58.

Tôi tự nhận bản thân từng trải qua mưa gió, đã duyệt qua không ít phim tình cảm nhưng nghe lời thoại này vẫn bị mềm cả chân.

Cái này ai mà chịu được!?

Ai chịu được!?

Ngăn đựng đồ bí mật của Ngụy Nam Lâm cứ như túi thần kỳ của Doraemon, chẳng qua của người ta toàn đồ đứng đắn, của Ngụy Nam Lâm toàn đồ không đứng đắn.

Có một hộp chuyển phát nhanh vẫn chưa bóc, Ngụy Nam Lâm lấy cái kẹp sách kim loại trong quyển sách ở đầu giường làm dao, rạch một đường lên băng keo, mở hộp ra.

"Cái này là gì vậy?"

Mới đầu tôi không nhận ra, còn tưởng là một cái micro, đến khi mở tờ hướng dẫn sử dụng mới biết nó là đồ làm sạch ("cửa" sau).

Còn chuẩn bị rất chu toàn!

Tôi nhìn thoáng qua Ngụy Nam Lâm, lắc đầu.

Đã từng nghe nói qua nhưng chưa được dùng qua, trong truyện đam mỹ H văn lại hay bỏ qua phần này, vì có vẻ không tao nhã cho lắm khi nhắc đến.

Một tay Ngụy Nam Lâm xách hộp, một tay ôm bả vai tôi, đi hướng về phía nhà vệ sinh, "Anh dạy em."

"Này..." Tưởng tượng cảnh phải cởi sạch trước mặt người khác, đầu óc tôi hơi nóng lên, căng thẳng nói: "Không không không cần đâu, anh nói qua cách dùng cho em là được rồi."

"Chúng ta cùng nghiên cứu."

Thật không dám giấu, thân là bạn trai sống chung với anh ấy, chung chăn chung gối một thời gian rồi nhưng hai người chúng tôi vẫn không phát triển được tới bước kia, cùng lắm là chỉ sợ ngực sờ lưng, phần từ thắt lưng đổ xuống không thăm dò đến.

Mối quan hệ cực kỳ thuần khiết, đùng một cái nhảy tới bước thẳng thắn trần trụi trước mặt nhau, tôi không thể không xấu hổ.

Ngụy Nam Lâm đọc tờ hướng dẫn sử dụng, bộ dạng nghiêm túc giống hệt ngày thường ngồi viết tiểu thuyết, không nói không cười.

Không hiểu sao tôi lại thấy buồn cười.

Ba phút sau, anh ấy gấp tờ hướng dẫn sử dụng lại, nói với tôi: "Tiểu Sơ, cởi quần ra."

!!!???

"Anh đừng có dùng cái khẩu khí này nói chuyện với em! Có cảm giác như đang chuẩn bị tiêm cho trẻ ấy!"

Ngụy Nam Lâm mỉm cười: "Ngoan, cởi quần ra."

"Càng giống dỗ trẻ trước khi tiêm phòng hơn!"

Ngụy Nam Lâm: "Vậy em muốn anh nói thế nào?"

Tôi nắm vai anh ấy xoay 180 độ, đẩy mạnh một cái, "Em muốn anh ra ngoài, em tự xem!"

Rầm —

Cửa phòng vệ sinh bị khóa lại.

Tôi ngồi trên bồn cầu nghe tiếng bước chân nôn nóng ở ngoài cửa, tưởng tượng bộ dạng đi qua đi lại của Ngụy Nam Lâm, giống hệt một người cha già đang đứng ngoài phòng sinh chờ vợ mình sinh con vậy.

"Xong chưa?" Ngụy Nam Lâm gõ cửa.

"Chưa!" Tôi trợn mắt, "Làm gì mà nhanh được thế! Em mới bắt đầu thôi!"

"Ừm..."

Một lát sau, lại có tiếng gõ cửa.

"Tiểu Sơ, có đau không?"

"Có phải sinh con đâu?!" Tôi nhíu mày, "Anh đừng có đi lại ở bên ngoài nữa, em càng căng thẳng!"

Tiếng bước chân đã ngừng nhưng tôi vẫn nhìn thấy Ngụy Nam Lâm đang dán cả người vào cửa thông qua lớp kính mờ.

"....." Tôi thở dài, "Anh, anh có thể về phòng trước được không? Khi nào em xong sẽ ra."

"Ừm." Thân ảnh rời đi chưa bao lâu lại lén quay trở lại.

Tôi nghiến răng: "Anh nghĩ là em không nhìn thấy anh à?!"

Ngụy Nam Lâm hết cách, ngoan ngoãn trở về phòng.

007 đang ngủ ở phòng khách bị tiếng động phía bên này đánh thức, vươn đầu ra khỏi ổ chó.

Nó nhìn thấy đèn phòng ngủ và phòng tắm đều sáng.

Cún nhỏ này bình thường có đam mê ngồi chờ chủ nhân đi vệ sinh, không chút do dự chạy vào, cào mấy đường lên cửa phòng tắm, nhận được là mấy món đồ như tất, vớ của Ngụy Nam Lâm.

