Từ trong cửa hàng dược liệu đi ra, Sở Diệp liền đi tiệm cầm đồ, đem võng bắt trùng đã mua trước đó đi bán.

Lúc trước Sở Diệp mua võng bắt trùng là vì bắt Tiểu Ngân, nhưng bây giờ Tiểu Ngân đã thành Hồn Sủng của hắn rồi, võng bắt trùng đương nhiên là không dùng được nữa.

Sở Diệp mua Võng bắt trùng với giá là hai mươi đồng vàng, lần này bán ra, lấy lại được chỉ có mười lăm đồng vàng, Sở Diệp không khỏi cảm thán, thế đạo ngày nay lắm gian thương.

Bán đi hoa khô cùng võng bắt trùng, trong tay có được 50 đồng vàng, Sở Diệp đi cửa hàng mua hai mươi đồng vàng toái Hồn Tinh, lúc trước Sở Diệp mua Toái Hồn Tinh tận mười đồng vàng, đã cảm thấy rất nhiều, kết quả, bấy nhiêu đó Toái Hồn Tinh đã bị ong đàn một đoạt liền không còn, căn bản là không đủ chia.

Sau khi mua Toái Hồn Tinh, Sở Diệp lấy 40 đồng vàng, mua một lọ Cố Hồn Dịch.

Cố Hồn Dịch có tác dụng dùng để củng cố hồn lực, những đệ tự được Sở gia sủng ái, mỗi tháng đều được phát một lọ.

Sau khi Sở Diệp xuyên qua đến đây, trong túi vẫn luôn thiếu thốn, luyến tiếc mua dùng, bây giờ dư dả được một ít, liền ngạnh lòng mua một lọ.

Sở Diệp từ trấn trên trở về, đi buồng ong đem Toái Hồn Tinh đều phân ra, rồi sau đó chuẩn bị dùng Cố Hồn Dịch.

Tiểu Ngân vây quanh Sở Diệp một lúc lâu, rốt cuộc phát hiện được lần này Sở Diệp ra cửa, không có mua bất cứ vật gì về cho nó, nó tràn đầy bực mình ong ong kêu lên.

"Tổ tông của ta! Ngày bình thường chỉ có ngươi là tiêu tiền nhiều nhất, với lại Hồn Tinh không phải còn sao?"

Tiểu Ngân có chút kích động kêu la, "Không đủ, không đủ!"

Sở Diệp gật đầu bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, được rồi, ta đã biết, chờ phê tiếp theo của Ngân Tuyết mật ong ra tới, ta sẽ mua Hồn Tinh cho ngươi."

Được Sở Diệp đáp ứng, Tiểu Ngân mới hành quân lặng lẽ.

Sở Diệp ngồi ở trên giường, đem Cố Hồn Dịch uống xuống.

Một lọ Cố Hồn Dịch vào bụng, Sở Diệp liền có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, trong khoảng thời gian này, ký ức của nguyên chủ, thường thường sẽ nhiễu loạn tư duy của Sở Diệp, một lọ Cố Hồn Dịch đưa vào bụng, Sở Diệp cảm giác linh đài thanh minh hơn rất nhiều, hồn lực giống như cũng tăng lên không ít.

Tiểu Ngân nhìn Sở Diệp, có chút hưng phấn chụp cánh.

Sở Diệp thấy phản ứng của Tiểu Ngân, liền cười nhẹ, xem ra linh hồn của hắn tăng lên đối với Tiểu Ngân cũng có chỗ tốt.

Hấp thu hết hoàn toàn một lọ Cố Hồn Dịch, Sở Diệp còn có chút chưa đã thèm, thầm nghĩ: Nếu mà có thêm một lọ nữa thì tốt rồi, đồng vàng ơi! Đồng vàng, dù bất cứ nơi nào, không có tiền đều trăm triệu không thể.

