loạn.
Thú triều quá hỗn loạn thực, nên dị trạng của ma thỏ cũng không ai phát hiện.
Tiểu Bạch hướng móng vuốt tới con mắt của con thỏ mà cào, cào mù một con mắt của ma thỏ.
Ma thỏ tràn đầy phẫn nộ hướng tới Tiểu Bạch phát động Sóng Âm Công Kích, Tiểu Bạch cũng phát ra định hồn rống, lưỡng đạo Sóng Âm va chạm nhau, thế lực ngang nhau.
Tiểu Bạch cùng ma thỏ dây dưa, ai cũng không cam lòng yếu thế.
Tiền Đỉnh Hưng một bên chiến đấu một bên quan sát tình trạng của Tiểu Bạch, Tiền Đỉnh Hưng vốn còn lo lắng cho lão thử của hắn, nhưng sau đó Tiểu Bạch nhảy ra ứng chiến, giúp lão thử của Tiền Đình Hưng thoát được một phen, mà nhân cơ hội đó Tiền Đình Hưng cũng nhân cơ hội mà quan sát Tiểu Bạch.
Không những Tiền Đỉnh Hưng, mà có không ít người Tiền gia cũng đều chú ý tới Tiểu Bạch.
Tiền Đỉnh Hưng có chút phát hiện Tiểu Bạch miêu có thể lực có chút kinh người, theo lý mà nói thì khi Hồn Thú vượt cấp khiêu chiến thì tiêu hao thể lực sẽ là rất lớn, mà Tiểu Bạch miêu này chỉ mới là Sĩ cấp, mà có thể cùng ma thỏ Chiến Tướng cấp đối chiến, nhưng vẫn có thể bảo trụ được hồn lực tốt như vậy, Tiền Đỉnh Hưng cảm giác có chút không thể tưởng tượng.
Tiền Đỉnh Hưng không biết Tiểu Bạch có thể bảo trì được hồn lực tới thời điểm này là do có hai nguyên nhân, một là Tiểu Bạch có huyết mạch bất phàm, hồn lực so với Hồn Thú cùng giai hồn hậu hơn mấy lần, hai là Tiểu Bạch còn khế ước cả trành thú.
Khi trong cơ thể Tiểu Bạch hồn lực không đủ thì có thể rút hồn lực của Mặc Nắm để bổ sung vào thân thể của chính nó.
Mặc Nắm thuộc về một loại Hồn Thú đặc thù, có thể hấp thu tử khí để bổ sung hao tổn, mà ở chiến trường này đã chết một số lượng lớn hung thú tử khí lượn lờ, cứ như thế tử khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể Mặc Nắm, chuyển hóa thành hồn lực lại thông qua khế ước chảy vào thân thể Tiểu Bạch, nhờ đó mà Tiểu Bạch vẫn duy trì được tinh lực ở trạng thái tốt nhất.
Tuy rằng Tiểu Bạch lợi hại, nhưng cấp bậc chênh lệch không phải có thể dễ dàng đền bù, ma thỏ cũng không có cách bắt được Tiểu Bạch, mà Tiểu Bạch cũng không thể hạ sát được ma thỏ
Sở Diệp nhìn ra quẩn cảnh bên phía Tiểu Bạch, nên đã phát ra mệnh lệnh cho Tiểu Ngân Nhị.
Ngân Tiểu Nhị thu được mệnh lệnh của Sở Diệp, cũng suất lĩnh ong đàn hướng tới ma thỏ mà giết qua.
Ngân Tiểu Nhị cũng là ong chúa, nên chiến lực cũng viễn siêu hơn Ngân Sí Ong cùng giai, có Ngân Tiểu Nhị gia nhập, Tiểu Bạch phần thắng tăng nhiều.