Sau đó 007 bị xách cổ ra nhốt bên ngoài, nhưng nó vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục cào cửa.

"Gâu!"

"Không được kêu!" Ngụy Nam Lâm răn đe cách một cánh cửa, "Mày không được kêu khi tao chưa cho phép."

59.

Tôi chống một tay lên cửa kính phòng tắm, đối diện là bồn rửa tay, tư thế tương đối chật vật. Bàn tay to của Ngụy Nam Lâm vòng qua thắt lưng tôi, không dùng sức quá nhiều. Bên tai tôi là tiếng hít thở trầm thấp, sau lưng là một lồng ngực nóng rực. Tôi nhìn người trong gương sắc mặt đỏ hồng, cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tìm cách hòa hoãn bầu không khí, "Em có cảm giác tư thế này của em nhìn rất giống một con thạch sùng."

Ngụy Nam Lâm ở đằng sau tôi bật cười, anh ấy gác cằm lên vai tôi, thân hình đối phương cao lớn, hoàn toàn bọc kín người tôi. Tôi bị anh ấy đè nặng, có cảm giác hô hấp ngày càng khó khăn.

"Em đau không?" Ngụy Nam Lâm lần thứ n quan tâm đến vấn đề này.

"Vẫn ổn."

Tôi vòng tay qua ôm lấy cổ anh ấy, đòi một nụ hôn sâu đậm mùi tình dục. Lần này khác hẳn lần trước, Ngụy Nam Lâm hôn rất mạnh bạo, anh ấy đan tay mình vào tay tôi, nắm thật chặt. 007 vẫn đang ngồi ở cửa như một chiến binh canh giữ biên cương cùng với chiếc tất của Ngụy Nam Lâm ở trên cổ. Thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu ư ử, rồi cào cửa, mãi không thấy bên trong có phản ứng gì, tiếng kêu dần dần nhỏ đi.

"Đổi tư thế nhé?"

"Đổi... thế nào?"

"Vòng chân lên người anh đi."

"Em không vòng được!"

Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra, 007 ngẩng đầu nhìn hai người lớn ôm nhau ra khỏi phòng tắm, đi thẳng về phía phòng ngủ. Vài giọt nước nhỏ xuống nền gạch men hoặc rơi vào lông của 007 rồi biến mất trong tích tắc. 007 bám sát không tha, một bộ muốn đi theo vào phòng ngủ, lại bị Ngụy Nam Lâm quở trách: "007, về ổ của mày ngủ đi!"

007 căn bản không thèm nghe lời anh ấy, chạy thẳng vào phòng ngủ, muốn nhảy lên giường nhưng chân ngắn nên không lên được, lại bắt đầu kêu gào đòi hỏi. Động tác cởi áo ngủ của Ngụy Nam Lâm dừng lại, anh ấy cúi xuống xách gáy nó lên lôi ra cửa. 007 trân trối nhìn tôi, miệng kêu gào không ngừng, y hệt một đứa trẻ không muốn đi học mẫu giáo nhưng bị ba mẹ ép đi, trên mặt viết to ba chữ MMP*. Tôi xót con nên lên tiếng can ngăn: "Anh đừng xách nó như thế, nếu người bị xách là anh thì anh có đau không?"

(*MMP: ma-mai-pi, câu chửi cực gắt kiểu ĐMM)

Ngụy Nam Lâm buông tay, suy nghĩ gì đó rồi nhướng mày đắc ý: "Vậy thì cứ để cho nó nhìn."

007 không thể hiểu được hành động của hai người ở trên giường, nó nằm cuộn tròn trên tấm thảm cạnh giường, nhìn từ xa trông như miệng nệm nhỏ. Ván giường phát ra từng tiếng kẽo kẹt ầm ĩ làm nó không ngủ được, lại loi nhoi tìm cách leo lên giường, không leo được lại chuyển sang cắn đuôi liếm người liếm mông. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chân của cậu chủ nhỏ đang vắt trên vai Ngụy Nam Lâm, nửa người dưới bị nâng lên cao, cả người uốn cong như cầu vồng, phần đùi và đầu gối run rẩy, miệng phát ra từng tiếng rên rỉ, thỉnh thoảng còn hét lên, cuối cùng trở thành tiếng nức nở thút thít. Ngụy Nam Lâm cố ý bỏ qua, mắt điếc tai ngơ, phần thắt lưng vẫn đong đưa nhiệt tình, làm cho từng ngón chân của cậu chủ nhỏ cuộn tròn, cả hai mồ hôi đầm đìa. Ngụy Nam Lâm liếc nhìn cún nhỏ dưới giường một cái, cầm áo ngủ vứt vào mặt nó, cả thế giới của 007 chìm vào bóng tối, chỉ còn nghe thấy tiếng giường đung đưa và tiếng cầu xin yếu ớt.

60.