Sở Diệp gãi gãi tóc, lúc này hắn vừa bán đi một đợt mật ong, phê mật ong tiếp theo phải đợi hơn mười ngày nữa mới có để bán tiếp, biện pháp tốt nhất bây giờ là tìm cách khác để kiếm tiền.

Sở Diệp nhìn Tiểu Ngân, cõi lòng đầy mong đợi nói: "Tiểu Ngân, ngươi có phát hiện loại thảo dược quý hiếm nào khác ở trong núi không."

Tiểu Ngân lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Ngân, không khỏi trợn trắng mắt, nói:

"Ngươi như vậy, rốt cuộc là có hay không có chứ!"

Tiểu Ngân do dự một chút, phát ra một đoạn hình ảnh.

Sở Diệp thấy được một mảnh Long Tâm Thảo, Long Tâm Thảo là một loại linh dược rất đặc biệt, cây linh dược này một năm sẽ mọc ra một mảnh lá, chín năm mới được xem là thành thục.

Đại bộ phận Long Tâm Thảo thời điểm mọc ra ba bốn phiến lá, điều sẽ điêu tàn, những cây mọc đến bảy tám lá đã được xem là tuổi thọ cao rất khó có được rồi, nhưng chỉ có thành phần dược lực của chín diệp Long Tâm Thảo mới có giá trị cao.

Trong một ngàn cây Long Tâm Thảo, có một cây mọc ra chín lá, không phải là một chuyện dễ dàng gì.

Một số ít Linh Dược Sư trồng hơn một vạn cây Long Tâm Thảo, cũng rất khó trồng ra được một gốc cây chín lá Long Tâm Thảo.

Bởi vì thành phần dược lực trong chín lá Long Tâm Thảo giá trị rất lớn, trồng ra được lại khó khăn rất cao, nên rất là quý hiếm.

Sở Diệp nhìn kỹ hình ảnh mà Tiểu Ngân truyền tới, trong đó có hơn một trăm cây Long Tâm Thảo, đa số điều là tam lá, bốn lá.

Sở Diệp bất ngờ dừng lại, hắn thấy được một gốc cây tám diệp Long Tâm Thảo, cây Long Tâm Thảo này phía trên đã mọc ra một chút mầm, có dấu hiệu trưởng thành chín lá, bất quá, cây Long Tâm Thảo này nhìn có chút thiếu sức sống, chỉ sợ không thể kiên trì đến lá thứ chín mọc ra.

Sở Diệp có chút kích động nói: "Dẫn ta đến đó nhìn xem."

Tiểu Ngân gật gật đầu, kêu thêm hai đàn ong, bảo hộ Sở Diệp vào sâu trong núi.

Sau khi bôn ba hết cả một buổi trưa, rốt cuộc Sở Diệp cũng thấy được mảnh đất mà Long Tâm Thảo lớn lên.

Sở Diệp ngổi xổm xuống ngay bên cạnh tám lá Long Tâm Thảo, nhìn một lúc, rồi mới lấy nước Linh Tuyền trong mặt dây chuyền tưới cho cây Long Tâm Thảo.

Trong cuốn sách hình vẽ thảo dược có viết, thời điểm Long Tâm Thảo mọc ra chín lá, yêu cầu rất nhiều năng lượng bồi bổ, nếu năng lượng cung cấp không đủ thì rất dễ dàng bị khô héo.

Tưới nước Linh Tuyền vào, nguyên bản Long Tâm Thảo vẫn còn uể oải không tinh thần liền biến sức sống hơn rất nhiều, nước Linh Tuyền thấm vào trong đất rất nhanh đã bị hấp thu.

Mảnh chồi non thứ chín của Long Tâm Thảo, lớn lên rất nhanh.

Cách một canh giờ Sở Diệp lại tưới nước thêm một lần nữa, mảnh chồi non liền lớn thêm một vòng, phóng ra một mùi hương nồng đậm.

Sở Diệp ngửi mùi thơm của Long Tâm Thảo, liền cảm giác thoải mái vui vẻ.