Mà phần tai của ma thỏ là nơi có phòng ngự tương đối bạc nhược nhất, phát hiện được điểm yếu này Ngân Tiểu Nhị đã suất lĩnh ong đàn quần công đánh vào lỗ tai ma thỏ, mà lỗ tai ma thỏ cũng nhanh chống sưng lên.
Hồ Khiêm một bên ứng phó đối thủ, một bên quan sát tình huống của ma thỏ.
Hồ Khiêm nhìn thấy Tiểu Bạch đại phát thần uy, còn Ngân Sí Ong thì dũng mãnh không sợ chết, nhưng thật ra thì linh chuột của Tiền gia lão thái gia lại hoảng hốt mà chốn một bên.
Hồ Khiêm nhìn linh chuột trong lòng có chút vô ngữ, tốt xấu gì cũng là Chiến Tướng cấp Hồn Thú a! Cư nhiên lại so ra còn kém hơn một con Bạch Li Miêu, thật sự quá không tiền đồ, mặt mũi Chiến Tướng Hồn Thú đều bị nó làm mất hết.
Ma thỏ bị Tiểu Bạch cùng Tiểu Ngân Nhị và ảnh thú trong tối hợp sức nhau mà giết chết.
Tiểu Bạch di chuyển vây quanh thi thể ma thỏ, khí phách hăng hái mà đem thi thể ma thỏ hướng tới Sở Diệp mà ném ma thỏ qua đó.
Một thi thể hung thú mấy ngàn cân bị quăng ngây trước mặt Sở Diệp tạo ra một tiếng ầm rất lớn.
Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, có chút khí phách hăng hái tỏ vẻ thu hồi đi nó muốn ăn thịt thỏ.
Ma thỏ có trọng lượng cũng mấy ngàn cân, bị Tiểu Bạch quăng qua đây, đã nháo ra động tĩnh không nhỏ.
Sở Diệp đem thi thể ma thỏ thu vào nhẫn không gian, theo lý mà nói, thu lượm chiến trường thường sẽ diễn ra khi chiến đấu kết thúc, nhưng con thỏ này là chiến lợi phẩm của Tiểu Bạch, nên thu vào cũng chẳng sau, dù sao hai nhà Tiền gia Hồ gia cũng không có ý kiến gì.
......!
Tiểu Bạch giải quyết xong ma thỏ, thì trận chiến bên phía tiểu hồ ly cũng đã sắp kết thúc, Thiết Văn Sư dưới tác dụng của ảo thuật không ngừng tàn sát hung thú xâm lấn, tuy rằng Thiết Văn Sư giết đều là Sĩ cấp Hồn Thú, nhưng bởi vì số lượng không ít, nên hồn lực tiêu hao cũng thập phần thật lớn.
Mà vết thương trên người Thiết Văn Sư không ngừng chuyển biến xấu, hơn nữa hồn lực đã bị tiêu hao một lớn lượng, chiến lực càng ngày càng yếu.
Tuyết Bảo thấy thực lực của Thiết Văn Sư không ngừng giảm xuống, liền vọt qua cho Thiết Văn Sư một đòn trí mạng.
Tuyết Bảo xuất động móng vuốt hướng ngây cổ Thiết Văn Sư mà trảo, đại lượng máu tươi từ cổ Thiết Văn Sư phun trào ra, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Thiết Văn Sư tựa hồ tìm về được lý trí, nhưng chỉ là đã không còn kịp rồi.
Thiết Văn Sư cùng Tuyết Bảo lại đánh một hồi, bởi vì mất máu quá nhiều, nên nó đã ầm ầm ngã xuống mặt đất, rồi mất đi sinh mệnh.
Tuyết Bảo sợ Thiết Văn Sư giả chết, nên đã bổ thêm vài vuốt.
Tiểu Bạch nhìn Thiết Văn Sư ngã trên mặt đất, lắc đầu, thầm nghĩ: Làm Hồn Thú vẫn là không thể quá tự cao nếu quá tự cao nếu không sẽ dễ dàng bị giết chết, Hồn Thú quá tự cao, sẽ dễ dàng chết không nhắm mắt.