Những suy đoán trước đó của tôi đều sai hết, Ngụy Nam Lâm không chỉ không bất lực mà còn ngược lại.

Một khi cởi bỏ phong ấn, không thể vãn hồi.

Phòng tắm một lần, phòng ngủ hai lần, lúc sau đi tắm lại một lần nữa.

Tố chất thân thể vô cùng tốt, bình thường đi tập thể dục không phải vô ích.

Mấy cái tiểu thuyết BL đó không gạt người.

Cấm dục công, một khi đã "lâm trận", hoàn toàn không phải là người.

[Tôi đã bị vắt sạch.jpg]

61.

Hai bên đùi mỏi nhừ, Ngụy Nam Lâm hầu hạ tôi tắm rửa xong, ôm tôi về lại giường ngủ.

"Có đau lắm không?" Ngụy Nam Lâm lấy một tuýp thuốc mỡ trong tủ thuốc ra, "Em nghiêng qua để anh xem thử."

Chỗ này là chỗ có thể tùy tiện để cho người khác xem à?!

Tôi vừa bực vừa thẹn, chui vào ổ chăn cằn nhằn: "Đừng có làm ra vẻ rất quan tâm nữa, vừa rồi là ai không chịu dừng lại hả?"

Ngụy Nam Lâm "ây da" một tiếng, ôm cả tôi và chăn vào lòng, hôn lên trán tôi: "Tại em cứ câu dẫn anh."

"Ai câu dẫn anh?!" Tôi trừng mắt, "Em đã bảo là thôi rồi!"

"Nhưng rõ ràng là em cũng chưa thỏa mãn mà?"

"Thỏa thỏa cái rắm!" Tôi tức đến phồng mũi, trùm kín chăn lên đầu, "Vậy mà cũng đòi làm bác sĩ, mắt với chả mũi."

Ngụy Nam Lâm ra chiều rất ấm ức: "Lần đầu tiên mà, anh muốn tạo ấn tượng khắc sâu một tí."

Khắc quá cmn sâu luôn!

Ngụy Nam Lâm như một đứa trẻ làm sai, nhỏ giọng dỗ dành tôi: "Lần sau anh sẽ cẩn thận, chúng ta có thể chọn một từ khóa gì đó, khi nào thực sự chịu không nổi nữa em hãy nói từ này, anh nhất định sẽ dừng lại."

"Từ gì?"

"Pneumonoultramicroscopicsilicovolcanokoniosis."

"Đây là từ đơn á?"

Ngụy Nam Lâm cười to, "Có từ này mà, bệnh bụi phổi."

"Em thấy anh muốn em chết sớm thì có."

"Đùa thôi. Lần sau chỉ cần em nói, anh sẽ thu tay kịp thời." Ngụy Nam Lâm chần chừ hai giây, nói tiếp: "Lần này là anh không tốt, phạt anh làm việc nhà thay em một tháng nhé?"

Mắt tôi sáng lên, xốc chăn lên, lẩm bẩm: "Chui vào đi, ôm một cái."

Ngụy Nam Lâm bật cười, chui vào ổ chăn, cánh tay vòng qua thắt lưng tôi, nhanh chóng ôm tôi vào ngực.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi trần trụi ôm nhau, tôi có thể cảm nhận được cơ ngực và cơ bụng săn chắc trên người anh ấy, nghe được tiếng tim đập của đối phương ở khoảng cách gần, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh ấy.

Tôi ngửa đầu lên hỏi: "Em muốn tạo ô mai, anh có để ý không?"

"Không." Ngụy Nam Lâm mỉm cười trả lời, "Nhưng mà em có biết cái này từ đâu mà ra không?"

Tôi lắc đầu.

"Là do các mao mạch nhỏ dưới da bị vỡ dưới tác động của ngoại lực, có tên gọi chung là nốt ban xuất huyết cơ học. Vùng da cổ khá mỏng nên khuyến khích không nên dùng lực quá mạnh, nếu không sẽ gây tổn thương lên động mạch, ảnh hưởng tới con đường di chuyển của máu, gây nguy hiểm khó lường trước được."

"....." Bầu không khí lãng mạn mất sạch.

Ngụy Nam Lâm dâng cổ mình lên, ngón trỏ chỉ chỉ vào một vị trí, "Tới đi, chú ý lực độ."

"Bỏ đi. Em không muốn anh chết đâu, một xíu khả năng cũng không được."

Ngụy Nam Lâm nở nụ cười: "Vậy thì để anh làm cho em một cái." Nói xong lập tức chui sâu hơn vào chăn.

Mái tóc ngắn của Ngụy Nam Lâm cọ lên da tôi, hơi ngứa, ngực bị gặm cắn liếm mút, đến khi rời ra có thêm một dấu hôn đỏ tươi xinh đẹp.

"Có kỹ thuật phết."

Ngụy Nam Lâm cười đắc ý.

Tôi cũng há miệng cắn một cái lên ngực anh ấy.

"Ây ây ây... nhẹ thôi... ngứa..."

*** Hết chương 26

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play