Đúng lúc này, trên chiếc la bàn mà Sở Diệp đã lấy ra trước đó, đột nhiên xuất hiện một dấu chấm đỏ đang nhanh chóng di chuyển, dấu chấm đó hiển nhiên là hướng về phía này.

Sở Diệp nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: Mùi hương của Chín lá Long Tâm Thảo, giống như điều đem hung thú chung quanh hấp dẫn lại đây, bên này hắn vừa mới đem Long Tâm Thảo ủ chín, liền có người muốn lại hái quả đào, thật là quá đáng mà.

Tiểu Ngân cũng phát hiện được tình trạng này, nó liền giận dữ suất lĩnh đàn ong hướng tới kẻ xâm lấn chen chúc bay qua.

Thực mau Sở Diệp liền nhìn đến kẻ xâm lấn, một con Tiêm Giác Lang cao 1 mét 8.

So sánh Tiêm Giác Lang hình thể khổng lồ cùng với nho nhỏ Tiểu Ngân, thoạt nhìn có chút bé nhỏ không đáng kể.

Tuy rằng hình thể cách xa nhau, bất quá, đối mặt với Tiêm Giác Lang, Tiểu Ngân lại rất hưng phấn không có chút nào sợ hãi.

Tiểu Ngân chụp phủi cánh, hạ lệnh cho đàn ong tiến công, mấy ngàn con Ngân Sí Ong do Tiểu Ngân điều lệnh, đem Tiêm Giác Lang bao vây, mấy trăm cây độc châm phóng ra.

Tiêm Giác Lang lông nhiều da lại dày rất là rắn chắc, đàn ong phóng ra độc châm, đa số là không thu được kết quả nào.

"Công kích hạ thân!" Sở Diệp lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu Ngân rất nhanh đã phản ứng lại đây, ra lệnh đàn ong công kích nửa người dưới của Tiêm Giác Lang.

"Ngao!" Tiêm Giác Lang đau ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc.

Sở Diệp nhìn đến hai quả trứng trứng của Tiêm Giác Lang, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rõ sưng lên, to hơn bình thường gấp hai lần.

Tiếng kêu của Tiêm Giác Lang có lẽ quá thê lương, thảm thiết, Sở Diệp bị kinh đến run rẩy.

Tiểu Ngân không có tâm đồng tính, thấy Tiêm Giác Lang ngã trên mặt đất, liền ra lệnh cho đàn ong tiếp tục công kích, có mấy con Ngân Sí Ong nghe theo lời chỉ huy của Tiểu Ngân chui vào lỗ tai của Tiêm Giác Lang.

Tiêm Giác Lang nằm trên mặt đất trái phải lăn lộn, rồi từ từ bất động.

Đàn ong đắc thắng, hả hê đắc ý trên không trung bay múa.

Lần đầu tiên Sở Diệp nhìn thấy đàn ong chiến đấu, có loại cảm giác chấn động, Tiêm Giác Lang chắc là có

Tứ giai, đàn ong chỉ chiếm ưu thế về số lượng, vậy mà chỉ mất một chút thời gian đã đem Tiêm Giác Lang làm thịt, tuy thủ đoạn có chút vô sỉ, nhưng mà thắng chính là thắng.

Sở Diệp âm thầm hạ quyết tâm, phải bồi dưỡng thật tốt đàn Ngân Sí Ong này.

Sở Diệp nhìn Tiêm Giác Lang ngã trên mặt đất, đi qua chém thêm hai đao, xác nhận Tiêm Giác Lang thật sự đã chết, mới lấy Hồn Tinh Tiêm Giác Lang ra cùng với cắt một sừng trên đầu của nó xuống, còn những bộ phận khác tất cả điều không cần.

Vốn dĩ da cùng với thịt Tiêm Giác Lang là có thể bán tiền, bất quá, da sói và lang thịt tất cả đều bị dính vào nọc ong, không dùng được nữa.

Sở Diệp mang theo chín diệp Long Tâm Thảo cùng Hồn Tinh Tiêm Giác Lang, trở về thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play