Tiền lão gia tử nhìn thấy Thiết Văn Sư đã chết thì có chút chột dạ, Thiết Văn Sư bị Tuyết Bảo dụ hoặc giết không ít Hồn Thú, mà số hung thú Tiền gia bọn họ giết, còn không bằng một phần ba số hung thú bị Thiết Văn Sư giết, thật sự là làm người ta hổ thẹn.
Đám Hồn Thú xâm lấn, thiếu một con Thiết Văn Sư và một con ma thỏ, chiến lực đã giảm đi nhiều, Sở Diệp bên này sĩ khí tăng nhiều, đám hung thú còn lại bởi vì mất đi thủ lĩnh nên bắt đầu trốn chạy.
Bên này giảm bên kia tăng, thế cục cũng xem như đã định.
......!
Chiến đấu liên tục một ngày một đêm, rốt cuộc cũng kết thút.
Thú triều qua đi, để lại đại lượng thi thể hung thú, ba nhà cũng bắt đầu phân chia thi thể.
Việc phân chia trong mỗi đợt thú triều đều dựa vào ai xuất luật nhiều nhất, mà phân chia, tuy Tiền gia xuất lực không lớn nhưng họ lại có công thông báo tin tức nên Sở Diệp cũng phân cho họ mấy con hung thú Sĩ cấp.
Tiền gia lão thái gia biết Hồn Thú của bản thân biểu hiện thật sự vụng về, nên cũng không yêu cầu cao xa gì, chỉ nghĩ bảo toàn được tánh mạng cho người Tiền gia là tốt rồi, còn về việc phân chia chiến lợi phẩm cũng không quá để tâm.
Nhờ có hai bên hàng xóm gánh giúp nên Tiền gia lần này cũng không có người chết.
Sở Diệp bên này nhân thủ tương đối thiếu, Hồ, Tiền hai nhà phân một ít người, giúp Sở Lâm hai người đem chiến lợi phẩm đưa vào động phủ.
.
Đam Mỹ Sắc
Tiểu hồ ly kéo con Thiết Văn Sư, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về động phủ.
Thiết Văn Sư hình thể khổng lồ, trọng lượng cũng phải trên 5000 cân, vốn dĩ người của hai nhàTiền, Hồ muốn hỗ trợ, nhưng Thiết Văn Sư chính là chiến lợi phẩm mà tiểu hồ ly thập phần vừa lòng nên không muốn mượn tay người khác, mà muốn tự mình ra tay.
Tiểu hồ ly kéo Thiết Văn Sư đi ở phía trước, một con Thiết Văn Sư mấy ngàn cân, nhưng khi ở dưới móng vuốt của tiểu hồ ly thì cũng chẳng đáng là bao.
Người của hai nhà Tiền Hồ đến hổ trợ ánh mắt tràn đầy khăm phục nhìn tiểu hồ ly.
“Tiểu hồ ly thật có sức lực a!"
“Đúng vậy! Đúng vậy! Không nghĩ tới đây lại là một con hồ uy mãnh."
“Hoàn toàn nhìn không ra a!"
.....!
Chiến lợi phẩm của Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn chiếm hơn hai phần ba còn, thi thể xếp thành một ngọn nũi nhỏ, mọi người thu dọn hồi lâu mới khuân vác hết số thi thể.
Nếu so sánh thì chiến lợi phẩm của Tiền gia chẳng đáng là bao, từ đó thấy được Tiền gia lần này cũng chẳng xuất ra được bao nhiêu lực.
Sau khi khuân vác xong số thi thể, Tiền lão thái gia trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng Sở Diệp âm thầm cảm thán, đúng là rừng càng già càng cay a! Tiền lão gia tử thực lực thì chẳng ra sau, nhưng da mặt thì tuyệt đối không thể xem thường..